Liều Mạng Công Lược Vai Ác

Chương 42: Di Hồng Viện



Lạc thành bị bóng đêm phủ phục.

Ban đêm yên tĩnh túc sát, một tiếng huýt gió nho nhỏ cũng có thể so với chuông lớn.

Diệp Minh gian nan đuổi theo, thấy Bách Lý Kiêu dừng lại, khó hiểu nói:

- Làm sao vậy, vì sao đột nhiên ngừng...

Nói được một nửa, đi đến trước mặt Bách Lý Kiêu đột nhiên ngẩn ra, có chút vô thố:

- Đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại lộ ra biểu tình như thế?

Bách Lý Kiêu không nói gì, sườn mặt giống như núi cao lồng lộng, an tĩnh lạnh lùng.

Trong lòng Diệp Minh lo sợ, có chút ngoài ý muốn.

Vừa rồi Bách Lý Kiêu đưa mắt nhìn hắn, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng hắn lại cảm giác như thấy giếng cổ sâu thẳm, u ám không có gì, chỉ có vọng không thấy đáy. Chỉ đối diện với hắn một chút, tâm cảm giác như đè ép, lo sợ bất an.

Diệp Minh cho rằng hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng biểu tình của hắn quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến nổi khiến Diệp Minh hoảng hốt nghĩ là vừa rồi chỉ là ảo giác.

Bách Lý Kiêu rũ mi nói:

- Không có việc gì.

Thanh âm vững vàng, mỗi chữ đều sâu thẳm trầm thấp.

Diệp Minh thở phào một hơi:

- Không có việc gì là tốt rồi.

Có thể là hắn nhìn lầm rồi. Hắn không nghĩ ra hiện tại còn có chuyện gì đáng giá hơn truy bắt Bách Lý Kiêu.

Nhìn bóng đêm thâm trầm, hắn muốn thúc giục đối phương mau truy người, lúc định mở miệng liền nhìn thấy đối phương chợt lóe thân, trốn vào hắc ám, vội la lên:

- Ai, ngươi từ từ chờ ta a!

Bách Lý Kiêu không quay đầu lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, giống như không có bất cứ chướng ngại gì.

Bên này, Tô Mã nữ giả nam trang đi theo Từ Tư Tư tiến vào Di Hồng Viện.

Mới vừa tiến vào nơi này, nàng đã bị mùi son phấn làm cho hắt xì.

Mấy cô nương ăn mặc bạch sam liền nhìn qua, đều che miệng cười.

Tuy nàng lớn lên không quá nhỏ bé, thân thể tinh tế, nhưng y phục của Bách Lý Kiêu lại lớn hơn nàng một vòng, vì muốn mặc được trường bào này, tay áo quấn hai vòng, hai nếp gấp ở eo mới vừa người. Vì vậy nhìn không giống thư sinh ra ngoài tìm hoa vấn liễu, ngược lại giống như tiểu thư nhân gia trộm xuyên y phục của ca ca chuồn êm ra cửa.

Cũng may nơi này người người vội vàng chui vào ôn nhu hương, không ai chú ý tới vị “Công tử” này.

Trong một mảnh nhuyễn ngọc ôn hương, nàng gian nan tìm kiếm Từ Tư Tư. Thật ra cũng dễ tìm. Tuy đầu óc của Từ Tư Tư ngẫu nhiên linh quang, nhưng cũng không đổi được tính cách xúc động. Tô Mã mới vừa bị tú bà giữ chặt, liền nghe phía trước truyền đến tiếng ầm ĩ.

Thì ra là một vị công tử tới nơi này, không tìm cô nương, cũng không uống rượu, chuyên môn đi lột y phục của nam tử, không phải sờ mó tứ chi nhân gia, liền đi sờ mó da mặt nhân gia, luôn miệng nói muốn bắt tên hoa tặc tội ác tày trời.

( Yul: nhân gia = người ta, nhà ai.)

Tô Mã:

- ...

Người lột y phục không phải là Từ Tư Tư còn có thể là ai?

Cô nương này to gan lớn mật, nếu chỉ lột một hai người còn đỡ, này cố tình là nam nhân nào trong lâu, dù là quan lớn hay là hạ nhân đều bị nàng kéo lột, dần dần oán giận lớn lên, có người kêu tú bà mau đuổi tiểu tử này đi.

