Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 6 - Chương 12: Giải tầng phong ấn thứ ba



“Tiểu Sương!” Thét lên thất thanh, Nhạc Mộ Thạch nhào tới bên thi thể đứa con gái yêu quý, đôi tay run rẩy ôm chặt cái xác đẫm máu vào lòng, nước mắt vòng quanh gương mặt: “Vì sao? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì mà phải chịu báo ứng đến tan cửa nát nhà thế này!”.

“Ha… Nói về nhân quả tuần hoàn, những việc thất đức bản thân ngươi làm ít lắm sao?” Quay người lộ nguyên hình, Diệp Thanh Lệ lạnh lùng nói thêm: “Còn nhớ giấc mộng kia chứ? Tên phục vụ tàu trong đó đã kể gì với ngươi?”.

“Cậu… cậu là… yêu quái à? Cứu với…” Người đàn ông buông bàn tay đang đỡ thân thể con gái, kinh hoàng không ngừng lùi ra sau: “Diệp Thanh… Thanh Lệ… tôi chưa từng đắc tội với cậu, cậu không nên hại tôi!”.

“Thật sao? Vậy hai vết sẹo trên lưng ta do đâu mà có?” Ánh sáng xanh bất chợt lóe lên, cái đuôi rắn to lớn mang theo thù hận quất tới Nhạc Mộ Thạch, đánh cho ông lăn tròn trên sàn rồi va mạnh vào góc tường: “Mở to con mắt của ngươi ra mà nhìn cho rõ, hai vết thương này đã cướp đi của ta hai vạn năm công phu tu luyện. Ngươi có biết Xà tộc chúng ta tu luyện được một vạn năm đã là rất khó khăn rồi, huống hồ những hai vạn năm! Bây giờ có bẻ vụn ngươi ra cũng khó giải được nỗi phẫn nộ trong lòng ta!”. Cái đuôi rắn xanh lục lại giơ lên cao, đôi mắt màu ngọc bích phát ra những tia tàn bạo độc ác.

“Dừng tay, Diệp Thanh Lệ!” Đúng lúc đó, trong màn ảo mộng vô thanh bỗng vọng đến giọng nói dịu dàng của Hàn Cổ Liên, tà áo lam tung bay, hai thiếu nữ bỗng xuất hiện giữa hư không.

“Sao? Tiểu thư lại không đành lòng, muốn can dự vào việc không phải của mình ư?” Thu lại cái đuôi, đôi mắt của con rắn xanh hiện rõ vẻ sốt ruột: “Rốt cuộc thì cũng là tiên tử lâu năm trên Thiên giới, bất kể phải chịu bao nhiêu ức hiếp, tính thiện trong lòng trước sau vẫn chẳng thể hao mòn nhỉ?”.

“Hừ, ngươi yên tâm. Không phải ta muốn ngăn cản ngươi, nhưng nếu hắn chết như vậy thì Nhạc Vi sẽ ra sao?” Cúi đầu khinh bỉ nhìn người đàn ông đang sợ đến ngây dại, đôi mắt u tối của Hàn Cổ Liên lóe lên tia cười gian xảo: “Nhạc Mộ Thạch, nhìn vào mắt ta đây!”.

“Á!” Vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt Nhạc Mộ Thạch bỗng đập vào đôi mắt đen láy nhấp nháy muôn vàn tia sáng dị thường, chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ sự chú ý của ông bị cái thế giới lấp lánh đó thu hút hoàn toàn.

“Ngươi nghe đây, lần này ngươi vốn dĩ muốn tổ chức một bữa tiệc gia đình, nhưng con trai ngươi Nhạc Mai Thành và con gái lớn Nhạc Mai Sương vì tranh cướp tài sản mà nhân cơ hội xô xát với vợ chưa cưới Vu Nhã của ngươi. Trong khi cãi vã, Vu Nhã nhỡ tay làm đổ ngọn nến, gây ra vụ cháy. Tiếp đó, trong lúc hoảng loạn các ngươi không cẩn thận đã tự nhốt mình trong phòng, kết quả là cả hai đứa con của ngươi và Vu Nhã đều bị lửa thiêu chết, chỉ còn ngươi và Nhạc Vi thoát được. Ngươi cảm thấy khổ sở tuyệt vọng vô cùng, chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn cả ngôi biệt thự đang dần biến thành tro, nhớ chưa?” Hài lòng nhìn Nhạc Mộ Thạch gật đầu lia lịa, rồi ngã lăn xuống đất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, Hàn Cổ Liên cười nhẹ chuyển ánh mắt sang con rắn xanh to lớn trước mặt: “Công tử thấy sao? Kết cục như vậy được chứ?”.

