Liệt Tâm

Chương 21



…Đầu đau như muốn nứt ra.

Tai không nghe được tiếng tim đập, Mộ Diệp cảm thấy cảnh vật trước mắt một là một khoảng mơ hồ, làm thế nào cũng nghĩ không ra mình đang ở nơi nào.

Đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao hắn lại nằm trên mặt đất lạnh lẽo, ngay cả khí lực để cử động một ngón tay cũng không có?

Đau đớn liên tục kéo dài, giống như lưỡi dao sắc bén không ngừng cứa vào thân thể, nhưng suy nghĩ đang tan rã từ từ ngưng tụ lại, cuối cùng hiện ra tên một người.

Lâu Sâm.

Đúng rồi, hắn thống khổ như thế, chỉ là bởi Lâu Sâm không thương hắn.

Tất cả chỉ là âm mưu.

Nhưng không có liên quan gì? Hắn còn có Diệp Ảnh a.

Diệp Ảnh là thật tâm thích hắn, bọn họ còn nói sẽ ở cùng bên nhau mà.

Nhớ tới người thiếu niên luôn luôn mỉm cười kia, hắn nhịn không được cong khóe miệng, cố gắng mở to hai mắt, tầm nhìn càng ngày càng rõ ràng, ánh vào mắt là gương mặt quen thuộc – dung nhan tuấn mỹ, ôn hòa cười nhạt, nhưng cũng không phải là người mà hắn tâm tâm niệm niệm.

Diệp Ảnh của hắn đang ở nơi nào?

Mộ Diệp trên người lúc lạnh lúc nóng, gần như hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi. Thế nhưng một chút ký ức còn lại trong đầu khiến hắn nhớ ra vì sao mình lại nằm trên mặt đất, đồng thời cũng nhớ lại lúc Lâu Sâm ghé vào lỗ tai hắn nói câu kia.

Diệp Ảnh căn bản là không tồn tại!

Hắn yêu chỉ là một người do hắn tưởng tượng ra mà thôi.

Do Lâu Sâm tự tay tạo ra một ảo ảnh giả dối nhất, tàn nhẫn nhất.

Thật đáng buồn cười, hắn thậm chí liên tục thua hai lần trên tay cùng một người.

Hắn một lần lại một lần không hề do dự mà yêu Lâu Sâm, nhưng đến bây giờ cũng chưa từng đi vào tâm y.

Mộ Diệp cho rằng mình lúc đó sẽ vì vậy mà điên cuồng, không ngờ thần trí lại thanh tỉnh dị thường, chỉ có thân thể bởi vì giá rét mà hơi phát run. Từ trong cổ họng hắn phát ra âm thanh, khàn khàn tuyệt vọng khiến người e sợ: “Vì sao đối xử với ta như vậy? Đây cũng là trò chơi của bệ hạ sao?”

“Đệ không nên đặt chân vào cấm địa.” Lâu Sâm lấy bàn tay vuốt tóc cuả hắn, ngữ khí vô cùng ôn nhu: “Nơi đó không cho người ngoài đi vào, tất nhiên là có đạo lý trong đó.”

“Bởi vì có liên quan đến bí mật của bệ hạ”

Lâu Sâm mỉm cười, cũng không trách Mộ Diệp mạo phạm, ngược lại còn cầm tay hắn mà hôn, nói: “Người đứng đầu thiên giới, không cần tình yêu dư thừa không phải sao?”

Mộ Diệp nhẹ nhàng “A” một tiếng, nhất thời cái gì cũng đều hiểu rõ.

Lâu Sâm có thể lãnh khốc vô tình, là bởi vì y từ lâu vứt bỏ nhược điểm, vô luận người bên cạnh yêu hay hận, sống hay chết, cũng không có thể làm y khẽ động tâm.

Mộ Diệp không cách nào tưởng tượng được, đêm khuất nhục đó, khi hắn đáp ứng điều kiện Lâu Sâm đưa ra, vì cứu Diệp Ảnh mà chủ động mở hai chân, người kia trong lòng cười nhạo hắn như thế nào.

Tất cả hy vọng đều đã hủy diệt.

Hắn không còn được nhìn thấy Diệp Ảnh của hắn nữa.

Mộ Diệp nghĩ như vậy tâm tình lại bình tĩnh lạ kỳ, dùng một giọng nói như chết lặng: “Bệ hạ, cho ta đến cấm địa một lần nữa.”

“Đệ đến bây giờ còn chưa chết tâm sao?” Lâu Sâm hiển nhiên có chút kinh ngạc, mặt nhăn mày nhíu, nhưng vẫn là gật đầu, “Cũng được, nể tình đệ diễn trò lấy lòng ta, cứ làm như đệ mong muốn đi.”