Từ Tư Tư nào phải người dễ ứng phó, rút ra roi dài quanh eo. Lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tô Mã vội tiến lên ngăn nàng lại, Từ Tư Tư sửng sốt, vừa định tức giận đẩy nàng ra, nhưng thấy là Tô Mã tức khắc mềm nhũn:

- Tiểu Lê? Sao ngươi lại ở đây?

Tô Mã bất đắc dĩ, vội kéo Từ Tư Tư đi.

Hai người xuyên qua đám người, cũng không biết đi đến nơi nào. Tô Mã dẫn nàng đến một nơi yên tĩnh mới dừng lại.

Nàng tỏ vẻ muốn Từ Tư Tư biết nơi này quá nguy hiểm, mau trở về khách điếm. Từ Tư Tư không muốn, nói cơ hội tốt như vậy sao có thể từ bỏ. Hiện giờ nhất định hoa tặc kia đang ở chỗ này, nàng phải bắt được hắn.

Tô Mã bất đắc dĩ, kiên nhẫn giải thích dù hoa tặc ẩn giấu ở chỗ này, cũng sẽ không xen lẫn trong nữ nhân. Hiện tại hắn tứ chi đứt đoạn, có thể đang ẩn giấu ở nơi yên tĩnh để dưỡng thương.

Từ Tư Tư nghe xong không chỉ không có ý rút lui, ngược lại càng thêm hưng phấn:

- Nếu hắn không thể động, vậy càng dễ tìm. Nhất định hắn đang ẩn giấu ở trong phòng nữ nhân nào đó, ta liền đi tìm!

Nói xong, nàng xoay người muốn đi, Tô Mã ôm lấy nàng.

Từ Tư Tư quay đầu nhìn nàng, thấy nàng ăn mặc trường bào không thích hợp, đi dù vậy vẫn đi tìm chính mình, tâm sinh áy náy. Nhưng nội tâm tinh thần trọng nghĩa lại không cho phép chính mình lùi bước. Vì thế nói:

- Tiểu Lê, ta biết ta tính tình xúc động. Nhưng cứ nghĩ đến những cô nương bị ủy khuất, biết hoa tặc đang ẩn giấu ở chỗ này, sao ta có thể mặc kệ? Ngươi thân thể đơn bạc, nơi này nhiều nam nhân thúi, mau trở về đi.

Tô Mã cứng họng, chỉ có thể nhìn đối phương biến mất ở chỗ ngoặt.

Nàng nhíu mi, nữ chủ đều có duyên pháp, nếu nàng không ngăn được đối phương, ở chỗ này lo lắng suông cũng vô dụng.

Nàng nhìn sắc trời, nghĩ đến lúc này có lẽ Bách Lý Kiêu đã trở lại, nếu không thấy nàng nhất định sẽ sốt ruột, vì thế xoay người định trở về.

Chỉ là vừa mới nhấc chân, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện. Hoa tặc đang ở chỗ này, vừa rồi Từ Tư Tư còn gióng trống khua chiêng đi tìm, chính là rút dây động rừng. Nếu đêm nay không tìm thấy hoa tặc kia, thì hắn sẽ đào tẩu.

Nàng nhớ tới những nữ tử kinh hoảng thất thố, nghĩ đến tiệm gạo đối diện khách điếm gắt gao đóng cửa, khẽ cắn môi.

Gió đêm phất qua, truyền đến tiếng cười dâm của nam nhân cùng tiếng hờn dỗi của nữ nhân, lại không biết vì cái gì, từng tiếng cười bị gió lôi cuốn lại trở nên thê lương, như khóc như tố.

Tô Mã trầm mặc, đột nhiên cười khổ. Nàng luôn cho rằng Từ Tư Tư trời sinh tính lỗ mãng, thế mà lại có một ngày nàng cũng có xúc động.

Nàng hít sâu một hơi, không trở về, ngược lại cẩn thận đi về phía trước. Xuyên qua mấy cái núi giả, đi đến một sân viện.

Đột nhiên ngửi được một cổ mùi vị khó có thể miêu tả. Quay đầu nhìn lại, thấy có một đại hán uống say khướt đang ôm một cô nương gầy yếu tái nhợt tay vịn tường nôn mửa, trong không khí mùi vị hỗn hợp kèm hương vị son phấn thấp kém, khiến người buồn nôn.

