Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Quyển 3 - Chương 36



Hoắc Hổ kỳ thực rất sành ăn.

Sáu gói khô bò gồm vị cay, ngũ vị hương, vị hải sản, vị thịt nướng, vị tự nhiên và vị mật ong, hắn biết kết hợp mỗi hai vị với nhau, sau khi bóc ra trộn lại nhai chung, tạo thành mùi hương rất độc đáo, có khi ăn chung ba vị, thậm chí ăn một hơi sáu vị cùng lúc, hết sức đa dạng, đôi lúc còn bóc hết vỏ các viên khô bò ra, rồi bỏ chung trong một cái túi, để tiện phối hợp các kiểu vào mọi lúc mọi nơi.

Dữ dội hơn là còn đem khô bò nhúng với sữa tươi…

Lâm Cảnh Phong rốt cuộc nhịn hết nổi.

“Cất quà vặt của anh vào đi, tráng sĩ” Lâm Cảnh Phong chẳng chút biểu cảm nói: “Giờ là lúc ăn cơm”

Hoắc Hổ vội cất quà vặt vào.

Ba người xuống xe tại Liễu Châu, Lâm Cảnh Phong quen đường quen lối, có vẻ đã từng đi qua nơi này rồi, y dẫn Hoắc Hổ và Triển Hành tới bên sông Liễu, lên một chiếc thuyền chài.

Đang độ rét đậm, nhưng khu vực lưỡng Quảng* cũng không lạnh lắm, ánh nắng ấm áp, mặt sông hây hẩy gió, so với Lhasa quả là một trời một vực. [*chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây]

Trong quán ăn thuyền chài đặt một khúc cổ tranh, Hoắc Hổ dáng người cao lớn, khoanh hai tay lại nằm ườn ra bàn phơi nắng ngủ gật, Triển Hành nhận thực đơn, nói: “Em đâu có phải mèo”

Lâm Cảnh Phong gọi vài món tôm cá tươi, mỉa mai: “Em mẹ nó chính là mèo quý tộc thuần chủng, lão tử kiếm được bao nhiêu tiền cũng không đủ cho em mua đồ ăn”

Triển Hành cười nói: “Em chỉ cần ăn chút bún ốc là được rồi”

Lâm Cảnh Phong gọi thức ăn xong, trầm mặc mà ngồi, Triển Hành lại dán dính lên, hỏi: “Vợ à, cưng đang nghĩ gì thế?”

Lâm Cảnh Phong: “Gọi chồng, đang nghĩ tới tiểu Song”

Triển Hành: “Ờ”

Cả nửa ngày Triển Hành cũng không lên tiếng, Lâm Cảnh Phong hờ hững nói: “Tiểu Song chính là người Liễu Châu”

Triển Hành không tiếp lời, Lâm Cảnh Phong nhìn ra ngoài lan can, nói: “Em có biết đó là nơi nào không?”

Ven bờ sông Liễu là các nhóm dân cư, ở trước bờ kè đặt không ít băng đá, ngoài công viên có khá nhiều người ngồi.

Triển Hành nghiêng đầu nhìn một hồi, thấy một thiếu niên ngồi trên băng đá, sau đó có một người trung niên tới ngồi bên cạnh cậu ta nói vài câu.

Triển Hành khó hiểu, Lâm Cảnh Phong nói: “Là nơi đồng chí tụ hội, những người đồng tính độc thân sẽ tới nơi này tìm bạn, tiểu Song chính là người Liễu Châu”

Triển Hành im lặng gật đầu, dường như mường tượng được cảnh Lâm Cảnh Phong và Vương Song sóng vai ngồi cạnh nhau thật lâu trước đây. Còn tình hình thực tại là: trên dãy ghế, người trung niên nọ đưa tay khoác lên vai thiếu niên.

Thiếu niên đang uống coca, bỗng phun phèo ra ngoài.

