Liên Tình

Chương 33



CHƯƠNG 33



Nghiêm Dục Phong vừa tỉnh dậy, trong ánh mắt sắc bén cuồng bạo  trước kia chỉ còn lại một mảnh đỏ thẫm như máu.

.

Bên tai đã nghe thấy tiếng Lăng Ngữ Hàn lảm nhảm thì thào: “Thật tốt quá, cuối cùng ngươi cũng tỉnh, hôm nay, thiếu chút nữa ngươi đã tẩu hỏa nhập ma, đến sư bá cũng dám động thủ, không sợ sư bá sẽ. . . . .” Chưa nói hết đã bị thanh âm lạnh lùng chặn lại.

.

“Trần nhi đâu?”

.

“Hả? A. . . . Nào, trước tiên ngươi uống bát dược này đi! Thương thế của ngươi không nhẹ, thuốc này có thể vừa trị nội thương vừa giúp ngươi trữ tâm an thần, ngươi hiện tại ngàn vạn lần. . . .” Cố ý nói sang chuyện khác, Lăng Ngữ Hàn vẫn lải nhải một mình.

.

Nghiêm Dục Phong không kiên nhẫn hét lớn: “Trần nhi đâu? !” Màu máu đỏ sẫm càng hiện rõ trong đôi mắt âm ngoan.

.

Bị thét, Lăng Ngữ Hàn hoảng sợ, ngậm miệng im lặng.

.

Thấy Lăng Ngữ Hàn trầm mặc, Nghiêm Dục Phong xoay người, vội muốn xuống giường, lập tức bị Lăng Ngữ Hàn ngăn lại.

.

“Hảo hảo hảo! Ta nói cho ngươi Trần Nhi ở đâu? Nhưng trước hết ngươi phải uống xong bát dược này, ta cũng không muốn ngươi lại nổi điên! Ngươi nếu phát điên nữa, ta dám chắc, sư bá nhất định sẽ đem Trần Nhi giấu ở nơi ngươi vĩnh viễn không tìm thấy.” Lăng Ngữ Hàn vừa lừa gạt vừa uy hiếp nói.

.

Hung hãn trừng mắt liếc nhìn y, Nghiêm Dục Phong lúc này mới cầm lấy chén thuốc, một hơi uống cạn.

.

Lăng Ngữ Hàn nhìn Nghiêm Dục Phong uống đến trong bát sạch không còn một giọt, mới hài lòng nói: “Tốt lắm, ta nói cho ngươi biết trước a! Hôm nay khi ngươi cùng sư bá đang đánh đến bất phân thắng bại, ta phát hiện Trần nhi vẫn còn hơi thở yếu ớt, sư bá dùng Hồi Hồn Đan giữ lại mạng cho Trần nhi, nhưng chất độc đã xâm nhập quá sâu, mà cơ thể Trần Nhi lại quá gầy yếu, dược tính Hồi Hồn Đan lại rất mạnh, sư bá lo thân thể Trần Nhi không chịu được dược tính kia, không qua khỏi. . . . đêm nay, cho nên lúc này ngươi phải thật. . . . thật tự chủ mới được, nếu như. . . . không may. . . . Ngươi nên để Trần Nhi ra đi thanh thản. . . .”

.

Nghiêm Dục Phong nhắm mắt, ngón tay thon dài nắm chặt góc chăn, lạnh lùng hỏi: “Hắn ở đâu?”

.

“Ở chủ ốc, sư bá cùng Tuyền nhi đang chăm sóc hắn ở đó!” (chủ ốc: phòng của chủ ngôi nhà/ phòng chính)

.

Nghiêm Dục Phong không quan tâm đến thương thế bản thân, thi triển khinh công, nhanh chóng phi thân đến chủ ốc, Lăng Ngữ Hàn cũng nối gót theo sau.

.

Nghiêm Dục Phong đi vào trong ốc, đứng ở cạnh cửa, nhìn Liễu Thương Ly đang nhíu mi trầm tư ngồi bên giường, Nghiêm Diệc Tuyền thấy cha liền kêu to một tiếng.

.

Liễu Thương Ly thấy Nghiêm Dục Phong, hừ lạnh một tiếng, ngữ khí không vui nói: “Công lực của tiểu tử ngươi hiện giờ quả thật đã đạt đến cảnh giới khó có ai chạm đến, thế gian hiện nay, chỉ sợ không ai khống chế được ngươi, trách không được người trong giang hồ đều muốn tôn ngươi làm võ lâm minh chủ, ngươi cũng thật sự có bản lĩnh a!”

.

Nghiêm Dục Phong quỳ gối xuống đất, bình thản nói: “Đồ nhi khiến tôn sư tức giận, tội đáng muôn chết, xin tùy ý sư phụ trách phạt.”

.

