Liệt Diễm

Chương 14



Tuy là ngày xuân, cũng vẫn là xuân lạnh. Người trên thảo nguyên vẫn quen xưng thời tiết như vậy là rét tháng ba.

Vẫn là sáng sớm, nhưng không có mặt trời, thái dương kia như mất hết dũng khí trước trời đầy tuyết cuộn gió gào, như lão già nhát chết không đủ dũng cảm chứng kiến cái nkhung cảnh thảm thiết đang trải dài lục địa.

Vẫn như cũ là biên cảnh, biên cảnh của Đại Liệt và Đồ Lan, nhưng lại mất đi bình tĩnh ba năm trước.

Binh quý thần tốc, theo tin tức truyền lại Bắc Đô từ cuộc tấn công Đại Liệt, nhanh cũng mất ba ngày.

“Phong nhi tử Liệt Viêm của công chúa Đồ Lan – Vân Trinh – làm Định Nam Thiên Hộ hầu, ngay trong ngày lãnh binh tấn công Đại Liệt, cứu trở về vương tử Tô Y Nạp.” Đồ Lan vương quyết không phải kẻ tầm thường, chỉ nhìn nguyên nhân hắn giành được ngai vàng kia là đủ biết. Từ trong lời đáp của Liệt Viêm có thể nhìn ra một loại lo âu, người đứng trước mắt đây là thích hợp nhất đảm đương nhiệm vụ này.

“Chính là, Định Nam hầu dù sao cũng là người Đại Liệt, sao có thể để cho hắn đi tấn công Đại Liệt được? Nhi thần cũng có thể gánh vác trọng trách.” Đại vương tử Tô Sa Thản lúc này liền biểu lộ ra phản đối.

“Ta không phải để hắn đi tấn công Đại Liệt, ta lệnh cho hắn đi cứu đệ đệ của ngươi!!!”

“Có gì khác nhau kia chứ.” Tô Sa Thản thấp giọng nói thầm.

Nhìn đại nhi tử, Hô Cách chỉ có thể thở dài nói: “Vẫn là bất đồng.” Này đương nhiên bất đồng, đây cũng là lí do Hô Cách trọng dụng Liệt Viêm mà không cần Tô Sa Thản. Tô Sa Thản chỉ biết đem trọng tâm là tấn công Đại Liệt, mà bỏ quên tánh mạng Tô Y Nạp, nếu như thế, cho dù thủ thắng, Tô Y Nạp cũng có thể sẽ phải bỏ mạng. Hắn không dám mạo hiểm như vậy.

Giờ phút này, hắn chỉ là một vị phụ thân.

Mà Liệt Viêm, y có thể so với bất kì ai đều hy vọng có thể cứu được Tô Y Nạp.

Liệt Viêm lãnh binh xuất chinh.

Gió, từng đợt từng đợt quét qua mặt đất khô cằn nứt nẻ, cuồn cuộn không ngừng bới móc ra cả cỏ non vùi sâu trong cát, rồi như sương lạnh quất vào mặt con người.

Mồ hôi, dù trong ngày rét lạnh thế này cũng toát ra, thậm chí là máu, cũng phải chảy.

Gió thét gào từng đợt rung trời trên chiến trường, sinh mệnh chẳng qua như tràng quyết đấu đầy mồ hôi và máu mà thôi.

“Thùng! Thùng! Thùng!...” Tiếng trống trận càng ngày càng vang dội.

“Giết!”

“Giết..!”

“Giết a..!”

...

...

Âm thanh giết chóc vang hết đợt này đến đợt khác.

Mắt đỏ lòm, cằm cắn chặt, đoàn người xung phong liều chết, từng đợt mưa tên loạn vũ, cả loạt đao kiếm chớp nhoáng xẹt ngang.

Cả đám người ngã xuống thay phiên.

Không lùi lại, không thể lùi lại, không được lùi lại.

Chiến tranh, vĩnh viễn là địa ngục trần gian.