Lâm Cảnh Phong: “Tiểu tử nọ thoạt nhìn không giống người bản địa”

Bên bờ sông thiếu niên đem ba lô ném ra sau lưng, đứng dậy muốn đi, người trung niên nọ đuổi theo, chốc lát sau, thiếu niên rút một khẩu súng từ bên hông ra, ánh bạc lấp lánh, đó chính là khẩu Desert Eagle mà Lâm Cảnh Phong hay dùng.

Đường Du chỉa súng lên trán người nọ.

Đường Du quả thật tức muốn nổ phổi luôn rồi, từ khi rời doanh trại ngầm của Hoa Nam kiếm ra ngoài tới nay chưa từng gặp được chuyện nào hài lòng, thẻ căn cước không mang, tiếng Triều Châu nghe cũng chả hiểu.

Rời khỏi khu vực Triều Sán ngôn ngữ có thông hơn một chút, Đường Du lên xe lửa muốn dạo chơi đây đó, mục tiêu đầu tiên chính là Liễu Châu, sau khi xuống xe cậu vừa tìm đại một nơi nào đó ngồi thì lại bị trêu ghẹo.

Đường Du cất súng vào, người trung niên nọ há miệng trợn mắt té xỉu, Đường Du đi dọc bên bờ sông một hồi, thầm nghĩ trước tiên phải tìm nơi nào đó ngồi cái đã, thế là cậu xoay người rời đi.

Đường Du mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo len đen, cổ áo sơ mi được giặt trắng như tuyết, lận ra ngoài theo đường chữ V, tay áo xoắn cao, đầu tóc rối bời, trắng trẻo tuấn tú, mặc quần tây, mang giày da, sau đeo cái balô laptop, bộ dáng thoạt nhìn khá giống Triển Hành, như một học sinh.

Triển Hành nói: “Cậu ta dùng súng giống anh kìa, cậu ta làm gì nhỉ?”

Lâm Cảnh Phong làm động tác ‘Suỵt’: “Nhỏ tiếng chút, anh không rõ, nhìn dáng vẻ không giống người đồng đạo, đừng quan tâm nữa, chúng ta ăn xong rồi di”

Lâm Cảnh Phong tính tiền, lúc đi qua cửa tiệm, chợt thoáng thấy sau rèm châu có một người phụ nữ mặc sườn xám màu chàm đang thờ ơ xem sổ sách.

Lâm Cảnh Phong dừng bước, người phụ nữ nở nụ cười quyến rũ với y, làm động tác “Cút đi”, Lâm Cảnh Phong cau mày, gật đầu, xoay người rời đi.

Lâm Cảnh Phong mải miết suy nghĩ, chị ta lại tới đây làm gì? Lúc trước không phải đã đưa chị ta vào bệnh viện Lhasa rồi sao? Với năng lực của chị ta, hẳn không đến nỗi bị bắt giữ mới đúng.

Lâm Cảnh Phong cầm danh thiếp của Thanh Vân Trai tìm tới chỗ Hành Vân nói, đó là một căn nhà lớn lụp xụp thuộc khu lão thành vắng vẻ ở Liễu Châu, trong nhà chính không có người, khắp nơi giăng đầy mạng nhện.

Ba giờ rưỡi chiều.

Lâm Cảnh Phong nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến giờ, bèn tùy ý ngồi xuống, căn dặn: “Hai người có thể đi ngủ trưa, hiện chúng ta ở nơi này chờ người”

Triển Hành căn bản không biết Lâm Cảnh Phong muốn làm gì, vì thế cùng Hoắc Hổ vào trong sân chờ, đã gần bốn giờ, lần lượt có người vác ba lô tiến vào trong sảnh, ai nấy đều phong trần mệt mỏi, già có trẻ có, đứng đầy cả phòng, cũng chẳng nói chuyện, Lâm Cảnh Phong ngồi trên một chiếc ghế gỗ xập xệ, lần lượt quan sát người đến.