“Được, đương nhiên là được. Để hắn sống chẳng bằng chết, ngày nào cũng phải chịu nỗi đau giày vò, như vậy còn khiến hắn khổ sở hơn là lấy mạng hắn ngay bây giờ.” Nhàn nhã thè thụt cái lưỡi chẻ, con rắn xanh hồi phục lại hình người: “Vẫn là tiểu thư thủ pháp lợi hại, tại hạ tự hổ không bằng, nhưng còn chuyện Nhạc Vi, cô định tính sao? Dù gì cũng là cô bé mời cô đến mà”.

“Việc đó công tử không cần lo, ta làm gì cũng không bao giờ để lại rắc rối, ta đã đưa vào đầu Nhạc Vi ký ức tương tự, cô bé sẽ chẳng thể nhớ rằng đã mời ta, đương nhiên những điều còn lại của họ trong nhân gian đành phải phiền đến công tử rồi”.

“Ha ha… tiểu thư yên tâm, ta đã thiêu ra tro tòa biệt thự này từ lâu rồi, chỉ cần thêm một mồi lửa nữa thì hoàn toàn không vấn đề gì.” Thanh Lệ cười đắc ý, khẽ khua tay xóa đi kết giới ảo mộng.

“Rất tốt, vậy bây giờ công tử nên nói với ta nơi ở của người mặc áo thiên thanh rồi đấy.” Mắt Cổ Liên nheo lại, ánh nhìn mang chút nguy hiểm chiếu thẳng vào chàng trai đang mỉm cười trước mặt.

“Hiện tại ngài ấy đang ở bên hồ Bích Lam của Hàn Thiên cốc đợi tiểu thư. Nếu cô muốn biết sự thật bị che giấu bao lâu nay, thì hãy đến tìm ngài ấy…” Lời còn chưa dứt, Thanh Lệ đã nhanh chóng vụt sang một bên, tránh được đòn trí mạng đến từ khoảng không: “Dao Hoa cung chủ, kiểu đánh lén này có vẻ như không phải điều mà thần tiên trên Thiên giới nên làm thì phải”.

“Đừng phí lời vô ích! Xà tinh chỉ giỏi mê hoặc lòng người nhà ngươi tưởng ta sẽ đứng mở to mắt mà nhìn các ngươi giải tầng phong ấn thứ ba sao?” Bạch y bay bay, thanh bảo kiếm trong tay Hạo Đan quét tới, thẳng tay ngáng đường Cổ Liên: “Hàn Cốc Liên, nếu hôm nay cô ra khỏi đây một bước, ta sẽ lấy luật Cung để trừng trị cô!”.

“Xem ra Cung chủ không muốn để tiểu tiên biết toàn bộ câu chuyện rồi. Ngài làm như vậy chỉ nói lên rằng Như Lai và Ngọc Hoàng quả thật đã làm điều sai trái, nếu không sao phải tạo nên năm tầng phong ấn!” Nộ khí bất chợt dâng lên, đôi mắt sắc lẹm của Hàn Cổ Liên lóe tia băng lạnh.

“Ha ha ha ha…” Bỗng nhiên, tràng cười dài vang trời rộ lên, một luồng sáng vàng kim từ trên đầu bay vút xuống, bất ngờ chiếu thẳng vào bông sen trên trán Cổ Liên đang chẳng chút đề phòng.

“Tỷ!” Hoảng hốt nhìn Cổ Liên trong thoáng chốc đã mất đi ý thức, Lam Úy từ giữa không trung phóng thẳng xuống phía hang rắn với tốc độ chóng mặt, rồi nhanh chóng bổ nhào tới đỡ và ôm chặt Cổ Liên vào lòng: “Tỷ, tỷ sao thế? Tỉnh lại đi tỷ!”.

“Cổ Liên!” Bắt đầu có phản ứng trở lại, Bạch Hạo Đan vội vã nhào đến, giành Cổ Liên từ tay Lam Úy: “Đáng chết! Đồ yêu vật các ngươi lại đáng khinh như vậy!”.

“Đáng khinh thì đã sao? Tầng phong ấn thứ ba đã được giải, bây giờ có nói gì thêm nữa cũng vô dụng” Ánh sáng màu bạc lướt qua, người mặc áo màu thiên thanh lơ lửng giữa khoảng không phía trên: “Như Lai tự cho rằng mình thanh cao, tưởng là tăng thêm hàng rào bảo vệ, ta sẽ không có cách nào mà không hề biết rằng bao năm qua ta đã luyện thành Ngưng lệ, có thể vượt qua hàng rào bảo bệ tiến vào hóa giải phong ấn. Lần này Như Lai lại bất cẩn rồi, thật là Trời giúp ta!”.

“Ngươi!” Chính mắt nhìn thấy hang rắn đang dần biến mất với hai bóng người đắc ý, Hạo Đan không còn tâm trí để chiến đấu nữa, chỉ biết ôm chặt Cổ Liên, rồi cùng Lam Úy bay tới con đường trở về thế giới loài người.

