Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 5 - Chương 11: Màn sương nghi hoặc



“Mị Nhi, nàng xem, nụ sen sắp nở rồi!” Trong Hàn Thiên cốc, người đàn ông dịu dàng vuốt ve nụ lam liên còn dang e ấp, gương mặt tràn đầy yêu thương của cha dành cho con: “Con gái hình như cũng là một đoá sen nghìn cánh giống nàng thì phải”.

“Đúng vậy, nhưng thiếp lại hy vọng Liên Liên lớn lên sẽ giống chàng, người ta đều nói con gái giống cha mà.” Trên cầu trúc cạnh đó, người phụ nữ tuyệt đẹp nhẹ nhàng bước tới, nở nụ cười hạnh phúc sà vào vòng tay ấm áp của chồng: “Sau này đợi Liên Liên tu thành hình người, chúng ta sẽ đưa nó đi ngao du tất cả danh lam thắng cảnh trong thiên hạ, chàng thấy sao?”.

“Được!” Người đàn ông yêu chiều khẽ véo mũi vợ: “Đến lúc đó chúng ta sẽ đi Thái Sơn trước rồi qua Côn Lôn, cuối cùng dạo quanh cõi bồng lai Thiên giới…”.

“Nạp Y La!” Như thể vừa nghe thấy tiếng sét giữa trời quang, người phụ nữ đột ngột đẩy người đàn ông đang ôm mình ra xa, ánh mắt bùng lên cơn giận mãnh liệt: “Sao chàng trước sau vẫn không rời được Phật giới? Đến bây giờ chàng vẫn muốn quay về phải không? Được! Đã vậy chàng đi đi! Đừng tưởng Mị Gia ta không có chàng thì không sống nổi!”.

“Mị Nhi, ta đâu có ý đó!” Người đàn ông hốt hoảng định tiến về phía trước giải thích, nhưng bị một cây bảo kiếm màu đỏ sẫm giữ nguyên tại chỗ.

“Vậy chàng có ý gì? Chàng biết rõ người của Phật giới hận thiếp đến thấu xương, còn muốn thiếp cùng chàng tới Tây Thiên! Y La, rốt cuộc chàng có thực lòng hay không? Thiếp đã vì chàng mà từ bỏ tất cả vinh hoa phú quý, quyền lực địa vị, sao chàng có thể nhẫn tâm đối xử với thiếp như vậy?”, Mị Gia khóc nức lên, muôn vàn giọt lệ rơi xuống như mưa: “Trong lòng chàng, thiếp và Liên Liên lẽ nào không bì được một danh hiệu của Phật giới?”.

“Mị Nhi, sao nàng lại nói ta như vậy? Đúng, trước kia ta là người của Phật giới, nhưng từ khi quen nàng, ta đã đoạn tuyệt mọi quan hệ với sư huynh và hoàn toàn rút lui khỏi Phật giới. Ta thật không hiểu sao nàng cứ mãi ôm chuyện cũ trong lòng như vậy!”, Nạp Y Lan nhíu mày chăm chú nhìn người phụ nữ đang khóc trước mặt.

“Chính vì đã rút lui nên trong lòng chàng, nơi đó mới trở thành vĩnh hằng!”, Mị Gia thét lên ném cây kiếm trong tay xuống đất: “Đi! Chàng đi ngay! Ta không muốn nhìn thấy chàng nữa, quay về Phật giới mà chàng vẫn sớm nhớ đêm thương đi! Ta và Liên Liên không cần chàng nữa!”.

“Nàng thật vô lý quá sức!” Người đàn ông phẫn nộ quay người bước ra khỏi động. Người phụ nữ xinh đẹp sau lưng chỉ biết mở to đôi mắt đầy thù hận, trong khi những giọt nước mắt vẫn cứ lặng lẽ tuôn rơi…



“Cốc Liên, tỉnh lại, tỉnh lại mau!” Bên tai vang vọng những tiếng gọi lo lắng, Hàn Cổ Liên chầm chậm mở mắt, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là gương mặt đầy lo lắng của Bạch Hạo Đan.

“Cung chủ?” Tay Cổ Liên ôm lấy vầng trán đang đau thấu óc, từ từ ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Hạo Đan: “Đầu Cốc Liên đau quá, chắc sắp nổ tung rồi!”.

“Cô cảm thấy thế nào? Có phải vì tiêu hao quá nhiều pháp lực không?” Khuôn mặt Hạo Đan hơi tái, bàn tay đỡ Cổ Liên dần dần lạnh hơn, ôm choàng lấy sinh mệnh mong manh như hoa trước mắt: “Đừng sử dụng pháp lực nữa được không? Lẽ nào cô đã quên kiếp thứ tám mình qua đời bởi tiêu hao quá nhiều năng lượng, dẫn đến cơ thể suy giảm đột ngột, cuối cùng tạo ra tất cả những hỗn loạn đó?”.