Có lẽ đây là hậu viện của Di Hồng Viện, kỹ nữ bị ghét bỏ bị bỏ lại chỗ này, các nàng tuổi già sắc suy, chỉ có thể kiếm vài đồng bạc lẻ.

Nơi này quá mức hỗn loạn, Tô Mã nhíu mi, dùng tay áo che mặt men theo mép tường mà đi, lại không ngờ cánh tay đau xót, thì ra tên hán tử kia nghiêng ngả lảo đảo, lại không cẩn thận đụng phải nàng.

- Tiểu tử ở nơi nào, dám chắn đường lão tử?

Một tiếng quát kèm mùi rượu ập vào mặt, vừa dứt lời, hán tử kia ngây ra, khó hiểu hỏi:

- Một nam tử sao trên người lại có mùi hương?

Nói xong, hắn kéo tay Tô Mã, dưới ánh trăng, lộ ra khuôn mặt thanh tú.

Tô Mã nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt bình đạm.

Hán tử sửng sốt, sau đó rung đùi đắc ý, ngả người về phía trước tìm tòi, ngửi trên người nàng có mùi hoa lê, ánh mắt sáng ngời:

- Ai dô, đây là tiểu thư nhà ai, có phải khuê trung tịch mịch, trộm trường bào của nam nhân tới nơi phồn hoa tìm vui?

Tô Mã mím môi, nàng muốn rút cánh tay lại, lại bị đối phương gắt gao kiềm trụ.

- Nếu đã tới, sao không chơi cho vui vẻ, còn muốn đi đâu?

Hắn cợt nhả mà hướng về phía Tô Mã.

Tô Mã nhíu mi, theo bản năng liền giãy giụa.

Cô nương trong lòng hán tử ước chừng đã mười ngày chưa “Khai trương”, sợ bị mất vị khách nhân này, vội chu miệng nói:

- Quan nhân, ngươi không nhìn ta, nhìn tiểu nha đầu gầy gò này làm chi.

Nói xong, cánh tay muốn quấn lên cổ hán tử.

Hán tử không kiên nhẫn đẩy nàng ra:

- Câm miệng, nào phải chuyện của ngươi!

Cô nương kia ai u một tiếng, nặng nề té ngã xuống đất.

Tô Mã nhíu mày, muốn đỡ nàng, lại không ngờ cánh tay đau xót, hán tử kia muốn kéo nàng vào lòng. Nàng nội tâm trầm xuống, liền giãy giụa, mặc kệ hán tử kia não phẳng bụng phì, thể trạng cực đại, bàn tay to lớn hữu lực.

Sau một lúc lâu vẫn không thể tránh thoát, cánh tay bầm tím lên.

Thấy nàng cắn môi không nói, chỉ biết giãy giụa, hán tử xoay chuyển tròng mắt, thô ách cười:

- Sao ngươi không lên tiếng, chẳng lẽ là tiểu nương tử nhân gia, sợ tướng công phát hiện?

Nói xong, hắn nhìn nàng vì ra sức giãy giụa, mà cổ áo buông lỏng, mùi thơm ngào ngạt bay ra. Mùi rượu càng đậm, lý trí không còn, đôi mắt đỏ lên.

Cũng mặc kệ đối phương có thân phận gì dù là tiểu thư hay là phu nhân, đưa miệng rộng muốn thân mặt nàng.

Tô Mã cả kinh, mắt thấy tránh không khỏi, theo bản năng mà quay đầu liều mạng né về phía sau. Lục lạc trên eo theo sự hoảng loạn mà rung động.

Ngay lúc hơi nóng hừng hực, hơi thở thối tha phun ở trên mặt nàng, nàng lại cảm thấy trước mắt chợt lạnh, “Phanh” một tiếng, có người ngã quỵ xuống đất.

Trong bóng tối, cô nương kia hồ nghi hỏi:

- Quan nhân, làm sao vậy?

Sau một lúc lâu, không người đáp lời. Cô nương run rẩy đưa tay về phía trước sờ thử, liền sờ phải chất lỏng màu đỏ tươi, ấm áp.

Một tiếng kêu sợ hãi cắt qua bầu trời đêm

Tô Mã cả kinh, mới vừa động liền cảm giác trước mắt tối sầm lại, nàng bị ôm vào lòng ngực rộng lớn, kéo vào một gian phòng.

Nàng vừa định giãy giụa, lại ngửi được một cổ hơi thở lạnh lẽo quen thuộc, thân thể liền thả lỏng.