Liệt Diễm

Chương 7



Tuy là cuối mùa xuân, thời tiết lại mang theo điểm nóng không hợp với mùa, giờ đây cả những ngọn liễu vẫn nương mình theo gió cũng ủ rũ cúi đầu, những bầy chim ríu rít cũng chạy đi. Bình tĩnh một cách đáng sợ.

Vân Trinh cố gắng làm yên lòng trái tim đã run lên từng hồi của mình, hỏi: “Những lời kia là thật?”

“Đương nhiên.” Liệt Nguyên Điển nhìn Vân Trinh, nhỏ nhẹ nói: “Ái phi còn có nghi vấn gì sao?”

“Không, không có khả năng, Vương huynh sẽ không làm vậy với ta. Sẽ không –” Vân Trinh gắt gao nhìn chằm chằm Liệt Nguyên Điển, kêu to: “Sẽ không, sẽ không...” Lý trí nàng kỳ thật đã tin, chỉ là trái tim không thể nào chấp nhận.

“Vương huynh ngươi từ khi đăng cơ liền chỉ huy xuôi nam, ngươi cho là vị cô muội muội như ngươi còn được nhớ đến sao?” Liệt Nguyên Điển tàn nhẫn cười, châm chọc nói.

“Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?” Chẳng lẽ Đồ Lan đổi chủ liền quên chết sống của vị công chúa như ta sao? Đồ Lan từ trước tới nay là trụ cột tinh thần của Vân Trinh, không có lúc nào là nàng không ảo tưởng việc dẫn theo nhi tử trở về, nhưng hôm nay, Đồ Lan đã không còn là nơi nàng có thể trở về nữa rồi… không bao giờ nữa. Mất đi sự ủng hộ của Đồ Lan, hi vọng cuối cùng của Vân Trinh cũng tan biến, lòng lạnh tựa băng.

“Nếu ngươi không tin, vậy gọi Giản Vinh đến nói với ngươi đi! Tốt nhất ngươi nên tin tưởng. Nếu không phải Giản Vinh không làm tròn bổn phận, sao Đồ Lan có cơ hội đây?” Liệt Nguyên Điển lạnh lùng nói, khuôn mặt dù lạnh băng nhưng vẫn tà mị tràn ngập một cỗ tức giận không nên lời.

Vân Trinh toàn thân vô lực: “Hừ, Giản Vinh chính là người năm đó ngươi thu về dưới trướng.” Năm đó mắt thấy Giản Vinh đi nhờ vả Liệt Nguyên Điển, nàng lại không có biện pháp nói ra mọi chuyện, vì thế từ yêu say đắm Giản Vinh cũng sinh ra tia oán hận.

“Trước không nói chuyện Giản Vinh, ái phi chẳng lẽ không muốn biết Đại Liệt tính toán xử lý chuyện này như thế nào sao?” Liệt Nguyên Điển nhìn vẻ mặt Vân Trinh oán giận xen lẫn bất đắc dĩ, có thâm ý khác nói.

“Xử lý như thế nào?” Vân Trinh máy móc hỏi. Đã không còn Đồ Lan bảo hộ, nàng đối với Liệt Nguyên Điển chỉ như cá nằm trên thớt, tùy ý chà đạp.

“Ta để Viêm Nhi lấy thân phận chất tử. Ở. Đồ. Lan” Liệt Nguyên Điển lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Trinh, gằn từng chữ.

“Không!” Vân Trinh gào lên.

Chất tử, đại biểu cho bị lăng nhục, bị ức hiếp, bị ngược đãi, thậm chí bị giết hại. Dù cho chất tử chết tha hương chăng nữa, quốc gia của chất tử cũng không có gì bất mãn. Vân Trinh tuy là công chúa Đồ Lan, còn Liệt Viêm dù sao cũng là thế tử Đại Liệt. Hiện giờ Đồ Lan dĩ nhiên không để ý công chúa như nàng, còn có thể quan tâm đến nhi tử của công chúa này sao? Hơn nữa vương huynh của nàng lấy tàn bạo mà nổi danh, nàng không thể tưởng tượng Liệt Viêm ở Đồ Lan sẽ phải chịu đãi ngộ khủng khiếp gì.

