Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 50



"Khách hàng?" Thạch Khải sững sờ: "Không phải bà nói đã thông báo cho bọn họ rằng tôi không xem bói nữa sao?"

"Tôi đã thông báo. Ngay cả khách hàng trước đây đã xem qua cũng thông báo một tiếng. Người tôi nói là một trong những khách hàng đã hẹn trước, nhất quyết muốn gặp cô. Cô bé đều sắp khóc, tôi thấy không đành lòng." Diệp Văn thử thương lượng với Thạch Khải, lập tức bổ sung nói: "Nhưng nếu như không tiện xem thì tôi sẽ từ chối với cô bé."

Thạch Khải suy nghĩ một hồi mới quyết định: "Vậy thì tìm một chỗ gặp mặt đi."

Diệp Văn lập tức vui mừng, theo thường lệ hỏi: "Vẫn là phòng riêng nhà hàng à?"

"Không, không, không." Thạch Khải lắc đầu từ chối: "Sau khi tiếp khách hàng này xong, tôi không định tiếp khách công khai nữa; cũng đừng đi nhà hàng tư nhân nữa, quá dễ thấy. Địa điểm hẹn ở quán cà phê, quán trà hoặc là cửa hàng thức ăn nhanh là được."

Lúc trước cô đã suy nghĩ về một vấn đề. Nếu như tiếp quá nhiều khách, nhiều người biết sẽ khó giữ bí mật, dễ sinh ra phiền phức.

Đừng nhìn những người ở bề ngoài có vẻ đối xử tôn trọng với cô trong lúc này. Nếu lỡ như có một ngày khách hàng làm chuyện gì xấu, cô không thích hầu hạ. Đối phương có thể nói trở mặt là trở mặt. Đến lúc đó, lỡ như khách hàng khai chuyện của cô với đồn công an, hoặc là tùy tiện nói lung tung ở trên mạng thì sẽ rất phiền phức.

Đương nhiên, dựa theo suy nghĩ của người bình thường nhất định sẽ lo lắng cô trả thù. Nhất định sẽ không muốn làm chuyện ngu ngốc hại người mà chẳng có lợi cho mình. Nhưng cô không cách nào đảm bảo đầu óc của mỗi người đều bình thường.

Bởi vậy cô đã sớm suy nghĩ đến việc ngừng xem bói, chỉ đặc biệt tiếp một số khách quen có nhân phẩm đáng tin cậy. Dị năng biến mất là một thời cơ. Cô dùng lý do này để thu tay, khách hàng cũng không tiện nói gì.

Mặc kệ nói như thế nào, trước khi giải cứu thế giới ít nhất trước tiên cần phải đảm bảo bản thân cô an toàn mới được. Chỉ là không ngờ dị năng rời đi lại trở về.

"Được rồi." Diệp Văn trả lời.

"Đúng rồi, bà biết tình huống đại khái là thế nào không?" Thạch Khải hỏi.

Diệp Văn hơi do dự: "Khách hàng là một cô bé 16 tuổi, gia đình giàu có. Cô bé lo lắn đến mức sắp khóc lên, nói cũng không rõ ràng. Từ thông tin cô bé đứt quãng nói ra dường như là một đứa trẻ trong nhà đi lạc."

Thạch Khải giật mình, không nhịn được cao giọng nói: "Một đứa trẻ bị bắt cóc?"

"Tôi nghe giống như vậy." Diệp Văn thở dài.

Thạch Khải không ngủ trưa nữa nên dứt khoát đưa ra quyết định: "Vậy hẹn chiều hôm nay đi, tôi gặp cô bé xem tình hình thế nào."

Sau khi cúp điện thoại, Thạch Khải chau mày, lo lắng và sốt ruột cho đứa trẻ bị mất tích, không chừng bây giờ đã phải chịu đựng đối xử tệ.

Trong chớp mắt cô nhớ đến tin tức thời sự trước đây xem qua, ví dụ như băng nhóm tội phạm tội cố tình biến đứa trẻ thành tàn tật để bọn nhỏ đi ăn xin. Nếu như là bé gái còn có khả năng bị bán vào núi sâu làm con dâu nuôi từ bé cho người ta.

