Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển

Chương 15: Võ đang kim kiếm



Trấn Phác Sử mặc dùkhông phồn hoa gì, cũng chỉ có tầm mấy trăm người ở, nhưng ít nhất còncó quán rượu, đối với mấy người vừa ra khỏi lăng mộ mà nói chẳng khác gì được lạc vào nơi tiên cành. Hoắc Bình Xuyên sai đệ tử của Phật Bỉ BạchThạch đưa Vương Ngọc Cơ và Phong Từ về núi Thanh Nguyên trước, giảiquyết xong một việc lớn. Còn sau đó, trong quán rượu Phùng Kiến Tiên ởtrấn Phác Sừ, Tôn Thúy Hoa mời khách, khuôn mặt không lấy gì làm xinhđẹp ấy vui mừng hớn hở, ánh mắt lúng liếng liếc nhìn Dương Thu Nhạc, rõràng nàng vô cùng hài lòng với vị phu quân này.

Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa cầm đũa lên chúi đầu ăn, chỉ duy Hoắc Bình Xuyên là tươngđối khách khí, vừa ăn vừa hỏi thăm tung tích của đạo trưởng Hoàng Thấtvới Dương Thu Nhạc.

- Đúng là sư thúc Hoàng Thất đã tới trấn Phác Sừ, nhưng trong Hi Lăng lại không tìm thấy Võ Đang Kim Kiếm, có lẽHoàng thất sư thúc đã thoát được ra khỏi Nhất Phẩm Phần.

DươngThu Nhạc điềm đạm nói, dù thê tử đang ngồi bên cạnh liếc mắt đưa tình,hắn cũng chẳng buồn bận tâm. Con người hắn chỉ ham mê cờ bạc, không háosắc, nhưng có lẽ nguyên nhân là vì Tôn Thúy Hoa vốn chẳng có cái thứ gọi là “sắc” ấy.

Hoắc Bình Xuyên gật đầu.

- Đạo trưởng HoàngThất được trưởng môn đời trước của Võ Đang tặng cho Võ Đang Kim Kiếm,luận về võ công tài trí, đạo học tu vi đều xứng đáng là lựa chọn tốtnhất của quý phái, huống hồ ông ấy mất tích ở độ tuổi đang sung sức,sống sót thoát khỏi Nhất Phẩm Phần là điều có thể lý giải được.

Phương Đa Bệnh đang ăn một cái đùi gà, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lý LiênHoa rất lâu. Lý Liên Hoa đang gắp thức ăn, mày thoáng chau lại.

- Chuyện gì?

Phương Đa Bệnh đáp:

- Ta có một chuyện nghĩ không ra.

Lý Liên Hoa chau mày hỏi:

- Chuyện gì?

Phương Đa Bệnh nói:

- Kỳ lạ, thực ra võ công của bổn công tử cũng không kém, vừa rồi rừng sam chỉ cách chỗ ta đứng không xa lắm, ngoài ba người các ngươi ra, tại sao ta không nghe thấy giọng của người thứ tư? Ta không thấy có người nàovào mà cũng chẳng thấy kẻ nào ra.

Lý Liên Hoa chau mày chặt hơn.

- Ngươi có ý gì?

Phương Đa Bệnh đột nhiên kêu lên:

- Khốn kiếp, ý của ta là người vừa rồi dùng Bà Sa Bộ đẩy ngã hai ngườikia không phải là ngươi đấy chứ. Lời của Lý Liên Hoa ngươi ngàn vạn lầnkhông đáng tin, ngươi nói là đen thì tám chín phần sẽ là trắng. Võ côngcủa ngươi loạng choạng như mèo ba chân, nhưng không chừng do ngươi vờvịt. Ngươi nói ngươi không nhìn thấy, không chừng người đó thực ra chính là ngươi.

Lý Liên Hoa mắc nghẹn, bật ho sù sụ.

- Nếu ta biết Bà Sa Bộ thì ngay từ đầu khi biết Vương Ngọc Cơ là hung thủ ta đã bắt hắn rồi, hà tất phải đợi tới tận bây giờ?

Phương Đa Bệnh ngẫm nghĩ rồi nói:

- Nghe cũng hơi hơi có lý…

Đúng lúc mấy người bọn họ đang trò chuyện, một nữ tử mặc áo xanh dịu dàngthướt tha đi vào, Tôn Thúy Hoa ra tiếp. Nàng ta có làn da trắng muốt,mày thanh, là một mĩ nhân thanh tú thon thả. Tôn Thúy Hoa ra tiếp. Nàngta có làn da trắng muốt, mày thanh, là một mĩ nhân thanh tú thon thả.Tôn Thúy Hoa liếc nàng một cái, cười tươi rói hỏi:

- Như cô nương tới mua rượu ư?

Nữ tử áo xanh đó thoáng nhíu mày, vẻ mặt sầu khổ, song lại mỉm cười gật đầu. Phương Đa Bệnh thì thầm:

- Nàng ta là ai?

Dương Thu Nhạc đáp:

- Nàng ta là Tiểu Như của Di Hồng Viện.

Phương Đa Bệnh suýt xoa. Cô nương này mặc dù là kĩ nữ nhưng trên người khônghề toát ra vẻ phong trần, quả thật “nhìn không giống”. Dương Thu Nhạchoàn toàn không hứng thú với nữ sắc, Tôn Thúy Hoa khẽ nói:

-Người ta tốt số, được một người đàn ông bao nuôi, cung phụng chẳng khácgì tiểu thư. Người đàn ông đó mua một viện tử ở phía Đông của trấn, nuôi Như nha đầu trong đó, còn gã chưa thấy lộ diện lần nào.

Phương Đa Bệnh phá lên cười.

- Nuôi gái chẳng phải chuyện gì mất mặt, quang minh chính đại, hà tất…

Y còn chưa nói xong, Tôn Thúy Hoa đã “xì” một tiếng.

- Chính vì có những người đàn ông như các ngài nên mới có loại phụ nữ như cô ta, thật không biết xẩu hổ!

Trong lúc đang chuyện phiếm, Lý Liên Hoa đột nhiên cúi đầu “a” một tiếng.

- Võ Đang Kim Kiếm!

Mấy người ngồi cùng bàn ngẩn ra, Hoắc Bình Xuyên khẽ hỏi:

- Ở đâu?

Lý Liên Hoa nhấc đũa lên, khẽ chỉ vào eo của nữ tử áo xanh Tiểu Như. Mọingười nhìn theo tay hắn, thấy một miếng gỗ khắc hình thanh kiếm nhưngchỉ dài hai ba tấc được thắt trên eo nàng bằng một sợi dây kết màu xanh, khẽ đung đưa theo mỗi bước chân nàng. Dương Thu Nhạc chấn động, thanhkiếm bằng gỗ đó mặc dù chạm khắc đơn giản, trên thân kiếm có khắc haichữ “Chân Võ”, đúng là hình dạng của Võ Đang Kim Kiếm. Hoắc Bình Xuyênnói:

- Nghe nói Hoàng Thất đạo trưởng mất tích gần Hi Lăng, lẽ nào cô gái này đã từng nhìn thấy Võ Đang Kim Kiếm rồi?

Trong lúc họ nói chuyện, Tiểu Như đã mua xong hai cân rượu, đang uyển chuyểnbước ra ngoài. Dương Thu Nhạc định đứng dậy, Lý Liên Hoa giơ đũa ra đặttrên bát của hắn ngăn lại, Phương Đa Bệnh đứng dậy theo sau Tiểu Như, ra khỏi quán rượu. Hoắc Bình Xuyên mỉm cười, hắn nhận được bồ câu đưa thưcủa Bỉ Khâu, một là điều tra chuyện Cát Phan bị hại, hai là để ý Lý Liên Hoa, chủ nhân của lầu Liên Hoa vân cát tường. Thoạt đầu Hoắc Bình Xuyên thấy vị thần y vang danh giang hồ này chẳng có điểm gì hơn người, lạinhát gan, nhưng lúc này khi hắn dùng đũa để ngăn Dương Thu Nhạc, HoắcBình Xuyên nhận ra Lý Liên Hoa là người tâm tư tinh tế, không phải dạnglỗ mãng vô dụng. Phương Đa Bệnh là một người lạ nhưng ăn mặc sang trọng, người khác thấy y đi theo Tiểu Như thì chỉ nghĩ công tử ăn no ấm cậtsinh lòng háo sắc mà thôi, nhưng nếu đổi lại là Dương Thu Nhạc, chắcchắn sẽ khiến người ta sinh nghi.

