Liệp Chủ (Săn Boss )

Chương 3



Edit: Yui313

Beta: Hầu lão

Tổng quản nói xong khiến Phó Vịnh Hoan kinh ngạc ngẩn ra, hắn về tới phòng, ngồi ở đầu giường nhưng lại không thể ngủ, cho dù nằm ở trên giường cũng trợn mắt nan miên, liền gọi tới Vô Ưu hỏi chuyện này.

“Ngươi có biết đồ ăn của ta là đặc biệt không?”

Vô Ưu vốn chính là người thành thật, chủ tử hỏi cái gì, hắn đáp lại cái nấy.

“Biết, tổng quản nói thiếu gia thân thể cần bồi bổ, cho nên gọi người đi mua đến nấu.”

Hắn trầm ngâm trong chốc lát, mới thấp giọng hỏi: “Vậy nhị thiếu gia ăn cái gì ngươi biết không?”

“Đồ ăn nhị thiếu ăn tiểu nhân không biết, bởi vì nhị thiếu gia trời còn chưa sáng đã ra đi, buổi tối đều đến khuya mới trở về, bất quá tổng quản cũng ăn giống như bọn tiểu nhân, cũng không có gì khác biệt.”

Phó Vịnh Hoan xấu hổ một ít. Chính mình cả ngày thoá mạ Tề Tín Sở, nói y hà khắc với hắn, nào biết y càng nghiêm khắc kiềm chế bản thân, ngay cả tổng quản ở Tề gia công tác lâu như vậy, ăn cũng như người hầu bình thường ngược lại hắn, không phải Tề gia người nào, lại ăn ngon hơn bất cứ kẻ nào.

Mấy ngày sau, tổng quản thanh toán ngân lượng cho mấy người hầu, đại trạch quạnh quẽ rất nhiều.

Phó Vịnh Hoan từ khi biết sự thật, làm việc càng biết cao thấp, cũng phân phó Vô Ưu không cần làm cho hắn đồ ăn đặc biệt, ăn giống như người bình thường là được, cũng không nói Tề Tín Sở sát huynh mưu tài.

Hắn đã nhiều ngày phiên tương đão quỹ (kiểm rương xoát quỹ), nghiêm chỉnh làm rõ quỹ gì đó, mang theo Vô Ưu đi đến trước cửa phòng Tề Tín Sở.

Tề Tín Sở mở cửa, gặp người đến là hắn, biểu tình lãnh đạm hỏi “Có chuyện gì?”

Nếu là thường ngày, Phó Vịnh Hoan đã sớm phát cáu, hiện nay bởi vì hiểu được thân phận ăn không ngồi rồi của mình, lúc trước còn hiểu lầm Tề Tín Sở, cho nên lần này hắn nói chuyện phi thường nhỏ nhẹ.

“Ta đem theo một ít đồ vật này nọ, hẳn là là có thể bán đi lấy tiền mặt, đó là do Triết Hoài mua cho ta.”

Tề Tín Sở trợn to mắt nhìn hắn, thấy hắn tâm hoảng ý loạn. Tề Tín Sở không giống Tề Triết Hoài, hỉ ưu nộ hận không biểu hiện ở trên mặt, y tựa như mang theo mặt nạ, khiến người ta không hiểu được y đang nghĩ gì.

Nhìn không ra tâm tình của Tề Tín Sở, Phó Vịnh Hoan vừa mừng vừa lo lại càng khó đoán y trong lúc này.

“Không cần, giữ đi! Người đã chết, cũng chỉ có thể lưu đồ vật này cho ngươi.” Không khách khí sau khi nói xong, Tề Tín Sở mạnh mẽ khép cửa lại.

Phó Vịnh Hoan cắn môi đẩy cửa phòng y ra. Y làm gì tính tình xấu xa như vậy, nói chuyện khẩu khí còn lớn như vậy?

