Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 6 - Chương 2: Nhạc Vi



Cùng lớp với Cổ Liên có một nữ sinh tên Nhạc Vi, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, nổi bật đôi mắt to đen láy, vóc người nhỏ nhắn, có phần mỏng manh. Và đặc biệt, cô bé rất ít giao du với mọi người, dường như trong lớp chẳng có lấy một người bạn nào, thế nhưng Hàn Cổ Liên lại rất thích tính trầm mặc ít lời ấy của cô bạn học.

Giờ nghỉ trưa hôm ấy rất đỗi náo nhiệt. Học sinh tụm thành từng nhóm ở sân trường và hành lang thỏa sức vui đùa. Chỉ duy cô bé Nhạc Vi ngồi một góc lớp, không mảy may có chút hoạt bát giống như các bạn cùng trang lứa. Cô bé yên lặng thu mình bên bàn học cần mẫn với những bài tập chất đống. Ở chỗ ngồi gần cửa sổ cạnh đó, Hàn Cổ Liên dán mắt vào tấm lưng gầy của bạn, nhìn chăm chú như quên hết mọi thứ xung quanh.

“Tỷ, tỷ có vẻ đặc biệt chú ý đến cô bé Nhạc Vi, đó là chuyển kiếp của ai vậy?” Tàng hình đứng cạnh bàn, Lam Úy tò mò nhìn Cổ Liên.

“Không, cô bé ấy chẳng liên quan gì đến Thiên giới. Sở dĩ ta chú ý đến vì linh hồn cô bé rất trong sạch”, Cổ Liên không rời mắt khỏi cô bạn đang tập trung đuổi bắt những đề toán trước mắt: “Lâu lắm rồi ta không nhìn thấy một linh hồn trong trắng đến thế. Linh hồn này nếu ở thời cổ đại, có khi đã đắc đạo thành tiên rồi”.

“Ha ha… tỷ quả nhiên có con mắt tinh tường!”, Lam Úy tỏ vẻ bí ẩn hấp háy mắt với Cổ Liên: “Nếu muội nói ra chuyện này, chắc tỷ sẽ ngạc nhiên lắm”.

“Chuyện gì vậy?” Lơ đãng chuyển ánh nhìn về phía cửa sổ, Cổ Liên chán ngản ngáp dài.

“Chẳng phải tỷ bảo muội theo Nhạc Mai Sương về nhà xem thử sao?”, Lam Úy ghé tai Cổ Liên thì thầm: “Cô bé Nhạc Vi này chính là em gái cùng mẹ khác cha của Nhạc Mai Sương”.

“Cái gì?” Quay phắt lại, ánh mắt Cổ Liên lóe lên tia băng lạnh: “Muội không nhầm đấy chứ? Sao có thể như vậy? Linh hồn trong sạch như trang giấy trắng, sao có thể là em của tiện nhân kia chứ!”.

“Không nhầm đâu, chính mắt muội nhìn thấy Nhạc Mai Sương hằm hằm tát em gái một cái, còn mắng cô bé là đồ con hoang”, Lam Úy nhẹ nhàng bay tới sau lưng Nhạc Vi, rồi nhanh chóng chỉ vào dấu tay đo đỏ nhạt màu còn hằn trên má phải cô bé.

“Nhạc Vi! Chị cậu gọi kìa!” Vào lúc Cổ Liên đang chìm trong im lặng, ngoài cửa một cô bé buộc tóc đuôi ngựa bỗng xộc vào lớp, chạy thẳng đến bàn Nhạc Vi: “Nhanh lên, chị cậu đang gấp lắm”.

“Ồ, mình tới ngay đây”, Nhạc Vi đứng dậy, sắc mặt tái mét, lao ra khỏi lớp học.

“Úy Úy, chúng ta mau đi xem”, Cổ Liên túm tay Lam Úy, vội vã theo đến tận khoảnh rừng nhỏ sau trường…

Gần giữa trưa, vầng mặt trời nóng bức lên tới giữa đỉnh đầu, đại đa số học sinh đều tụ tập ở sân chơi rộng rãi trước nhà ăn, tụm năm tụm ba đợi giờ dọn bữa trưa, nên khu rừng sau núi vào giờ khắc đó yên tĩnh như một nhà mồ lâu năm.

“Tao cảnh cáo mày, việc này mà làm không xong thì chết với tao!” Trong rừng, Nhạc Mai Sương ném túi giấy xuống đất rồi vùng vằng bỏ đi chẳng thèm quay đầu lại lấy một lần.

Còn lại giữa khu rừng lớn, Nhạc Vi run rẩy quỳ trên đất, nhìn chăm chăm cái gói như thể đó là thứ gì gớm ghiếc lắm. Bỗng nhiên, như muốn trút giận, cô bé đứng phắt dậy hằm hằm giẫm nát cái gói khiến chất bột màu trắng bên trong bắn ra tung tóe.