Đây đều là những tên trộm mộ phụ giúp mà Hành Vân tìm tới cho y.

“Ha ha ha…”

Triển Hành cầm cái gương hứng ánh nắng mặt trời, rồi phản chiếu điểm sáng lên vách tường, Hoắc Hổ chạy tới chạy lui vồ đốm sáng đó.

Lâm Cảnh Phong: “…”

“Các người không thể làm chuyện gì có ý nghĩa hơn sao?”

Bốn giờ, Lâm Cảnh Phong điểm danh số: “Chỉ tới tám người thôi à? Tôi tự giới thiệu một chút, tôi gọi là Lâm Tam”

Trong nhà chính ánh sáng lờ mờ, không một ai lên tiếng, người đứng đầy cả phòng.

Một người trong số đó nhìn trái nhìn phải, tiếp lời: “Đã từng nghe qua, Tam gia có gì phân phó thì cứ nói thẳng”

Lâm Cảnh Phong nói: “Vẫn còn hai người, thôi không đợi nữa. Anh tên gì?”

Người nọ đáp: “Tống Thần Vũ”

Lâm Cảnh Phong: “Được rồi, phiền anh làm phụ tá, đưa danh thiếp tôi xem xem”

Tống Thần Vũ thu danh thiếp đưa cho Lâm Cảnh Phong, gồm tám tấm, Lâm Cảnh Phong nói: “Lần này chúng ta phải vào trong núi, bàn thù lao trước, hôm nay ngày mấy?”

Tống Thần Vũ: “Mười chín tháng chạp”

Lâm Cảnh Phong nhướng nhướng mày, “Từ đây cho tới ngày hai mươi chín, mười ngày, tiền công hằng ngày của mỗi người là năm trăm, tới hai mươi chín làm xong chuyện, rời khỏi núi Kê Khiếu sẽ tăng thêm sáu ngàn nữa, mọi người về nhà đón tết vui vẻ”

“Làm chuyện gì, nói rõ chút, không đi Kê Khiếu đâu” Rốt cuộc cũng có người hỏi.

Lâm Cảnh Phong ngồi trên ghế, móc điếu thuốc ra ngậm vào miệng, Tống Thần Vũ tiến lên mồi lửa cho y, Lâm Cảnh Phong tỏ vẻ cảm ơn, rồi giải thích: “Núi Kê có xưởng chế tạo vũ khí của Bạch Sùng Hi, lúc quân phiệt hỗn chiến, Lý Tông Nhân cũng có một căn cứ ngay bên cạnh”

Triển Hành ở bên ngoài không giỡn nữa, bắt đầu im lặng nghe lén.

Lại có người nói: “Tôi tên Hồ Dương”

Lâm Cảnh Phong gật gật đầu: “Bốn năm trước chẳng phải Liễu Châu xảy ra một vụ án sao? Có một đám nhóc ẩu đả nhau, giết chết hết một người, cục cảnh sát bên này phát lệnh truy nã, tóm được mấy tên nhóc bỏ trốn kia, bẵng đi mấy năm sau, có người tìm thấy một trong số chúng tại hang trú ẩn Kê sơn”

Vẻ mặt Hồ Dương chợt trở nên hết sức kỳ quái.

Lâm Cảnh Phong nói: “Có vấn đề phiền toái gì sẽ hỏi sau, trong hầm trú ẩn ngoại trừ một xác chết, còn có một cánh cửa sắt, trước cửa có mùi xác chết, đám người lần trước vào không dám báo cảnh sát, cũng không dám…Sao thế? Chuyện gì đấy?”