“Ý ngươi là gì? Ta có ý tốt, ta biết Tề gia hiện tại có khó khăn, ta đã ở Tề gia ở nhiều năm như vậy, có khó khăn ta đương nhiên muốn hỗ trợ, ta sẽ không luyến tiếc mấy thứ đó.”

“Ta nói rồi không cần.”

Tề Tín Sở lạnh lùng nói khiến hắn muốn đánh y một phát, đang muốn đóng cửa lần thứ hai, Phó Vịnh Hoan tức giận lấy tay đẩy mạnh cửa ra.

“Ngươi đây là tính tình quỷ quái gì, hèn chi không có người thích?”

“Tính tình của ta đương nhiên không bằng cái kẻ tiểu nhân giả quân tử!”

Phó Vịnh Hoan vừa nghe là biết y đang nói Tề Triết Hoài.

“Không cho phép ngươi nói hắn như vậy.”

“Yên tâm, sau lưng ta còn nói khó nghe hơn nhiều! Cút cho ta, đỡ phải cho ta nhìn mà phiền lòng.” Sau khi nói xong, y khụ khụ vài thanh.

Một tiểu tỳ nữ mặc áo váy xanh mang theo nước ấm cúi đầu, e lệ nói: “Vịnh Hoan thiếu gia, nhị thiếu gia rất không thoải mái, đại phu nói phải nghỉ ngơi nhiều, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau.”

“Tiểu Hồng, mang nước vào.” Tề Tín Sở quay đầu lại, không còn để ý đến hắn nữa.

“Vâng”

Tiểu Hồng mang nước ấm đi vào, cửa đã bị Tề Tín Sở đóng lại.

Phó Vịnh Hoan lần đầu tiên ở Tề gia bị dập cửa vào mặt, sắp tức chết rồi. Hắn lần này là có thiện ý mà tới, không thể ngờ Tề Tín Sở người này tựa như hắn nghĩ giống nhau đê tiện không phẩm chất.

“Quên đi, đem mớ này đi cầm.” Tề Tín Sở nếu không cần, vậy hắn lại càng khỏi phải đem đồ có giá trị kỷ niệm gì đó đi bán.

“Vâng” Vô Ưu gật đầu nói.

Phó Vịnh Hoan không chịu nhục, lại đến trước cửa phòng Tề Tín Sở, gõ mạnh kêu lớn: “Kẻ không phẩm chất hỗn trướng, nợ này hôm nào tính với ngươi.”

Không thể ngờ cửa không khóa chặt, dưới lực vỗ mạnh, khiến cửa tự động mở, Tề Tín Sở đang ngồi ở bên trong dục dũng. Dục dũng không lớn, thân hình cao lớn của y ngồi ở bên trong, nước chỉ tới phần eo y.

Phó Vịnh Hoan chưa từng gặp qua người khác tắm rửa, lập tức cả mặt đỏ bừng.

“Ngươi...... Ngươi như thế nào lại tắm vào lúc này?”

Tiểu Hồng vội vàng đóng cửa, “Nhị thiếu gia bị bệnh, không được ra gió, nếu là có gì muốn nói, thỉnh Vịnh Hoan thiếu gia đi vào.”

Cửa đã đóng, Phó Vịnh Hoan bị Tiểu Hồng kéo mạnh đành phải đi vào, vào cửa vừa vặn cùng Tề Tín Sở bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy y tắm rửa.

Tuy rằng bọn họ lúc trước có phát sinh qua quan hệ thân mật, nhưng là do Tề Tín Sở này mặt người dạ thú mạnh mẽ xâm phạm hắn, cũng không phải là bản thân hắn nguyện ý.

“Ta nhìn y rất tốt, nào có bị bệnh?” Vội vàng dời tầm mắt, Phó Vịnh Hoan làm bộ đang nhìn bài trí phòng trong, làm như không nhìn thấy người đang ngồi trong dục dũng.