Phương Đa Bệnh đi theo Tiểu Như qua cả trấn Phác Sừ, Tiểu Như đi rất chậm rãi từ tốn, từ Đông trấn sang Tây trấn mà mất nửa canh giờ. Nếu không vì nể tình nàng xinh đẹp thanhtú thì Phương Đa Bệnh sớm đã bỏ cuộc rồi. Khó khăn lắm mới đi được tớiĐông trấn Phác Sừ, y thấy nàng đẩy một cánh cổng lớn, đi vào rồi đóngcửa lại.

Phương Đa Bệnh đang định nhân lúc không ai đề phòng nhảy lên nóc nhà nhìn xuống, đột nhiên cửa lại bật mở, Tiểu Như đi từ trongra, trên tay không còn hai cân rượu vừa mua nữa. Y giật mình kinh ngạc.Thì ra nàng bỏ ra một canh giờ cả đi cả về chỉ là để tới đưa rượu? Là ai ở trong căn nhà này? Đang định trèo tường vào không ngờ người đi đườngbắt đầu nhiều lần, giữa thanh thiên bạch nhật, y không dám ngang nhiênđột nhập nhà dân, đành đi vòng quanh nhà đó. Cửa lại mở và từ bên trongmột người con gái khác đi ra. Người này mặc áo đỏ, mắt đỏ mọng sưng vùnhư vừa khóc, vừa đi vừa lau nước mắt, lúc ra khỏi nhà, quần áo nàng taxộc xệch, trên trán đầy dấu hôn, không cần nói cũng biết vừa rồi nàng ta làm gì trong đó.

Phương Đa Bệnh tò mò vô cùng. Vừa rồi Tiểu Nhưcòn đem rượu vào trong, lẽ nào chủ nhân của căn nhà này không chỉ có một người phụ nữ là Tiểu Như? Vừa khéo đi tới cửa sau của viện tử, độtnhiên y ngửi thấy một mùi hương vô cùng cổ quái, liền giật mình thấtkinh. Đây chẳng phải là thứ đồ đê tiện nhất trong giang hồ hay sao?Chính là mê hương thôi tình!

Kẻ trong căn nhà này đang làm gì đãrõ như ban ngày rồi. Phương Đa Bệnh đột nhiên tức giận phừng phừng, vénvạt áo tung chân đá cửa sau rồi xông vào.

- Kẻ nào đang cưỡng…

Còn chưa nói hết câu, một luồng gió từ trong cửa ép ra, chưa ép chính diệnnhưng luồng gió đó đã khiến hơi thở của y nghịch chuyển, không thể nóithêm được từ nào nữa. Phương Đa Bệnh vung tay đỡ, trong lòng kinh ngạc. Ở cái trấn Phác Sừ bé xíu này lại ngọa hổ tàng long, trong hộ dân thườnglại có cao thủ thế này!

Y vừa mới nghĩ xong, chạm vào tay kẻ vừatung chưởng trong nhà, đột nhiên ngực bị va mạnh, khí huyết bốc lênphừng phừng, tai nổ ầm một tiếng, trời đất đảo lộn trước mắt. Y loạngchoạng rồi ngã vật ra sau, sau đó không biết gì nữa.

Thiếu giacủa Phương thị, Đa Sầu Công Tử Phương Đa Bệnh còn chưa kịp nhìn rõ mặtngười ta đã bị thương bởi một chưởng của đối phương, rốt cuộc ngườitrong nhà đó là ai? Có võ công cao cường như thế mà phải dùng mê hươngđể cưỡng bức đàn bà con gái, không biết nhân vật ấy là người như thếnào?

Phương Đa Bệnh bị trúng một chưởng hôn mê, người trong phòng hồi lâu không có động tĩnh gì, một lúc sau, có người từ trong phòngkhoác áo đi ra, nhấc y lên, “tõm” một tiếng ném xuống giếng nước trongvườn.

Trong quán rượu Phùng Kiến Tiên, mấy người họ gần như ănsạch đồ trong quán, đợi hai canh giờ, mặt trời sắp xuống núi, bữa trưathành bữa tối mà Phương Đa Bệnh vẫn chưa về. Cuối cùng Hoắc Bình Xuyêncau mày, nói:

- Phương Đa Bệnh xảy ra chuyện rồi chăng?

Dương Thu Nhạc trầm ngâm.

- Lẽ nào trong trấn còn có cái bẫy nào bẫy được Phương công tử?

Lý Liên Hoa cười khổ.

- Lẽ nào hắn đột nhiên bỏ trốn cùng Như cô nương rồi?

Tôn Như Hoa nhổ toẹt một bãi.

- Có lẽ hắn đi theo Tiểu Như tới nhà người đàn ông bao nuôi nàng rồi, tabiết nàng ở đâu, đi thôi, có lẽ Phương công tử đang gặp nguy hiểm thật.

Bọn họ thanh toán rồi ra ngoài, Tôn Thúy Hoa đưa ba người đến trước căn nhà mà vừa rồi Tiểu Như đi vào. Lúc này sắc trời đã tối sẫm, sao lấp lánh,cửa của căn nhà đó đóng chặt, bên trong không hề có động tĩnh gì. HoắcBình Xuyên chỉnh sửa lại y phục cầm vòng đồng gắn trên cửa đập mấy lần,trầm giọng hỏi:

- Tại hạ có chuyện thỉnh giáo, xin hỏi chủ nhân có nhà không?

Trong phòng không ai trả lời, giống như căn nhà đó không có người ở vậy,nhưng mùi mê hương nhàn nhạt vẫn vương vấn quanh đó chưa tan hết đãkhiến Hoắc Bình Xuyên đại khái đoán được nơi này là nơi thế nào. DươngThu Nhạc lạnh lùng nói:

- Có tật giật mình!

Lý Liên Hoagật đầu, mày cau lại, lần này không giống với khi vào trong Nhất PhẩmPhần, khi ấy hắn ở trong bóng tối,kẻ địch ở ngoài sáng, còn tối nay kẻđịch hoàn toàn ở trong bóng tối, mọi người ở ngoài sáng, bốn người họchẳng chiếm được chút ưu thế nào.

- Thúy Hoa, nàng về đón con trước đi.

Lý Liên Hoa dịu dàng nói. Tôn Thúy Hoa bật cười, vẫy tay rồi nhanh chóngbỏ đi, người phụ nữ này mặc dù không có diện mạo xinh đẹp nhưng lại rấtdứt khoát nhanh nhẹn.

Ba người đàn ông nhìn chằm chằm vào căn nhà dân không có gì là bắt mắt trong màn đêm đang sẫm dần, một đình việnyên tĩnh, nóc nhà rộng lớn, mê hương chập chờn, trong căn nhà này rốtcuộc đang che giấu bí mật gì? Có liên quan đến Võ Đang Kim Kiếm? Hay làliên quan tới kĩ nữ của Di Hồng Viện? Phương Đa Bệnh bị kẹt trong ấythật không?

Hoắc Bình Xuyên dồn lực vào tay, khẽ khàng làm gẫythen cài, đẩy cửa ra. Phóng mắt nhìn vào trong thì thấy trong phòng đồđạc đầy đủ, gạch lát màu xanh sạch sẽ bóng loáng, giếng trời trong vườncó đá cuội xếp thành chữ “Thọ”, cửa sau đóng chặt, không có gì khác lạ.Dương Thu Nhạc hỏi đầy thần bí:

- Trong này có người không?

Mặc dù hắn nói không to lắm, nhưng do vận chân lực nên vang khắp cả cănnhà, nếu trong này có người ở chắc chắn sẽ nghe thấy. Hoắc Bình Xuyênsải bước đi trước, đẩy cửa. Trong phòng chăn màn hỗn loạn, quả nhiênngười đã bỏ đi, lư hương trên giường vẫn đang nhả khói trắng, mê hươngtừ đó mà ra.

