Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 8 - Chương 9: Khóc, nỗi tuyệt vọng thương tâm



Thời khắc toàn bộ ánh sáng bị bóng tối che lấp hoàn toàn thì thế gian liệu còn hy vọng tồn tại?

Trong cõi nhân gian ngập tràn bóng đêm, Quan Ân chạy như bay trên con đường im lặng như tờ, bốn phía vô thanh, chết chóc, cảm giác hết sức kinh khủng. Cả căn phòng lớn của Sở Cảnh sát vốn đang ồn ào sôi động là thế, vậy mà chỉ trong thoáng chốc, nó đột nhiên mất đi toàn bộ ánh sáng và âm thanh. Trừ anh ra thì tất cả mọi người đều như bị trúng phép thuật, đồng loạt khựng lại. Bỗng nhiên một cảm giác quen thuộc nào đó lướt qua tâm trí Quan Ân, dường như anh một lần nữa quay về với cơn mưa đen ngòm như trút nước, vòng xích đen quấn chặt siết quanh cơ thể….

“Á!” Giật mình, anh đột ngột dừng chân. Khoảng không trước mặt bỗng xuất hiện bóng người áo xanh lam thu hút sự chú ý của anh.

Đó là cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ, mái tóc dài màu nâu nhạt bay bay theo gió, đôi mắt to tròn xanh như màu trời đang phát ra những tia lạnh lẽo và khát máu, nhìn chằm chằm anh không chớp.

“Quan Âm, lâu lắm rồi không gặp, không ngờ lần tái ngộ này ta lại phải giết ngài.”

Tay phải cô gái bất chợt giơ cao, một tia sấm lớn từ trên trời lập tức đánh thẳng vào người Quan Ân đang bất ngờ không kịp tránh.

“!” Toàn thân bao trùm bởi cơn đau không sao tả xiết, người đàn ông há miệng nhưng chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Chầm chậm, ý thức của anh bắt đầu thoát ra khỏi thể xác, lơ lửng giữa không trung. Cùng lúc đó, một đài sen hồng cực lớn bỗng nở ra dưới chân, đỡ lấy linh hồn yếu ớt của anh.

“Cuối cùng Quan Âm tôn giả cũng đã thức tỉnh, chỉ là dường như ký ức trước kia quay về hơi chậm.” Một giọng nam hư ảo trầm tĩnh vọng đến từ phía sau, Quan Âm nhanh chóng quay đầu. Vừa nhìn rõ dung mạo người sau lưng, sắc mặt Quan Âm trở nên khó coi muôn phần.

“Các ngươi là huynh muội song sinh sao? Cô là… Hàn Cốc Liên?” Như thể lật ngược đồng hồ cát, ký ức từ từ thức dậy nơi đáy tim vị Bồ Tát.

“Cuối cùng cũng nhớ ra rồi hả Quan Âm?” Ở gần đó, với đôi mắt xanh thẳm chứa chất hận thù, Hàn Cốc Liên một lần nữa giơ tay phải lên: “Đã nhớ lại toàn bộ sự việc quá khứ, vậy bây giờ hãy đền mạng cho người mẹ thân yêu của ta chết trong tay ngài”.

Trong giây phút nước sôi lửa bỏng, vị Phật tiền tôn giả từng rất cao quý chỉ biết chạy quanh, thân hình gắng sức lẩn trốn một cách thảm hại, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị sấm sét nhấn chìm.

“A di đà Phật, Cốc Liên hãy dừng tay!” Dường như có tiếng thở dài, rồi một đài sen vàng cực lớn bỗng xuất hiện giữa không trung, chắn luồng sét đang giáng xuống. Trên đài sen, Như Lai ngồi an nhiên bình thản, ánh mắt thương cảm phản chiếu hình ảnh hai huynh muội bị hận thù khống chế: “Năm tầng phong ấn đã được giải, sự thật không còn là một bí mật nữa, những oan nghiệt lão nạp tạo ra vạn năm trước, hôm nay ta sẽ trả hết tất cả”.

