Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 1 - Chương 10



Bầu trời trước bình minh luôn cực kỳ tăm tối. Bên trong dinh cơ âm u của Hàn gia, một tiếng thét chói tai khủng khiếp bỗng vang lên, bi ai như thể không giống tiếng người, đánh thức Nhạc Mai Song vốn vừa chợp mắt được một lát.

“Bà Vương, bà Vương!” Nhạc Mai Song ngồi bật dậy kêu bà Vương ngủ phòng ngoài: “Có chuyện gì thế?”.

“Phu nhân, để tôi ra xem sao!” Bà Vương vừa nói vừa chạy ra ngoài, thình lình va ngay phải Hàn Ấu Kỳ đang sợ hãi đến mặt cắt không còn giọt máu: “Lão… lão gia!”.

“Đóng ngay cửa lại! Đi thông báo cho Tiểu Hương, đừng để Liên Liên ra khỏi phòng!” Hàn Ấu Kỳ hoảng loạn ra lệnh cho bà Vương.

“Vâng, tôi sẽ đi ngay!” Bà Vương mở cửa bước vội ra phía ngoài.

“Có chuyện gì vậy?” Nhạc Mai Song bước xuống giường, kinh ngạc nhìn chồng: “Ông nhìn thấy gì mà sợ đến thế?”.

“Vừa rồi nghe thấy tiếng thét, tôi liền chạy ra ngoài xem sao, bà biết tôi nhìn thấy gì không?” Hàn Ấu Kỳ hạ thấp giọng: “Tôi thấy Âu Dương Nghi Phong đang hãm hiếp một xác chết!”.

“Cái gì? Hãm hiếp xác chết!” Nhạc Mai Song cảm thấy sống lưng bỗng lạnh toát, giọng nói run rẩy: “Hãm hiếp xác ai chứ?”.

“Còn ai vào đây! Chính là Âu Dương Nghi Lộ!” Hàn Ấu Kỳ bịt miệng cố nén cảm giác nôn nao ghê gớm đang cuộn lên trong dạ dày.

“Cái gì?” Nhạc Mai Song cảm thấy da đầu cứ tê rần từng cơn, thân thể mềm nhũn ngã quỵ xuống đất: “Không thể nào, không thể nào! Rõ ràng… rõ ràng tôi đã chôn con bé rồi. Làm sao có thể…”.

“Lẽ nào có ma thật sao?” Hàn Ấu Kỳ lắp bắp.

“Đừng nói nữa!” Nhạc Mai Song hét lên, đưa hai tay ôm đầu, không ngừng run rẩy: “Giờ chúng ta… nên làm thế nào?”.

“Trước tiên phải bình tĩnh lại!” Hàn Ấu Kỳ định thần: “Tôi lại thấy đây là một cơ hội!”.

“Ông bảo sao?” Nhạc Mai Song ngẩng đầu nhìn chồng vẻ không hiểu.

“Bà nghe tôi nói đây”, Hàn Ấu Kỳ quỳ xuống nhìn thẳng vào mặt Nhạc Mai Song: “Chúng ta nhất định phải thống nhất chuyện này. Vừa rồi khi tôi ra xem, Âu Dương Nghi Phong có vẻ như đã sợ hãi đến thất kinh hồn vía, giờ đờ đẫn ra rồi. Chúng ta đã sai thì cho sai luôn đi, đổ tất cả tội lỗi lên đầu cậu ta, nói cậu ta uống rượu say, lên cơn thú tính hãm hiếp em gái, sợ lộ chuyện nên giết người diệt khẩu”.

“Như… như vậy liệu có ổn không?” Nhạc Mai Song hơi do dự.

“Chỉ có đường đó thôi, chẳng lẽ ngoài cách này, bà còn có lý do nào khác để giải thích với chị gái mình hay sao?” Đôi mắt Hàn Ấu Kỳ đầy vẻ đe dọa.

“Được!” Nhạc Mai Song đầu hàng, gật đầu đồng ý.

Cùng lúc đó, tại phòng Hàn Cốc Liên.

“Tỷ tỷ, xem ra cha mẹ tỷ định đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Âu Dương Nghi Phong đấy.” Lam Úy nhìn bóng phản chiếu trong gương, nhàn nhã nhặt chiếc bánh ngọt cho vào miệng.

“Ừm, ta đã sớm biết thể nào họ cũng làm thế.” Hàn Cốc Liên vẫy tay một cái, chiếc bóng liền biến mất, tấm gương lại trở về hình dáng ban đầu: “Đây là cơ hội nghìn năm có một, hai vợ chồng họ cũng chả đến nỗi ngu đần, làm sao có thể bỏ qua chứ”.

“Những lời đồn đại bên ngoài lại được dịp rộ lên cho xem.” Lam Úy nhẹ nhàng bay lên: “Giống hệt như cái năm sau khi Hoa Thiển phát điên đó!”.

“Yên tâm, Úy Úy”, Hàn Cốc Liên bước tới bên giường, tháo giày rồi leo lên: “Lần này không thể có tin đồn được”.

