Liên Tình

Chương 30



CHƯƠNG 30



Ân. . . . Đau. . . . Là ai. . . . Ai. . . . Lấy kim đâm ta. . . . ? Đau quá. . . . Là ai. . . . Đang gọi tên ta. . . . Có người khóc sao. . . . ? Hi Trần khẽ ngọ ngoậy, hai mắt mệt mỏi vẫn không có cách nào mở ra được, dường như bé nghe thấy. . . . Tiếng khóc của tiểu thiếu gia. . . . Nhưng. . . . bé đau quá. . . . Trong cơ thể như có ngàn vạn con kiến đang cắn lục phủ ngũ tạng, đau đến không có chút khí lực để tỉnh lại. . . .

.

Cảm thấy châm trên người đã được rút ra, một lát sau, khí huyết trào lên, bé ho ra một ngụm tiên huyết, có người từ phía sau đỡ lấy bé. . . . Bản thân gắng gượng mở to hai mắt, nhưng chỉ có thể khẽ nâng mí mắt nhìn thấy vài bóng người mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng nhìn không rõ thì đã hôn mê bất tỉnh.

.

Trước khi mất đi ý thức, dường như nghe thấy tiếng người nói chuyện: “Hiện tại Hi Trần vẫn có thể chống đỡ được một khoảng thời gian ngắn nữa, mấy ngày này ta đang chuẩn bị một chút thuốc để mang theo lên đường, trong vòng nửa tháng, phải dẫn Trần nhi đến chỗ sư bá. . . . . .”

.

Không biết đã hôn mê bao lâu, khó khăn mở hai mắt mơ màng, bé. . . . Đã chết rồi sao? Chớp chớp mắt, chỉ thấy tràn đầy ánh sáng, trên trần chạm trổ hoa văn, khiến Hi Trần có chút hoang mang, khó khăn xoay đầu nhìn quanh, một cái bàn bát tiên phía trên có đặt một cái hương lô, tỏa ra từng trận mùi hương khiến người ta cảm thấy thư thái.

.

Cố hết sức để ngồi dậy, ngực vẫn ẩn ẩn nhói đau, nâng tay nhìn móng tay của mình, vẫn là màu đen. . . . Nguyên lai. . . . mình còn chưa có chết. . . . Nhưng. . . . Vì sao mình lại ở đây? Trước khi hôn mê, ta nhớ là vẫn ở trong rừng cây mà!

.

Sờ sờ xiêm y trên người, lí y* làm bằng tơ lụa thượng đẳng , y phục này. . . . Thật quý giá. . . .

*lí y: áo bên trong

.

Hi Trần di chuyển thân thể xuống giường, phát hiện hai chân mình đã được băng bó thượng dược cẩn thận, bé vịn thành giường, quan sát xung quanh, tìm không thấy quần áo cũ nát trước đây của mình, khe khẽ thở dài, bé chỉ có mỗi bộ quần áo kia thôi. . . . Lắc lắc đầu không muốn suy nghĩ nhiều, bé cố sức lết đôi chân khó khăn muốn đi ra khỏi cửa.

.

Một đạo âm thanh mở cửa vang lên khiến bé bất giác mà ngẩng đầu, chỉ thấy một nam nhân tuấn mỹ cao lớn bước vào, Hi Trần kinh ngạc mở to hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra.

.

Nam nhân vừa thấy Hi Trần đã tỉnh, khóe miệng khẽ giương lên, nhanh chóng vội bước đến phía giường đem Hi Trần gắt gao ôm chặt vào lòng, vội quay đầu sai bảo một kẻ khác đi gọi người đến.

.

“Ngươi tỉnh?” Nam nhân khẽ hỏi.

.

Hi Trần cố sức chớp mắt, muốn chứng minh những gì mình thấy không phải là ảo giác, bé khàn khàn mở miệng: “. . . . Vương gia. . . . ?”

.

Đây là thực sao? Hi Trần ngây ngốc nhìn Nghiêm Dục Phong đang ôm siết mình đến nghẹt thở.

.

Nghiêm Dục Phong bế Hi Trần đặt lên giường, đến trước bàn rót một chén nước ấm đem trở lại bên giường, nâng Hi Trần ôm vào trong ngực, tự mình uống một ngụm nước, rồi cúi xuống phủ lên đôi môi lạnh như băng của Hi Trần, uy bé uống một ngụm.