Tiểu Hồng tuổi còn nhỏ, vô cùng thành thật, nghĩ rằng Phó Vịnh Hoan đang hỏi bệnh tình, nghe không ra châm chọc ý tứ của hắn, vội vàng nói: “Nhị thiếu gia gần đây đau đầu kịch liệt, đại phu nói là quá mệt mỏi, còn nói hai ngày này đừng để trúng gió, ngâm nước ấm, sẽ có tiến triển.”

“Ta cũng không phải đang hỏi cái này.”

Phó Vịnh Hoan vừa tức giận vừa buồn cười, hai ánh mắt Tề Tín Sở đang ở trên người hắn, ánh mắt y như lửa, không biết là có ý tứ gì.

Tề Tín Sở thấp giọng nói: “Vịnh Hoan, ngươi lại đây giúp ta tẩy.”

“Ta giúp ngươi tẩy?” Phó Vịnh Hoan nghĩ đến bản thân nghe lầm.

Tề Tín Sở lạnh lùng nhìn hắn, “Tiểu Hồng là tiểu cô nương, tẩy không đến nơi đến chốn, ngươi tới giúp ta tẩy.”

Tiểu Hồng rất nghe lời đem bố khăn đưa cho Phó Vịnh Hoan, trong mắt ẩn ẩn có ý thất vọng, giống như có thể giúp Tề Tín Sở tẩy là một chuyện thiên đại vinh quang, chẳng qua hôm nay vinh quang này cho người khác, làm cho nàng cảm thấy được vô cùng thất vọng.

“Tẩy liền tẩy, ngươi nghĩ ta sợ ngươi a!”

Đem bố khăn nước, Phó Vịnh Hoan cố ý dùng hết khí lực toàn thân mà chà, hắn sẽ không tin tưởng y không đau không thể tưởng được phía sau lưng bị hắn cọ rửa đã có hồng ấn, Tề Tín Sở lại không hề hé răng, nhưng Tiểu Hồng ở một bên hô to gọi nhỏ.

“Không phải như thế! Vịnh Hoan thiếu gia, lực nhẹ thôi, như vậy nhị thiếu gia sẽ đau.”

Ta chính là muốn y đau! Phó Vịnh Hoan ở trong lòng mắng. Tề Tín Sở quay đầu lại nhìn hắn, cái nhìn này khiến hắn chột dạ.

Hai người cũng không phải có cừu hận không đội trời chung, y không có động cơ giết Tề Triết Hoài, hơn nữa y còn dễ dàng tha thứ cho mình ở lại Tề gia, hắn lại chà mạnh như vậy, bản thân không khỏi cũng quá lòng dạ hẹp hòi.

“Ta xem ngươi thân thể dưỡng tốt lắm thôi.” Ngụ ý của y là khí lực hắn không nhỏ.

Phó Vịnh Hoan cũng không phải không biết xấu hổ đỏ mặt. Lần này xoa bóp, hắn nhẹ một chút khí lực.

“Tiểu Hồng, đi giúp trù nương làm việc.”

“Vâng, nhị thiếu gia.”

Tiểu hồng sau khi rời khỏi đây, trong phòng chỉ còn hai người.

Phó Vịnh Hoan lại chà xát một hồi lâu.

Tề Tín Sở bàn tay to đặt ở mộc dũng giữ phân phó nói: “Giúp ta tẩy trước ngực.”

“Ngươi cũng không phải không có tay, sao không tự mình tẩy?”

Phó Vịnh Hoan ném bố khăn. Muốn hắn tẩy phía sau lưng đã đủ quá phận, còn muốn muốn hắn tẩy trước ngực y? Hắn cũng không phải nô bộc.

Huống hồ hắn cường kiện hữu lực, tiếp xúc lâu, trong lòng cũng hiểu được có điểm khác thường.

Hắn rụt tay lại, lại bị Tề Tín Sở nắm lấy cổ tay, thấy y trắng trợn theo dũng lý đứng lên, hắn vội vàng né tránh, bởi vì hắn lại nhìn thấy phần ươn ngạch của Tề Tín Sở bại hoại đứng thẳng lên.

“Ngươi buông ra!”