- Căn nhà này e là cũng phải mười mấy năm rồi? -LýLiên Hoa khẽ đẩy chấn song cửa sổ, cửa sổ ở đây giống lầu Liên Hoa củahắn, nếu không sửa chữa chỉ e chưa tới nửa năm đẩy một cái là gẫy. - Chủ nhân hình như… hơi nghèo khó. Rượu và đồ ăn bên giường rất đơn giản, ởphía Đông trấn Phác Sừ có một quán rượu rất nổi tiếng, vậy mà hắn lạisai Tiểu Như đến tận Phùng Kiến Tiên mua, có thể ngay việc một cân rượurẻ được hai đồng mà hắn cũng quan tâm.

Hoắc Bình Xuyên mỉm cười.

- Nếu chủ nhân là người nghèo khó, cho dù bỏ đi chắc cũng chẳng thể đi xa, cuối cùng sẽ quay về thôi.

Lý Liên Hoa chau mày càng chặt hơn, lẩm bẩm:

- Có điều trong trấn Phác Sừ này chỉ có mấy trăm hộ dân, hắn đi đâu được… Hơn nữa hắn còn mang theo phụ nữ… Chết rồi chết rồi, chỉ sợ hắn khôngtới Di Hồng Viện thì sẽ tới khách điếm Hiểu Nguyệt thôi!

MặtDương Thu Nhạc đột nhiên biến sắc. Chẳng phải Tôn Thúy Hoa cũng đang tới hai nơi này ư? Hắn nhón chân, bật người lên, chạy trên nóc nhà đi vềphía Di Hồng Viện. Hoắc Bình Xuyên nói nhanh:

- Lý tiên sinh tạmthời quay về Phùng Kiến Tiên trước đi, chỗ này nguy hiểm! - Sau đó hắncũng nhảy lên nóc nhà, chạy theo Dương Thu Nhạc.

Lý Liên Hoangẩng lên nhìn hai người họ rời đi, khẽ thở dài, ánh mắt hắn khi ấy cóchút buồn bã, quay người nhìn về phía đình viện không một bóng người.Trong vườn có vài khóm mẫu đơn, mùa này chỉ còn lại những cành khô khẳng khiu, tuyết đọng trên đó trắng muốt, chẳng có gì đẹp đẽ cả. Hắn im lặng đứng trong sân rất lâu, sau đó quay người bước ra ngoài. Đi được khoảng hơn mười bước, Lý Liên Hoa bèn dừng lại, xoay lưng về phía khóm mẫuđơn, điềm đạm hỏi:

- Ai đó?

- Thính lực của ngươi, còn khá hơn ngày trước. - Vừa rồi trong khóm mẫu đơn kia tuyệt không bóngngười, giờ lại đột nhiên xuất hiện một kẻ đang chắp tay sau lưng đứngđấy, có vẻ gã đứng rất lâu rồi, ngữ điệu chẳng lộ tình cảm gì, khônggiống gặp bạn cũng không giống gặp kẻ thù.

- Là do lúc đặt chânxuống đất, ngươi đáp hơi nặng. - Lý Liên Hoa mỉm cười. - Cho dù đã uốngQuan Âm Thùy Lệ, nhưng vết thương của Minh Nguyệt Trầm Tây Hải cũngkhông thể khỏi trong ngày một ngày hai… Chẳng trách người không chịu đểlại dấu chân trên tuyết, thân pháp Nhật Túc của Địch Phi Thanh, dù là kẻ phàm phu tục tử cũng có thể nhận ra…

Người đứng sau khóm mẫu đơn im lặng một lúc.

- Dù đã thành ra bộ dạng thế này, Lý Tương Di rốt cuộc vẫn là Lý Tương Di.

Giọng y chẳng hề thay đổi, nhưng qua ngữ ý có thể thấy y thật lòng tán dương. Lý Liên Hoa phì cười.

- Quá khen, quá khen, Địch Phi Thanh cũng vẫn là Địch Phi Thanh, ta còntưởng vết thương Minh Nguyệt Trầm Tây Hải trong thiên hạ này không cóthuốc chữa, nào ngờ lại có Quan Âm Thùy Lệ chứ… Người tính không bằngtrời tính, câu nói ấy ai không tin chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.

Người mặc áo xanh được may bằng loại vải rẻ tiền đứng trong khóm hoa mẫu đơn hình như thoáng kinh ngạc.

- Bao nhiêu năm đã qua, tính cách ngươi quả thật thay đổi rất nhiều đấy.

Lý Liên Hoa mỉm cười.

- Còn ngươi lại chẳng thay đổi gì cả.

Địch Phi Thanh im lặng, một lúc sau, y điềm đạm nói:

- Vết thương Minh Nguyệt Trầm Tây Hải ba tháng sau là có thể chữa khỏi, còn ngươi lại không thể quay về trước kia nữa.

- Có những chuyện… - Lý Liên Hoa chậm rãi nói. - Năm đó sao biết đượcchuyện xảy ra bây giờ, còn bây giờ sao biết mai sau thế nào, chưa đếnlúc chết, sao biết ai tốt ai xấu? Trước kia làm vậy không sai, bây giờthế này cũng không hối tiếc.

Địch Phi Thanh nhìn chằm chằm vào lưng hắn một lúc, chầm chậm nói:

- Ngươi có thể bình ổn thương thế, tới nay không điên không chết, DươngChâu Mạn tâm pháp quả nhiên độc đáo, có điều nhiều nhất cũng chỉ trụđược mười ba năm thôi. - Y nói rành rọt từng từ từng chữ. - Với những gì ngươi học được, nhiều nhất chỉ được mười ba năm bình an, nay mười nămđã trôi qua, còn ba năm nữa. Nếu ngươi tự ý dùng chân lực, thi triển võcông, thì thời hạn ba năm sẽ bị rút ngắn lại.

Lý Liên Hoa mìmcười, không đáp. Địch Phi Thanh đột nhiên bật người khỏi nhóm mẫu đơn,lao mình xuống giếng, ngay sau tiếng nước “oạp”, y nhấc một người ướtsũng từ dưới lên.

- Sau hai năm mười tháng nữa, gặp nhau bên bờ Đông Hải.

Nói rồi ném người ướt sũng kia qua, lúc giơ tay ném người, y cũng tung mình về phía sau, nhẹ nhàng thoát khỏi tường vây, biến mất không tăm tích.Lý Liên Hoa đón lấy người kia, kẻ ướt nhẹp mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh đóchính là Phương Đa Bệnh. Hắn nhẹ nhàng đặt Phương Đa Bệnh nằm xuống đất, điểm vào mấy huyệt đạo trên ngực y. Với tính cách của Địch Phi Thanh,đương nhiên y không bao giờ làm chuyện dùng mê hương để cưỡng bức nữnhân, y ném trả lại Phương đại công tử chính là vì muốn dùng tính mạngcủa Phương Đa Bệnh làm ước hẹn. Hai năm mười tháng sau bên bờ biển ĐôngHải, tất không tránh khỏi một trận quyết chiến!

Từ sau khi dínhmột chưởng của Địch Phi Thanh, dung nhan hắn ngày một tiều tụy, khôngthể khôi phục lại vẻ anh tuấn như xưa, võ công bị phế tám chín phần.Người mang tên Lý Tương Di sớm đã không còn tồn tại nữa, nhưng tại saomọi người không thể đón nhận Lý Liên Hoa, nhất định phải tìm Lý TươngDi? Bảo với họ Lý Tương Di đã chết rồi, họ lại không tin; rõ ràng LýTương Di đứng sờ sờ trước mặt mọi người, nhưng chẳng ai nhận ra, đâythực sự là một việc vô cùng kỳ lạ… Lẽ nào hắn đã thay đổi quá nhiều haysao?

Mà có lẽ… đúng là hắn đã thay đổi quá nhiều thật nhỉ? Hắnchầm chậm ngồi xếp bằng dưới đất, hai ngón tay bấm vào huyệt Phong Trìsau gáy Phương Đa Bệnh, truyền chân lực vào giúp y trị thương. Mười nămqua, bất luận bàn về tâm tính, thể chất hay dung mạo, đều thay đổi rồi…Trước kia cao ngạo tự tại… hoang đường vô lý…

Tâm pháp Dương Châu Mạn rất khó tu luyện, một khi luyện được thì có thể vận dụng thuầnthục, đây cũng chính là lý do Lý Liên Hoa không chết sau khi lĩnh trọnmột trưởng trí mạng của Địch Phi Thanh, dùng tâm pháp ấy trị thương làcách thích hợp vô cùng.