Trong phòng khách lập tức có người nói: “Ngại quá Tam gia, việc này không nhận đâu”

Lâm Cảnh Phong còn chưa hỏi xong, mọi người đã rối rít xua tay, xoay người rời đi, trong nhà chính thoắt cái đã vơi đi phân nửa.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Tống Thần Vũ nhìn nhìn Lâm Cảnh Phong, rồi lại nhìn Hồ Dương, Lâm Cảnh Phong hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Tôi nhận được tin tức từ Thanh Vân Trai, còn chuyện gì chưa nói rõ nữa?”

Tống Thần Vũ tìm chiếc ghế mục ngồi xuống: “Gần đây Liễu Châu ma quỷ lộng hành, Tam gia không biết sao?”

Lâm Cảnh Phong hoàn toàn không phản bác được: “Có chuyện này sao?”

Tống Thần Vũ nói: “Ai cũng bảo dưới đất có Bạt, kể từ tháng mười năm nay chưa từng đổ một trận mưa nào, có người bảo do Bạt nhiều thành tinh, cũng có người bảo là do oan hồn không tan…”

Lâm Cảnh Phong giơ tay nói: “Đợi đã, chuyện này…Hai anh đều là người bản địa sao?”

Một người bày tỏ rằng không phải.

Hồ Dương nói: “Tôi…tôi thì phải”

Lâm Cảnh Phong còn chưa kịp hỏi thăm, Tống Thần Vũ đã nói: “Mấy hôm trước, có một ông thầy bói tới đây, bảo rằng năm ngoái Bạt vương xuất hành, khẳng định là không bình an, Bạt vương ngàn năm vừa tỉnh lại, chỗ nó ngủ…chính là núi Kê Khiếu. Hay là, Tam gia đợi đầu năm hẳn tới?”

Lâm Cảnh Phong xua xua tay, Triển Hành hỏi: “Bạt là cái gì?”

Lâm Cảnh Phong nhìn Triển Hành: “Em cũng có lúc không biết à?”

Triển Hành: “Mấy thứ này em thực sự không hiểu”

Lâm Cảnh Phong giải thích: “Bạt chính là cương thi, truyền thuyết kể rằng khi cương thi quấy phá, mặt đất sẽ bị hạn hán, em có biết thủy tổ của cương thi không?”

Triển Hành nhớ ra: “Chính là Hạn Bạt*?” [*quái vật gây hạn hán]

Lâm Cảnh Phong gật đầu: “Bất quá thứ này cũng chẳng có căn cứ gì, cùng lắm là dọa người ta thôi”

Lâm Cảnh Phong lại ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói: “Như vầy đi, ba người các anh chỉ cần ở trên mặt đất chuyển đồ, canh gác, còn dò đường, đào đường để ba chúng tôi làm. Mấy người kia đã bỏ đi rồi, vậy sẽ tăng gấp đôi cho các anh, mỗi ngày một ngàn, xong việc sẽ cấp cho mười ngàn, thế có được không?”

Tống Vũ Thần thờ ơ nói: “Được, toàn bộ nghe Tam gia phân phó”

Lâm Cảnh Phong lại hỏi: “Vị này xưng hô thế nào?”

Người cuối cùng còn ở lại đáp: “Tôi tên Trương Huy”

Lâm Cảnh Phong gật đầu nói: “Còn phải đi thuê xe…Đúng rồi, Tống huynh đệ và vị huynh đệ tên…Hồ Dương này, nếu đã là người bản địa, tại sao không giống bọn họ? Nói trước, chuyện này hẳn trong lòng mọi người đã nắm chắc rồi, hiện nếu không muốn làm, thì có thể rời đi bất cứ lúc nào”

Tống Vũ Thần đứng dậy đáp: “Làm, để tôi đi thuê xe, mẹ tôi sinh bệnh, trả tiền thuốc men không nổi, đang nằm trong bệnh viện nhân dân Liễu Châu, tôi không thể không làm”

Lâm Cảnh Phong hiểu rõ gật gật đầu, Triển Hành nói: “A khoan đã, bệnh gì? Tôi có…”

Lâm Cảnh Phong cau mày, Triển Hành đành phải im miệng.