Vân Trinh bổ nhào đến ôm chân Liệt Nguyên Điển, tận lực cầu xin nói: “Vương gia, van ngài! Nói như thế nào Viêm Nhi cũng theo ngài nhiều năm như vậy, ngài như thế nào nhẫn tâm để cho nó đi Đồ Lan. Vương gia, van cầu ngài...!”

Liệt Nguyên Điển trong lòng chấn động, lại nghĩ đến người trong lòng mình đêm qua, trong lòng chỉ còn cảm xúc buồn vui đau xót lẫn lộn. Không, sao có thể mềm lòng? Phải tàn nhẫn! Tàn nhẫn hơn nữa! Liệt Nguyên Điển chỉ thốt ra một câu lạnh nhạt: “Chuyện mà ta đã quyết, sẽ không sửa.”

“Vương gia, Giản tướng quân tới!” Một tiểu thái giám dẫn Giản Vinh tiến vào.

Liệt Nguyên Điển vừa thấy Giản Vinh đến, quỷ dị cười, nói: “Vương Phi muốn thỉnh giáo tướng quân mấy chuyện chính sự, ngươi hãy nói chuyện cùng nàng đi.”Nói xong đi thẳng ra ngoài, để hai người một mình trong phòng.

Giản Vinh trong lòng nơm nớp lo sợ, lần này không làm tròn bổn phận mà Liệt Nguyên Điển chỉ nhẹ nhàng trách cứ Ciản Vinh vài câu, trong lòng lại càng cảm kích Liệt Nguyên Điển. Nhưng mà… Vân Trinh công chúa, Giản Vinh thật sự không dám đối mặt. Hơn nữa nghĩ lại “Giao tình ” ngày trước cũng hơi thấy xấu hổ.

“Công chúa... chuyện Đồ Lan, Giản Vinh thật xin lỗi công chúa, mong rằng công chúa đừng quá khổ sở, ta nghĩ... Vương gia vốn là người khoan dung, chắc sẽ không bạc đãi công chúa.” Giản Vinh ổn định cảm xúc, lúng túng nói.

Vân Trinh thất hồn lạc phách(*) ngồi ở trong sảnh, những lời kia hiển nhiên không có nghe thấy, cũng không biết trải qua bao lâu mới nhìn đến Giản Vinh.

(*)mất hồn ngẩn ngơ

“Giản Vinh...” Giống như bắt lấy một tia hi vọng cuối cùng, Vân Trinh vừa thấy Giản Vinh, lập tức bắt lấy y phục của Giản Vinh, khóc òa lên: “Ngươi biết không? Ngươi có biết Liệt Nguyên Điển muốn để Viêm Nhi đi làm chất tử bên Đồ Lan không?” Lời còn chưa dứt, đã khóc không thành tiếng.

Giản Vinh vừa thấy Vân Trinh khóc, lại càng không biết phải làm sao, việc này vốn dĩ là ý của hắn, thật có chút mệt với Vân Trinh, thấy nàng hỏi, không muốn tiếp tục tổn thương lòng của nàng, không thể đáp, nhưng lại càng không thể không đáp. Đành phải thở dài một tiếng, kiên trì nói: “Biết. Nhưng mà dù sao thế tử cũng là nhi tử của công chúa, sang Đồ Lan chắc không bị ngược đãi.”

“Giản Vinh, sao ngươi có thể nói như vậy? Đồ Lan hiện giờ ngay cả an nguy của ta cũng không để ý, còn để ý Viêm Nhi sao? Giản Vinh, ta không thể để cho Viêm Nhi đi! Tuyệt đối không thể để cho Viêm Nhi đi! Ngươi không phải binh bộ Thượng Thư sao? Lời ngươi nói nhất định có phân lượng, ngươi giúp ta nói với Liệt Nguyên Điển, cầu hắn đừng để Viêm Nhi đi! Đừng để Viêm Nhi đi Đồ Lan!” Vân Trinh giờ đây tuyệt vọng vô cùng, cái gì cũng nguyện ý thử, Giản Vinh người duy nhất mà nàng tin tưởng, dù cho chỉ là hi vọng mong manh, nhưng nàng quyết không từ bỏ.

“Công chúa...” Giản Vinh có chút tự trách nhìn Vân Trinh, hít sâu nói: “Để Đại thế tử đến Đồ Lan, là…là chủ ý của ta.” Hắn mặc dù đau lòng cho Vân Trinh, nhưng nàng sớm không phải người thiếu niên Giản Vinh yêu say đắm, giờ một lòng trung với Liệt Nguyên Điển, khi đưa ra đề nghị này lại không nghĩ đả kích Vân Trinh nghiêm trọng như thế này.