Kết

Ngôi biệt thự Vân Miễu đã hoàn toàn hóa thành tro qua trận cháy lớn. Lúc nhân viên cứu hỏa đến nơi thì chỉ kịp cứu được Nhạc Mộ Thạch và Nhạc Vi đang nằm bên ngoài đám cháy. Sau khi được các bác sĩ dốc toàn lực cứu chữa, Nhạc Mộ Thạch tỉnh lại, kể với cảnh sát hình sự nguyên nhân dẫn đến vụ cháy kinh hoàng kia. Dựa theo đầu mối mà ông cung cấp, cảnh sát đã tìm kiếm trong đám tàn tích ngôi biệt thự được ba thi thể cháy đen chỉ còn trơ lại bộ xương. Qua giám định pháp y, một thi thể bị tổn thương nghiêm trọng, nghi ngờ rằng trong lúc xô xát bị đâm chết bằng dao nhọn, nhưng do hai người kia đều đã tử vong nên cảnh sát không có cách nào đoán được ai là hung thủ, vụ án được dán nhãn với cái tên “Tranh chấp nội bộ gia đình dẫn đến cháy nổ” và khép lại ở đó.

Vài ngày sau, các kênh truyền thông giải trí lớn nhất Hồng Kông tranh nhau đưa tít bài: “Vì tranh chấp gia sản, hai anh em và mẹ kế xô xát dẫn đến cháy lớn”. Dưới áp lực dư luận, đương sự Nhạc Mộ Thạch chọn cách chuyển sang nước ngoài sinh sống, từ đó rời xa mảnh đất thị phi và ghi dấu bao đau thương này. Tối hôm trước khi họ rời đi, Hàn Cổ Liên nhận được một bưu kiện đặc biệt, bên trong là tấm ảnh chụp chung thân mật và một bài báo cũ nát đã chuyển màu ố vàng.

“Tỷ, muội phát hiện ra gã Diệp Thanh Lệ đó thật sự rất cố chấp, lại còn xuất hiện ở nhà họ Nhạc làm gia sư cho Nhạc Vi nữa.” Nhàn rỗi lăn mình trên giường, Lam Úy cầm tấm ảnh lật đi lật lại: “Thanh Lệ thích cô bé ấy đến thế ư? Sao lúc trước không nhận ra nhỉ?”.

“Ha ha… Thật ra con rắn đó rất hay xấu hổ, trước giờ không quen biểu đạt tình cảm của mình. Thêm nữa, những người có linh hồn trong sáng như tờ giấy trắng giống Nhạc Vi thường rất dễ khiến đám Ma tộc yêu thật lòng”, Cổ Liên cười khẽ, đưa ánh mắt về phía bài báo ố vàng.

“Không thể nào! Tỷ, từ lúc nào tỷ lại hiểu con rắn đó đến thế?” Quay phắt đầu lại, Lam Úy kinh ngạc nhìn Cổ Liên đang lặng đi: “Không phải liên quan đến chuyện phong ấn trong đầu tỷ đã bị giải đến ba tầng đấy chứ?”.

“Cũng có thể. Tuy không hẳn rõ ràng, nhưng dường như ở nơi sâu thẳm nhất trong trí não ta vẫn còn tàn tích của những hình ảnh mơ hồ nào đó.” Đưa tay ra, Cổ Liên từ từ ấn vào thiên linh trên trán mình: “Hoặc đúng như người kia nói, ta thực sự sinh ra ở Ma giới cũng nên!”.

“Aizzz… Lúc rời đi, Hạo Đan cung chủ hình như cực kỳ tức giận! E rằng lần này các vị trên Thiên giới và Phật giới sẽ canh chừng tỷ hai mươi tư tiếng một ngày mất.”

“Kệ họ! Việc phải đến sẽ đến, cho dù là Đại La thần tiên thì cũng chẳng thể vi phạm quy luật này được.” Vứt tờ báo lên bàn, Cổ Liên tựa lưng vào tường khẽ xoa cái bụng lười biếng: “Úy Úy, ta đói rồi, chúng ta đi ăn đêm thôi”.

“Vạn tuế!” Vừa hoan hô vừa lướt theo Cổ Liên, hai người từ từ dần xa phòng ngủ.

Cơn gió mát thổi đến làm lật tờ báo cũ trên bàn, để lộ bài viết: Năm Dân quốc thứ sáu, ngày 27 tháng 11, chuyến tàu thứ 486 khởi hành từ Bắc Bình đến Bao Đầu đã mất tích một cách kỳ lạ ở khu vực tiếp giáp giữa Bắc Bình và Hà Bắc, toàn bộ chín người phục vụ trên chuyến tàu đều mất tích không rõ nguyên nhân. Nếu ai có bất kỳ thông tin gì xin nhanh chóng liên hệ với tòa báo chúng tôi…