Lúc thu binh, người còn sống thầm thở ra nhẹ nhõm, đã biết mạng người rẻ mạt, nhưng vẫn mong có thể ngắc ngoải qua ngày, lôi kéo thân thể vẹn toàn hoặc là trúng đao, trúng kiếm, hay thiếu một con mắt, thiếu một chân, cụt tay, trở lại của lều trại của mình.

Chiến sự đi qua, bãi cỏ tìm trở lại bình tĩnh ngắn ngủi, mặt trời chầm chậm dâng lên nơi chân trời, xuyên qua sương sớm, tỏa ra từng gợn nắng vàng.

Kẻ ngã xuống, chỉ có thể nằm trên đất lạnh nghênh đón bình minh. Gió cũng hóa dịu dàng, thì thầm thủ thỉ, vuốt ve khuôn mặt cứng ngắc của họ, mũi đao đâm xuyên thân thể còn lưu lại một giọt máu đỏ, dưới sắc vàng mong manh tỏa ra vẻ rực rỡ chết người.

Trận chiến đầu, Đồ Lan giành thắng lợi, chiếm một thành của Đại Liệt.

Liệt Viêm cũng không vui, bởi vì đó cũng không phải mục đích. Nhưng chỉ có thể đánh, để Đại Liệt hiểu được Đồ Lan phẫn nộ thì sẽ không còn như Đồ Lan quá khứ không chiến nổi một trận, làm cho Đại Liệt không thể không đưa Tô Y Nạp về.

Nhưng đánh cũng không thể quá nhanh, thấy tốt mới làm, giữ lấy đường lui, dù sao tính mệnh Tô Y Nạp quan trọng hơn.

“Hầu gia, ngươi cũng không cần lo lắng, trận chiến hôm nay chắc chắn làm Liệt Nguyên Điển hết hồn vài ngày.” Chủ soái đại quân Đồ Lan – Liệt Viêm – ngồi thủ tọa, một bên nhìn bản đồ trước mắt, một bên nghe tướng lãnh dưới quyền bẩm báo.

“Ta xem chúng ta lần này đánh xong Vân Châu, quân Đại Liệt nhất định sẽ tăng cường phòng thủ Lương Châu, chúng ta có thể bỏ qua Lương Châu mà đánh chiếm Chử Châu ngay phía tây Lương Châu.”

“Theo chiến thuật đúng là ý không tồi” Một nam tử nghe đề nghị ấy, vuốt râu nói: “Chính là, chúng ta lần này hành quân thực sự không phải vì đánh giặc, mà là vì cứu ra tiểu vương tử.”

“Mẹ nó, mấy lời các người nói ta không hiểu, ta chỉ thạo đánh giặc hưởng lương, nói cứu người, thật đúng là con mẹ nó không phải sở trường của chúng ta.” Người lại trừng mắt tiếp: “Muốn ta nói, chính là đánh, đánh cho tên Liệt Nguyên Điển kia tè ra quần, đến lúc đó không sợ tên ấy không giao ra vương tử.”

Liệt Viêm thấy hắn ăn nói thô tục, cũng không kì quái, trong mắt hàn quang chợt lóe, lạnh lùng nói: “Cố Trát không cần nóng lòng, chỉ cần cứu ra vương tử, giết Liệt Nguyên Điển còn rất nhiều cơ hội.”

Người vừa nói chuyện, không ai khác, đúng là một năm trước chuẩn bị lấy Liệt Viêm hỏa tế tộc nhân Khương Địch tộc – Cố Trát Trát Hách Lý, hắn vốn cùng Liệt Nguyên Điển có cừu oán, bất hạnh không có cách nào ra tay với Liệt Nguyên Điển mới đành xuống tay với Liệt Viêm, nhưng giờ nghe Liệt Viêm tự mình lãnh binh tấn công Đại Liệt, lập tức khảng khái thú nhận với Đồ Lan vương Hô Cách, muốn theo Liệt Viêm xuất chiến, Trát Hách Lý cũng uyển chuyển bí mật tiết lộ với Đồ Lan quốc chủ ý đò nhỏ của mình, muốn quan sát xem vị thiếu niên mới được phong hầu này có thật tâm đánh Đại Liệtkhông, mà Hô Cách kỳ thật cũng không quá yên tâm Liệt Viêm, thấy Trát Hách Lý có tâm tư này, cũng thuận ý mình, nên giờ Trát Hách Lý mới có thể lấy thân phận phó tướng, đường đường chính chính đứng trong lều trại của đại quân.