“Cung chủ, ngài yên tâm! Lần này Cốc Liên thực sự không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là bên vai…” Câu nói còn bỏ dở giữa chừng, Cổ Liên ngạc nhiên sờ lên vai mình, nơi vốn bị Xích n kiếm xuyên qua, nhưng giờ đã hoàn toàn lành lặn không chút dấu vết: “Đa tạ Cung chủ đã trị thương cho tiểu tiên”. Lặng đi chốc lát, cô lập tức chắp hai tay, nói lời cảm ơn.

“Cô bị thương ư? Ta không biết điều đó!” Hạo Đan kinh ngạc nhìn Cổ Liên vẻ không hiểu.

“Không phải Cung chủ làm sao?” Lòng tràn đầy nghi hoặc, ánh mắt Cổ Liên nhanh chóng tìm kiếm xung quanh.

Nằm lẫn trong lớp tuyết, thanh Xích n màu đỏ sẫm lặng lẽ toả hào quang. Mảnh sứ màu đen cũng ngay cạnh đó, còn kết giới màu lam xung quanh thì vẫn nguyên như cũ, mọi thứ dường như chẳng thay đổi chút gì.

“Không đúng! Tuyết Ly đâu?” Bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì, Cổ Liên chụp lấy tay Hạo Đan: “Ngài có nhìn thấy Tuyết Ly không?”.

“Không, cô chưa đánh bại được cô ta ư?” Cánh tay bị túm chặt đến phát đau, Hạo Đan nhíu mày: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao cô lại ngất đi vậy?”.

“Tiểu.. tiểu tiên chỉ nhớ lúc đó bị Tuyết Ly đâm trọng thương…”, Cổ Liên đưa tay sờ lên chỗ trán đau nhói, nhớ lại tình hình khi ấy: “… Tuyết Ly bảo người làm hại tiểu tiên thân mang hương lan hồ điệp, chắc là Lan Hoa tiên tử Nhẫm Nhiễm!”. Quay sang nhìn Hạo Đan, sau khi nhận được câu khẳng định, cô mới tiếp: “Rồi lúc Tuyết Ly định giết tiểu tiên, tiểu tiên liền ngất đi. Khi tỉnh lại đã nhìn thấy Cung chủ rồi. Có điều vết thương trên vai trái nếu không phải ngài trị giúp thì có thể là ai? Và Tuyết Ly sao lại biến mất không một dấu vết?”.

“Xem ra việc này càng lúc càng kỳ dị. Thôi chúng ta đừng ở đây đoán mò vội, mau lên Thiên đình đã, trời sắp sáng rồi.” Hạo Đan đứng dậy nhặt mảnh sứ oán hận và thanh Xích n lên. Bất chợt quay sang nhìn Tô Na vẫn đang hôn mê, khẽ thở dài một tiếng: “Thật không thể tha thứ cho những kẻ tự tạo nghiệp chướng cho mình, chỉ vì mong muốn nhất thời mà phải rơi vào vực điên loạn vĩnh viễn. Đã là người trước sau chẳng ai thoát được chữ ‘dục’, ham tiền tài là dục, mê danh lợi cũng là dục, đắm sắc tình lại càng là dục. Người người biết rõ, sinh ra trên thế gian này mấy ai sống quá trăm năm, sinh thời dù có bao nhiêu tiền bạc địa vị, bao nhiêu mỹ nhân vây quanh, chết đi cũng chẳng hơn gì một bóng ma hư ảo, nhưng nghìn vạn năm nay thật sự thấu hiểu đạo lý đó liệu có mấy người?”.

“Haizzz… Đáng thương cho Lạc Á Phong, vì con mà chết thảm, đứa trẻ này cũng thật bất hạnh”, Cổ Liên thương xót nhìn đám sương đen đang không ngừng nhảy nhót trong bụng Tô Na: “Ác quỷ luân hồi, nộ khí xung thiên, sau này chắc chắn sẽ trở thành đại họa. Nghiệp chướng!”.

“Đi thôi, đây không phải là điều chúng ta có thể can thiệp. Mau mau về Thiên giới!”, Hạo Đan khẽ phất tay áo, bay lên không trung. Bàn tay vừa vẫy, một đám mây hồng hạ xuống, đỡ lấy thân thể trẻ con bé nhỏ của Cổ Liên rồi bay thẳng về phía Cửu Thiên.