Linh Hồn Ác

Chương 43



Anh ta biến mất hẳn trước mắt họ.

Anthony Desaux vừa thực hiện giấc mơ cổ xưa nhất của con người kể từ thời Trung cổ: tàng hình. Anh ta thu mình vào một góc của thư viện, rồi biến mất tăm. Giống như nhân vật trong truyện của H.G. Wells hay của Marcel Aymé, nhà triệu phú biến mất như người đi xuyên tường.

- Anh Desaux? Juliette thì thầm.

Camelia cũng lên tiếng gọi.

Họ nhìn nhau rồi cùng bước chậm vào lối đi tối tăm. Những chiếc giá chất đầy sách hiếm đã sờn bao quanh họ, giống như một thung lũng kiến thức buồn tẻ.

- Anthony? Camelia gọi.

Juliette theo sát Camelia. Cô định cất tiếng gọi nhà triệu phú thì một bàn tay bỗng đặt lên vai cô khiến tiếng gọi của cô biến thành tiếng thét sợ hãi.

- Rất tiếc vì đã làm cô sợ, Juliette ạ, Anthony nói, không giấu giếm vẻ thích thú. Tôi không thể làm khác được, vì với tôi khuôn mặt của một phụ nữ đang sợ hãi đôi lúc cũng đẹp như khi cực kỳ vui sướng vậy.

- Anthony! Anh làm chuyện quái quỷ gì thế? Camelia rất thán phục tình huống thú vị này.

- Ngôi nhà này có nhiều lối đi được ngụy trang cùng loạt cửa bí mật. Các cô không thấy tôi biến mất vì cánh cửa ẩn sâu trong một chỗ hõm.

Tim Juliette mới chỉ lấy lại được nhịp đập ở mức có thể chịu đựng được. Trong một thoáng, cô suýt cho anh ta một cái tát. Cô ghét nhất là bị nghi ngờ như vậy! Làm cô sợ là việc cuối cùng để thu hút cảm tình của cô.

- Nhưng tôi nghĩ là mình cần phải xin lỗi ngay, anh ta nói khi thấy ngọn lửa giận dữ bốc ngùn ngụt trong mắt Juliette. Hãy đi theo tôi.

Họ cùng đi tới chỗ mà anh ta vừa mới biến mất vài phút trước đó. Anthony lướt các ngón tay dưới một kệ sách, ngay lập tức, một tấm ván gỗ trượt trong bóng tối không hề gây tiếng động. Họ bước vào một căn phòng khác rõ ràng nhỏ hơn nhưng cũng có vẻ bề ngoài không kém phần bí hiểm. Anthony bật một ngọn đèn nhỏ.

Những giá sách chất đầy sách cổ phủ kín các bức tường không cửa sổ. Phải có đến hai hoặc ba trăm cuốn sách đủ mọi kích cỡ, từ những cuốn cũ nát nhất chỉ còn đứng được nhờ giá thép, đến những cuốn mới nhất mà một số trang không thể đọc được vì bị dính liền nhau ở phần trên. Ngoài ra, có vài mạng nhện, bụi bặm và mùi da cũ trong căn phòng hình bát giác này.

Rồi Juliette thấy một vật nằm yên giữa phòng.

Một chiếc ghế bằng sắt đã hoen gỉ.

Nhưng những chỗ tỳ tay của ghế đã mòn vẹt và dây xích bị oxy hóa khiến người ta không phải nghi ngờ gì về chức năng của nó nữa.

- Đừng quá xúc động, chủ nhà lên tiếng. Dụng cụ tra tấn này đã không còn được sử dụng từ hơn hai thế kỷ nay.

- Dù sao cũng… đáng sợ, Juliette vừa nói vừa đi quanh chiếc ghế.

- Một kỷ vật cũ của gia đình…

Giờ thì Juliette đã hiểu vì sao Camelia lại miêu tả anh bạn triệu phú của mình như một con người kỳ quặc hơi đặc biệt.

- Nếu cô muốn xem sách về ma thuật, thì chúng đây, anh ta nói với cô, tay làm một động tác rất kịch để giới thiệu những cuốn sách được cho là nói về tà thuyết.