Hắn thấy Liệt Viêm từ chối, lòng không khỏi phát lạnh, mặc dù không biết vị chủ soái này cùng tên Liệt Nguyên Điển đã xảy ra việc gì, nhưng dù sao cũng là phụ tử, chẳng ngờ y còn tuổi nhỏ cũng có thể hiểu được mấy lời như ‘chiến trường vô phụ tử’, thu hồi khinh thường với Liệt Viêm nói: “Vậy theo quyết định của hầu gia.”

“Ta thấy, ngày mai chúng ta tấn công Chử Châu, đồng thời phái trinh thám tìm hiểu tin tức phía Đại Liệt.” Liệt Viêm thầm thở dài, cũng hiểu được loại sự tình này gấp không được.

“Như lời Hầu gia nói” Trát Hách Lý nhãn tình sáng lên, trên mặt tự mãn đáp lại Liệt Viêm: “Hầu gia, ta luôn luôn lưu rất nhiều trinh thám ở Đại Liệt, chỉ cần Hầu gia ra lệnh một tiếng, bọn hắn lập tức hoạt động.”

“Làm sao ngươi không nói sớm?” Liệt Viêm kinh hỉ nhìn thoáng qua Trát Hách Lý, càng cảm thấy người thô tục nam nhân này không giống đơn giản như mặt ngoài vậy.

“Này...” Trát Hách Lý nhìn thấy Liệt Viêm: “Hắc hắc” cười, trong mắt chớp động giảo hoạt tiếu ý.

“Ta hiểu được.” Liệt Viêm khoát tay áo, không hề truy vấn, Trát Hách Lý cùng Đại Liệt có thâm thù y biết rõ không thể rõ hơn, chỉ cần có bất kì cơ hội công kích Đại Liệt, hắn đều sẽ không bỏ qua, phái trinh thám cũng không có cái gì kỳ quái.

“Vận dụng những người đó, xung quanh tìm hiểu tin tức, thăm dò Liệt Nguyên Điển hiện ở nơi nào? Chỉ cần nơi hắn ở, Tô Y Nạp liền nhất định tại.” Liệt Viêm nhĩ mà lòng lại nổi giận, từ khai chiến đến bây giờ, chính mình ngay cả Liệt Nguyên Điển tin tức đều không có, theo lý thuyết gần ba bốn ngày hắn không có khả năng lập tức trở về kinh thành, Liệt Viêm muốn nhất đúng là cùng Liệt Nguyên Điển mặt đối mặt đại chiến trực diện, buộc hắn giao ra Tô Y Nạp.

“Hầu gia lời nói chí lí, ta lập tức đi lo liệu ngay.”

Lại là một hồi đại chiến, dùng gần bảy ngày, Đồ Lan tiếp tục chiếm thêm một thành, người Đại Liệt tuy có chống cự, nhưng trong triều cũng không có động tĩnh lớn, quân đội cũng không có xuất chinh rầm rộ về nơi này.

“Xem ra, Đại Liệt cho là chúng ta chỉ muốn dọa bọn hắn, không dám thật sự ra tay, mới án binh bất động như vậy.” Liệt Viêm xem địa đồ, nói tiếp: “Từ nơi này đi về phía đông ba mươi dặm chính là Lương châu, nếu có thể chiếm lĩnh, tổn thất định có thể chấn động Đại Liệt.”

“Tuy nhiên, Lương Châu có quân đội hùng hậu canh gác, dù có chiếm lĩnh, tổn thất cũng sẽ rất lớn.” Trát Hách Lý chần chờ nói.