“Phạt? Phạt ngươi có tác dụng gì chứ? Ngươi một thân ngông cuồng, không để ai trong mắt, sinh sát đều dựa vào ý thích, ngươi một thân nghiệp chướng, ai có bản lĩnh trừng phạt ngươi? Ngay cả lão thiên gia cũng không muốn phạt ngươi a! Tất cả đều để tiểu oa nhi này thay ngươi chịu tội!” Liễu Thương Ly tức giận nói.

.

Nghiêm Dục Phong toàn thân chấn động, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, cắn răng không nói gì.

.

Lời sư phụ nói, từng chữ từng chữ đánh vào trong tim y, trước khi gặp Hi Trần, y là đại ma đầu giết người vô số, làm trái thế tục lẽ thường, kiêu ngạo cuồng loạn, ngay cả hoàng đế cũng không có khả năng động đến y.

.

Nhưng Trần Nhi. . . . Có tội tình gì? Năm tuổi vì y mà gãy chân, mười sáu tuổi bị cha mẹ ruột ép buộc tráo gả, từ khi đến vương phủ không có một ngày nào tốt lành, cuối cùng lại bị trúng độc, mang theo Tuyền nhi sống cuộc sống cực khổ nơi đầu đường xó chợ, mà kẻ đầu sỏ gây ra đều là y.

.

“Đồ nhi biết sai, chỉ cầu sư phụ khai ân, cứu Trần nhi một mạng.” Nghiêm Dục Phong hạ thấp giọng nói.

.

Liễu Thương Ly thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nghĩ muốn cứu cũng phải xem oa nhi này có bản lĩnh chống đỡ dược tính của Hồi Hồn Đan hay không đã, qua nửa canh giờ sau, dược tính càng mạnh, cơ thể hắn sẽ thấy như đang ở trong dầu sôi lửa bỏng, gân mạch toàn thân đông cứng, huyết dịch bên trong chảy ngược lại, tim đau như bị khoan thủng. Hơn nữa, nếu thật sự là hắn qua khỏi, dược hiệu của hồi hồn đan có thể gây tổn hại cho thân thể, ngươi thực nhẫn tâm để oa nhi này phải chịu tra tấn như thế sao?”

.

Nghiêm Dục Phong đau khổ nhắm mắt, hai tay nắm chặt, y biết dùng hồi hồn đan sẽ có ảnh hưởng gì, nhẹ thì đánh mất trí nhớ, tính tình thay đổi, nặng thì. . . . Trở thành hoạt tử nhân, vĩnh viễn không tỉnh lại. Y không muốn Hi Trần chịu đau đớn như thế, nhưng. . . . y lại càng không muốn buông bé ra!

.

Mở hai mắt nhuốm màu máu, Nghiêm Dục Phong thốt lên từng câu từng chữ rõ ràng, cắn răng tàn nhẫn nói: “Cho dù phải để Trần nhi chịu sự đau đớn này, đồ nhi vẫn cầu sư phụ cứu hắn!”

.

Liễu Thương Ly lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Chuyên đã đến nước này mà bản tính của ngươi vẫn không thay đổi, dù nghịch thiên, ngươi cũng muốn tất cả mọi việc phải theo ý mình. Thôi! Ngươi lại đây nhìn hắn, đợi lát nữa khi hắn đau đớn đến không chịu nổi, giãy dụa lung tung, ngươi phải giữ hắn thật chặt, đừng để hắn tự hại bản thân.”

.

Nghiêm Dục Phong nhanh chóng đứng lên, đi đến bên giường, cả người nhẹ nhàng tựa lông hồng mà ôm lấy Hi Trần, yên lặng nhìn dung nhan đang chìm sâu trong giấc ngủ của Hi Trần.

.

“Ta hạ dược để hắn tụa như say rượu, khi xảy ra tình hình đặc biệt sẽ giảm bớt đau khổ, ngươi. . . . tự giải quyết cho tốt!” Liễu Thương Ly dặn dò xong, muốn mang Nghiêm Diệc Tuyền rời đi, lại bị y tránh né.

.

“Ta muốn ở lại cùng tiểu phụ thân!” Nghiêm Diệc Tuyền kiên định nói, hai mắt nhìn thẳng  Hi Trần trong lòng Nghiêm Dục Phong.

.

Liễu Thương Ly ra hiệu, Lăng Ngữ Hàn liền nhận lệnh, bàn tay to hướng Nghiêm Diệc Tuyền vung lên, tiểu nhân nhi vốn cố chấp liền ngất đi, Lăng Ngữ Hàn vội ôm lấy hắn cùng Liễu Thương Ly rời đi.

.

Nghiêm Dục Phong chăm chú nhìn Hi Trần đang say ngủ, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve đôi gò má tái nhợt của Hi Trần, kiên quyết nói: “Ngươi là người của ta, ta tuyệt đối không để ông trời cướp ngươi đi . . . .”