Qua một tuần hương, khí huyết Phương ĐaBệnh đã thông, thương thế không còn phải là vấn đề trở ngại nữa, y “a”một tiếng, mở mắt.

- Liên Hoa?

Lý Liên Hoa gật đầu liên tục.

- Sao ngươi lại bị ném xuống giếng?

Phương Đa Bệnh xoa xoa đầu mình.

- Ta bị ném xuống giếng? - Thấy tay ướt rượt, y chợt nhớ ra. - Tên đáng chết đó ném ta xuống giếng? Khụ khụ…

Vết thương ở ngực của y vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, hễ kích động lập tức đau đớn vô cùng. Lý Liên Hoa chau mày.

- Nếu ngươi không gầy gò tới mức này, cũng không đến nỗi bị thương đến thế…

Phương Đa Bệnh lại tức giận.

- Bổn công tử nho nhã thanh tú, thể chất yếu lại nhiều bệnh trong người,nhưng vẫn là người tình trong mộng của vô số hiệp nữ giang hồ, ngươi căn bản không hiểu được phong thần của bổn công tử ta! Khụ khụ… Sao ngươibiết ta ở dưới giếng?

Lý Liên Hoa đáp:

- Ta khát nên tới bên giếng để tìm nước uống, vừa nhìn xuống liền nhìn thấy cái đầu quỷ dưới đấy.

Lúc này Phương Đa Bệnh mới từ từ nhớ ra những chuyện đã xảy ra trước khimình bị thương, y hít ngược vào trong một hơi, thất thanh kêu lên:

- Nội lực của phái Võ Đang, người đó chính là cao thủ Võ Đang!

Lý Liên Hoa chẳng hiểu gì về y thuật, nếu không sớm đã phát hiện ra Phương Đa Bệnh bị tâm pháp của phái Võ Đang đả thương rồi, lúc này nghe Phương Đa Bệnh nói vậy thì giật mình.

- Là Võ Đang?

Phương Đa Bệnh nhảy dựng từ dưới đất lên, thất thanh kêu

- Đương nhiên là Võ Đang tâm pháp, lẽ nào bổn công tử ngay cả Võ Đang tâm pháp cũng không nhận ra ư? Kẻ đó đi đâu rồi? Võ công cửa hắn chẳng kémcạnh Chưởng môn của Võ Đang đâu, không chừng còn trên cả Bạch Mộc đấy!

Hiện tại Chưởng môn Võ Đang là đạo trưởng Tử Hà - sư đệ của đạo nhân BạchMộc, võ công trong Võ Đang hiện nay Bạch Mộc là người đứng thứ nhất, còn người có võ công thậm chí còn cao hơn Bạch Mộc… Lý Liên Hoa cũng thấtthanh kêu lên:

- Hoàng Thất?

Phương Đa Bệnh ho liên tục:

- Rất có khả năng là thế, chúng ta mau đi… cứu người…

Đệ tử được Chưởng môn đời trước của phái Võ Đang yêu thương tin tưởng nhất chính là Hoàng Thất đạo trưởng, vậy mà lão nỡ ẩn cư mười mấy năm ở trấn Phác Sừ, đồng thời còn bao nuôi kĩ nữ, cưỡng gian phụ nữ, lần này LýLiên Hoa cau mày thật chặt.

- Nguy rồi, nếu để Dương Thu Nhạc và Hoàng Thất gặp nhau, chỉ e Hoàng Thất lão đạo thật sự sẽ…

- Giết người diệt khẩu! - Phương Đa Bệnh ôm vết thương nơi ngực, buộtmiệng chửi thề. - Khụ khụ… lão đạo đó… khốn kiếp, điên rồi…

TônThúy Hoa vội quay về Di Hồng Viện đón con thì nhìn thấy Tiểu Như cách đó không xa. Nàng ta đang đi một mình, bước chân rất chậm, lơ đễnh, dườngnhư đang có tâm sự trong lòng.

- Như cô nương. - Tôn Thúy Hoa gọi với từ phía sau. - Sao lại từ phía Đông trấn quay về rồi?

Tiểu Như ngẩn người, dừng chân đứng đợi Tôn Thúy Hoa đi lên rồi mới khẽ trả lời:

- Dạ.

Tôn Thúy Hoa thấy lạ nhìn nàng vài cái, rồi phì cười:

- Sao thế? Hắn không bảo cô ở lại qua đêm à?

Khuôn mặt trắng trẻo của Tiểu Như thoáng ửng hồng, ánh mắt lại ngập tràn chua xót. Tôn Thúy Hoa vốn muốn hỏi nàng chuyện thanh kiếm gỗ giắt ở eo, dùsao cũng đã bắt chuyện rồi, Tôn Thúy Hoa bèn hỏi thẳng:

- Như cô nương, thanh kiếm gỗ treo ở eo nàng khắc ở đâu đấy? Nhìn rất tinh xảo, ta cũng muốn một cái.

Tiểu Như thoáng ngẩn ra.

- Là tôi tự…

Tôn Thúy Hoa cướp lời:

- Nàng tự khắc à? Sao lại nghĩ tới chuyện khắc một thanh kiếm? Thực ra ta thấy khắc hai chữ “Như Ý” sẽ đẹp hơn thú vị hơn đấy.

Tiểu Như im lặng, một lúc sau, khi sắp tới cửa Di Hồng Viện, nàng mới khẽ nói:

- Chàng… vốn có một thanh kiếm như thế này, có điều vì nuôi tôi nên đã đem bán kiếm.

Tôn Thúy Hoa kinh ngạc. Nói như vậy thì người đàn ông nuôi gái ấy chẳng phải chính là… Tiểu Như lại khẽ nói:

- Mặc dù chàng không chỉ có mình tôi là phụ nữ, nhưng tôi… Trong lòng tôi vẫn vô cùng cảm kích.

Nói xong nàng chầm chậm bước vào Di Hồng Viện, rồi rẽ sang con đường lát đá cuội bên phải. Tôn Thúy Hoa thấy nàng như vậy, miệng há hốc mãi khôngkhép lại được. Gái lầu xanh rung động ư? Vị khách háo sắc đó khiến TiểuNhư rung động thì cũng thôi, nhưng rất có khả năng gã chính là sư thúcmà tướng công đang tìm kiếm nhiều năm chưa thấy, đấy mới là lý do khiếnTôn Thúy Hoa há hốc miệng không khép lại được. Đúng lúc này, Dương ThuNhạc và Hoắc Bình Xuyên đã sải bước tới, thấy nàng ngẩn ngơ đứng trướcDi Hồng Viện thì cùng đồng thanh hỏi:

- Nàng không sao chứ?

Tôn Thúy Hoa sững lại, vừa định trả lời là không sao, chưa đón được con…thì đột nhiên thấy thắt lưng mát lạnh đau nhói. Nàng cúi đầu, đôi mắt ởto như không thể tin được khi thấy một thứ rất quen thuộc lòi ra trướcngực mình. Đó chính là một chiếc đũa, đang nhỏ máu:

- Thúy Hoa! - Mặt Dương Thu Nhạc biến sắc, hắn thất thanh kêu lớn, vội vàng lao tới.

Tôn Thúy Hoa giữ chặt lấy hắn, trong đầu vẫn mơ hồ chưa hiểu chuyện gì, chỉ nói:

- Tiểu Như bảo… khách của nàng ta… có Võ Đang Kim Kiếm.

Vẻ mặt Dương Thu Nhạc trắng nhợt, hắn vội vàng điểm huyệt đạo ở ngực Tôn Thúy Hoa.

- Thúy Hoa, đừng nói nữa!

Tôn Thúy Hoa nghi hoặc nhìn chiếc đũa lòi ra từ ngực mình.

- Con… còn ở trong đó…

Cuối cùng Dương Thu Nhạc không thể khống chế được tâm trạng của mình, đau đớn thét lên một tiếng:

- Đừng nói nữa!

Tôn Thúy Hoa nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.