Lâm Cảnh Phong nói: “Hay là thế này, tôi thanh toán nửa số cho anh, làm tiền cọc?” Nói xong bèn móc tiền ra đếm.

Tống Thần Vũ như trút được gánh nặng: “Cảm ơn Tam gia, sau này phải vào dầu sôi lửa bỏng gì, cứ phân phó một tiếng. Hạ tang trẻ đông tiễn già, mẹ tôi sắp chống đỡ không…”

Lâm Cảnh Phong: “Ngừng, tết nhất tới nơi rồi, đừng nói những lời xui xẻo”

Lâm Cảnh Phong đưa cho Tống Thần Vũ mười ngàn, Tống Thần Vũ nhận tiền, cởi ba lô để trong nhà chính rồi tức tốc chạy ra ngoài sân.

Lâm Cảnh Phong hỏi: “Anh thì sao? Cũng muốn ứng trước chứ?”

Hồ Dương nhìn Lâm Cảnh Phong một cái: “Không cần, tôi xuống chung với các anh, trong đám nhóc bỏ trốn, có một đứa tên Hồ Bách, nó là em trai tôi, năm đó nó mười sáu tuổi”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Hồ Dương: “Tôi đi giúp Tống huynh đệ thuê xe, tôi rành Liễu Châu lắm”

Lâm Cảnh Phong thở dài: “Còn anh? Trương Huy”

Trương Huy: “Tôi cũng không có việc gì, vợ chê tôi nghèo, nên đã đá tôi rồi, rốt cuộc vẫn phải quay về nghề chính”

Lâm Cảnh Phong nhảy xuống ghế, nói: “Vậy chuẩn bị cho tốt đi, đêm nay xuất phát, trang bị, công cụ tự lo, hợp tác vui vẻ”

Trương Huy gật gật đầu, mọi người chia nhau đi chỉnh lý hành trang.

Trong nhà chính chỉ còn lại ba người bọn họ, trong lòng Triển Hành rốt như tơ vò, hỏi: “Hồ Dương nói vậy là sao?”

Lâm Cảnh Phong đáp: “Em trai anh ta phạm tội, anh ta sợ em trai trốn trong hầm trú ẩn, không rõ sống chết…”

Triển Hành hít sâu vào một hơi, tính nói gì đó, nhưng lời gì cũng chẳng thốt lên được, hồi lâu sau hỏi: “Hạ tang trẻ đông tiễn già nghĩa là gì?”

Lâm Cảnh Phong đeo mắt kính vào: “Câu đó nghĩa là, nếu mùa hè quá nóng, trẻ sơ sinh dễ nhiễm bệnh, bởi vì tã lót giữ nhiệt, nên khi cởi hết sẽ bị lạnh; còn người già cũng dễ sinh bệnh vào mùa đông”

Triển Hành trầm mặc thật lâu, chỉ thổn thức một câu: “Thật khổ”

Lâm Cảnh Phong hờ hững nói “Ai cũng khổ cả”

Triển Hành ngồi trong sân, tà dương như máu, rải ánh vàng khắp chốn, cậu móc điện thoại ra gọi cho cha ở bờ bên kia đại dương xa xôi.

“Oáp…Sao?” Giọng nói ngáy ngủ của Triển Dương vang lên.

“Aiz, là con” Triển Hành quên mất hiện tại bên New York là năm giờ, cậu vô ý thức muốn cúp điện thoại.

Triển Dương: “Hết tiền xài rồi à?”

Triển Hành: “Không…không phải, Lục Thiếu Dung có đó không?”

Triển Dương rón ra rón rén ngồi dậy, đi ra ngoài phòng ngủ, nói: “Chuyện gì? Y đang ngủ, bị cảm rồi”

Triển Hành: “Lục Diêu đâu?”