Juliette lại gần và bắt đầu chậm rãi đọc. Nói chung, những tên sách đó cô có đọc được không hề quen thuộc, chúng không gợi lại bất cứ điều gì mà cô từng biết: Daemoniomicum; Unausprechlichen Kulten; Malleus Maleficarum; Liber Ivonis; phép thuật đích thực… Cô chẳng dùng được cuốn nào. Phần lớn chúng thậm chí không được viết bằng tiếng Anh mà bằng tiếng Latin, Pháp, Đức hoặc Hy Lạp cổ. Toàn những ngôn ngữ mà cô không biết.

Thực ra, ngay khi Anthony Desaux nói ra từ phù thủy, khuôn mặt của Leland Beaumont đã hiện lên trong đầu cô. Brolin từng nói cho cô biết là Leland khiến đồng nghiệp sợ vì hắn thường nói đến phù thủy, hắn đam mê phép thuật. Cô vừa hy vọng tìm được một chỉ dẫn trong kho sách huyền bí rộng lớn này, nhưng giờ đây khi đã thấy nó, cô biết rằng điều đó là không thể. Có quá nhiều sách, quá nhiều rào cản về ngôn ngữ, từ vựng, và nhất là không có đủ thời gian.

- Sao anh lại có một căn phòng như thế này trong nhà nhỉ? Camelia hỏi, giọng đầy phấn khích.

- Với một kẻ mê chơi sách như anh, em nghĩ rằng anh lại không có một bộ… (anh ta tìm kiếm từ ngữ thích hợp) cứ cho là sách cấm ư?

- Em không nghĩ là anh còn giấu nó sau một cánh cửa bí mật!

Anthony tự tin ngắm nhìn những cuốn sách quanh mình rồi giải thích:

- Tất cả các thư viện lớn trên thế giới đều có những cuốn sách bị nguyền rủa. Những cuốn sách cấm. Bảo tàng Anh quốc, Thư viện quốc gia Paris, Thư viện Vatican, nhất là ở thư viện này, anh ta vừa nhấn mạnh vừa mỉm cười. Tất cả đều có một kho sách lớn không mở cửa rộng rãi cho công chúng. Các cô có biết người Pháp gọi căn phòng bí ẩn nơi chứa những cuốn sách bị nguyền rủa là gì không? Họ gọi nó là địa ngục. Tôi thấy như thế là khá rõ ràng. Thông thường, rất ít nhân viên được tiếp cận với Địa ngục, thậm chí đôi khi phần lớn mọi người còn không biết đến sự tồn tại của nó. Một số thư viện nổi tiếng phủ nhận sự hiện diện của những căn phòng như thế trong cơ ngơi của họ, họ canh giữ nghiêm ngặt những cuốn sách ấy và chú ý giám sát không cho ai tra cứu chúng.

- Vì sao? Juliette hỏi, bỗng nhiên cô cảm thấy kích thích quan tâm đến thế giới huyền bí.

- Bởi vì một số cuốn sách cổ chứa đựng những bí mật mà nhiều người không muốn nghe thấy!

Anh ta gần như hét lên để trả lời, choáng ngợp bởi niềm đam mê.

- Có những cuốn sách, anh ta nói tiếp bằng giọng văn dịu hơn, không nói về Kinh Phúc âm như mọi người vẫn biết! Ẩn trong những trang sách mốc có thể là sự thật về thế giới của chúng ta hoặc về nguồn gốc của chúng ta. Và nếu Thượng đế không phải như chúng ta vẫn nghĩ thì sao? Rốt cuộc, Giáo hội đã kiến tạo cho Thượng đế một hình ảnh qua năm tháng, qua một thời kỳ mà ở đó giáo hội còn đầy quyền năng, còn kiểm soát được tất cả những gì được viết ra và được truyền lại. Nhưng có thể còn tồn tại những văn bản cổ phản ánh sự thật, những văn bản mà các tác giả của chúng ta không chịu bị chi phối bởi trí tưởng tượng của giáo hoàng, hay những văn bản cổ hơn, có lẽ là những ghi chép đầu tiên về các sự kiện xảy ra từ rất lâu rồi. Từ hai nghìn năm nay, tôn giáo đã kịp thu phục thế giới, buộc thế giới phải làm theo ý mình và xây dựng nên đời sống tâm linh như nó mong muốn. Thế nhưng tôi biết là có sự tồn tại của những văn bản nói về các bí mật lịch sử một cách chân thực nhất và chúng vẫn chưa bị tiêu hủy. Chính vì thế mà người ta không đưa tất cả sách vở ra phục vụ đông đảo độc giả.