- Kẻ nào… vứt đũa bừa bãi…

Rồi nàng từ từ mềm nhũn người ngã xuống, hơi thở bắt đầu rối loạn, mắt nhắm chặt. Dương Thu Nhạc ôm chặt vợ, hai mắt hoảng loạn nhìn người đang sải bước đi ra từ Di Hồng Viện.

- Hoàng Thất sư thúc… tại sao…

Người đàn ông trung niên đi ra từ Di Hồng Viện có khuôn mặt trắng trẻo vớivài sợi râu lún phún, thời còn trẻ chắc chắn là một kẻ tuấn tú, tay trái gã cầm ly rượu, đôi đũa trên tay phải chỉ còn một chiếc, chiếc còn lạiđang nằm trong ngực Tôn Thúy Hoa. Nhìn Dương Thu Nhạc một cái, người đàn ông trung niên đó nói:

- Thì ra là Dương sư chất, thất kính, thất kính.

Nghe như gã hoàn toàn không để tâm tới việc dùng chiếc đũa đả thương TônThúy Hoa, giống như vừa rồi gã nhỡ chân giẫm chết một con kiến vậy. Hoắc Bình Xuyên không ngờ gã vừa ra tay đã muốn giết người, nên không kịp ra tay ngăn cản khiến Tôn Thúy Hoa bị trọng thương, lòng hối hận vô cùng.Lúc này, Hoắc Bình Xuyên bước lên phía trước ba bước, ôm quyền nói:

- Tại hạ Hoắc Bình Xuyên, là môn hạ đệ tử của Phật Bỉ Bạch Thạch, tiềnbối có phải đạo trưởng Hoàng Thất của phía Võ Đang mất tích đã nhiều năm nay?

Hoàng Thất đáp:

- Ta họ Trần, tên Tây Khang.

Hoắc Bình Xuyên trầm giọng:

- Vậy Trần tiền bối tại sao lại đả thương người phụ nữ vô tội này? Nàngkhông phải người trong giang hồ, lại không biết võ công, với thân phậnvà võ công của Trần tiền bối, hà tất phải nặng tay như thế với một người phụ nữ yếu đuối?

Hoàng Thất điềm đạm đáp:

- Nàng ta dám hỏi dò người phụ nữ của ta trước mặt ta, các ngươi nói xem như thế có tội đáng muôn chết không?

Dương Thu Nhạc nghe mà không thể tin được, chầm chậm lắc đầu, hỏi bằng giọng vô cùng thê thảm:

- Hoàng Thất sư thúc, Võ Đang Kim Kiếm hiện đang ở đâu…?

Hoàng Thất ngửa cổ lên trời cười lớn.

- Ha ha ha ha, Võ Đang Kim Kiếm? Kiếm nặng năm cân bảy lạng, lại là cổvật, bán cho ông chủ Giang Tây Ngữ Kiếm Trai, được ba vạn hai bạc! Thậtđúng là đồ tốt!

Hoắc Bình Xuyên chau mày, người này chắc bị điênrồi. Dương Thu Nhạc ôm vợ, cảm thấy huyết mạch toàn thân lạnh toát, độtnhiên nhớ lại cảnh tượng năm xưa khi sư phụ biết hắn cờ bạc, lấy cắp VõĐang Kim Kiếm đã thốt ra bốn chữ “Trục xuất sư môn”. Thế đạo này… lẽ nào là báo ứng… ? Một chiếc đũa của Hoàng Thất đả thương Tôn Thúy Hoa,khách trong Di Hồng Viện rú lên rồi chen nhau bỏ chạy qua cửa sau, lúcnày ngay lão bản cũng chẳng thấy đâu. Hoàng Thất lạnh lùng nói từng từmột:

- Dương sư chất, chưởng môn sai ngươi tới thanh lọc môn hộư? Còn gọi cả thủ hạ của Phật Bỉ Bạch Thạch, có điều sư đệ Tử Hà chắc hồ đồ rồi, sai cái loại phế phẩm như ngươi tới, muốn dùng ngươi để tế kiếm cho sư huynh hắn chắn?

Chiếc đũa còn lại đang quay quay giữa các ngón tay gã, không biết sẽ bị phóng ra lúc nào, mặc dù gã ẩn cư nhiềunăm nhưng công phu ngày một điêu luyện hơn, chẳng hề bị thụt lùi đi tínào. Hoắc Bình Xuyên thấy tình thế bất lợi, một giơ ra chắn trước mặtDương Thu Nhạc.

- Trần tiền bối, mời theo ta về Bách Xuyên Viện của Phật Bỉ Bạch Thạch một chuyến, thất lễ rồi.

Hoàng Thất phất tay áo, chỉ nghe “bộp” một tiếng, tay áo gã phấp phới phát ra những tiếng lộp bộp như tiếng thuốc nổ. Dương Thu Nhạc kêu lên:

- Võ Đang Ngũ Trọng Kình! Hoắc huynh thận trọng!

Hoắc Bình Xuyên đương nhiên biết sự lợi hại của Võ Đang Ngũ Trọng Kình, nghe nói công phu này được biến hóa từ Thái Cực Kình mà ra. Thái Cực Kìnhchỉ có một tầng, xoay vần như ý, còn Võ Đang Ngũ Trọng Kình lại có nămtầng chân lực xoay tròn giống Thái Cực, nhưng phương hướng của các luồng chân lực đó yếu mạnh không đồng đều, cho dù là người có võ công caocường cũng khó lòng chống đỡ. Đúng lúc Dương Thu Nhạc kêu “Võ Đang NgũTrọng Kình” thì tầng chân lực thứ nhất của Hoàng Thất đã cuốn lấy taycủa Hoắc Bình Xuyên, hai người giấu tay vào tay áo giao tranh. Hoắc Bình Xuyên mặc dù vào Phật Bỉ Bạch Thạch mới tám năm, nhưng tu vi của bảnthân không hề yếu, Hoàng Thất vận dụng cả ba tầng chân lực mà không cách nào phá được các chưởng do hắn tung ra. Gã cười nhạt một tiếng, luồngchân lực thứ tư đột nhiên bắn thẳng vào ngực của Tôn Thúy Hoa lúc nàyđang thoi thóp chút hơi tàn.

Hoắc Bình Xuyên và Dương Thu Nhạccùng thất kinh, cả hai đồng thời hét lớn một tiếng, liên thủ tiếp đòntấn công mà Hoàng Thất vừa phóng ra từ ống tay phải ra, nhưng chính lúcnày, một thứ gì đó xé không khí lao tới đánh trúng vào huyệt Khí Hải ởngực Hoắc Bình Xuyên, vật đó chính là chiếc đũa mà Hoàng Thất vừa rồicòn cầm trên tay. Hoắc Bình Xuyên dùng khuỷu tay ép vào trong, khi chiếc đũa bị kẹp giữa khuỷu tay thì hắn nghe ở bên cạnh có tiếng rên khẽ,luồng chân khí thứ năm của Hoàng Thất lao thẳng vào ngực Dương Thu Nhạc, vết thương không nhẹ.

Cái hay của Võ Đang Ngũ Trọng Kình chínhlà ở chỗ tấn công bằng gió phóng ra từ tay áo, vô hình vô tích. Võ ĐangNgũ Trọng Kình của Hoàng Thất đã luyện tới mức thuần thục, trên giang hồ khó tìm được đối thủ. Hoắc Bình Xuyên mặc dù võ công cao cường nhưngcũng khó lòng chống đỡ.

Dương Thu Nhạc ôm vợ loạng choạng mấybước, đặt Tôn Thúy Hoa xuống, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, “soạt” một tiếngđâm thẳng kiếm vào trán Hoàng Thất. Hắn là môn hạ Võ Đang, mặc dù chưatừng luyện Võ Đang Ngũ Trọng Kình nhưng cũng khá rành về công tâm pháptrong môn phái, nhát kiếm này đã đâm trúng huyệt Toản Trúc ở chỗ lõm đầu lông mày của Hoàng Thất, đấy chính là con đường tắt để phá giải TháiCực Kình. Thái Cực Quyền chú trọng dùng mắt quan sát tay, mắt dẫn dắttay, tay mắt cùng phối hợp, kiếm đâm trúng mi tâm, tầm nhìn gặp trởngại, thế phối hợp hài hòa trong Thái Cực bị lỡ nhịp, uy lực của Võ Đang Ngũ Trọng Kình bị giảm do tay mắt không phối hợp đồng đều.