“Ta sẽ không buông tha ngươi.” Y nghiêm túc, giống như là đang thề.

Phó Vịnh Hoan ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tề Tín Sở lại dùng ánh mắt giống như say rượu nhìn hắn, khiến hắn tâm hoảng ý loạn.

Hắn không hiểu được kia ánh mắt có ý gì, nhưng ánh mắt kia tựa như kiếm đâm vào trong lòng hắn, giống như không phải muốn đẩy hắn vào chỗ chết, chính là phải lấy tất cả tâm hắn ra.

“Không cho phép ngươi nhìn ta như vậy.” Hắn không thể chịu được y dùng loại ánh mắt quái dị này nhìn mình.

Tề Tín Sở bàn tay to đưa hắn kéo lại gần, hơi thở phà vào lỗ tai hắn, tê tê dại dại, làm cho hắn rất muốn đi gãi, hoặc là đem y đẩy ra.

“Ta nhìn ngươi như thế nào?”

Hắn phải nói như thế nào a? “Ta, ta không biết, nhưng là không cho phép ngươi nhìn ta như vậy.”

Thân thể ướt sũng làm ướt áo ngoài của hắn, hơi thở của Tề Tín Sở khéo léo theo cái lỗ tai hắn mơn trớn, đi xuống gò má, sau đó hôn lên mũi hắn.

Lúc hơi thở hắn rối loạn, y hôn lên môi hắn.

Hắn chưa từng hôn qua, ngay cả lần trước...... Tề Tín Sở cũng không hôn qua hắn, nhưng là lần này y lại hôn môi hắn, khi hắn mở miệng muốn nói, đầu lưỡi y tham nhập vào miệng hắn.

“Không, không cần!”

Hắn vặn vẹo, nhưng là khí lực của hắn căn bản là không địch lại Tề Tín Sở, đầu lưỡi y ở miệng hắn hút, cái loại cảm giác này cũng không chán ghét, thậm chí có thể nói là sung sướng.

Phó Vịnh Hoan mềm nhũn, thiếu chút nữa liền đứng không được, Tề Tín Sở một tay ấn hắn xuống giường.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta là nam a!”

Tề Tín Sở cởi quần áo của hắn, theo xương quai xanh loạn hôn, thậm chí còn hôn lên nhũ tiêm hắn, không ngừng gặm cắn.

Phó Vịnh Hoan vặn vẹo mông, thấp giọng kêu lên: “Không cần, không, không cần.”

“Về sau mỗi bảy ngày ta sẽ tới tìm ngươi một lần, mặc kệ ngươi muốn hay không, từ hôm nay trở đi, mỗi bảy ngày ngươi đều phải hầu hạ ta như vậy.”

“Ngươi điên rồi!” Phó Vịnh Hoan đánh vào bờ vai của y.

Tề Tín Sở không chút động đậy, tay lại bắt đầu ở nơi mềm mềm của Phó Vịnh Hoan cầm lấy, di chuyển lên xuống.

Phó Vịnh Hoan mở môi thở, nhiệt khí theo phần eo nảy lên toàn thân, cái loại cảm giác này rất khó nói rõ, nhưng sung sướng lại càng ngày càng mạnh.

Ngón tay của Tề Tín Sở tham nhập vào cấm địa của hắn, hắn muốn xoay người cự tuyệt, lại bị y thâm nhập càng sâu.

Hắn cong người lên, kêu thanh âm chính mình nghe xong cũng phải mặt đỏ.

“Không, không cần! Dừng lại, Tề Tín Sở, dừng, dừng lại......”

Tề Tín Sở hoàn toàn không theo lời hắn, y thâm nhập càng sâu, chỗ mẫn cảm của hắn không ngừng bị nhu lộng.

“Không cần, ta không cần như vậy.”

Rõ ràng là bị bắt buộc, nhưng hắn lại cảm giác được khoái cảm rung động cùng sung sướng, hắn không cần như vậy, nhưng khoái cảm của thân thể vẫn là làm cho hắn không thể cự tuyệt.

