Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 5 - Chương 9: Đón chờ bão táp



Vào lúc hoàng hôn, tuyết ngớt đi một chút. Cổ Liên đứng trong sân, ngẩng mặt ngắm nhìn đám mây xám xịt trên bầu trời. Cô đưa bàn tay nhỏ xinh hứng mãi những bông tuyết nối đuôi nhau rơi xuống, bóng hình nhỏ bé đơn độc giữa màn tuyết trắng xóa đất trời.

“Cốc Liên, đêm nay chính là lúc mọi việc trần ai sẽ được giải quyết. Trước khi mặt trời mọc, Ngọc Hoàng đã lệnh cho ta đưa cô về Linh Tiêu bảo điện, vì vậy…”, Hạo Đan ngừng lời, khẽ khàng khoác chiếc áo dày lên người Cổ Liên: “Vì vậy cô nhất định phải còn sống quay về”.

“Cung chủ, từ hôm rời khỏi miếu Quan Âm, ngài liền mất tăm mất tích cho đến tận hôm nay, có phải đã gặp chuyện gì không?”, Cổ Liên quay người từ từ bay lên không trung rồi ngừng lại ở vị trí ngang bằng với Hạo Đan.

“Chắc cô đã biết bà cô là Khổng Tước Đại Minh Vương rồi”, Hạo Đan đưa tay kéo Cổ Liên vào lòng: “Đừng tùy tiện sử dụng phép thuật ở đây, người qua đường sẽ nhìn thấy đấy”.

“Không sao đâu! Bà nội đã dùng bùa chú khiến cô Tuệ và tất cả mọi người ngủ say rồi, ngài không cần lo.” Trong khoảnh khắc, thân thể Cổ Liên bất giác cứng lại, song rất nhanh chóng thả lỏng ra: “Chúng ta vào phòng đi, Cốc Liên mệt rồi”.

“Được”, Hạo Đan quay người, bế Cổ Liên vào phòng khách: “Minh Vương lúc này chắc đã theo Cổ Phật về Tây Thiên rồi”.

“Đúng vậy, sáng nay lúc đi, bà nội có nói Như Lai muốn triệu kiến bà, không biết đã xảy ra chuyện gì”. Vào phòng khách, người Cổ Liên đã bị đặt trên sô pha nhưng ánh nhìn thì trước sau vẫn chẳng rời đôi mắt Hạo Đan: “Cung chủ, Thiên giới đã xảy ra chuyện gì? Đến bà nội cũng bị triệu hồi về Tây Thiên”.

“Đúng vậy, phát hiện ra con rối mà kể đứng sau màn kịch đã sử dụng trên Thiên đình nhiều năm nay, Minh Vương liền thông báo cho Cổ Phật. Phật Tổ và Ngọc Hoàng nhận thấy việc này liên quan rất lớn, bèn đặc biệt lệnh cho Minh Vương và cô quay về Thiên Giới”.

“Hắn là ai?” Ánh mắt Cổ Liên thoắt cái trở nên sắc lẹm: “Hắn đã giết Nhạc Mai Song phải không?”.

“Cổ Liên, cô đừng quá xúc động! Hiện giờ vẫn không rõ cô ta tự nguyện hay bị ép buộc. Mọi việc đều phải đợi đến khi chúng ta trở về Thiên đình mới biết được chân tướng.” Hạo Đan giơ tay chặn lại câu hỏi đang chực trào ra từ miệng Cổ Liên, vẻ mặt kiên định, dứt khoát: “Bây giờ ta chưa thể nói người đó là ai, nếu muốn biết rõ sự việc, cô hãy cố sống để theo ta về Linh Tiêu bảo điện”.

“Cốc Liên hiểu ý Cung chủ. Ngài yên tâm, tiểu tiên sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu.” Cổ Liên đứng dậy lướt qua Hạo Đan lên tầng hai, trong thoáng chốc đã mất dạng nơi cuối hành lang tối tăm…



Cùng lúc đó, ở đầu bên kia của thành phố, Lạc Á Phong đang đi bộ trên con đường trở về nhà. Làn gió mạnh thổi những bông tuyết bay tán loạn, không ngừng táp vào người đi đường.

Đến cuối đường rẽ trái, anh nhận ra mình trong lúc vô thức đã tới cổng khu nhà bố vợ Tô Liên Kiệt. Đứng ngoài do dự hồi lâu, cuối cùng anh vẫn quyết định bỏ qua cơ hội nói sự thật với bố mẹ vợ, mà quay người bước về nhà mình.

Lòng đầy phiền muộn, anh đẩy cánh cửa, từng tràng cười vui vẻ ngắt quãng nhanh chóng vọng ra. Trong phòng ngủ, Tô Na điên điên khùng khùng chạy loạn, đưa tay tóm gọn quả táo trên bàn ném thẳng về phía bàn trang điểm. “Choang” một tiếng lớn, chiếc gương trên đó vỡ tan tành. Cô gái tóc tai rối bù lúc này chẳng khác nào đứa trẻ vừa phạm lỗi, vội vã vỗ hai tay vào nhau rồi bỏ chạy nhanh như cắt.