“Lần này được chơi lớn, chỉ cần chấn động hoàng đế Đại Liệt và dân chúng, trong triều cao thấp sẽ cùng bức Liệt Nguyên Điển giao ra Tô Y Nạp, coi như hắn là nhiếp chính vương cũng không thể khư khư cố chấp.” Liệt Viêm khinh miệt cười, một đám rất sợ chết, đặc biệt là lão già đang ngồi trên ghế hoàng đế Đại Liệt kia, nhất định sẽ cùng lão hồ đồ trong triều buộc hắn thả người.

“Chơi lớn? Dạ!” Trát Hách Lý ánh mắt sắng quắc, thầm mắng mình hồ đồ, chỉ cần có thể trọng thương Đại Liệt, Đồ Lan có tổn thất nhiều hơn quan hệ gì tới mình? Nghĩ xong cười nói: “Vậy thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị, trinh thám đã tìm hiểu tin tức chung quanh.”

“Làm tốt.” Chỉ cần qua trận này, không sợ Liệt Nguyên Điển không hiện thân. “Lệnh quan?”

“Ở!”

“Truyền lệnh xuống, đêm nay sớm chuẩn bị, chuẩn bị tốt tùy thời xuất chiến, đại quân ngày mai tấn công vùng ngoại thành!” Truyền lệnh xong, Liệt Viêm tự tin cười, chiến tranh không ngại dối lừa, nếu cần thắng lợi, phải thắng được hoàn toàn.

Trời còn chưa sáng, một chi quân đội Đồ Lan đi hướng ngoại thành.

“Trên lưng ngựa không cần có người, chở trọng vật, mọi người cùng đi bộ, hoả tốc hướng ngoại thành.” Trước khi đi Liệt Viêm mệnh lệnh.

Từ đội ngũ mà thấy “kỵ binh” hơn cả “bộ binh” đội hình, vô cùng cường đại, so với thực tế chậm hơn gấp đôi.

Sao Mai mọc trên bầu trời, mảnh trăng lưỡi liềm cũng treo nơi đỉnh núi, quân Đồ Lan yên lặng, chỉ có trong đại trướng chủ soái nhấp nháy lên như có như không ngọn đèn.

Dưới ánh nến, Liệt Viêm khiếp sợ nghe trinh thám hồi báo.

“Thiên chân vạn xác, Liệt Nguyên Điển hiện tại đã đến Lương Châu, Vương tử Tô Y Nạp...” Thám tử kia theo bản năng nhìn một chút mặt không chút thay đổi Liệt Viêm, mới xác định đem này tin tức kinh người lặp lại lần nữa: “Vương tử Tô Y Nạp ngày hôm qua bị Liệt Nguyên Điển xử tử, đầu... bây giờ còn treo trên cử thành Lâm Châu.”

Thành Lâm Châu, vì cái gì lại là Lâm Châu? Lửa giận lập tức như sóng lớn quay cuồng, vì sao lại quên cái trấn nhỏ nhìn như tầm thường kia? Liệt Viêm lập tức đem bản thân tự sỉ vả vạn lần, lại càng không thỏa đáng đem Liệt Nguyên Điển bầm thây vạn đoạn.

Người trinh thám kia không thấy Liệt Viêm trả lời cũng chỉ dám quỳ nguyên không dám đứng dậy.

Vẫn là Trát Hách Lý thấy Liệt Viêm tựa hồ khiếp sợ được ngay cả lời đều nói không ra, mới nói hắn: “Ngươi đi xuống đi.”

Trát Hách Lý đi đến trước mặt Liệt Viêm hung hăng nói: “Hầu gia, chúng ta nhất định phải báo thù cho vương tử Tô Y Nạp!”

Liệt Viêm lòng giận sôi, ngược lại thanh tỉnh, kiềm chế tức giận, có vẻ dị thường bình tĩnh, sâu kín nói: “Toàn đội ngũ tập hợp xong chưa?”

“Vâng! Đều tập hợp ngoài trại tốt lắm, chỉ chờ đại soái hạ lệnh.”

“Vậy... Hiệu lệnh tam quân, hành quân đến Lương Châu!!!”

