Liên Tình

Chương 25



CHƯƠNG 25



“Cốc! cốc!”

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa khe khẽ, kèm theo một giọng nói mỏng manh, nhỏ nhẹ “Phong. . . .”

Khuôn mặt vốn luôn mang vẻ lạnh lùng, cứng rắn của Nghiêm Dục Phong phút chốc trở nên nhu hòa, khóe miệng khẽ nhếch, hạ thấp giọng nói: “Tiến vào.”

Một lát sau, có bóng người nhỏ xinh gầy yếu tiến vào thư phòng, Hi Trần vừa thấy trong phòng có ba nam nhân tuấn vĩ cao lớn, liền nhu thuận cất tiếng: “Phong, Lăng đại gia, Phong đại gia.”

Vẻ mặt Lăng Ngữ Hàn như đang cố nhịn cười, cuối cùng hắn không nhịn được phải khanh khách cười hỏi: “Tiểu Trần nhi, ngươi đã có thể xuống giường được rồi sao?”

Dùng ánh mắt như đang xem kịch vui mà nhìn chằm chằm vào Hi Trần – người đã bị Nghiêm Dục Phong đặt ở trên giường tra tấn  suốt ba ngày, sau khi cố sức nịnh nọt để Nghiêm Dục Phong buông tha, bé mệt đến mức không nhấc nổi thân thể, ước chừng phải nằm trên giường nhiều ngày lắm, đến tận bây giờ bé mới có thể xuống giường.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Trần nhanh chóng đỏ ửng, bé luống cuống đan những ngón tay vào nhau, lí nhí nói: “Vâng. . . . Ta. . . . Ta hôm nay đã đỡ hơn nhiều. . . .”

Lăng Ngữ Hàn có chút đăm chiêu nhìn dáng vẻ rụt rè của Hi Trần, lại nhìn tiếp về phía cái người mặt không chút biểu tình, nhưng trong mắt lại viết hai chữ đắc ý – Nghiêm Dục Phong, miệng lẩm bẩm nói: “Nguyên lai. . . . Hắn dùng phương pháp “ấy” khiến ngươi thay đổi cách xưng hô a? Gọi Phong cũng thật là thân mật a. . . . Vậy sao không gọi chúng ta một tiếng Lăng ca ca, Phong Minh đại ca nghe thử một chút?” Nói đến đây, biểu tình của Lăng Ngữ Hàn vô cùng giống một tên đăng đồ tử (kẻ háo sắc).

Hi Trần vô thức quay đầu nhìn về phía Nghiêm Dục Phong, nhận được tín hiệu đồng ý trong mắt y, mới cúi đầu cất tiếng gọi: “Lăng ca ca. . . . Phong Minh đại ca. . . .”

Lăng Ngữ Hàn cười như miêu trộm được thịt, gian xảo nói: “Âm thanh quá nhỏ, ta nghe không được a! Đến, gọi lại lần nữa?”

“Lăng ca ca. . . . Phong Minh đại ca. . . .” Lần này thanh âm lớn hơn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ hơn một chút.

Lăng Ngữ Hàn vẻ mặt trêu chọc nói: “Ai nha! Thật sự là thanh âm chỉ có trên thiên cung a! Mềm mềm mại mại, tựa như tiếng tiểu miêu nhi, nghe đến vô cùng dễ chịu, về sau Tiểu Trần Nhi phải thường xuyên kêu ta là Lăng ca ca nha! Còn Phong thì gọi ít một chút, tránh để hắn thường xuyên đem ngươi─ bóc vỏ rồi Nuốt. Vào. Bụng!”

Trong nháy mắt sắc mặt Hi Trần càng thêm đỏ, đem đầu chôn vào cổ áo, không dám ngẩng lên nữa.

“Lại đây.” Nghiêm Dục Phong hướng Hi Trần vươn tay.

Hi Trần ngoan ngoãn tiến lên phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cúi gằm không dám nhìn Nghiêm Dục Phong, cùng Nghiêm Dục Phong triền miên hoan ái ba ngày như vậy, hiện tại. . . . Bé thật sự không biết phải đối mặt với y như thế nào, vừa nghĩ đến cảnh tượng bị trừng phạt khi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng tựa như muốn xuất huyết.

Nghiêm Dục Phong một tay ôm lấy Hi Trần, để bé ngồi trên đùi mình, bàn tay to khẽ xoa thắt lưng rồi đến cái mông vẫn còn có chút đau mỏi của Hi Trần, thanh âm trầm thấp thản nhiên hỏi: “Còn đau?”