.

Hi Trần đỏ mặt, ngượng ngùng để mặc cho Nghiêm Dục Phong tùy ý uy mình uống nước, mặc dù trong lòng muốn cự tuyệt, nhưng một dòng cam lộ mát ngọt truyền vào khoang miệng khô khốc, không kìm chế được mà vươn lưỡi đến muốn lấy nhiều hơn, Nghiêm Dục Phong tà mị cười, uy bé uống hết cả chén nước.

.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chưa hết đỏ ửng, khẽ thở gấp, Hi Trần ấp úng mở miệng: “Vương gia. . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc vẫn không dám tin nam nhân thực sự đang ở trước mặt mình.

.

Lời chưa nói hết đã bị âm thanh băng lãnh của Nghiêm Dục Phong chặn lại, “Ngươi hình như đã quên trừng phạt trước kia? Phải gọi ta như thế nào?”

.

Đôi môi ấm áp của nam nhân ghé sát vào vành tai mẫn cảm của Hi Trần, âm thanh băng lãnh kia khiến nội tâm vẫn đang mờ mịt khó hiểu của Hi Tràn rối loạn, ngón tay tà mị khẽ vuốt ve chiếc cổ của tiểu nhân nhi trong lòng, thỏa mãn nhìn dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của bé.

.

“A. . . . Không đâu. . . . Ta, ta sau này sẽ không nói sai nữa. . . . Phong. . . . Ngươi đừng. . . .” Hi Trần hoảng sợ liều mạng né tránh ngón tay thon dài đang thong thả đùa nghịch của nam nhân.

.

Sợ hãi mà nhanh chóng đổi cách xưng hô, bé biết nam nhân không phải đang đùa giỡn với mình, chuyện từng xảy ra  trước kia, vì không cho phép bé tự xưng là nô tài và gọi y là Vương gia, nam nhân đã đem bé đặt trên giường phiên vân phúc vũ suốt ba ngày, dùng đủ các loại tư thế xấu hổ khiến người ta không khỏi thấy thẹn làm tiểu huyệt phía sau của bé lúc nào cũng bị lấp đầy bởi vật to lớn đó của nam nhân, thậm chí còn không cho phép bé ngủ quá một canh giờ, tra tấn tinh thần cùng thân thể khiến Hi Trần từ nay về sau cũng không dám …tự xưng là nô tài nữa, nghĩ lại trừng phạt khi đó, Hi Trần bất giác rùng mình.

.

Lúc này Nghiêm Dục Phong mới hài lòng thu tay lại, ngồi ôm Hi Trần dựa vào giường, vỗ nhẹ xoa bóp cái lưng gầy yếu mỏng manh của Hi Trần.

.

“Phong. . . . Huynh. . . . Làm thế nào. . .” Hi Trần sợ sệt ấp úng mở miệng, bé thật sự đã nghĩ đời này không có cơ hội gặp lại nữa rồi.

.

“Làm thế nào tìm được ngươi?” Nghiêm Dục Phong nói tiếp giúp bé.

.

Hi Trần nhanh liếc y một cái, chột dạ ân một tiếng.

.

Nói đến đây, Nghiêm Dục Phong tưởng như giận không nén nổi, ngữ khí y lạnh lùng nói: “Nếu như ta không tìm được ngươi, ngươi sẽ ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ Tuyền Nhi?”

.

Ngày ấy sau khi phụ tử hai người gặp mặt, tiểu nam hài cũng không giải thích gì cho y, vội vã trở về tìm Hi Trần, không đoán trước được là đã không còn thấy bóng dáng Hi Trần, tiểu nam hài trong lòng nóng như lửa đốt đi khắp nơi tìm cũng không thấy bé, Nghiêm Dục Phong lúc này hạ một lệnh xuống, lệnh tất cả tùy tùng mang theo đại quân nhanh chóng lục soát khắp nơi trong thành và phạm vi trăm dặm bên ngoài, một cành cây ngọn cỏ cũng không được để sót, cuối cùng đôi mắt tinh tường của Nghiêm Dục Phong phát hiện trên mặt đất có dấu vết vừa đậm vừa nhạt lại lờ mờ vết máu, mới tìm ra Hi Trần khi đó bị trúng độc đang hấp hối.

.