.

Lát sau, Hi Trần khẽ nhăn mày, từng tiếng rên rỉ thoát ra khỏi đôi môi tím tái: “Áaa. . . . Nóng. . . . Nóng quá. . . . A. . . . Đau. . . .”

.

Nghiêm Dục Phong biết dược hiệu đã phát tác, hai tay ôm bé càng chặt, không để Hi Trần vùng vẫy thoát khỏi chăn, y nhấc tay lau mồ hôi ẩm ướt  đang không ngừng tuôn ra trên trán và gò má của Hi Trần.

.

Hi Trần bị siết chặt, khó chịu ra sức giãy dụa, cơ thể lúc nóng lúc lạnh khiến bé đau đớn, nước mắt ứa ra từ đôi mắt đang nhắm chặt, bé vừa khóc vừa nói: “Lạnh quá. . . . Nóng quá. . . . Ân. . . . Thả. . . . Buông ra. . . . Khụ. . . . Nóng quá. . . . Ngô. . . .”

.

“Trần Nhi, ngoan. . . . Cố chịu một lát, . . . . Chịu đụng một lát nữa sẽ hảo. . . .” Nghiêm Dục Phong thấy bé khổ sở như vậy, nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể ôm chặt bé không ngừng an ủi.

.

“Không muốn. . . . Thật khó chịu. . . . Ân. . . . . Nóng quá. . . . A. . . . Lạnh. . . .” Khi trong cơ thể phát nhiệt thì toàn thân đau đớn như bị hỏa thiêu, Hi Trần càng không ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi chăn nệm đang trói buộc bé, nhưng khi lạnh giá ập đến trong cơ thể, toàn thân bé lại giống như ở trên băng tuyết, cố gắng co rút thân thể tìm kiếm ấm áp.

.

Nghiêm Dục Phong nhẹ giọng an ủi: “Ngoan, lập tức sẽ không có việc gì . . . . Nghe lời. . . . Đừng lộn xộn. . . .”

.

Hi Trần bị giữ chặt không thể nhúc nhích vốn không nghe thấy những lời Nghiêm Dục Phong nói, vẫn gào khóc tìm mọi cách giãy dụa, mãi đến ước chừng một canh giờ sau, đau đớn vì nóng – lạnh bức bách dần dần giảm xuống, mới hơi hơi an phận chậm rãi thở hổn hển, nhưng Nghiêm Dục Phong biết rõ tiếp theo mới là thời khắc thống khổ nhất.

.

“A. . . . . . ! Đau. . . . Đau quá. . . . Ngô. . . . Đau quá. . . . . Khụ khụ. . . . Ân. . . .” Hi Trần đột nhiên gào lên đau đớn, máu trong kinh mạch toàn thân chảy ngược khiến bé không điều khiển được cơ thể, toàn thân đông cứng, tay chân không như bình thường vặn vẹo co quắp, trong tim lại càng co rút liên hồi, đau đớn như có vạn tiễn xuyên tâm, bé chỉ muốn có thể tự tay lấy tim của chính mình ra, đáng tiếc tâm mạch đảo ngược khiến bé toàn thân cứng ngắc không thể nhúc nhích.

.

Hi Trần thống khổ khóc gào, mở đôi mắt mờ nhạt mơ hồ nhìn nam nhân đang ôm bé, vội vã cầu xin: “Phong. . . . Ta đau quá. . . . Ô. . . . Giết. . . . Giết ta. . . . Cầu huynh. . . . A. . . . !”

.

Nghiêm Dục Phong thấy Hi Trần đang đau đớn vô cùng, chất lỏng nóng hổi trong suốt từ đôi mắt từ trước đến nay lãnh huyết vô tình chảy ra, y kìm lòng quyết tâm cắn răng nói: “Trần Nhi. . . . Ta không thể. . . . Ngươi. . . . Nhất định phải cố chịu! Biết không?”

.

“Ô ô. . . . Đau quá. . . . Ta không muốn. . . . A. . . . Giết ta. . . . Ngô. . . . Giết ta. . . .” Hi Trần lắc lắc đầu khóc gào, chỉ cầu xin Nghiêm Dục Phong nhanh chóng kết liễu sinh mệnh của mình, bé chịu không nổi loại cực hình tra tấn này.

.

Nghiêm Dục Phong hôn Hi Trần, chiếc lưỡi cường ngạnh bá đạo tiến vào trong khoang miệng vẫn đang không ngừng khóc gào của Hi Trần, ngăn cản Hi Trần lại nói muốn chết, Hi Trần bị cực đại đau khổ xâm chiếm khiến suy nghĩ mơ màng liền cắn lấy vật gì đó đang xâm nhập trong khoang miệng mình. Nghiêm Dục Phong cũng không tránh né, để mặc Hi Trần phát tiết, dần dần y cũng nếm thấy hương vị huyết tinh, là máu của y.