Tiểu nhân nhi bị hỏi ngượng ngùng đến không biết nên dấu mặt vào đâu, bé nhanh chóng lắc lắc đầu, rồi lại cúi đầu không nói, ưm, vấn đề này. . . . Phong sao. . . . Sao có thể trực tiếp hỏi chứ! Còn có người khác ở đây mà!

Tiểu nhân nhi trong lòng thẹn thùng thật khiến kẻ khác yêu thích đến không muốn buông tay, Nghiêm Dục Phong nâng cằm Hi Trần, phủ lên đôi môi cánh hoa tươi tắn mềm mại của Hi Trần, tinh tế hôn bé, hài lòng khi nhận thấy nhân nhi trong lòng bất giác cũng hưởng ứng nụ hôn của y.

Thật không dễ dàng mới được nếm vị ngọt của tiểu nhân nhi, Nghiêm Dục Phong hơi ngẩng đầu, nhãn thần rét lạnh, liền khiến hai kẻ còn muốn tiếp tục xem kịch vui gãi gãi mũi, biết ý mà rời đi, để lại không gian riêng cho hai bọn họ.

Đợi hai kẻ dư thừa đi khuất, ngón tay thon dài của Nghiêm Dục Phong khẽ vuốt ve gò má mềm mại của Hi Trần, trầm tư suy nghĩ, khiến người khác không hiểu y đang nghĩ gì.

Hi Trần im lặng ngồi ở trên đùi nam nhân không nói, bé biết Phong có tâm sự, bởi vì vẻ mặt y lúc này vẫn như thường ngày, nhưng ánh mắt cũng không còn tinh anh như trước, biểu tình luôn có chút đăm chiêu, Phong như vậy. . . . Khiến bé thấy lòng có chút đau. . . . . .

Lo lắng chạm tay vào bàn tay to đang đặt trên người mình, Hi Trần quay đầu nhìn nam nhân đã có chút phản ứng, sợ sệt hỏi: “Phong. . . . Huynh . Có tâm sự phải không?”

Hi Trần biết mình không tư cách hỏi câu này, nhưng ở chung mấy ngày nay, bé hiểu trong lòng mình Phong đã chiếm vị trí rất quan trọng, bé không muốn thấy vẻ cau có, nhíu mày trên mặt y, dù Hi Trần chỉ là một tên nam sủng hay hạ nhân, dù biết rằng mình sẽ bị y trách mắng vì nhiều chuyên, bé vẫn không tự chủ được mà hỏi, chỉ vì bé hy vọng y có thể vui vẻ, khoái hoạt.

Nghiêm Dục Phong chớp hàng lông mi dài rậm, trong mắt như đang hiện lên cái gì đó, y chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt thuần khiết của Hi Trần, cầm bàn tay nhỏ bé đang đặt trên mu bàn tay mình, đưa đến bên miệng rồi khẽ hôn lên nó, suy tư một hồi, mới hé môi đáp: “Một thời gian nữa, ta sẽ xuất binh chiến đấu với Hồi Hột tộc.”

“Xuất binh. . . . Phong. . . . Đánh giặc không phải là chuyện rất nguy hiểm sao? Hơn nữa Hồi Hột tộc. . . . Ở nơi rất xa phải không?”

Vừa nghe đến hai chữ xuất binh, Hi Trần liền cảm thấy trong ngực như có một tảng đá đè nặng vô cùng khó chịu, lo lắng cho Nghiêm Dục Phong, miệng không tự chủ mà tuôn ra hàng loạt câu hỏi.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Trần tràn đầy lo lắng cùng khó hiểu, Nghiêm Dục Phong bất giác khẽ mỉm cười, tiểu đông tây này. . . . không lo cho tình cảnh của chính mình, lại vì y mà lo lắng không yên sao? Chẳng lẽ bé không biết tự mình lo cho bản thân hay sao?

Nghiêm Dục Phong thốt lên thanh âm trầm thấp, chậm rãi nói: “Đánh giặc là việc nhỏ, đã có Phong Minh cùng Ngữ Hàn đi theo, ngươi. . . . Mới làm cho ta lo lắng. . . .”

Ai ngờ Hi Trần lại hiểu sai ý, bé vội vàng cam đoan: “Phong. . . . Trần nhi. . . . Trần nhi sẽ cố gắng làm việc mà. . . . Ta sẽ nghe lời. . . . . . . . Huynh đừng đuổi ta được không?”

Nghiêm Dục Phong khẽ thở dài, “Không ai đuổi ngươi đi.” Trước khi y rời đi, phải an bài tất cả ổn thỏa.