Ngươi đã ở nơi này, chúng ta cũng chẳng cần giả bộ, ngươi hủy đi bằng hữu duy nhất của ta, ta cũng chẳng cần phải … lưu con đường sống nào cho ngươi… Trước kia, mỗi lần đều nói với ngươi đồng thời tự nhủ với bản thân ‘Lần sau ta nhất định phải làm’ nhưng mà, không có lần sau, không còn lần sau, mỗi lần đều là lần sau, chẳng qua đều là ngụy biện trốn tránh trách nhiệm. Không bao giờ … biết được, không có, không thể trốn, chỉ có thể là lần này chỗ này, là lần này chỗ này, lấy thông minh tài tình của ngươi, sẽ nghĩ tới ta định đến tấn công Lương Châu đi, nếu vậy, chúng ta liền mặt đối mặt đến đánh một trận đi, thanh toán, coi như kết quả là tử vong cũng không sao cả, lần này, tuyệt đối, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!!!

Giữa chúng ta, sẽ kết thúc tất thảy qua trận chiến này!!!

Sao Hôm đã lặn, toàn bộ tinh tú đều tắt sáng, vạn vật đều bị màn đêm vô tận ôm ấp, cả thảo nguyên im lặng khiến người ta dựng tóc gáy, vó ngựa cùng ủng da đạp trên đất lạnh, phát ra âm thanh quy luật, còn những con ngươi xanh biếc chớp nhoáng trong bóng đêm “Ngao…hú…” sói tru.

Chúng nó cũng dự cảm được sao? Dự cảm đến trận chiến sáng sớm mai, người còn sống đương nhiên đáng được ăn mừng, chính là kẻ đã chết thì sao, sẽ chỉ còn là chút lót dạ của lũ sói hoang.

Khi lúc bình minh là lúc ta ngươi quyết chiến.

“Giết đi!”

“Ti*n sư tổ tông nhà ngươi!!!”

“Con mẹ nó, liều...”

“A...”

“Đến rồi! Đâm vào ruột tên khốn ấy!”

...

...

Từng đợt xung phong liều chết, từng trận chém giết, từng tiếng gầm lên giận dữ...

Ngồi ở trên lưng ngựa, thấy được người đang đứng nơi kia.

Lạnh như băng tầm mắt dưới mù sương sáng sớm va chạm, dây dưa, kích thích hoa lửa nở rộ, lại che dấu bốn phương.

“Ta biết ngươi sẽ đến, ta một mực chờ ngươi.” Khép hờ mắt, khẽ mỉm cười, ánh mắt thuyết minh hết thảy.

“Ta cũng biết, hôm nay, sẽ là ngày chết của ngươi!” Nhìn lại không khuất phục, trên mặt hiện lên chỉ là sát khí.

Hai dặm gần ngay trước mắt, mà xa tận chân trời.

Tên, lên dây, cung, căng tròn, nhắm về phía người kia – chẳng rõ là yêu là hận là thương là ghét

Tên đã trên dây, không bắn không được, cũng không thể không bắn được. Thế như chẻ tre.

“Viêm ca ca?!” Đột nhiên, tiếng gọi to xông thẳng vào tai Liệt Viêm,

Tô Y Nạp?? Tô Y Nạp tại sao lại ở chỗ này, Tô Y Nạp không phải đã chết sao?

“Viêm ca ca!” Giống như trả lời Liệt Viêm nghi vấn, thanh âm kia lại ở bên tai vang lên: “Ta ở trong này.”

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tô Y Nạp ngồi trên lưng ngựa nhanh như chớp phi về phía mình.

“Ngươi không có việc gì?” Liệt Viêm nhìn Tô Y Nạp vẻ mặt tươi tỉnh tinh thần đông đủ quát mạnh.

“Ta không sao.”

Vậy,còn hắn..? Quay đầu lại, chỉ thấy người kia trước ngực còn găm mũi tên ngã thẳng từ trên ngựa xuống.

Không, Tô Y không có việc gì, ta giết hắn! Tô Y không có việc gì, ta lại giết hắn?! Liệt Viêm kinh hoảng, thân hình nhoáng lên một cái cơ hồ cũng định ngã ngựa.