- Anh đã đọc cuốn sách nào trong số đó chưa? Juliette hỏi.

Anthony Desaux đặt ngón tay trỏ lên miệng.

- Im lặng là cái giá của sự thật.

Juliette coi đó là câu trả lời khẳng định. Là người có thế lực, giàu có và đam mê sách vở, anh ta hẳn đã có dịp được mở cánh cửa của vài Địa ngục trên khắp thế giới. Camelia không hề nhầm, đây đúng là một con người kỳ quặc nhưng rất thú vị.

- Thế còn những cuốn sách mà anh sở hữu, chúng nói về điều gì? Cô hỏi thêm.

- Về nhiều điều, cô gái thân mến ạ, còn tùy vào việc cô tìm kiếm điều gì. Chủ yếu là về khoa học thần bí, nhưng cũng có những cuốn nói về quỷ Satan, đạo Vaudou, nhiều lắm! Tôi còn có cả sách nói về cái chết.

Nói xong, anh ta đặt tay lên một cái giá để kinh hát lễ to đùng đặt sau chiếc ghế tra tấn. Cái giá được gia công hết sức công phu, hàng trăm móng vuốt được trạm trổ vào gỗ dọc theo chân giá. Trên cùng đặt một cuốn sách rất lớn, bìa bọc da, không có tựa đề, chỉ được trang trí duy nhất bằng hình một đầu lâu ghê rợn dập nổi trên da.

- Hình như anh có biết chút ít về đề tài này, Juliette đánh liều nói.

Anthony đút hai bàn tay to khỏe vào túi quần.

- Chút ít thôi, anh ta đáp.

- Anh có thể cho tôi biết vài khái niệm sơ đẳng, hoặc những giai thoại mà tất cả những người yêu thích đề tài này thường xuyên truyền tai nhau không?

Tiếng cười của Anthony Desaux rất trầm và bay lên không trung như tiếng rồng vỗ cánh.

- Cô muốn tập làm phù thủy chăng?

- Tôi đã nói với anh rồi đấy, tôi luôn thích những gì hơi… huyền bí, Juliette thừa nhận.

Quả là Camelia không thể tin nổi điều mà cô đang thấy. Juliette vốn dửng dưng với những câu chuyện thần tiên và huyền bí, giờ đây lại sử dụng sức quyến rũ của mình để được nghe giải thích những khái niệm căn bản nhất của chủ đề này. Camelia biết khá rõ Juliette, đủ để hiểu rằng cô bạn mình không mảy may quan tâm đến Anthony trên phương diện tình cảm, điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Điều khiến Camelia ngỡ ngàng hơn cả là chứng kiến Juliette dùng đến ánh mắt đong đưa, khéo léo hơi ưỡn bộ ngực tròn trịa, và nhất là sử dụng nụ cười tự nhiên, thứ vũ khí chí mạng đối với người tinh khôn Homo sapiens đang đứng trước mặt cô. Juliette đang quyến rũ anh ta để đạt được thứ mà cô mong muốn.

Camelia có lẽ không bao giờ tin được rằng Juliette có khả năng làm việc này. Còn Anthony, một người tinh ranh và từng trải, không dễ mắc lừa. Anh ta đùa giỡn, dùng mắt uống lấy thứ mà cô gái tặng cho, đáp lại cô bằng những kiến thức cần thiết của mình để vở diễn tiếp tục.

- Nhìn chung, nhiều người nói đến hiện tượng siêu linh và khoa học huyền bí với thái độ hạ cố, thậm chí kinh tởm. Nhưng để kích thích trí tò mò của cô, tôi sẽ kể một giai thoại.

Nói xong, anh ta bắt đầu bước chậm rãi trong căn phòng, lúc thì quay về phía Juliette, lúc lại quay về phía Camelia. Dưới bước chân đều đặn của anh ta, sàn nhà kêu răng rắc, điểm thêm vào lời nói của anh ta bằng những tiếng kêu kèn kẹt thê lương.