Vậy. . . . Vậy vì sao phải lo cho Trần nhi? Trần nhi sẽ ngoan ngoãn ở trong phủ làm việc, chăm sóc tiểu thiếu gia, nếu mình không làm sai chuyện gì, không gây phiền phức cho người khác, không phải mọi việc sẽ tốt đẹp sao? Ngược lại là Phong. . . . Vừa đến sa trường, thì sẽ không rõ ngày sau, nếu y xảy ra chuyện không may, vậy thì làm gì bây giờ? Trần nhi thật hy vọng Phong có thể không cần xuất chinh.

Gỡ ra long văn ngọc bội* ở bên hông xuống, điều chỉnh chiều dài sợi dây, Nghiêm Dục Phong đeo nó lên cái cổ non mịn của Hi Trần.

(Long Văn ngọc bội : miếng ngọc có hoa văn hình rồng)

“Ân. . . . Phong! ?” Hi Trần mở to mắt nhìn ngọc bội nặng trĩu kia, đây. . . . Đây không phải vật tượng trưng cho thân phận Vương gia sao? Phong sao có thể cho mình thứ này? Mình không xứng với nó. . . .

Vội vã cởi ngọc bội xuống, Nghiêm Dục Phong nhanh tay chặn bé lại, không cho tháo ra, thanh lãnh cất tiếng: “Nhận lấy, chỉ có người của ta mới có thể đeo nó.”

Hi Trần lắc lắc đầu, nâng miếng ngọc trước ngực, bé sợ hãi nói: “Nhưng mà ̣. . . . Trần nhi không thể giữ. . . Ngọc bội này thực sự vô cùng quý giá. . . . Phong. . . . Huynh giữ được không? . . . . Trần nhi thật sự không thể. . . .”

Phong đã đối xử với Trần nhi tốt lắm rồi, cho dù có dùng cả đời mình cũng không thể trả hết ân tình đó, sao có thể lại không biết xấu hổ mà nhận vật quý giá như vậy chứ?

“Nhận lấy!” Thanh âm Nghiêm Dục Phong có chút nghiêm khắc.

Bị Nghiêm Dục Phong làm cho sợ đến mức không dám nói gì, Hi Trần cúi đầu mím môi, thân thể nhỏ gầy run khe khẽ, mười ngón tay nhanh chóng nắm lấy vạt áo chính mình.

Bất đắc dĩ mà thở dài, tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất của Hi Trần lên, ngón tay vuốt ve cánh môi hoa của bé, không để bé tự hành hạ cắn môi mình, Nghiêm Dục Phong cất tiếng ôn nhu: “Nghe lời, thay ta giữ nó.”

Giữ hộ chỉ là cái cớ, mục đích của y là muốn làm cho mọi người biết địa vị quan trọng của Hi Trần, bé là người của Nghiêm Dục Phong y, để Hi Trần đeo ngọc bội, tựa như tuyên bố địa vị của bé và y ngang nhau, nếu có người có ý xấu với bé, thì đó cũng là người muốn gây khó dễ với y.

Hi Trần nghe được câu nói kia, nước mắt liền không thể khống chế mà chảy xuống, bé không thích những lời này, cứ như. . . . Phong đi rồi sẽ. . . . Sẽ không trở về nữa. . . . Bé không muốn như vậy. . . . Bé muốn y phải sống thật hảo hảo mà. . . . Nếu có thể. . . . Bé ước gì có thể lấy tính mạng của mình để đổi lấy bình an cho Phong. . . .

Hi Trần nghẹn ngào nói: “Phong. . . . Huynh. . . . Nhất định phải đi đánh giặc sao? . . . . Trần nhi không muốn. . . . Huynh. . . .” Những lời kế tiếp Hi Trần căn bản không muốn nói ra, nước mắt tuôn xuống, bé thật sự rất sợ. . . .

Cúi đầu từng cái từng cái hôn lên những giọt lệ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cảm thấy trong miệng đắng chát, trái tim băng lãnh vô tình của Nghiêm Dục Phong trong nháy mắt cảm thấy đầy ấm áp, tiểu nhân nhi trong ngực. . . . Là là thật sự lo lắng cho y!

“Yên tâm, ta sẽ không có việc gì, ngoan ngoãn. . . . Chờ ta trở lại.” Khép chặt hai cánh tay, ôm Hi Trần vào lòng, để bé đau buồn khóc trong ngực mình.

Chờ ta trở về. . . . Ta sẽ cho tiểu đông tây này một danh phận chính thức!