“Ồ? Vì sao?” Lam Úy bay tới, đắp chăn cho Cốc Liên.

“Anh em loạn luân là vết nhơ trong gia đình.” Cốc Liên nhắm mắt lại: “Ta đoán Hàn Ấu Kỳ ngay nha môn cũng chẳng đến đâu, chắc chỉ lát nữa hai vợ chồng chị gái của Nhạc Mai Song sẽ được mời tới ngay thôi”. Khóe môi Cốc Liên khẽ nhếch lên, “Đêm nay có lẽ sẽ diễn ra một màn kịch hay khác nữa đây”.

“Kịch hay gì?” Lam Úy phấn khích hỏi.

“Muội tưởng con Dụ Dâm đó sẽ ngoan ngoãn ngồi im vài ngày ấy hả, huống hồ…” Lời còn chưa dứt, Cốc Liên đã từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

“Chúc ngủ ngon, tỷ tỷ.” Lam Úy tan mình vào không trung.



Hai tiếng đồng hồ sau.

Trước cổng Hàn gia, một chiếc xe hơi sang trọng đỗ xịch lại, người phụ nữ trung niên xinh đẹp vẻ lo âu từ trên xe bước xuống, lao tới chộp lấy Nhạc Mai Song đang đứng trên bậc thềm.

“Tiểu Lộ ở đâu? Đứa con gái đáng thương của tôi đâu rồi???”

“Chị, xin chị bình tĩnh lại.” Nhạc Mai Song ôm lấy người phụ nữ, vờ vịt lau khóe mắt: “Em cũng chẳng ngờ lại xảy ra chuyện này, Tiểu Phong sao có thể làm chuyện trời không dung đất không tha như vậy chứ!”.

“Mai Đình, đừng quá đau buồn, chúng ta vào trong nói chuyện đã!” Một người đàn ông to lớn vạm vỡ từ phía sau bước tới.

“Anh rể!” Đôi mắt Nhạc Mai Song sáng lên, dường như còn phảng phất chút ý say sưa.

“Tiểu Song, anh thấy sắc mặt dì không được tốt. Ấu Kỳ đâu rồi?” Người đàn ông bước tới, tuy bề ngoài tỏ vẻ nghiêm trọng, nhưng ánh mắt lại lộ rõ tia ngưỡng mộ kín đáo, khiến Nhạc Mai Song trong thoáng chốc toàn thân như tê dại.

“Ấu Kỳ ở bên trong, đang coi sóc… ờ… hiện trường.” Nhạc Mai Song cảm thấy như nghẹn thở đến nơi, vội vã dìu Nhạc Mai Đình về phía “hiện trường” nơi vụ việc xảy ra…

“Tiểu Lộ! Tiểu…” Vừa nhìn thấy thi thể khủng khiếp của Âu Dương Nghi Lộ bên dưới tấm vải trắng, Nhạc Mai Đình kinh hoàng ngã lăn ra ngất xỉu.

“Chị!” Nhạc Mai Song cuống quýt ôm lấy thân thể mềm nhũn của chị gái.

“Mai Song, bà hãy đưa chị vào trong nghỉ ngơi trước đã, mọi việc ở đây cứ giao cho tôi và Bạc Ngữ là được rồi!” Hàn Ấu Kỳ vội bước tới ném về phía Nhạc Mai Song một cái nháy mắt.

“Được rồi! Anh rể, em đưa chị vào nhà nghỉ ngơi đây!” Nói xong, Nhạc Mai Song liền đưa Nhạc Mai Đình rời khỏi đó…

“Mày đúng là đồ cầm thú, nó là em gái mày, thế mà mày dám…” Âu Dương Bạc Ngữ tóm lấy chiếc gậy dựng bên cạnh, hằm hằm quật tới tấp lên người Âu Dương Nghi Phong vẫn đờ đẫn ngồi một bên, thân thể gần như trần trụi dính đầy máu: “Đồ cầm thú! Tao đánh chết mày, đánh chết mày!”.

“Bạc Ngữ, dừng tay…” Hàn Ấu Kỳ làm ra vẻ cố can ngăn Âu Dương Bạc Ngữ, nhưng bàn tay lại không hề có lực chút nào, cứ hùa theo chiếc gậy đánh tới tấp lên người Âu Dương Nghi Phong.

“Á…” Đột nhiên Âu Dương Nghi Phong bật ra một tiếng gào khủng khiếp, nhào ra khỏi cơn mưa gậy của Âu Dương Bạc Ngữ và Hàn Ấu Kỳ, kêu lớn: “Tôi không hề giết Tiểu Lộ! Ở đây có ma, ở đây có ma!”.

Như nhìn thấy thứ gì đó, Âu Dương Nghi Phong lùi trối chết về phía sau, rồi bỗng quay phắt người lại, lao thẳng đầu vào thân cây gần đó, lập tức tắt thở ngay tại hiện trường.

Giữa không trung, một cô bé tóc dài màu xanh lam nhạt nở nụ cười đắc ý…