Tô Y Nạp thấy Liệt Viêm thất thần, bên cạnh y lại đang diễn ra chiến đấu ác liệt “Viêm ca ca!”

Liệt Viêm cả kinh, chỉ thấy một tên quan quân Đại Liệt giết đến trước mặt mình, lập tức giơ kiếm giải quyêt gọn.

Lòng y giờ hoàn toàn bình tĩnh lại, nhìn thấy chiến trường chung quanh, chỉ mong muốn mình đang đối diện ác mộng, y hiểu chắc chắn có chỗ nào sai sót, lại có lẽ tất cả chuyện này chẳng qua hoàn toàn là một âm mưu. Nhưng mà, chiến tranh đã bắt đầu, sẽ chẳng còn cơ hội kêu ngừng lại.

Chỉ có đánh tiếp, chỉ có đánh.

Rạng sáng, đến khi mặt trời lên cao. Đồ Lan tấn công Lương Châu, đại thắng, bắt được nhiếp chính vương Đại Liệt.

“Đem toàn bộ đại phu trong thành Lương Châu tìm đến cứu hắn cho ta!!” Liệt Viêm bắt lấy một cái thân binh lớn tiếng gầm rú.

“Đại phu... đại phu đã tới...” Vị thân binh kia lần đầu thấy Liệt Viêm phát hỏa như vậy, sợ tới mức nói cũng gần như không rõ.

“Mau gọi bọn hắn tiến vào.”

“Đến đây, Viêm ca ca” ngoài cửa, Tô Y Nạp dẫn một ông lão vào trong: “Ta đã mời đại phu đến.”

Ông lão đến bên giường, nhìn Liệt Nguyên Điển đang nằm trên giường, lại thấy Liệt Viêm nắm chặt tay Liệt Nguyên Điển, nhướng mày, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”

“Cái gì?” Liệt Viêm lo lắng muốn chết, sao chịu ra ngoài.

“Ngươi, đi ra ngoài! Ngươi, cũng đi ra ngoài!!” Vị đại phu này cũng không kiên nhẫn các nhìn thoáng qua Liệt Viêm cùng Tô Y Nạp, nói thẳng.

Tô Y Nạp thấy Liệt Viêm càng khó hiểu nhìn đại phuuốc, vội kéo tay y nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi, vị đại phu này không thích có nười làm phiền lúc hắn chữa bệnh.” Nói xong kéo Liệt Viêm đi ra ngoài.

Tận đến khi hai người ở trong hoa viên huyện quan Lương Châu, Liệt Viêm mới hồi phục lại tinh thần.

“Đây là đại phu nơi nào, tính tình sao lại cổ quái như vậy?”

“Vị đại phu kia từng là là đệ nhất danh y của Đồ Lan chúng ta, chữa thương do trúng tên rất lợi hại, ngươi yên tâm đi.” Tô Y Nạp thấy y vẫn đang lo lắng, vội vàng khuyên giải.

“Đúng rồi, làm sao ngươi lại không có việc gì, ngươi không phải đã chết rồi sao?” Bắt đầu một mực lo cho Liệt Nguyên Điển, hiện tại Liệt Viêm mới nghĩ đến vấn đề này: “Ngươi mấy ngày nay đều ở đâu? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Làm sao ngươi sẽ đột nhiên xuất hiện trên chiến trường?” Lòng y luôn lo lắng, một hơi hỏi ra toàn bộ nghi vấn

Tô Y Nạp biết tâm tư của y, kiên nhẫn nói: “Mấy ngày nay ta bị người bắt đi, những người đó vô cùng giảo hoạt, đem ta nhốt tại một gian phòng tối, ta chưa thấy qua bộ dáng của bọn họ, hơn nữa trong đó chỉ có một người ở ngoài phòng có nói qua một câu?”

“Nói cái gì?”

“Hắn nói ‘Tên kia lần này nhất định sẽ chết vào tay Liệt Viêm.’ “

“Tên kia lần này nhất định sẽ chết vào tay Liệt Viêm?” “Tên kia” không cần nói cũng biết là Liệt Nguyên Điển, Liệt Viêm nhanh chóng nghĩ rốt cuộc sẽ có ai nói ra những lời này.