Triển Dương: “Rốt cuộc là chuyện gì?! Có gì không thể nói cho cha nghe chứ?! Cha mới là chủ gia đình! Mấy người lại muốn giấu tôi lén lén lút lút giở trò phải không?! Ưm hửm?!”

Triển Dương vừa to giọng, ngay cả Lục Diêu ngủ trên lầu ba cũng bị đánh thức.

“Ngày mai con phải biễu diễn múa ballet đó!” Lục Diêu phẫn nộ đập cửa phòng.

Lục Thiếu Dung mặc áo ngủ ra ngoài, Triển Dương vội hạ thấp âm lượng đưa y trở về: “Nói mau”

Triển Hành ngẫm nghĩ, rồi nói: “Tiểu Mao đâu?”

Hơn nửa đêm Triển Dương bị thằng con gọi tỉnh, thế nhưng nó chỉ hỏi về con chó, hắn thật muốn vọt về Trung Quốc bóp chết thằng con ngay lập tức.

“Ngày mai cha còn phải đi làm, con trai” Triển Dương triệt để tức giận: “Cha kiếm tiền nuôi cả một đại gia đình, cung ứng cho con qua Trung Quốc tiêu xài, trả tiền viện phí cho bạn con, có chuyện gì xin con hãy thương xót, nói cho xong một lần luôn đi…”

Triển Hành: “Làm ơn đi cha! Tiền viện phí là do cậu hai bỏ ra mà!”

Triển Dương: “Tao mới phải xin mày làm ơn ấy! Hắn chỉ biết vẽ con heo thôi, thẻ vẫn do ông đây cà! Người Triển gia căn bản không xài của hắn một cắc nào, một mình lão tử cũng nuôi nổi mấy người cùng với hồ bằng cẩu hữu của mấy người, còn gì nữa không! Tiếp tục đi! Tiếp tục nữa đi a!!”

Triển Hành cúp điện thoại.

Lục Thiếu Dung ngáp dài: “Điện thoại của tiểu Tiện à?”

Triển Dương ném điện thoại: “Cái thằng khùng, nửa đêm nửa hôm gọi điện về hỏi tiểu Mao ngủ chưa”

Lục Thiếu Dung: “Con nó nhớ nhà đó, tìm thời gian hảo hảo nói chuyện với nó đi, kêu nó về”

Giờ Triển Dương mới hiểu ra, bèn lấy điện thoại muốn gọi lại, nhưng Lục Thiếu Dung trở mình ôm lấy hắn, nói: “Thôi, tạm thời mặc nó đi, nó nghĩ thông suốt sẽ gọi lại thôi”

Hoắc Hổ thấy vành mắt Triển Hành ửng đỏ, ngồi một mình ở góc tường, thầm nghĩ chắc lại cãi nhau với ba mẹ rồi!

Hoắc Hổ không biết an ủi người khác, nhưng cũng có lòng nhiệt tình, hơn nữa Triển Hành buồn bã chính là chuyện lớn, vì thế đến ngồi bên cạnh Triển Hành, nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc cả nửa ngày, cuối cùng cũng nghẹn ra được một câu.

“Triển Hành, chúng ta đi tiểu đi”

Núi Kê Khiếu, vào đêm, mây đen che trăng, bốn phía lặng ngắt như tờ.

Lâm Cảnh Phong điều khiển một chiếc xe jeep ngừng ở chân núi, đây là nơi hẻo lánh nhất ở ngoại ô phía tây Liễu Châu, và là phía chân núi vắng vẻ nhất của núi Kê Khiếu, không có thôn trang, cũng chẳng có đồn trạm, có một con đường hoang thông lên trên núi, đêm đen như một thứ mực đậm đặc bao trùm cả khu vực đồi núi.

Lâm Cảnh Phong: “Tiếp theo phải đi thế nào?”