.

Máu từ chỗ bờ môi hai người kết hợp chảy xuống, Nghiêm Dục Phong tựa như không có cảm thấy đau vẫn tiếp tục hôn Hi Trần, một tay áp lên ngực Hi Trần ấn xoa, một tay lại áp vào sau lưng truyền chân khí vào cơ thể để giúp bé giảm bớt đau đớn.

.

Đợi đến khi thấy nhân nhi trong lòng không giãy dụa nữa, Nghiêm Dục Phong mới rời khỏi môi bé, quan sát kĩ phản ứng của Hi Trần, lát sau, Hi Trần ho nhẹ, rồi oa một tiếng ói một ngụm máu đen to, bắn lên người cả hai, Hi Trần toàn thân run rẩy, thất khổng* cũng chảy ra máu đen nồng đậm, bé ho dữ dội, trong miệng càng không ngừng phun ra độc huyết.

(thất khổng: 7 lỗ trên mặt: 2 lỗ tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi và miệng)

.

Nghiêm Dục Phong vỗ nhẹ lên lưng Hi Trần, dùng ống tay áo lau vết bẩn trên môi Hi Trần, dỗ dành: “Nôn ra! Nôn hết sẽ không sao nữa, nôn hết. . . . Ngươi sẽ qua khỏi.”

.

Tròn một đêm, Hi Trần không ngừng kêu khóc thổ huyết, nhìn bé phải chịu thống khổ như thế, Nghiêm Dục Phong chỉ có thể không ngừng an ủi bé, dỗ dành bé, chỉ hi vọng bé có thể chịu đựng qua đêm đau đớn này, cuối cùng, Hi Trần một thân chật vật, khóc đến không còn khí lực chỉ có thể như tiểu miêu nhi yếu ớt khẽ rên rỉ.

.

Đợi dược phát tác xong, trời đã hừng đông, Liễu Thương Ly vừa bước vào cửa phòng liền thấy một mảnh hỗn độn, độc huyết ở khắp phòng, còn Nghiêm Dục Phong thì cả người sớm đã cạn kiệt sức lực mệt mỏi ôm Hi Trần đang thiêm thiếp ngồi dựa vào thành giường.

.

Liễu Thương Ly tiến đến kéo cổ tay khô gầy từ trong chăn ra bắt mạch cho Hi Trần, một lúc lâu sau, mới gật gật đầu nói: “Tiểu oa nhi cũng rất kiên trì, trải qua một đêm tra tấn, cư nhiên vẫn còn hơi thở, không bị dược tính phản phệ. . . .”

.

Tinh thần Nghiêm Dục Phong phấn chấn, hỏi: “Sư phụ, hắn khi nào thì hồi tỉnh?”

.

Liễu Thương Ly vuốt chòm râu điểm bạc, lời nói có vẻ không chắc chắn: “Điều này không nói chính xác được, theo người thường mà nói, ước chừng mười ngày có thể rõ sống chết, nhưng tiểu oa nhi này thân thể quá mức suy yếu, đêm qua hắn chịu đựng được dược tính của Hồi Hồn Đan, nguyên khí bị tổn thương lớn, tuy rằng mạng nhỏ được bảo trụ, nhưng dư độc của Trảm Tình Châm chưa hết, nếu thật sự muốn tỉnh. . . .”

.

Liễu Thương Ly có chút thâm ý nhìn thoáng qua Nghiêm Dục Phong, rồi nói tiếp: “Muộn nhất là một tháng, nếu hắn vẫn chưa tỉnh. . . . Sẽ trở thành hoạt tử nhân, ngươi nên tự biết tính toán .”

.

Chăm chú nhìn nhân nhi trong lòng ngực hơi thở suy yếu thoi thóp, thâm tâm Nghiêm Dục Phong như bị bóp chặt, nhưng vẫn kiên định nói: “Hắn sẽ tỉnh lại.” Trần nhi luôn luôn nhu thuận nghe lời, cho nên. . . . Trần nhi nhất định sẽ hồi tỉnh mà!

.

Liễu Thương Ly ngạc nhiên khi thấy đồ nhi của mình dùng loại ánh mắt thâm tình như vậy nhìn Hi Trần, tựa như thế gian này không người nào có thể quấy rầy hai người bọn họ, thì liền lộ ra biểu tình vừa mừng vừa lo, mừng vì đồ nhi của mình cuối cùng cũng có nét giống người thường, không như trước kia ham thích giết người; lo vì nếu tiểu gia hỏa này thật sự hồi tỉnh, quan hệ hai người thế tục khó dung, phải xử lí như thế nào là một việc vô cùng khó khăn.