Lăng Ngữ Hàn mất ba ngày mới tạm thời ức chế được độc trong cơ thể Hi Trần, giúp bé không bị độc tái phát quá nhanh, nếu không tiểu đông tây này sao còn có thể ở đây? Nhớ đến điều ấy, Nghiêm Dục Phong liền hận không thể đem Hi Trần hung hăng giáo huấn một phen, tiểu gia hỏa này vì sao vẫn không chịu thay đổi suy nghĩ của bản thân? Vì sao luôn khiến bản thân phải chịu ủy khuất?

.

Nếu như y không nhanh chóng kết thúc cuộc chiến nhàm chán kia, nếu là y không dừng chân trong thành này, nếu như giữa đường Hi Trần không chịu được độc phát. . . . Khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Dục Phong trắng bệch, không dám tưởng tượng đến tình cảnh kia.

.

Hi Trần bị ôm cảm thấy có chút đau, bé khó chịu khẽ ho nhẹ một tiếng, Nghiêm Dục Phong nhanh chóng buông lỏng, nhưng vẫn là đem Hi Trần ôm trong lòng, tựa như sợ sẽ không nhìn thấy bé nữa.

.

Một lát sau,ba người khác tiến vào trong phòng, Lăng Ngữ Hàn vượt lên phía trước chạy vọt đến bên giường, cầm lấy tay Hi Trần để xem mạch, hai mắt chớp chớp, rồi tỉ mỉ xem xét kĩ sắc mặt bé, thật lâu sau, mới phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

.

“Thật tốt quá! Tiểu gia hỏa ngươi cuối cùng đã tỉnh, nếu còn không chịu tỉnh ta không muốn bị người nào đó đem đi lăng trì xử tử đâu a!” Lăng Ngữ Hàn như trút được gánh nặng mà trêu chọc.

.

“Lăng ca ca. . . . Phong Mnh đại ca. . . . Tiểu. . . . Tiểu thiếu gia. . . .” Hi Trần thấy những người khác trong phòng thì lần lượt cất tiếng chào, nhưng vừa nhìn đến ánh mắt phiếm hồng mang theo vẻ phẫn nộ của tiểu thiếu gia, Hi Trần áy náy sợ sệt mà gục đầu xuống, không dám đối mặt với cơn thịnh nộ của tiểu nam hài.

.

“Thực xin lỗi. . . . Tiểu thiếu gia. . . .” Hi Trần thấp giọng ân hận, theo những gì bé biết về tính tình của Tiểu thiếu gia, nhất định là sẽ giận dỗi suốt một thời gian. . . . . .

.

Thần sắc tiểu nam hài đầy phẫn nộ, dáng vẻ hung dữ tựa như muốn xông đến đánh người, hắn mếu mếu máo máo, giận dữ hét: “Ngươi gạt ta! ! Ngươi đã nói sẽ không rời đi mà! Vì sao muốn gạt ta? ! Ngươi có biết chúng ta tìm ngươi vất vả thế nào không? ! Ngươi nói mà không giữ lời! Ngươi là kẻ lừa đảo!”

.

Thấy nước mắt viền quanh hốc mắt tiểu nam hài vì gào thét tức giận mà chảy xuống gò má, Hi Trần lại càng thấy đau đớn cùng áy náy, bèn cố hết sức vươn tay muốn an ủi tiểu nam hài, nhưng bất đắc dĩ tứ chi vô lực, không nghe theo sự điều khiển của mình, Hi Trần luống cuống khẽ nói: “Thực xin lỗi. . . . Tiểu thiếu gia. . . . Ta. . . .”

.

Tiểu nam hài cuối cùng như không kìm chế được nữa, đột nhiên xông đến, cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy thắt lưng Hi Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng y nức nở nói: “Tiểu cha. . . . Cầu xin ngươi, đừng rời xa ta nữa, ta sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ, sẽ bảo vệ ngươi! Đừng. . . . Đừng bỏ ta mà đi. . . .”

.

Hi Trần cảm động viền mắt phiếm hồng, lệ châu trong suốt lấp lánh bất giác rơi xuống, run rẩy vươn cánh tay khô gầy dịu dàng vỗ về tiểu nam hài, nghẹn ngào nói: “Tiểu thiếu gia, thực xin lỗi. . . . Ta sẽ không . . . . Ngài đừng khóc . . . .”