Đứng ngoài phòng khách, Lạc Á Phong bần thần nhìn tất cả mọi việc diễn ra trước mắt, không nén nổi nỗi buồn trào dâng trong lòng. Nhớ ngày nào Tô Na dịu dàng chu đáo đã quan tâm anh từng miếng ăn giấc ngủ, chăm sóc anh từng li từng tí. Tuy lừa anh chuyện tày trời, nhưng tình cảm của cô dành cho anh chắc chắn rất sâu đậm. Bây giờ cô đã bị báo ứng, một mình rơi vào tình cảnh điên loạn, anh còn muốn điều tra làm gì nữa? Nghĩ đến đây, Á Phong lặng lẽ cúi mình cầm cái chổi đặt sau cửa, bắt đầu quét dọn cẩn thận những mảnh gương bị Tô Na ném vỡ.

“Không ngờ anh lại động lòng với kẻ giả mạo đó!” Tiếng cười lạnh lùng bất chợt vang lên, Lạc Á Phong quay đầu kinh ngạc nhìn Tô Na với gương mặt băng giá đang tựa người bên khung cửa.

“Cô … chẳng phải cô đã hóa điên rồi sao?”, anh nhíu mày không hiểu.

“Ha ha… Xem ra anh đã thật sự quên em rồi. Em đâu phải cái đồ mạo danh người khác kia!” Đôi tay Tô Na khoanh chéo trước ngực, ánh mắt lóe lên tia sắc lẹm lạnh lẽo.

“Em… em là Tiểu San!”, Lạc Á Phong toàn thân lạnh toát, cái chổi trong tay bất giác rơi đánh “bịch” một tiếng xuống sàn: “Tiểu… Tiểu San, có phải em đấy không?”.

“Đúng, em là Tô San”, Tô San, người đang chiếm hữu hình hài của Tô Na, khẽ cười rồi ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khách, lạnh lùng soi mói người đàn ông trước mặt: “Á Phong, Nhục Tường Vi sau lưng anh sắp xuyên đến tim rồi. Nể tình mối quan hệ của chúng ta từ trước đến giờ, em có thể mở cho anh một con đường thoát: Chỉ cần anh chịu giết Tô Na và đứa con trong bụng cô ta, em sẽ để anh được sống!”.

“Con? Con nào?”, Lạc Á Phong mở tròn mắt: “Tô… Tô Na mang thai rồi?”.

“Đúng, cô ta có thai hai tháng rồi, nhưng em không để đứa con này ra đời đâu”, Tô San thét lên, tay đấm mạnh vào bụng: “Đồ nghiệt chủng! Ta không cho phép ngươi được sinh ra!”

“Đừng! Dừng tay! Đó là con anh!”, Lạc Á Phong kêu lên kinh ngạc, lao tới cố gắng giữ tay Tô San: “Tiểu San anh xin em! Dù Tô Na không phải với em, nhưng cô ta đã bị báo ứng rồi! Trẻ con không có tội, em tha cho nó đi!”.

“Không có tội! Sao nó lại không có tội? Đứa trẻ vốn không nên đến thế gian này, vợ anh đáng lẽ là em, cho nên nghiệt chủng của anh và Tô Na nhất định phải chết!” Tay Tô San vung lên đẩy Lạc Á Phong ngã nhào xuống đất. Ngay tức khắc, Huyết Tường Vi màu đỏ quấn quanh thân Tô Na như đang mọc thêm mắt, bắt đầu vương ra những cành nhánh màu xanh lục hướng thẳng về phía bụng Tô Na.

“Tuyết Ly! Đến một đứa trẻ chưa sinh, cô cũng định ra tay giết hại sao?” Giữa không trung, một dải sáng màu xanh bỗng vút đến đánh thẳng vào Yên chi huyết trên tay Tô Na. Bề mặt Yên chi huyết rạn vài vết nứt, từ các vết nứt máu đỏ tươi tứa ra, cùng lúc đó mắt Tô Na đảo tròn rồi ngã ngất ra đất.

“Cốc Liên, cô sốt ruột được chết đến mức phải xông đến đây trước sao?” Đám sương đỏ từ thân thể Tô Na phụt ra, Tuyết Ly tiên nữ áo đỏ lơ lửng giữa không trung, gương mặt lộ nụ cười lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Hàn Cốc Liên đang đứng giữa màn tuyết trắng xóa.

“Tuyết Ly, ân oán giữa chúng ta hãy kết thúc ở đây đi! Nó đã kéo dài quá lâu rồi. Hôm nay không phải cô chết, ta sẽ chết, nhưng ta vẫn hy vọng cô từ bỏ con đường sát nhân tội lỗi, chỉ như vậy cô mới có thể quay về Thiên giới.” Đôi mắt u tối của Cốc Liên ánh lên sự chân thành.

“Ha ha… Hàn Cốc Liên, lúc này trên thân chẳng còn oán khí, cô đảm nhiệm vai trò của Bồ Tát cũng thích hợp đấy nhỉ. Chỉ là bây giờ nói gì cũng đã muộn, chịu chết đi!” Tuyết Ly dang hay tay, hàng vạn tia sáng màu đỏ kèm theo cơn gió mạnh kinh hồn chiếu thẳng tới Hàn Cốc Liên…