Cô nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi. Đồng thời, trong lòng cô dấy lên một tia nghi ngờ. Tại sao khi nhắc đến bắt cóc, nhắc đến đứa trẻ nhưng cô không nhận được bất kỳ đoạn video nào? Theo đạo lý, dị năng nên nhét cho cô rất nhiều video mới đúng.

* * * Khi gặp nhau ở quán trà, Thạch Khải trao đổi với cô bé Tạ Minh Nhã rất lâu, cô mới khó khăn làm rõ 'Đa Đa' đi lạc trong miệng cô bé không phải một đứa trẻ, mà là một con chó...

"..." Thạch Khải đơ mặt, rất muốn nói một câu 'dường như em đang trêu trọc chị'.

Ở phía đối diện, Tạ Minh Nhã vẫn còn đang khóc sướt mướt: "Đa Đa còn nhỏ. Nếu như gặp người xấu thì làm sao đây!"

Thạch Khải thật ra rất muốn chế nhạo: nếu Tạ Minh Nhã dành thời gian khóc đó mà nói rõ đầu đuôi thì sẽ nhanh chóng tìm được Đa Đa hơn.

Chẳng trách Diệp Văn cho rằng là đứa trẻ đi lạc, mới đầu cô cũng cảm thấy là đứa trẻ.

Sau một hồi nói chuyện, cho đến khi Tạ Minh Nhã nói dẫn Đa Đa ra ngoài đi dạo. Khi Đa Đa đùa giỡn với con chó khác, Thạch Khải mới nhận ra chỗ không thích hợp.

Cũng may là con chó. Thạch Khải âm thầm vui mừng. Nhưng vừa nghĩ lại, không đúng, là chó có khi toàn thây cũng không giữ nổi.

"Báo công an chưa?" Thạch Khải nổi lên gân xanh. Cô nghe thấy tiếng khóc của Tạ Minh Nhã thì đau đầu.

"Em đã đến đồn công an để trình báo. Nhưng... nhưng mà công an nói chó được cấy chíp mới có thể tìm về. Nếu không có chíp thì rất khó tìm về." Nói đến đây, Tạ Minh Nhã không nhịn được khóc càng lớn tiếng hơn: "Đa Đa đã ở bên em hơn một năm. Em không muốn mất nó."

"Đa Đa đi lạc như thế nào?" Thạch Khải nhẫn nại hỏi. Nếu như có thể nhận được nhiều video thì tỷ lệ tìm về càng cao.

"Ngày đó, em như thường lệ dẫn nó ra ngoài đi dạo. Sau... sau đó, em gặp được người quen nên đứng trò chuyện mấy câu với người quen." Tạ Minh Nhã nức nở: "Kết quả vừa quay đầu lại, Đa Đa đã biến mất."

Thạch Khải cảm thấy rất kỳ lạ: "Khi dắt chó đi dạo cần phải có dây dắt. Em buông dây ra hay sao mà không thấy chó?"

Tạ Minh Nhã chột dạ mà cúi đầu, ngón tay bất an đan vào nhau, nhỏ giọng nói: "Em thấy nó mang dây dắt không thoải mái nên tháo ra giúp nó... Cứ tưởng nó chơi đùa ở bên cạnh em, không ngờ sau một lát không biết nó đã chạy đi đâu."

Ha ha, cứ tưởng. Mặc dù xát muối lên vết sẹo của người khác là không tốt lắm. Nhưng mà cô thật sự muốn chế nhạo, muốn cười khẩy. Quả thực không khống chế được sức mạnh cuồng dã trong cơ thể!

Bình tĩnh lại, đối phương chỉ là trẻ vị thành niên.

Thạch Khải mạnh mẽ kiềm chế lại, mặt không cảm xúc tiếp tục hỏi: "Nó trông như thế nào?"

Tạ Minh Nhã vội vã lấy ví ra: "Đây là hình của em và Đa Đa."

Thạch Khải liếc mắt nhìn và phát hiện trong tấm hình, đứng bên cạnh Tạ Minh Nhã là một con Samoyed lông trắng như tuyết, trông rất đáng yêu.