.

Một ngón tay thon dài nâng cằm Hi Trần lên, Nghiêm Dục Phong cúi người khẽ hôn lên nước mắt của Hi Trần, thản nhiên nói: “Gọi hắn Tuyền nhi.”

.

Hi Trần có chút ngây ngốc, lập tức mừng rỡ hỏi: “Phong, ngươi thừa nhận tiểu thiếu gia ?”

.

Tiểu nam hài được Hi Trần ôm trong lòng, buồn bực trả lời thay Nghiêm Dục Phong: “Phụ thân đặt tên cho ta  là Nghiêm Diệc Tuyền, tiểu cha người sau này gọi ta Tuyền nhi là được rồi, không được gọi tiểu thiếu gia nữa! Ta là nhi tử của ngươi, ngươi cũng là cha của ta! Chúng ta là người một nhà, ngươi không thể rời khỏi ta nữa!”

.

Hi Trần thấy lời Nghiêm Diệc Tuyền có chút khác trước, khe khẽ nở một nụ cười, hắn ngẩng đầu nhìn  Nghiêm Dục Phong, sau khi thấy sự đồng ý trong ánh mắt y, mới cất tiếng gọi nhỏ như muỗi: “Tuyền. . . . Tuyền nhi. . . .”

.

Nghiêm Diệc Tuyền nghe xong, lại ôm chặt thắt lưng Hi Trần, khiến Hi Trần có chút đau, nhưng bé vẫn không lên tiếng, vỗ nhẹ tấm lưng gầy yếu của Nghiêm Diệc Tuyền, tựa như cảm thấy. . . . Mình và bọn họ. . . . Lại vừa gần gũi hơn một chút!

.

Khuôn mặt tái nhợt của Hi Trần nở một nụ cười thỏa mãn, tất cả mọi người trong phòng lúc này đều là người nhà. . . . Trước kia, từ này đối với bé  rất xa vời không thể với đến. . . . . .

.

Không ngờ nụ cười này, lại khiến ngực buốt, bé rên lên một tiếng thống khổ, tay vội ôm lấy ngực, bóp chặt nghĩ muốn cố nén đau đớn, máu tươi ấm áp đầy ắp trong miệng theo khóe miệng mím chặt rỉ ra, bé không muốn làm bẩn y phục của Nghiêm Dục Phong và Nghiêm Diệc Tuyền.

.

Nghiêm Diệc Tuyền lo sợ nhìn Hi Trần lại vừa thổ huyết, Nghiêm Dục Phong cương quyết nạy khớp hàm Hi Trần, huyết không còn bị ngăn chặn ho thẳng vào tay y, không để ý vết bẩn trên tay, lòng bàn tay Nghiêm Dục Phong dán sát vào giữa lưng Hi Trần, chầm chậm đem nội lực của mình chuyển vào người Hi Trần, giúp bé từ từ kìm hãm khí huyết rối loạn trong cơ thể.

.

Đợi độc tính dịu xuống, Hi Trần lúc này suy yếu cau mày khẽ thở gấp ngã vào trong lòng Nghiêm Dục Phong, trong ngực bé truyền đến từng trận, từng trận đau đớn như bị kim châm.

.

Nghiêm Dục Phong thu hồi nội lực, cầm khăn Lăng Ngữ Hàn đưa, lau tay qua loa, rồi nhận lấy dược trong tay Phong Minh, đưa tới bên miệng Hi Trần , “Uống dược”.

.

Hiện giờ, Hi Trần căn bản không muốn nghĩ đến ăn uống, muốn lắc đầu, lại bị Nghiêm Dục Phong lạnh lùng trừng mắt, đành phải nhát gan để cho y uy dược.

.

Trong lúc Hi Trần uống dược, Lăng Ngữ Hàn vẻ mặt hối hận nói: “Xin lỗi a! Tiểu Trần nhi. . . . Ta không biết. . . . Ngươi. . . . Vậy mà bị. . . . Biểu muội ta hãm hại. . . .”

.

Hi Trần hoang mang hỏi: “Hãm hại? Lăng ca ca. . . . Đây là ý gì?”

.

