Liệp Lộc - Săn Lộc

Chương 14



Nói thật ra, lần đầu tiên bị nam nhân tiến vào bên trong cơ thể, đối với Tô Trữ Xuyên thật không có điểm nào tốt.

Đổi nhiều tư thế rồi liên tục tàn bạo đâm sâu vào tiểu huyệt bí mật của hắn, cảm giác đau đớn do bị xé rách lúc ban đầu cũng đã giảm bớt, thế nhưng lại bị  y liên tục cọ xát khiến cho cảm giác đau đớn lại mạnh mẽ nỗi lên.

Trải qua sự việc này, tuy rằng không phải khiến cho Tô Trữ Xuyên chịu đựng không nổi phải khóc lớn, thế nhưng trong quá trình hắn chắc chắn có chảy nước mắt.

Sau khi làm xong, Tô Trữ Xuyên mệt mỏi nằm trên giường, toàn thân bất động, có cảm giác như bị một chiếc xe tải nghiền qua.

Đường Nhạc bước ra từ phòng tắm sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, trên người phủ một chiếc áo ngủ lam sắc rộng thùng thình, vẻ mặt trông tươi tỉnh hơn hẵn lúc nãy, có vẻ tình ái mãnh liệt lúc nãy chỉ là một liều thuốc giúp y tỉnh táo hơn mà thôi.

Đường Nhạc đứng ở đầu giường, trên ngón tay kẹp một điếu xì gà cao cấp được nhập khẩu từ Tây âu, trên ngón tay còn có một chiếc nhẫn ngọc bích tinh xảo, y cứ đứng như vậy, từ trên cao chăm chú nhìn Tô Trữ Xuyên.

Tô Trữ Xuyên chợt cảm thấy căng thẳng, hắn cũng không biết làm sao đối mặt với tình trạng xấu hổ này, cũng không biết làm thế nào với nam nhân cao ngạo vừa thô bạo xâm chiếm hắn.

Ngay cả biểu tình tự nhiên hắn cũng không làm được, càng không muốn làm nũng, điệu bộ yêu đương gì gì đó, đúng là chả có ý tứ gì. Đường Nhạc thờ ơ châm lửa điếu xì gà trong tay, ánh mắt có vẻ đặc biệt sâu sắc.

Coi như cũng đạt được ý muốn của mình, tâm tình của Đường Nhạc bây giờ không hẳn là quá tệ, thế nhưng một khi y bình tỉnh lại, với tình hình ở Đường gia, y hiện tại có rất nhiều vấn đề phải quan tâm, chuyện tình cảm hiện tại cũng không phải vấn đề quan trọng.

Bây giờ y là thái tử đông khu, chính là người cao ngạo lạnh lùng kia.

Nếu hắn không cố ý làm nũng để lưu lại… Đường Nhạc nhíu mày, chậm rải thở ra một hơi khói thuốc đậm đà, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi sao còn đờ ra ở đây?”

Tô Trữ Xuyên sửng sốt một chút, sau cùng chỉ tái mặt im lặng lắc đầu.

Động tác từ trong chăn bông chui ra bước xuống giường tuy rằng rất đơn giản, thế nhưng cũng làm cho Tô Trữ Xuyên đau đớn toát đầy mồ hôi, hắn không biết làm sao đối mặt như không có chuyện gì xảy ra với nam nhân cao lớn này.

Chỉ có thể chầm chậm xoay lưng, cắn chặt răng cúi người nhặt áo sơ mi với quần jean vất lung tung trên mặt đất ôm vào ngực.

Đường Nhạc lười biếng hút xì gà, nhìn thiếu niên đang đưa lưng về phía y, thân thể trần trụi cực kỳ xinh đẹp.

Bắp đùi thon dài trắng nõn, trên lưng lộ lên phần xương cột sống tuyệt đẹp như loài bướm, những dấu hôn hồng nhạt chi chít khắp cả người, lúc hắn chậm chạp mặc quần áo vào phát ra một loại quyến rũ rất khó miêu tả.

Thấy bóng dáng hắn như lập tức rời khỏi, Đường Nhạc lại thở ra một làn khói, đột nhiên nói: “Quay lại đây.”

Thân thể chợt trở nên cứng đờ, cuối cùng dây dưa chậm chạp xoay người lại.

Mặc dù thiếu niên cúi gầm mặt xuống nhưng Đường Nhạc tinh mắt thấy được đôi mắt đẹp dịu dàng kia có chút đáng thương ửng đỏ lên.

“Người đại diện không nói với ngươi trước khi đi phải chào tạm biệt sao?”

Đường Nhạc chậm rãi nói nhưng trong đó ẩn chứa một chút hăm dọa.

Tô Trữ Xuyên cúi thấp đầu, vành tai trắng nõn vì xấu hổ xen lẫn tức giận mà đỏ ửng lên, sau khi im lặng nữa ngày mới ấp úng khẽ nói: “Gặp..gặp lại sau, thái tử.”

Đường Nhạc lơ đãng cười cười, vẫy tay tha cho hắn, Tô Trữ Xuyên cũng không dám nói thêm gì loạng choạng cố gắng đi thật nhanh ra cửa.



Sau khi Tô Trữ Xuyên rời khỏi, Đường Nhạc trong lúc vô ý nhìn lướt qua thấy một vết đỏ nhàn nhạt trên ra giường, nếu không chú ý sẽ không phát hiện ra.

Đường Nhạc chợt nghĩ lại lúc Tô Trữ Xuyên bước xuống giường, tiểu huyệt xưng tấy giữa hai chân sẽ đau đớn cỡ nào, không khỏi lắc đầu. Thực sự là đứa trẻ đáng thương.

Ý nghĩ vô tình nảy lên trong đầu Đường Nhạc, nhưng y cũng không đem nó đặt vào trong lòng.

Bắt lấy điện thoại gọi cho thư ký công ty, lạnh lùng phân phó: mười phút sau cho xe tới đón ta.