- Các cô biết thuật giả kim là gì không? Đó chính là “nghệ thuật” kỳ lạ biến chì thành vàng. Thế này, kể từ khi Mendeleiv lập nên bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học vào thế kỷ XIX, chúng ta biết rằng nguyên tố được coi gần giống vàng nhất chính là chì. Vì vậy, chì được sử dụng trong các thí nghiệm trên máy gia tốc hạt và trong các phòng thí nghiệm khác để thu được vàng. Hẳn các cô sẽ rất ngạc nhiên vì người ta đã làm được điều này! Nhưng chi phí vận hành các máy móc đó đắt tới mức lượng vàng thu được không đáng kể gì. Dù sao thì đây cũng là bằng chứng cho thấy việc biến chì thành vàng là hoàn toàn có thể, “thuật giả kim hiện đại” đã chứng minh điều này. Bây giờ liệu các cô có thể giải thích cho tôi làm thế nào mà con người ở thế kỷ X lại biết cần phải dùng chì chứ không phải bất cứ loại chất nào khác để thu được vàng không? Làm thế nào mà từ một nghìn năm trước thí nghiệm đầu tiên của chúng ta, con người đã đoán ra được rằng chì là nguyên tố hóa học gần với vàng nhất và là nguyên tố thích hợp nhất để đạt được sự biến chuyển? Khi mà họ không hề có bất cứ khái niệm nào về nguyên tử, kính hiển vi hay khái niệm sơ đẳng nhất về nguyên tử lượng! Bởi vì các nhà giả kim này đã không thử với thạch cao, đá lửa hay granit, mà là với chì! Họ biết điều đó.

- Làm sao họ có thể đoán được? Juliette hỏi, cô thực sự tò mò.

- Đây mới chính là vấn đề! Mà tôi không biết gì cả, thế mới là huyền bí, một lĩnh vực bí ẩn vô cùng rộng lớn mà lại có rất ít câu trả lời.

Đoạn nhập đề của anh ta đã đạt được mục tiêu đề ra, Juliette và Camelia đều bị cuốn hút.

Juliette chợt nhớ lại hàng giờ liền ngồi nghiên cứu ở thư viện suốt hai ngày qua. Cô hỏi:

- Anthony, anh biết Thần khúc của Dante chứ?

- Tất nhiên rồi, ai mà không biết một tác phẩm như thế?

- Tôi đặc biệt quan tâm đến phần thứ nhất, “Địa ngục”. Quả thực, tôi nhận thấy chất trữ tình tuyệt vời, nhưng về mặt… bí hiểm, Thần khúc có tầm quan trọng nào đó không?

Nhà triệu phú hất món tóc trắng ra phía sau.

- Có, có thể nói như thế. Với một số người say mê môn khoa học huyền bí, thì thần khúc không khác gì cuốn sách hướng dẫn đi tới thế giới bên kia. Có thể điều này khiến cô buồn cười, nhưng thực sự có những người nghĩ rằng đây là một câu chuyện có thật được kể lại dưới dạng thơ cho nhẹ nhàng hơn và làm giảm độ tin cậy, giúp Dante được yên ổn vào thời của ông. Nhưng vẫn còn những người có thể xác thực với cô rằng phần đầu tiên trong tác phẩm này là bản đồ chi tiết của Địa ngục! Với họ, Thần khúc có lẽ là tác phẩm hoàn chỉnh nhất và thành công nhất, một cuốn kinh thánh!

Juliette chầm chậm gật đầu mà bản thân cô không nhận ra. Cô biết ít nhất một kẻ cũng suy nghĩ như vậy. Một kẻ mà với hắn ta, giết người không mang ý nghĩa đạo đức như xã hội vẫn nghĩ. Một kẻ không giống mọi người mà gần với quỷ hơn.

Anthony đứng dang tay như Chúa cứu thế giữa thư viện riêng của quỷ hiện thân.

- Bây giờ, hãy để tôi kể cho các cô về những huyền thoại nổi tiếng nhất của khoa học huyền bí và phép thuật.

Rất xa họ, trong một căn phòng rộng mênh mông, vang lên tiếng chuông duy nhất của đồng hồ quả lắc, báo hiệu đã hai mươi ba giờ rưỡi đêm.