Lăng Ngữ Hàn thường ngày nhanh mồm nhanh miệng, lúng túng ho hai tiếng, rồi khép na khép nép nói: “Ngươi trúng độc. . . . Kỳ thật là do biểu muội ta. . . . hạ. . . . Trảm tình châm. . . . Ai nha! Con người nàng. . . . Chính là như vậy! Chỉ cần là muốn có cái gì, sẽ bất chấp tất cả, nghĩ đủ mọi cách để dành được. . . . Nàng lại si tâm vọng tưởng Dục Phong thật lâu . . . . Nhìn ngươi. . . . Nàng khó tránh khỏi muốn động sát ý. . . . Sớm biết như vậy, ta lúc trước sẽ không cho nàng theo đến vương phủ . . . . Tiểu Trần nhi. . . . Có vì nàng mà giận ta hay không a?”

.

Hi Trần bình thản nở nụ cười nhẹ, “Không sao cả. . . . Phương cô nương thích Phong. . . . Mới trở nên như vậy. . . . Là bản thân Trần nhi không tốt. . . . Gây trở ngại cho Phương cô nương . . . . Trần nhi. . . . Ngay từ đầu đã không nên. . . . Đến vương phủ. . . . Phương cô nương nàng, vẫn còn đang chờ Phong. . . .” Lời nói mang vẻ tự trách, nếu không phải do bé khi đó bị tráo gả đến vương phủ, thì sẽ không cản đường Phương cô nương , Phong. . . . Nói không chừng sẽ cưới Phương cô nương. . . .

.

Nhưng. . . . Nếu không tráo gả đến vương phủ, bé cũng không có cơ hội nhìn thấy Phong. . . . Cuộc đời này không có cơ hội nhận được những điều tốt đẹp. . . . Lại càng không thể. . . . Biết đến vui vẻ. . . . Bé không chừng vẫn là ở trong xó xỉnh nào đó của Sở gia. . . . Cả ngày lo lắng và sợ hãi. . . . . . . .

.

“Đời này kiếp này, ta sẽ không lấy nữ nhân.” Ngón tay Nghiêm Dục Phong vuốt ve đôi má gầy gò của Hi Trần, ngữ khí lạnh lùng nói.

.

Hi Trần ngơ ngẩn nhìn nam nhân tuấn mỹ vô song, lặng im cúi mặt hạ giọng nói: “Phong, huynh là hoàng thân quốc thích, nên cùng với nữ tử môn đăng hộ đối với huynh thành thân. . . . . .”

.

Nghiêm Dục Phong đem ngọc bội một lần nữa đeo lại lên cổ Hi Trần, thận trọng nói: “Thê tử của ta, Chỉ có thể là ngươi!”.

“Phong. . . . Ta là nam nhân. . . . Không thể. . . .” Hi Trần lắc đầu cự tuyệt, một tên nam sủng thấp kém sao có thể vào thính đường? Những lời Phương Tình cùng Tước nhi nói lúc trước vẫn vang vọng bên tai, hắn ngọ nguậy muốn đem ngọc bội trả về, nhưng bị Nghiêm Dục Phong ngăn lại.



.

Y là chất tử Hoàng Thượng tối sủng ái, nhất cử nhất động đều có rất nhiều người quan sát, sao có thể. . . . Làm chuyện bại hoại luân thường này. . . . Người bên ngoài. . . . Sẽ nói rất nhiều lời khó nghe về y. . . . Bé không thể. . . . khiến Phong mang tội danh kinh khủng này trên lưng. . . . . .

.

Hồi ức khiếp đảm về cái ngày bị đuổi ra khỏi phủ, vẫn khiến thâm tâm Hi Trần có chút đau đớn, bé tự ti gục đầu im lặng.

.

“Thì sao chứ?” Nghiêm Dục Phong thực vô cùng xem thường ánh mắt thế tục, khép mắt khẽ vuốt ve ngọc bội trước ngực Hi Trần, đời này kiếp này, y chỉ nhận Hi Trần là thê tử của mình!

.

Hi Trần thấy  thái độ kiên quyết của Nghiêm Dục Phong, liền dời ánh mắt về phía Nghiêm Dịch Tuyền, hy vọng nghe thấy lời phản đối từ miệng hắn.

.

Không ngờ Nghiêm Dịch Tuyền cũng hài lòng mà nói: “Tốt! Nếu phụ thân thực sự cưới tiểu cha, vậy tiểu cha cũng là  người cha thứ hai danh chính ngôn thuận của Tuyền nhi.” Rõ ràng nhi tử và phụ thân đều giống nhau -không màng đến ánh mắt thế tục.