“Cậu làm gì vậy?” Tiếng nói vang lên mới nhẹ nhàng làm sao, song đối với Nhạc Vi lúc này lại chẳng khác gì tiếng sét giữa trời quang, cô bé bất giác cứng đờ người từ từ quay đầu. Sau lưng, Hàn Cổ Liên mở to đôi mắt sáng và mỉm cười nhìn cô bé.

“Lớp… lớp trưởng!” Cảm thấy tim như sắp ngừng đập đến nơi, Nhạc Vi lùi lại phía sau, bước chân hoảng loạn khiến chỗ bột trên đất càng tung tóe ra xung quanh.

“Không phải lo lắng như vậy, mình sẽ không nói với bất kỳ ai đâu”, Cổ Liên tiến về phía cô bạn đang thất thần hoảng sợ, cúi xuống, đầu ngón tay chấm một chút bột trắng rồi đưa lên mũi ngửi: “Thạch tín!”.

“Bịch” một tiếng, Nhạc Vi mặt mũi trắng bệch đến cắt không còn hột máu, toàn thân như bị rút cạn sức lực ngồi thụp xuống đất: “Không liên quan gì đến mình, là chị mình bắt mình làm, nếu không chị ấy sẽ đánh chết mình…”.

“Nhạc Mai Sương bắt cậu giết người?”, Cổ Liên ngồi xuống, lấy trong túi ra chiếc khăn tay sạch rồi nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Nhạc Vi: “Đừng sợ! Cứ nói thật với mình, biết đâu mình giúp được cậu cũng nên”.

“Thật không?”, Nhạc Vi ngẩng đầu bán tín bán nghi nhìn lớp trưởng trước mặt, rồi lại cúi xuống: “Hai ngày nữa là sinh nhật lần thứ bốn mươi lăm của bố mình, chị ấy bắt mình bỏ thứ này vào ly rượu của người đàn bà đó. Chị ấy bảo đây chỉ là thuốc nhuận tràng bình thường thôi, nhưng hôm trước ở trên tầng, mình vô tình nghe rõ chị ấy nói vào điện thoại với người kia là cần thạch tín. Dù có nhỏ tuổi thế nào, mình cũng biết thạch tín là chất độc chết người, cho nên…”, cô bé không dám nói tiếp, chỉ run lên từng hồi.

“Mình có hai câu hỏi. Thứ nhất, người đàn bà chị cậu muốn hạ độc là ai? Thứ hai, người đưa cho chị cậu thạch tín là ai?”, Cổ Liên lại chạm tay vào chỗ bột trên mặt đất, một cảm giác kỳ lạ bỗng dâng lên trong tim.

“Người… người đàn bà đó là… là bạn gái của bố mình. Mẹ mình mất sớm, bố vẫn muốn tìm cho chúng mình một người mẹ mới, nhưng chị mình không chịu, còn kích thêm anh mình cùng phản đối”, Nhạc Vi hạ thấp giọng, khóc nức nở: “Nhưng lần này bố mình rất cương quyết, nhất định muốn kết hôn với người tên Vu Nhã đó. Vì chuyện ấy mà chị và bố cãi nhau rất nhiều lần”.

“Ừ”, Cổ Liên trầm tư gật đầu: “Vậy… cậu có biết cái người thường liên lạc với Nhạc Mai Sương qua điện thoại kia là ai không? Thạch tín hiện không được bán trên thị trường, và…”, Cổ Liên bỏ lửng câu: “Được rồi, giờ cậu cứ đi ăn trưa đi đã! Việc này mình sẽ giải quyết giúp cậu, cứ yên tâm. Nếu chị cậu có hỏi về chỗ chất độc đó, cậu cứ nói đã đánh mất, sẽ không sao đâu”.

“Nhưng…”, Nhạc Vi do dự không cử động, đôi mắt trước sau vẫn chẳng rời túi giấy bị giẫm nát trên nền đất: “Nếu… nếu chị mình mà biết..”.

“Tin mình đi, từ hôm nay chị cậu sẽ không đánh cậu được nữa, mau đi ăn trưa!”, Cổ Liên nhẹ nhàng động viên cô bạn vẫn đang sợ hãi, rồi lặng lẽ nhìn theo bóng cô bé dần khuất khỏi khoảng rừng, sau đó băn khoăn quay đầu lại.

“Tỷ, sao bổng nhiên tỷ lại không hỏi nữa thế?” Bóng Nhạc Vi vừa khuất, Lam Úy liền hấp tấp bay ra.

“Vì ta cảm nhận được hơi thở của Ma vực”, Cổ Liên nhíu mày đăm chiêu nhìn chỗ thạch tín màu trắng: “Tuy nhạt đến không thể ngửi thấy, nhưng ta vẫn phát hiện được chút manh mối từ chỗ bột này. Xem ra nhà họ Nhạc đã chọc giận thứ gì đó rất lợi hại rồi, hy vọng sẽ không liên lụy tới con người thuần khiết như Nhạc Vi!”.

Một cơn gió mát bất chợt thổi qua, cuốn bay chỗ thuốc độc rơi trên đất, khu rừng yên tĩnh vắng tanh chẳng còn lấy một bóng người…