Nhưng đúng lúc hắn rút kiếm phóng tới, trong mắt Hoàng Thất lóe tia cườinhạt. Dương Thu Nhạc chột dạ. Hỏng rồi! Có điều kiếm thế đã xuất, khôngthể thu lại. Hoắc Bình Xuyên vốn định lao lên trước tấn công, nhưngDương Thu Nhạc rút kiếm lao thẳng đoạt Toản Trúc của Hoàng Thất khiếnhắn không hiểu dụng ý, bèn đứng sang một bên quan sát, không nhìn thấytia cười nhạt lóe lên trong mắt Hoàng Thất. Chính lúc ấy, từ xa có người nói:

- Phóng hỏa đốt nhà thật thú vị, đặc biệt là đốt nhà nát của người khác, thật đúng là quá đã quá đã.

Một người khác thở dài.

- Ngươi cũng thật thất đức quá…

Hai người này như đang trò chuyện rất nhàn nhã nhưng nói khá nhanh.

Hoàng Thất mặt biến sắc, Dương Thu Nhạc lập tức quay ngoắt mũi kiếm, chémthẳng vào tay phải của gã. Lực dồn trên hai tay của Hoàng Thất vốn đangđợi thời để đánh, nhưng do phân tâm nên bị Dương Thu Nhạc đoạt mất cơhội, gã phủi tay áo, dùng cả hai tay để tóm lấy lưỡi kiếm của Dương ThuNhạc. Dương Thu Nhạc do đang lo lắng vợ sống chết chưa biết thế nào, sắc mặt âm trầm không biểu cảm, vung gươm thêm lực chém vào cổ tay HoàngThất. Khi mười ngón tay của Hoàng Thất và lưỡi kiếm của Dương Thu Nhạcchạm vào nhau, đột nhiên chỉ nghe những tiếng “leng keng” của móng tayvà lưỡi kiếm chạm nhau vang lên không ngừng. Dương Thu Nhạc rúng độngtoàn thân, định buông kiếm, nhưng chuôi kiếm đã bị nội lực của HoàngThất hút chặt, dính trên tay hắn. Tiếng va chạm giữa móng tay và lưỡikiếm đập vào tai người nghe, đầu tiên Hoắc Bình Xuyên cảm thấy hai taimình đau nhức, buồn nôn, nhưng hắn nín hơi hít thở, giơ ngón tay Nhất ÝCô Hành điểm vào huyệt Tỳ Du trên lưng Hoàng Thất.

Thanh kiếmtrong tay Dương Thu Nhạc bị Hoàng Thất gõ mấy chục cái, đến khi HoàngThất cười giảo hoạt buông tay, hai mắt Dương Thu Nhạc trợn trắng, “soạt” một tiếng mũi kiếm nhằm thẳng về phía Hoắc Bình Xuyên đâm tới. Thuậtbúng kiếm cực kỳ quái lạ này của Hoàng Thất giống như một môn tà thuậtthao túng tâm thần người khác.

Hai kẻ nói năng linh tinh vừa rồichính là Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa. Hai người vừa chạy tới nơi, giật mình khi thấy Dương Thu Nhạc và Hoắc Bình Xuyên đang giao đấu, cả haisững sờ. Hoàng Thất phẩy tay áo định thoát thân, Phương Đa Bệnh hét lênmột tiếng, đoản côn từ trong tay áo bay ra. Chiêu Công Đình Vạn Vũ củađoản côn phát ra những tiếng rít, nhằm thẳng vào vai Hoàng Thất mà phóng tới. Lý Liên Hoa quay đầu bỏ chạy, nấp ở tít trong Hồng Di Viện, Phương Đa Bệnh rủa thầm trong lòng, Thương thế mình còn chưa khỏi, vậy mà LýLiên Hoa chết tiệt này lại vứt bạn mà chạy! Đúng là kẻ đáng chết…

Còn chưa rủa xong, Hoàng Thất đã búng tay lên đoản côn của y, Hoắc Bình Xuyên biến sắc mặt, hét lớn:

- Cẩn thận hắn thi triển tà thuật mê hoặc lòng người!

Đoản côn của Phương Đa Bệnh bị giữ chặt, phát ra một loạt bảy tiếng kêu liên tiếp. Phương Đa Bệnh cảm thấy vết thương nơi ngực như bị ai đó thúcliền bảy cái, đau đớn vô cùng, mặt tái nhợt, Hoàng Thất sau khi ngẩnngười thì phá lên cười điên cuồng. Thì ra đoản côn của Phương Đa Bệnh là một ống sáo ngắn có kết cấu tinh xảo, Hoàng Thất búng tay giữ lại khiến chốt của sáo bị chấn động, phát ra âm thanh khiến uy luật Pháp Dẫn củagã tăng thêm bội phần!

Hoắc Bình Xuyên đứng bên cạnh cũng bị ảnhhưởng bởi âm thanh phát ra từ cây sáo, Dương Thu Nhạc đã mất thời cơ,Tôn Thúy Hoa nằm dưới đất sống chết còn chưa rõ, bên ngoài Di Hồng Việnnhư sắp đổ ập xuống. Đột nhiên, một người phụ nữ bước từ trong Di HồngViện chạy ra, trong lúc rối loạn, Phương Đa Bệnh vẫn kịp liếc nhìn mộtcái. Người phụ nữ ấy mặt mày dầy phấn, môi đỏ như máu, y không quen. Chỉ thấy nàng ta chạy về phía Tôn Thúy Hoa, quỳ xuống đất hai tay run rẩymở một tờ giấy trắng, rồi từ trong đó lấy ra một cái bình nhỏ cho TônThúy Hoa uống. Ngập ngừng một lát, nàng ta bắt đầu nhìn vào tờ giấytrắng mở trước mặt lẩm nhẩm đọc:

- Tứ Thần Thông, Ấn Đường, Ế Minh, Thập Tuyên (*)…Tứ Thần Thông, Ấn Đường, Ế Minh, Thập Tuyên…

(*) Tên các huyệt đạo.

Phương Đa Bệnh không nghĩ ngợi nhiều, dùng đoản côn điểm thẳng vào Tứ ThầnThông trên đỉnh đầu Hoàng Thất. Người phụ nữ kia thất kinh, vẻ mặt bànghoàng.

- Không đúng không đúng, không phải ngươi… không phải ngươi…

Nàng ta chỉ Hoắc Bình Xuyên, lại đọc:

- Tứ Thần Thông, Ấn Đường, Ế Minh, Thập Tuyên…

Phương Đa Bệnh dở mếu dở cười, không biết kẻ nào bảo nàng kĩ nữ kia ra, cẩmnang này sắp đặt thật chẳng cao minh gì cả. Hoắc Bình Xuyên điểm vàohuyệt Bạch Hội, một huyệt nằm giữa Tứ Thần Thông (*) của Dương Thu Nhạc, mắt Dương Thu Nhạc đảo quanh, sau đó động tác dần chậm lại. Phương ĐaBệnh thấy “cẩm nang” có hiệu quả, lập tức hỏi:

(*) Tứ thần thông là tập hợp của 4 điểm huyệt nằm trước, sau, phải, trái xung quanh và cách huyệt Bách Hội chừng một thốn.

- Vậy còn ta thì sao?

Tay y vẫn múa đoản côn, chiêu thức đã bắt đầu rối loạn, ngực càng lúc càngđau, chỉ mong trong “cẩm nang” kia có một diệu kế dành cho mình. Ngườiphụ nữ kia lắc đầu, hoang mang cầm tờ giấy trắng lên đọc tiếp:

-Mai Tiểu Bảo đã được ta cứu rồi, Trương Tiểu Như biết ngươi gian dâm với người khác, nhảy giếng tự tử ở hậu viện, Hà quả phụ biết thì ra ngươicó tới tận ba cô gái, đã đến quan phủ đánh trống kiện ngươi… Ha ha ha…Trần Tây Khang ngươi háo sắc, sắp bị ác mẫu mãn… mãn… - Nàng ta đọc màlúng ta lúng túng, lắp bắp bốn lần nhưng vẫn không đọc đúng. - Ác mẫumãn huyết…

Phương Đa Bệnh phá lên cười ha hả, Hoàng Thất đầu tiên là ngẩn người nghe, càng nghe càng tức giận, khi nghe thấy câu cuốicùng “Đến lúc đền tội” (*), một tay liền tóm lấy cổ người phụ nữ đó.