“Sau đó cũng không biết qua bao lâu, ta nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau, sau đó được phụ vương ngươi mang người đến cứu đi ra ngoài.”

“Phụ vương ta? Hắn cứu ngươi?” Liệt Viêm chỉ cảm thấy càng nghe càng hồ đồ.

“Vâng, ta thấy hắn cũng thấy vô cùng khó hiểu, thế nhưng hắn lại nói với ta cái gì cứu ta là bởi vì ta bị hắn bắt đi, nhưng mà, ta biết không hắn bắt ta, mấy ngày bị giam, ta lưu tâm nghe tiếng bước chân những kẻ ngoài phòng, phát giác mỗi một bước đều cùng vang dội, đó là bước chân của người thường xuyên phải đi trên thảo nguyên đồng cỏkhông thể là người Đại Liệt, nhưng câu kia của hắn giờ ta cũng không hiểu.”

Liệt Viêm vừa nghe, thầm hổ thẹn, đã hiểu được câu nói của Liệt Nguyên Điển là chỉ đêm kia oan uổng hắn, nghĩ đến đêm đó cùng hắn triền miên, trên mặt không khỏi đỏ lên.

Tô Y Nạp thấy hắn không nói, cho là hắn cũng không hiểu, tiếp tục nói: “Sau đó, nghe nói ngươi dẫn binh tấn công Đại Liệt, chúng ta liền đuổi tới tìm ngươi.”

Khó trách đã nhiều ngày Liệt Nguyên Điển luôn luôn không có lộ diện, Liệt Viêm thầm mắng mình hồ đồ, nói: “Vậy vì sao Lâm Châu truyền ra tin tức nói ngươi bị phụ vương ta khảm đầu?”

“Này... Ta cũng không biết.”

Liệt Viêm nghe hắn vừa nói như thế, lòng thoáng động, đích thị là tên Trát Hách Lý kia biết Liệt Nguyên Điển sẽ đến Lương Châu sợ mình nương tay, cho mình tin tức giả, thật giận bản thân thế nhưng hoàn toàn tin.

“Kỳ thật, ngươi nghi ngờ phụ vương ngươi cũng là hợp tình hợp lý, chuyện của các ngươi. Ta đều... ta đều...” Tô Y Nạp nhìn thấy Liệt Viêm, đỏ mặt không nói, chỉ nói: “Người kia từng tổn thương ngươi, ngươi đối với hắn tự nhiên là có thật lớn ngờ vực vô căn cứ.”

“Ngươi...? Ngươi biết? Là hắn nói cho ngươi?”

“Ừm.” Tô Y Nạp hơi hơi gật đầu một cái, biết chuyện của hai người, nội tâm kỳ thật đau lòng lắm, nhưng hai người đều tính là ân nhân của mình, chỉ phải cố nặn ra vẻ tươi cười.

“Thực xin lỗi, Tô Y.” Liệt Viêm thấy hắn tươi cười cứng ngắc, lòng cũng áy náy, nhưng là, cũng chỉ có thể ôn nhu như thế nói hai tiếng xin lỗi.

Đang lúc hai người không biết nên như thế nào tiếp tục đề tài thì một tên lính quèn mạnh mẽ xông vào mang đến tin tức kinh người: “Bẩm điện hạ, Hầu gia, Đại Liệt nhiếp chính vương không được.”

Liệt Viêm dùng tốc độ kinh người lướt ra hoa viên, chạy thẳng đến chỗ Liệt Nguyên Điển.

“Phụ vương?!” Khiếp sợ nhìn người nằm trên giường, ho ra máu dây đến trên gối, sắc mặt tái nhợt – Liệt Nguyên Điển – nắm chặt tay hắn.

“Khụ khụ khụ...” Liệt Nguyên Điển cố gắng mỉm cười nói: “Viêm Nhi, ngươi cuối cùng có thể tiếp tục kêu ta phụ vương. Chính là, ta sợ phải..”