Ươn ngạch nóng bỏng chậm rãi đi vào hắn, lúc đầu đau đớn khi Tề Tín Sở thong thả tiến vào, chỉ tạo ra cảm nhận đau đớn, nhưng khi Tề Tín Sở xuyên qua, cảm nhận đau đớn biến thành sung sướng, sung sướng biến thành cuồng hỉ.

Hắn mở môi, ánh mắt mơ màng.

Nam nhân ở trên người đi vào càng sâu, hắn nức nở khóc lên, nguyên nhân khóc không phải đau đớn, mà là khi mình trong tình huống chịu nhục, thế nhưng còn cảm thấy sung sướng cùng khoái hoạt không bình thường.

“Vịnh Hoan! Vịnh Hoan!”

“A...... A a...... Ân......”

Mỗi lần Tề Tín Sở tiến vào cơ thể hắn, thì ôn nhu khẽ gọi Phó Vịnh Hoan cắn chặt môi, không muốn phát ra thanh âm khoái hoạt.

Nhưng khi Tề Tín Sở càng dùng sức, hắn rốt cuộc không chịu nổi mở miệng rên khẽ, mùi của nam nhân đang nằm trên người hắn cùng với nhiệt độ cơ thể, làm cho hắn khó có thể tự kềm chế.

Trong đầu tia chớp xẹt qua, hắn không nghe thấy một âm thanh nào, toàn thân trên dưới của mình sung sướng cơ hồ muốn theo thân thể thoát ra, rốt cuộc không nhớ được người đang nằm trên người hắn là người hắn vốn dĩ tức giận, cừu hận.

Hắn ôm lấy cổ y, phần eo hướng lên trên, dâng cả thân thể.

“Thiếu gia, còn muốn hầu hạ không?”

“Không cần, ta muốn ngủ, ngươi cũng đi ngủ.” Phó Vịnh Hoan đuổi Vô Ưu đi.

Rõ ràng chuyện đã qua bảy ngày, nhưng Phó Vịnh Hoan nhớ đến chuyện lúc trước đã xảy ra ở trong phòng Tề Tín Sở, hắn lập tức cảm thấy khó chịu đựng lại tức giận.

Khó chịu là thân thể của chính mình lại vui thích sự âu yếm của Tề Tín Sở, tức giận chính mình lại không có đẩy y ra, cự tuyệt y, tuy rằng hắn là ở Tề gia ăn không ngồi rồi, nhưng là cũng không tất yếu dùng phương thức này hoàn lại ân tình.

Hôm nay là ngày thứ bảy, Tề Tín Sở ban ngày đã đi ra ngoài, đến bây giờ căn bản còn chưa trở về, cho nên lúc trước bảy ngày nói đến hẳn là lời nói đùa, y không có khả năng đến đây?

Phó Vịnh Hoan xoay người đi ngủ, khi hắn ngủ mơ mơ hồ hồ, hắn chỉ cảm thấy khí nóng nảy lên, chân mềm yếu, hắn mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện Tề Tín Sở đang nằm trên giường hắn, dán vào lưng hắn, một tay tham nhập trước ngực hắn, một tay khác âu yếm hạ bộ hắn.

“Ngươi tới nơi này làm gì?”

Thấy không rõ biểu tình trên mặt Tề Tín Sở, nhưng là tay y cử động nhanh hơn, Phó Vịnh Hoan muốn đẩy thân thể y, thế nhưng tư thế không đúng, thế nào cũng bị bất động.

“Ta nói rồi ta mỗi bảy ngày đến một lần.”

“Ta ghét như vậy.”

“Lần trước ngươi không phải cảm thấy rất vui vẻ sao?”

Loạn trí khi đó bị Tề Tín Sở một lời nói toạc ra, Phó Vịnh Hoan thẹn quá thành giận nói: “Ta nói rồi ta ghét như vậy, ngươi có thể đi tìm nữ nhân khác, chính là không cần tìm ta.”