Mặt Tạ Minh Nhã lộ vẻ đau thương: "Cầu xin chị, nhất định phải tìm được Đa Đa. Chỉ cần có thể tìm được đứa nhỏ này, bao nhiêu tiền em cũng sẵn sàng trả!"

Thạch Khải không nói lời nào, làm trạng thái suy nghĩ. Trên thực tế, cô đang xem năm video mới nhận được. Từ ngày đều tiên trở về, dị năng phấn khích quá độ, một lần gửi hơn 100 video. Sau một thời gian dài, dị năng dần trở nên bình thường.

Sau một hồi lâu, cô xem xong video. Sau khi nắm chắc trong lòng mới chậm rãi mở miệng: "Đồng ý với tôi. Nếu như có thể tìm nó về, sau này dẫn nó ra ngoài đi dạo cũng đừng buông dây dắt Đa Đa ra nữa."

"Em sẽ không, sẽ không như vậy nữa." Tạ Minh Nhã khóc lóc hứa hẹn.

"Có thức ăn cho chó nào mà nó bình thường thích ăn không?"

"Có, có, có." Tạ Minh Nhã nhanh chóng lấy ra từ trong túi một bao lớn thức ăn cho chó.

"Một bao thật lớn!" Thạch Khải cảm thán.

Tạ Minh Nhã giải thích: "Đa Đa đã lang thang ở bên ngoài mấy ngày nay, nhất định không ăn được gì. Em muốn đến lúc gặp được nó thì cho nó ăn một chút thức ăn. Vì thế mang theo một bao thức ăn cho chó ra ngoài."

Một bao lớn này đủ cho Đa Đa ăn gần nửa năm nhỉ.

Cô bé vẫn còn là một đứa trẻ, làm việc suy nghĩ không chu đáo. Thạch Khải tự nói với bản thân mình bằng sức mạnh ý chí tối cao.

Bên cạnh, Tạ Minh Nhã vừa nói vừa lại lấy đồ hộp và mấy món đồ chơi từ trong túi ra.

Thấy cô bé còn muốn tiếp tục lấy đồ ra, Thạch Khải vội vàng ngăn lại: "Không cần mấy thứ khác, thức ăn cho chó là đủ rồi."

Thạch Khải hỏi người phục vụ xin cái túi ni lông và cho chút thức ăn cho chó vào túi ni lông. Sau đó đứng dậy: "Chờ tôi một lát."

Tạ Minh Nhã nhìn thấy Thạch Khải đang định đi ra ngoài tìm chó, lập tức cũng muốn đứng dậy đi theo.

Thạch Khải từ chối. Cô nói với giọng lạnh nhạt: "Em chờ tôi ở đây. Trước khi trời tối, tôi có thể dẫn Đa Đa về."

Tạ Minh Nhã rất muốn đi theo, lại sợ chọc Thạch Khải không vui. Do dự một hồi lâu, ngàn vạn chữ đều hội tụ thành một câu: "Xin nhờ chị!"

Thạch Khải xua tay, phóng khoáng rời đi.

--- --- Thạch Khải đi ra thật xa, quay đầu lại nhìn xung quanh và xác định Tạ Minh Nhã không đi theo. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn bị Tạ Minh Nhã biết cô tìm thấy con chó như thế nào.

Người trưởng thành chỉ cần một ánh mắt đã có thể hiểu ngầm, biết ngậm miệng không nói chuyện trong quá trình, chỉ cần kết quả tốt là được. Nhưng Tạ Minh Nhã là trẻ vị thành niên. Còn là một đứa trẻ vị thành niên chưa trưởng thành muốn chắc chắn tất cả mọi chuyện.

Thạch Khải một chút cũng không hy vọng sau khi cô giúp tùm được chó về, Tạ Minh Nhã sẽ vô cùng cảm kích. Vì thế 'giúp đỡ' khen cô giỏi và biểu dương quá trình tìm con chó về với khắp nơi.

Nghĩ lại đã rất đáng sợ.