“Không, ngươi sẽ không, ngươi sẽ không chết!” Bất chấp người bên ngoài, ôm lấy giường người trên, trong mắt chính là bi thống xoáy sâu, không ngừng nói: “Ngươi sẽ không chết, ngươi sẽ không chết, ngươi sẽ không chết.” Nói xong, nhấc đầu chôn sâu vào cổ Liệt Nguyên Điển, chỉ có ở trước mặt của hắn, Liệt Viêm mới lộ ra vẻ mặt không muốn xa dời mà thiếu niên mười lăm mười sáu nên có.

“Viêm Nhi, Tô Y Nạp, ta đã trả lại ngươi, hiện tại ngươi... Có thể tha thứ ta sao?” Liệt Nguyên Điển nói, trong mắt tràn đầy chờ mong.

“Không, ta sẽ không tha thứ ngươi.” Mạnh mẽ tiếp cận Liệt Nguyên Điển, Liệt Viêm gắt gao cầm chặt hai vai của hắn: “Ta sẽ không tha thứ ngươi như vậy, ngươi nhất định còn sống để van cầu sự tha thứ của ta, nếu không, coi như ngươi chết, ta cũng sẽ không tha thứ ngươi.”

Liệt Nguyên Điển bất đắc dĩ cười, đang muốn nói chuyện, mới mở miệng liền phun ra một ngụm máu lớn, chặt chẽ bắt lấy vạt áo Liệt Viêm, toàn thân run mạnh lên, trừng lớn mắt, ngã vào lòng Liệt Viêm, không còn tiếng động.

“Không!” Thân thể trong lòng dần dần lạnh cứng, Liệt Viêm hét thảm một tiếng, như tên ngốc vẫn không nhúc nhích cứng tại bên giường.

Ta đã nói ta sẽ trở về trả thù, ta đã nói ta trả lại ngươi mọi thống khổ mà người gây ra cho ta, ta đã nói ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi. Nhưng mà, vì cái gì, vì cái gì ngươi ngay cả cơ hội cũng không cho ta, ngay cả để cơ hội cho ta trả thù cũng không cho.

Ngươi giảo hoạt thật đấy, ngươi độc ác thật đấy, ngươi nhát gan quá đi... Ngươi chẳng lẽ cũng chỉ dám dùng cái chết ngu xuẩn trốn tránh tội của mình sao? Dùng chết để trốn tránh ta trả thù sao? Kẻ nhu nhược!!! Nếu khi còn sống có thể mang vô cùng thương tổn cho người khác, vì cái gì không dám sống mà đối mặt tất cả chuyện này, tên nhu nhược!!! Từ đầu đến đuôi phường nhu nhược!

Cái gì tha thứ ngươi, cái gì sắp không được? Ngươi cho là ngươi chết ta sẽ quên mọi việc ngươi từng làm với ta? Không phải nói hận ta sao? Vì cái gì còn muốn cho ta bắn trúng? Không phải cũng nói rằng yêu ta sao? Vì cái gì lại khiến ta phải thừa nhận tất cả chuyện này? Sẽ không tha thứ ngươi, tuyệt đối sẽ không tha thứ ngươi!

Cho dù là địa ngục, ta cũng nhất định sẽ kéo ngươi đồng hành, cho dù chết, ngươi cũng không thể tránh né ta trả thù.

Ngươi chờ!

Nhẹ nhàng buông người trong lòng, Liệt Viêm cúi xuống hôn, hôn lên đôi môi đã lạnh như băng kia, một chút một chút, triền miên gắt gao, hôn say đắm!!!

Thừa dịp tất cả mọi người bị hành động này của y mà nghẹn họng nhìn trân trối, Liệt Viêm đột nhiên ra từ trong ngực một thanh kiếm nhỏ, đâm vào trái tim của mình.

Trước mắt tối sầm, thanh âm cùng ánh sáng tất cả đều biến mất trước mắt Liệt Viêm.

“Viêm ca ca!!!” Tô Y Nạp thấy không thích hợp, cực kỳ hoảng sợ nói.

~~~~~~~~~~