(*) Thực ra là “Đến lúc đền tội” nhưng vì kĩ nữ kia đọc sai nên Phương Đa Bệnh mới phá lên cười.

- Kĩ nữ ngu ngốc, dám trêu ngươi ta…

Tâm trí hỗn loạn nên gã không thể thi triển được Pháp Dẫn Thuật, Phương ĐaBệnh phấn chấn, tung chiêu Minh Hà Phiên Tuyết của đoản côn ra tạo mộtloạt những bóng sáo sau lưng Hoàng Thất. Hoàng Thất “hừ” một tiếng, ốngtay áo trái hất về phía sau, tay phải vẫn túm chặt cổ người phụ nữ kia.Lúc này Hoắc Bình Xuyên vừa liên tục điểm xong mười sáu huyệt đạo quanhTứ Thần Thông, Ấn Đường, Ế Minh, Thập Tuyên của Dương Thu Nhạc, thấytình hình như vậy định xông lên tương cứu. Người phụ nữ kia đưa tay bảovệ cổ của mình. Hoắc Bình Xuyên thấy vậy nghĩ, Động tác của người phụ nữ này nhanh thật… “Bộp” một tiếng, tay phải của Hoàng Thất đã tóm chặt cả hai tay của người phụ nữ, ép lên cổ nàng ta! Hoắc Bình Xuyên cảm thấyrất lạ. Trong mắt Hoàng Thất lúc này không phải là vẻ đắc ý, mà là sựhoảng sợ kinh ngạc không lời nào diễn tả được. “Bộp” một tiếng nữa, đoản côn của Phương Đa Bệnh đập thẳng vào lưng gã. Hoàng Thất kêu lên, máuphun ra từ miệng, bắn lên đầy đầu người phụ nữ, gã mệt mỏi ngồi bệtxuống đất. Phương Đa Bệnh thu binh khí về, nhìn người phụ nữ bị HoàngThất tóm chặt bằng ánh mắt cổ quái, một lúc sau trừng mắt thở dài.

- Ta sớm đã nghĩ đến tình thế vừa rồi, sao lại có nữ tử dám từ bên trongchạy ra đọc cẩm nang diệu kế chứ! Quả nhiên là cái tên lừa đảo đại lừađảo tuyệt thế vô song nhà ngươi!

Hoắc Bình Xuyên nhìn chằm chằm người “phụ nữ” kia đúng một tuần hương, rồi mới thở dài thườn thượt.

- Lý tiên sinh thông minh nhanh nhẹn... quả nhiên danh bất hư truyền…

Mười ngón tay của người “phụ nữ” kia vừa khéo bấu chặt ở mười huyệt đạo trên ngón tay phải của Hoàng Thất gồm Thương Dương, Nhị Gian, Tam Gian, HợpCốc, Dương Khê, Thiên Lịch, Ôn Lưu, Hạ Liêm, Thượng Liêm, Thủ Tam Lý.Mười huyệt đạo này bị chặn lại khiến tay Hoàng Thất tê liệt, gã khôngthể đả thương “nàng”. “Nàng” quỳ dưới đất, lúc Hoàng Thất lao tới tiềnnghiêng người ra sau, giống như nằm trên đất, chân tung lên đá trúnghuyệt Âm Lăng Tuyền của Hoàng Thất, đầu gối thúc về sau trúng vào huyệtĐan Điền ở bụng dưới của gã, thêm cú đoản côn của Phương Đa Bệnh vàolưng, vậy là tuy Hoàng Thấy có võ công, nhưng chỉ một phút khinh địch đã không cử động nổi.

Người “phụ nữ” bộ dạng kỳ quái, phấn trát đầy mặt kia chính là Lý Liên Hoa vừa rồi bỏ chạy nhanh như gió vào Di HồngViện. Lý Liên Hoa chậm rãi đưa ống tay áo lên lau phấn và máu trên mặt,vẻ mặt hắn vẫn đầy kinh hoàng, bộ dạng sợ hãi.

- Ta… ta…

Phương Đa Bệnh đặt mông ngồi bệt xuống đất, thở dốc.

- Ta cái đầu ngươi! Công phu điểm huyệt của ngươi cũng thật… phù phù… thật kinh người… Học ở đâu thế?

Y và Lý Liên Hoa quen biết đã sáu năm nay, đây là lần đầu y thấy Lý LiênHoa ra tay khống chế kẻ địch. Mặc dù sự thành công của hắn vừa rồi hoàntoàn nhờ vào sự lơ đễnh khinh địch của Hoàng Thất, nhưng mười ngón taybấm mười huyệt đạo, một cú đá một cú thúc, hàng loạt những động tác lưuloát như nước chảy khiến người ta không kịp nhận ra, tuyệt đối khôngphải nhờ may mắn!

Lý Liên Hoa thật thà bảo:

- Đó là Thái Phượng Vũ, một lão nhân trong cái miếu cũ dạy ta…

Phương Đa Bệnh uể oải khoát tay áo, không tin.

- Nếu ta tin ngươi thì ta là heo. Không chừng sau khi nhảy xuống vực bịtreo trên cây, có một vị tuyệt đại cao nhân trong sơn động bên dưới cáicây ấy đã dạy ngươi cũng nên.

Vẻ mặt Lý Liên Hoa gượng gạo.

- Thật mà…

Phương Đa Bệnh trợn mắt lườm.

- Công phu Vặt Lông Gà (*) của tiểu tử ngươi cũng không tệ, đáng tiếc nội lực quá kém, nếu không phải bổn công tử tung chiêu sau lưng hắn, thìngươi đừng hòng bắt được hắn.

(*) Thái Phượng Vũ nghĩa là “vặt lông phượng”, Phương Đa Bệnh nói chệch thành “vặt lông gà”.

Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa.

- Đúng thế, đúng thế.

Hoắc Bình Xuyên dùng dây xích đặc biệt của Phật Bỉ Bạch Thạch khóa HoàngThất lại, Dương Thu Nhạc “á” một tiếng thần trí khôi phục, ôm lấy TônThúy Hoa lúc này đã không còn thở, sắc mặt trắng nhợt, mắt nhìn Lý LiênHoa. Lý Liên Hoa thở dài dịu giọng nói:

- Nàng đã uống thuốc cầmmáu rồi, trong một hai ngày sẽ như người đã chết, nếu ngươi không muốnnàng chết, thì trước khi nàng tỉnh lại hãy tìm một đại phu tốt để trịvết thương cho nàng.

Phương Đa Bệnh phì cười, suýt thì nghẹn. Yđang định cười nhạo vị thần y không biết gì về y thuật này đã thấy hắnđột nhiên đi đến trước mặt Hoàng Thất gọi:

- Trần tiền bối.

Hoàng Thất bị Hoắc Bình Xuyên dùng xích khóa chặt, gã hận Lý Liên Hoa tậnxương tận tủy, thấy Lý Liên Hoa đi tới thì “phì” một tiếng, cười nhạt.Lý Liên Hoa ngồi xuống trước mặt Hoàng Thất, nhìn thẳng vào mắt đồ đệđứng đầu của Võ Đang.

- Mười mấy năm trước tiền bối có được địađồ cất giấu báu vật của Hi Lăng nên vào Địa Cung Hi Lăng, sau đó cònsống sót ra khỏi Hi Lăng, từ đó lưu lại ở trấn Phác Sừ, năm xưa tiền bối đã phải trải qua những gì trong Địa Cung?

Hoàng Thất lạnh lùng nhìn hắn.

- Trẻ ranh, biết được cái gì rồi?