“Ngươi?” Không! Làm sao có thể? Không, không! Giản Vinh, ngươi có biết mình làm cái gì sao? Vân Trinh khiếp sợ toàn thân phát run, khó có thể tin nhìn Giản Vinh, lui về phía sau hai bước, lớn tiếng khóc ròng nói: “Ngươi biết mình làm cái gì sao, ngươi biết không?” Nàng đã không thể khống chế cảm xúc lúc này của mình, chỉ cảm thấy lòng như tan nát, cái gì băn khoăn đều đã quên, buột miệng nói ra: “Viêm Nhi... Là hài tử của chúng ta nha, là hài tử của ngươi và ta. Ngươi lại đẩy chính hài tử của mình vào địa ngục. Địa ngục nha! Báo ứng, báo ứng!”

Giống như sét đánh ngang tai, trong đầu Giản Vinh lập tức trống rỗng, nửa ngày cũng không thể nói chuyện. Thật lâu sau mới khiếp sợ nhìn Vân Trinh, máy móc lặp lại lên một câu: “Hài tử của ta? Hài tử của ta?...”

“Không! Ta không là hài tử của ngươi!”

“Phanh” một tiếng, cửa phòng bị đá mở, một hài tử mười hai mười ba tuổi mạnh mẽ xông vào. Hét lớn với hai người trong phòng: “Ta là hài tử của phụ vương! Ta là hài tử của phụ vương. Ta không phải hài tử của các ngươi! Phụ vương, nói cho bọn họ biết, ta là hài tử của ngài, ta là hài tử của ngài!”

Vừa mới được Liệt Nguyên Điển gọi tới an ủi mẫu phi, nhưng an ủi gì Liệt Viêm cũng không biết, lại không ngờ mọi chuyện là như vậy. Những lời kia chẳng khác nào sét đánh, khi nghe thấy đã kinh ngạc đến ngây người. Liệt Viêm gào lên với người đang chậm rãi tiến đến từ phía sau – Liệt Nguyên Điển: “Phụ vương, nói cho ta biết, ta là hài tử của ngươi... Ta là hài tử của ngươi...!”

Liệt Nguyên Điển nhìn ánh mắt buồn rầu sợ hãi của Liệt Viêm, trong lòng đau xót vô cùng, nhưng chỉ có thể tàn nhẫn, phức tạp nhìn Liệt Viêm, chậm rãi nâng khuôn mặt kinh hoàng của hài tử, từ vầng trán đã hôn trăm ngàn lần quen thuộc trượt dần xuống đôi môi hồng nhuận…

Liệt Viêm ngây thơ nhìn Liệt Nguyên Điển, không biết hàm ý của hành động này, mọi người cũng đều bị hành động của Liệt Nguyên Điển làm cho hồ đồ, thậm chí chính hắn cũng không hiểu. Trên thực tế phải thật lâu sau mới hiểu rõ hàm ý của hành động này

“Ngươi là Viêm Nhi của ta, ngươi luôn luôn là Viêm Nhi của ta, Viêm Nhi nha..!” Trong mắt Liệt Nguyên Điển lóe ra lên tia nhìn khiếp người, nhẹ giọng thong thả nói xong: “Lấy thanh kiếm này, giết chết kẻ vấy bẩn xuất thân của ngươi…! Ngươi là Viêm Nhi của ta… giết chết kẻ vấy bẩn xuất thân của ngươi!” Một tiểu kiếm tinh xảo ấn vào tay Liệt Viêm.

Những lời dịu dàng như đang mê hoặc tâm thần, Liệt Viêm ngơ ngác nhìn tiểu kiếm trong tay Liệt Nguyên Điển, máy móc cầm lấy. Rút ra. Kiếm quang lưu động. Tà dị, linh động yêu mị

Chậm rãi đi về phía nam nhân đã ngây người.

“Không ——” Vân Trinh kêu một tiếng thê lương thảm thiết.

Kiếm quang lưu động, đâm vào, theo máu đỏ tươi đang trào ra thu lưỡi kiếm lại, đúng là nơi trán tim. Giản Vinh “Bịch” một tiếng ngã xuống đất.