.

Hi Trần lại đem ánh mắt cầu cứu chuyển hướng sang Lăng Ngữ Hàn, người nhận vội vàng khoát tay, “Ai ~~ Tiểu Trần Nhi ngươi đừng nhìn ta, ta cứu không được ngươi, Dục Phong hắn chính là một tên hết thuốc chữa, chỉ cần là người hắn yêu thương, mặc kệ là nam hay là nữ, là chó hay mèo, ngay cả Hoàng Thượng cũng không là gì đối với hắn. Hơn nữa, nếu hắn đã nhận ngươi là thê tử, thì sẽ có biện pháp không cho người ta có lời ra tiếng vào, ngươi a! Vẫn nên an an ổn ổn mà làm ” thê tử” của hắn đi! Ân? Tốt xấu gì thì ngươi cũng đã giúp đỡ Tuyền nhi lâu như vậy, hắn cũng sớm nhận ngươi là cha, đúng không, Tuyền nhi?”

.

Nghiêm Dịch Tuyền liên thanh phụ họa, đôi mắt to lóe lên một tia sáng nhìn chằm chằm Hi Trần.

.

Hi Trần bất đắc dĩ đành phải chuyển hướng sang Phong Minh, người đôn hậu trung thực và quy củ duy nhất trong phòng, lại chỉ thấy Phong Minh không được tự nhiên mà khụ một tiếng, “Khụ. . . . Trần nhi. . . . Cùng Vương gia thực xứng đôi. . . .”

.

Ánh mắt Hi Trần đầy mong mỏi nhìn vào hắc mâu tinh sáng của Nghiêm Dục Phong, không có sứa lực để cùng người khác tranh luận, hơi thở mong manh bé nói: “Nếu. . . . Phong không chê bản thân Trần nhi phiền toái. . . . Vậy những ngày còn lại. . . . Trần nhi. . . .  Sẽ vẫn cùng với Phong. . . .”

.

Nghiêm Dục Phong quét mắt nhìn Hi Trần, nắm chặt cổ tay khô gầy của bé, lạnh lùng kiên quyết nói: “Không cho phép ngươi xảy ra chuyện!”

.

“Phong. . . . Thực xin lỗi. . . . Trần nhi. . . . Mệt mỏi quá. . . . Thật muốn ngủ. . . . Có lẽ. . . . Đợi qua vài ngày. . . . Trần nhi sẽ đi gặp nhũ mẫu. . . . Trần nhi. . . . Rất nhớ bà. . . .” Hi Trần ảm đạm cười, suy yếu nhắm mắt lại, ngã vào trong lòng ngực ấm áp của Nghiêm Dục Phong chìm vào giấc ngủ.

.

Nghiêm Dục Phong tức giận muốn lay Hi Trần tỉnh dậy, nhưng bị Lăng Ngữ Hàn ngăn cản lại.

.

Lăng Ngữ Hàn hạ thấp giọng xuống nói: “Là dược phát tác, Dục Phong ngươi cũng đừng làm ồn Tiểu Trần Nhi, hắn hiện tại có thể ngủ là chuyện tốt, chỉ cần hắn ngủ, tâm không chịu sự đè ép quá lớn, độc châm có thể tạm thời an phận mà không phát tác, nếu không đến khi độc châm hoàn toàn hòa tan vào tim hắn, ngay cả sư bá cũng không cứu được hắn .”

.

Nghiêm Dục Phong cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi trong lòng thật lâu, dáng vẻ bé mảnh dẻ mà phải chịu mọi hành hạ, thầm lập lời thề, tuyệt đối không để cho lão thiên gia có cơ hội mang bé đi xa lần thứ hai! Tuyệt không! !

.

Nghiêm Dục Phong ngẩng đầu âm ngoan trừng mắt liếc nhìn Lăng Ngữ Hàn, đỏ mắt giận dữ nhìn y gằn từng tiếng nói: “Ngươi tốt nhất bảo đảm Trần nhi không có việc gì, nếu không, ta chắc chắn sẽ làm nữ nhân chết tiệt kia sống không bằng chết!”

.

Quay đầu ra lệnh cho Phong Minh: “Phong Minh, chuẩn bị xe!”

.

“Dạ, Vương gia!”