Hoàng Thất nhướng mày. Lý Liên Hoa rất hòa nhã, chậm rãi nói:

- Mười mấy năm trước, tiền bối đang ở tuổi sung sức, võ công nhân phẩmđều được người đời ca ngợi xưng tụng, đột nhiên tính tình thay đổi, ởlại thị trấn nhỏ hẻo lánh này lấy nữ sắc làm vui, trong đó tất phải cólý do… Với tướng mạo võ công của tiền bối, cho dù yêu thích phụ nữ thìcũng không phải dùng mê hương làm mồi nhử… Những người phụ nữ thật lòngthật dạ yêu thương tiền bối như Tiểu Như cô nương không hiếm, nắm xưatrong Hi Lăng, có phải tiền bối… - Hắn thở dài. - Có phải…

Cóphải tiền bối đã gặp một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ toàn thân ngấmđầy mê hương không? Lý Liên Hoa không nói hết, Phương Đa Bệnh đã thầm bổ sung giúp hắn. Hại Hoàng Thất tổn thương đạo hạnh, từ đồ đệ đứng đầu Võ Đang biến thành một tên cầm thú!

Hoắc Bình Xuyên im lặng lắngnghe, cũng đang có suy nghĩ của riêng mình. Hoàng Thất nhìn chằm chằm Lý Liên Hoa, đột nhiên phá lên cười lớn:

- Ha ha ha ha, ngươi thật sự muốn biết?

Lý Liên Hoa còn chưa gật đầu, Phương Đa Bệnh đã gật thay hắn những mười cái. Hoàng Thất nhếch mép cười nhạt.

- Người trẻ tuổi, ngươi muốn biết ta cho ngươi biết cũng chẳng sao, đúnglà có một người phụ nữ… Trong Địa Cung Hi Lăng, cơ quan được đặt khắpnơi, ngoài ra còn có Kỳ Môn Bát Quái Trận. Sau khi ta vào mở Quỷ Môn,trước Quan Âm môn đã có một người phụ nữ đứng đó, dưới chân là thi thểcủa những người đàn ông thiệt mạng…

Phương Đa Bệnh chỉ thấy da gà nổi khắp lưng, hỏi:

- Nàng ta… ăn…?

Hoàng Thất ngửa cổ lên cười.

- Nàng bị nhốt sau Quỷ môn, không đồ ăn không thức uống, phải làm saođây? Nàng thương thiên hại lý, nhưng ta lại cảm thấy nàng rất xinh đẹp…Không, nàng vốn là một mĩ nhân xuất chúng, đẹp tới nỗi khiến ta tin rằng đám đàn ông kia đều cam tâm tình nguyện mà chết vì nàng… Ta cứu nàngra, nhốt ở một căn nhà trong trấn, ngày ngày ngắm nhìn nàng ấy, chỉ cầnmỗi ngày được nhìn thấy nàng hai lần thì cho dù bị nàng ăn tươi nuốtsống, ta cũng cam lòng.

Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh đưa mắtnhìn nhau, không hẹn mà cả hai cùng nghĩ đến bộ hài cốt dù đã chết mấytrăm năm nhưng vẫn xinh đẹp yêu kiều sau cánh cửa Quan Âm. Nếu bộ hàicốt đó sống lại, có lẽ sẽ là tuyệt sắc mê hoặc chúng sinh như vậy. MắtHoắc Bình Xuyên sáng lên, giống như người phụ nữ mà Hoàng Thất vừa kểkhiến hắn nghĩ ra điều gì đó, bỗng nghe Hoàng Thất tiếp tục nói:

- Ta coi nàng là tiên tử, nhưng cả ngày nàng chỉ tìm cách chạy trốn khỏiđây, nàng ép ta xuống Địa Cung, ép ta mở cửa Quan Âm ra, nàng ấy muốnlấy Ngọc ấn và bảo vật của Hoàng đế tiền triều, nhưng ta chẳng làm gìcả, nếu có được những thứ ấy, nàng sẽ rời khỏi đây ngay, vì vậy trongmột đêm ta… - Hai mắt gã đột nhiên phát sáng kỳ lạ, cười bằng giọng vôcùng đắc ý và cổ quái tới mức nhức tai. - Ta dùng thuốc để có được nàng…

Gã phá lên cười ha hả, mấy người bọn Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh đều chau mày, Hoắc Bình Xuyên buột miệng hỏi:

- Vậy người phụ nữ đó sau thế nào?

- Nàng ấy? - Hoàng Thất đột ngột không cười nữa, căm hận nói. - Nàng ấyvẫn chạy trốn được, cho dù ta dùng dây xích khóa nàng trong phòng, nàngvẫn trốn ra ngoài. Phụ nữ giống như nàng, chỉ cần có đàn ông nhìn thấythì đều sẽ chết vì nàng…

Phương Đa Bệnh há hốc miệng.

- Khốn kiếp, người phụ nữ đó vốn là một nữ yêu! Giờ nàng ta còn sống không?

Hoàng Thất lạnh lùng.

- Đương nhiên là còn sống.

Lý Liên Hoa chau mày hỏi:

- Nữ… hiệp ấy… tên là gì?

Hoàng Thất cười nhạo hắn.

- Người trong giang hồ vẫn có kẻ không biết tên nàng ư?

Hoắc Bình Xuyên cuối cùng cũng trầm giọng hỏi:

- Người phụ nữ mà tiền bối kể, có phải họ Giác không?

- “Ngu Mỹ Nhân” Giác Lệ Tiếu, nghe nói gần đây tạo một bang phái gọi làNgưu Mã Bang, còn làm bang chủ nữa. - Hoàng Thất cười lớn. - Các ngươithật sự nên gặp nàng ấy một lần, người trẻ tuổi, ta thật muốn thấy biểuhiện của ngươi khi lần đầu nhìn thấy nàng ấy. Ha ha ha…

Phương Đa Bệnh thất thanh:

- Ngư Long Ngưu Mã bang?

Hoắc Bình Xuyên gật đầu.

- Xem ra chuyện trong Hi Lăng không phải chỉ cần bắt được Vương Ngọc Cơvà Phong Từ là đã kết thúc. Quan Âm Thùy Lệ biến mất không tăm tích, BàSa Bộ của kẻ nào đó trong rừng sam, Giác Lệ Tiếu thoát khỏi Địa Cung năm xưa, mặc dù không biết có quan hệ gì với Hi Thành Đế và Phương Cơ Đếcủa tiền triều, nhưng chuyện này chắc chắn không đơn giản.

Lý Liên Hoa gật đầu, lẩm bẩm:

- Chuyện xấu, chuyện xấu.

- Hai vị… - Hoắc Bình Xuyên trầm ngâm một lát, rồi chắp tay nói với LýLiên Hoa và Phương Đa Bệnh. - Chuyện này gấp gáp, đầu mối lại nhiều, tại hạ ngu độn, chuyện trong Hi Lăng phải nhanh chóng báo cáo với Đại việnchủ và Nhị viện chủ, ta phải đưa người về.

Phương Đa Bệnh xua tay.

- Không tiễn, không tiễn, ngươi mau đưa người về đi, bổn công tử mặc dùyêu thích mỹ nhân, nhưng bình sinh lại ghét nhất loại dâm tặc.

Lý Liên Hoa thấy Phương Đa Bệnh gật đầu, hắn cũng gật đầu theo, Phương ĐaBệnh xua tay, hắn cũng xua tay theo, chậm rãi không biết đang nghĩ gì.Hoắc Bình Xuyên nhìn hắn chăm chăm, ôm quyền cáo biệt, nắm chặt vaiHoàng Thất sải bước đi ra ngoài trấn. Thấy Hoắc Bình Xuyên đã đi xa,Dương Thu Nhạc không nói không rằng ôm vợ chạy tới nhà đại phu trong thị trấn, Lý Liên Hoa lúc này mới “à” một tiếng như bừng tỉnh lại.

- Mọi người đi cả rồi?

Phương Đa Bệnh liếc xéo hắn một cái.

- Ngươi lưu luyến à?

Lý Liên Hoa lắc đầu, Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng.

- Vậy ngươi đang nghĩ gì?

Lý Liên Hoa mỉm cười.

- Ta đang nghĩ, đại cô nương Giác Lệ Tiếu đó quả nhiên rất xinh đẹp.

Phương Đa Bệnh ngẩn người.

- Ngươi từng gặp nàng ta?

Lý Liên Hoa chậm rãi đáp:

- Ừm…

Phương Đa Bệnh ngửa cổ lên trời cười sằng sặc.

- Nếu ta tin lời Lý Liên Hoa nói thì ta là lợn.