“Như Lai, món nợ này ngài trả hết được sao?” Cốc Liên ngẩng đầu nhìn Phật Tổ, những giọt nước mắt trong suốt như hạt ngọc chầm chậm lăn xuống: “Không có sinh mạng nào là sinh mạng để người khác lợi dụng. Ngài còn nhớ ánh mắt Mị Gia khi sắp qua đời chứ? Mị Gia hận ngài! Bà dùng nỗi tuyệt vọng cuối cùng để hận ngài, bởi yêu càng sâu thì hận càng sắc. Ngài đã lừa bà cả một đời, thử hỏi giờ ngài có thể làm gì để đền lại cái nợ ân tình ấy?” Đau khổ nhắm nghiền đôi mắt, cô gái bi thương tựa đầu vào lòng ca ca: “Thiên ca ca, ca biết không? Trước giờ muội vẫn không ngừng tìm kiếm sự thật, nhưng muội lại chẳng có cách gì chấp nhận nổi. Người đàn ông này, người đã nuôi nấng muội từ bé đến lớn, yêu thương, chăm chút muội, vậy mà cuối cùng lại đẩy muội xuống vực thẳm, người ấy chính là cha đẻ của chúng ta…”.

“Cái gì? Sao có thể thế được? Cha của chúng ta chẳng phải là chí thượng tôn giả Nạp Y La sao? Sao giờ lại thành Như Lai rồi?”, kêu lên thảng thốt, Hàn Thiên Liên trợn mắt nhìn vị chí tôn Phật giới trước mắt với vẻ không tin nổi.

“Có gì khác biệt sao? Như Lai và Nạp Y La vốn chỉ là một người.” Khẽ gạt dòng lệ, Cốc Liên đưa mắt đối diện ca ca: “Đáng thương cho mẹ chúng ta, tới lúc chết vẫn yêu cha như vậy. Đến tận giây phút chấm dứt sinh mệnh, nguyện vọng duy nhất của bà vẫn là được nhìn thấy mặt cha lần nữa mà không hề biết rằng, hoàn toàn không biết rằng lúc đó cha đang ở cạnh bà, chỉ là bà không thể nhìn thấy mà thôi”.

“Vì sao?”

“Bởi Nạp Y La chỉ là một thân phận khác của Như Lai và Như Lai không cho Y La xuất hiện trước mặt mẹ!” Những giọt nước mắt lau đi lại tiếp tục lăn xuống má Cốc Liên, biểu hiện cuối cùng trên nét mặt Mị Gia một lần nữa như hiển hiện trong đáy mắt, trong lúc đoạn tuyệt vẫn còn pha chút lưu luyến và không cam lòng.

Vị nữ vương cưỡi mây cưỡi gió, nữ chủ nhân thống nhất cả Ma vực, đã từng ở ngôi cao, nhất hô bách ứng, đấng quân vương bất khả chiến bại, cuối cùng chỉ vì một chữ “tình” mà chết thảm trong tay người đàn ông mình hết lòng yêu thương. Bi thảm vậy, mệnh thảm vậy!

“Như Lai, ông từ bi rộng lòng phổ độ chúng sinh, trong mắt ông, tất cả chúng sinh đều bình đẳng, đều được yêu thương, vì sao đối với nương ta lại bất công đến thế!” Lửa giận ngút trời, tay phải Thiên Liên hất lên, miệng đồng thời niệm câu thần chú triệu gọi đã thất truyền từ lâu.

Lập tức một cơn gió điên cuồng nổi lên cuồn cuộn, cuốn theo tất cả bụi cát trên mặt đất tạo thành vòi rồng cực lớn. Từ trong tâm vòi rồng vọng ra hàng loạt những tiếng gầm thét của thú dữ, rồi con quái vật vừa giống hổ vừa giống trâu xòe đôi cánh đen khổng lồ bay thẳng về phía Phật Tổ đang ngồi trên dài sen vàng.

“Cùng Kỳ[10]!” Tất cả trở nên hỗn loạn, các vị Tiên Phật đến muộn kinh hoàng chạy tán loạn bốn phía, bởi ai cũng biết các yêu thú thượng cổ đều nhất loạt tôn Cùng Kỳ làm nhất, bất cứ người nào tiếp cận nó đều chắc chắn hứng chịu cái chết.

[10] Theo truyền thuyết cổ đại Trung Quốc, Cùng Kỳ là một linh thú trong “tứ hung”, mang hình dáng vừa giống hổ vừa giống trâu với hai cánh trên lưng. Hiện nay thường được tái hiện trong các trò chơi.

“Phật Tổ!”, Quan Âm hét lớn, trừng mắt nhìn đài sen vàng Như Lai đang ngồi bị con ác thú hung dữ đớp gọn vào trong bụng…