“Tề gia đã tàn tạ đến mức ta muốn phiêu nữ nhân đều phiêu không nổi, ngươi có sẵn, không phải sao?”

Y nói khó nghe như vậy, khiến cho Phó Vịnh Hoan giương tay muốn đánh y, nhưng Tề Tín Sở bỗng nhiên há mồm cắn cổ hắn, bàn tay to tiếp xúc phía trước ngực hắn.

Phó Vịnh Hoan mới nếm thử tình yêu, làm sao địch nổi y âu yếm lần nữa!

Hắn ở trong tay Tề Tín Sở bắn ra một lần, loại khoái trá cùng khoái cảm nói không nên lời này làm cho hắn che lại mặt.

Hai chân bị mở ra, Phó Vịnh Hoan cắn răng thừa nhận, nhưng kỳ thật Tề Tín Sở so với lần trước càng thong thả, càng ôn nhu với hắn, hắn căn bản là không có cảm giác thống khổ, chỉ có thân thể càng ngày càng sung sướng sóng triều đánh cho ý thức hắn tan rả.

“Ngô...... Ân......”

Hắn nóng đến mức cả người mau tan ra! Hắn nắm lấy gối, quỳ trên giường, Tề Tín Sở ở phía sau không ngừng di chuyển, tiến vào vô cùng sâu, khiến cho hắn cúi đầu cắn gối.

Hắn biết nếu không cắn cái cái gì, hắn sẽ phát ra thanh âm ngay cả chính mình cũng không dám tin.

“Vịnh Hoan! Vịnh Hoan!” Tề Tín Sở ghé vào lỗ tai hắn liếm lộng, cũng kêu tên của hắn.

Phó Vịnh Hoan cho tới bây giờ cũng không biết thanh âm của Tề Tín Sở có thể quá trầm thấp có từ tính, vô cùng thoải mái dễ nghe, hơn nữa ở thời khắc nhiệt tình càng kéo dài dục niệm.

Nước mắt rơi xuống gối, ướt đẫm, Phó Vịnh Hoan nghẹn ngào khóc lên, thứ nhất là bởi vì quá mức sung sướng, là một điều quan trọng nhất là, hắn chưa bao giờ biết thân thể của chính mình lại *** đãng như thế, ngay cả ở dưới thân thể của nam nhân mình không thích cũng có thể đạt đến khoái cảm lớn như vậy.

Từ lúc đó về sau, Tề Tín Sở mỗi bảy ngày đến cùng hắn ngủ một đêm, một đêm kia hắn phải làm cái gì, tổng quản cùng Vô Ưu đều biết.

Phó Vịnh Hoan khó nhịn khuất nhục như vậy, từng nghĩ tới rời Tề gia, nhưng biển người mênh mông, hắn có thể chạy đi đâu? Trong khoảng thời gian ngắn hắn hiểu được khi rời khỏi Tề gia, hắn phải sống như thế nào.

Tề Tín Sở chỉ có cứ bảy ngày một lần vào buổi tối mới gặp, y cũng nói không nhiều, đối đãi hắn vô cùng ôn nhu, không thô bạo giống lần đầu tiên.

Mà thân thể của hắn cũng nhận được khoái cảm cùng sung sướng mà Tề Tín Sở đem lại cho hắn, mỗi tối bảy ngày không phải khổ hình, mà là sung sướng không thể tưởng tượng, nhưng so với khổ hình càng làm cho hắn khó có thể tiếp nhận.

Thân thể hắn tựa như nhạc khí, bị Tề Tín Sở âu yếm sẽ phát ra tiếng vang sung sướng, cho dù che lại miệng, cũng sẽ theo chóp mũi xuất ra tiếng vang động tình.

Hắn không biết chính mình vì sao lại biến thành như vậy, chỉ biết hắn giống như tiểu trùng bị dính vào mạng nhiện, chỉ có thể bị nhốt trong đó, tùy ý Tề Tín Sở từ từ đem thể xác và tinh thần của hắn cắn nuốt đến không còn.