Nói xong, xoay người mở cửa phòng.

Mộ Diệp đối với những lời vô tình này đã không còn phản ứng nữa, chỉ cảm thấy lạnh. Hắn phải dùng hai tay ôm lấy mình, mới có khí lực từ trên mặt đất đứng lên, theo Lâu Sâm đi ra cửa.

May là lần này không cần đi qua đầm nước của hình đường đi vào cấm địa, Lâu Sâm thi triển một chút pháp thuật phức tạp, đã mang hai người đến cấm địa.

Xung quanh cây cỏ um tùm, cảnh trí vẫn như cũ.

Nước suối trong suốt vẫn ào ào chảy xuôi, bên bờ những đóa hoa nối tiếp nhau nở rộ, ngay chính giữa là thần mộc sinh cơ dồi dào, vô số điểm sáng từ trên ngọn cây nhẹ nhàng bay xuống, tạo thành một mỹ cảnh độc nhất vô nhị.

Liệu có ai đoán được?

Nơi này cất giấu nhược điểm lớn nhất của thiên đế bệ hạ.

Mộ Diệp hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Lâu Sâm, chỉ giống lần đầu bước vào cấm địa, lảo đảo nghiêng ngã đi tới hướng mấy điểm sáng vây quanh thần mộc.

Tia sáng rạng ngời đều rơi xuống trên người hắn.

Hắn nhớ rõ Diệp Ảnh là do những... tia sáng này hội tụ mà thành, hiện tại... đã khôi phục nguyên dạng sao?

“Diệp Ảnh …”

Hắn cơ hồ không thể khống chế mà thốt lên tên này, lúc thốt lên một chữ cuối cùng, ánh sáng trước mắt không báo trước dừng lại một chút, sau đó một phần tiếp tục rơi xuống, một phần khác… lại bắt đầu bay vòng quanh hắn, rồi cũng dần dần ngưng tụ lại với nhau.

Mộ Diệp vẻ mặt lập tức kích động, mắt thấy những tia sáng này biến thành một khối ánh sáng mập mạp, vụng về nhún nhảy trên đầu ngón tay hắn.

“Diệp Ảnh!”

Mộ Diệp kêu to lên, muốn thu đoàn ánh sáng vào bàn tay, nhưng Lâu Sâm nhanh hơn một bước bắt được tay hắn, đem hắn vững vàng khóa vào trong ngực, đồng thời mở miệng niệm chú ngữ.

Khối cầu ánh sáng vốn đã hình thành chấn động kịch liệt, sau đó chậm rãi tứ tán ra.

Mộ Diệp liều mạng vươn tay qua, nhưng thế nào cũng không chạm được y, chỉ nghe thấy Lâu Sâm ở bên tai nói rằng: “Sách, thực sự là một chút ý nghĩa cũng không có. Nhưng mà cũng tốt, vừa vặn có thể cho đệ nhìn một lần tên kia làm sao biến mất không thấy.”

Nói xong, một tay ôm chặt thắt lưng Mộ Diệp, tay kia nắm lấy cằm hắn, lạnh lùng nói: “Đệ không phải rất muốn thấy hắn sao? Vậy ta sẽ cho đệ nhìn kỹ, nghìn vạn lần không nên chớp mắt.”

Mộ Diệp không phát ra âm thanh, cảm giác bàn tay trên lưng lực lớn vô cùng, vô luận như thế nào cũng giãy không được.

Chỉ còn một chút xíu nữa thôi.

Chỉ còn một chút xíu nữa, hắn có thể chạm được Diệp Ảnh.

Mặc kệ y biến thành hình dạng gì, đều là người mà hắn yêu.

Thế nhưng tia sáng đang dần dần ảm đạm tiêu thất.

Khi Mộ Diệp hao hết khí lực, rốt cục cũng chạm được đến nó thì đoàn ánh sáng đã trở nên gần như trong suốt, tiếp theo lại giống như là ảo ảnh, ở đầu ngón tay hắn tiêu tán vô tung tích.

Vốn dĩ người kia không tồn tại, cuối cùng lại trở về cát bụi.

Trong nháy mắt, Mộ Diệp nhớ tới ngày đó hắn ở nhân giới, đã từng dùng lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực của mình.

Hắn vẫn ghi khắc loại đau đớn khi tâm vỡ ra thành hai mảnh.

Mà giờ này khắc này, đau đớn từ đầu ngón tay truyền đến ngực đau hơn lúc đó trăm nghìn lần.