Thực ra Đa Đa ở đâu, cô đã nhìn thấy thông qua video. Không phải là tình huống xấu nhất theo dự đoán là đã bị hầm thành một nồi thịt chó, mà là đang lang thang.

Ngày đó, lúc Tạ Minh Nhã nói chuyện với người quen, có con chó đánh lén, đột nhiên xông đến cho Đa Đa một cái tát.

Đa Đa lập nổi giận, chạy như bay đuổi theo. Dựa vào sức nặng để trấn áp con chó đánh lén.

Sau khi con chó đánh lén dựng thẳng đuôi lên đầu hàng, Đa Đa đắc ý đứng lên, vừa nhìn khung cảnh xung quanh lập tức mờ mịt.

Đây là chỗ nào? Cô chủ nhỏ nhà nó đâu?

Nó đành dùng mũi ngửi mùi trở về. Nhưng đi rất lâu nó cũng không nhìn thấy cô chủ nhỏ nhà mình, cũng không tìm thấy đường về nhà.

Đa Đa ở ven đường tìm cô chủ nhỏ rất lâu, một lúc đi hướng đông, một lúc đi phía nam. Đến cuối cùng, nó đã hoàn toàn lạc đường.

Khi màn đêm buông xuống, cái bụng đói lả, Đa Đa không còn cách nào khác chỉ có thể lục thùng rác.

Thật là khốc liệt!

Nó lục mấy cái thùng rác, thật vất vả tìm được chút cơm thừa. Đa Đa vừa quay đầu lại đã bị một đám mèo hoang nhìn chăm chú vào mình. Đa Đa sợ hãi trong lòng, co đuôi lại chạy nhanh như chớp.

Căn cứ vào video mới nhất mà Thạch Khải xem, lông xù trắng như tuyết của Đa Đa đã chuyển sang màu đen xám, bộ lông còn dính vào nhau, trông rất bẩn.

Nếu như nói Samoyed trắng như tuyết là thiên sứ tươi cười rơi xuống trần gian, như vậy bây giờ Đa Đa đại khái là không có chọn đúng địa điểm hạ cánh mà trực tiếp lăn một vòng trong vũng bùn...

Thạch Khải dựa theo phương hướng trong trí nhớ đi qua. Khi đến nơi, cô liếc mắt nhìn thấy một con Samoyed màu đen xám đang duỗi người nằm dài dưới.

Đừng nói hiện nay Đa Đa đã thay đổi màu lông, trông giống như thay đổi giống loài. Ngay cả khi nó vẫn còn màu trắng, ngoài chủ nhân thì ai có thể biết được con chó này là của nhà ai chứ?

Ngược lại ở trong mắt Thạch Khải, Samoyed trên khắp thế giới đều trông giống nhau.

"Đa Đa?" Thạch Khải thử thăm dò kêu lên.

Samoyed màu xám đen ngay lập tức ngừng duỗi người, hai lỗ tai dựng thẳng lên, ánh mắt nhìn về phía Thạch Khải, giống như làm nũng kêu: "Ô ô."

Tiếp theo, Samoyed chạy lon ton đến và dừng lại cách Thạch Khải nửa mét, chậm rãi đến gần dùng cái mũi liều mạng ngửi mùi trên người Thạch Khải.

Hẳn là nó đúng rồi.

Thạch Khải gãi gãi cằm Samoyed: "Tạ Minh Nhã đang chờ chị dẫn em trở về."

Nghe thấy tên quen thuộc, Samoyed màu xám đen càng hăng hái: "Gâu gâu gâu."

"Trước tiên ăn chút đồ ăn lấp đầy bụng đi." Thạch Khải lấy ra thức ăn cho chó đựng trong túi ni lông đặt dưới đất và mở ra: "Sau khi ăn no xong chị sẽ dẫn em trở về."

Samoyed màu xám đen để sát vào ngửi thức ăn cho chó, phát hiện là nhãn hiệu nó yêu thích. Giây tiếp theo, nó ngậm lên túi ni lông, cũng không quay đầu lại mà chạy như điên rời đi.

Nhóc này thì ra là giặc cướp, kẻ cướp!!

"..." Thạch Khải im lặng nuốt nước bọt, cả người rối tung lên.