Tống Thần Vũ: “Tắt đèn xe, để tránh phiền phức, bên kia có con đường nhỏ, men theo đó mà lên là có thể tới được nhà máy bỏ hoang thời Dân quốc”

Ngay cả tiếng côn trùng chim chóc cũng không có, Triển Hành loáng thoáng cảm thấy mình đã quay ngược trở về thời Dân quốc hơn trăm năm trước, ô tô lái men theo con đường đá vụn gập ghềnh, đèn xe đã bị Lâm Cảnh Phong tắt đi.

Tống Thần Vũ nói: “Tam gia, để tôi lái”

Trước khi ánh sáng biến mất, Triển Hành nhìn thấy bên đường đầy cỏ dại, hẳn rất lâu rồi không có ai đi qua con đường này.

Kiến trúc hai bên đường đen kịt, mây đen tản đi, vầng trăng lưỡi liềm trên kẽ mây hắt ánh sáng mờ ảo xuống.

Vách tường hai bên đường xám xịt, đọng vết nước mưa và nấm móc do năm tháng xói mòn, có vài vách tường còn dán mấy tấm bùa lớn, trên vài cánh cửa thậm chí còn có giấy niêm phong.

Chợt có một người phụ nữ đứng sau cửa, trên tay ôm một đứa bé, tóc tai rối tung nhìn Triển Hành.

Triển Hành kinh hãi: “Có người!”

Hoắc Hổ ban ngày ngủ gà ngủ gật, nhưng ban đêm tinh thần rất hăng hái, vội hỏi: “Đâu?”

Triển Hành chỉ ra ngoài cửa sổ, khi Hoắc Hổ quay đầu qua thì mây đen lại che lấp mặt trăng, Tống Thần Vũ ngừng xe, bên ngoài chẳng hề có gì hết.

“Em lại nổi cơn điên à” Lâm Cảnh Phong nói.

Triển Hành vội vã liếc nhìn, nhưng chẳng thấy gì, cậu bán tín bán nghi gật đầu, trong não toàn là hình ảnh người phụ nữ mặt mày trắng toát kia.

Hồ Dương xen miệng vào: “Vào thời Dân quốc nơi này là ký túc xá của nhà xưởng, sau khi Bạch Sùng Hi đi đã bỏ hoang mấy chục thập niên, lúc đó ông nội tôi lái qua nhà xưởng lần nữa, thấy vẫn còn thiết bị vận hành. Giờ con đường này đã hai mươi năm rồi không có ai lui tới. Liễu Châu khai phá thành thị mới đều tập trung ở ngoại ô phía đông, gần Quế Lâm, còn ngoại ô phía tây chẳng biết vì sao đó giờ chẳng thấy ai, tất cả thôn trang đều di tản cả rồi”

Trong vòng mười dặm đều không một bóng người, ngay cả trạm gác cũng chả có, Lâm Cảnh Phong nhấn mở cửa sổ xe, nhoài nửa người ra ngoài nhìn.

Ở cách đó thật xa thật xa, thành phố Liễu Châu ánh đèn thưa thớt, nơi này đã cách nội thành Liễu Châu mấy chục km, sắp sửa tới huyện tự trị của tộc Yêu Lão luôn rồi.

Lâm Cảnh Phong thầm nghĩ, vậy cũng vừa khéo, núi đồi hoang vắng, cho dù có gây ra động tĩnh gì cũng không đến nỗi gọi cảnh sát tới.

Lâm Cảnh Phong ngồi trở về vị trí: “Về sau tại sao công xưởng lại đóng cửa?”

Hồ Dương nói: “Có quỷ”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Hồ Dương: “Nghe bảo ban ngày không sao, nhưng vào đêm các thiết bị trong nhà máy sẽ tự hoạt động, công nhân trực đêm thường gặp sự cố, chết hết mấy nhóm rồi, mọi người trong phòng thường trực đều phát điên, cuối cùng chính phủ dời vị trí nhà máy qua tân khu đông, nơi này liền bị bỏ hoang”

——————————————————-