Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 30



Lúc xế chiều, ánh mặt trời vừa phải.

Thạch Khải nhấp một hớp cà phê, ân cần hỏi: "Phải xưng hô như thế nào?"

Vẫn là nhà hàng tư nhân như cũ, vẫn là phòng riêng kia như cũ. Nhà hàng này đã trở thành phòng làm việc của cô, mỗi lần đều ở phòng riêng này tiếp khách.

"Vương Khiết, Vương trong ba nét ngang một đứng, Khiết trong trắng tinh." Cô gái mỉm cười trả lời.

Thạch Khải cẩn thận quan sát đối phương. Cô bé ở tuổi đôi mươi, trang phục rất thời thượng. Túi xách, quần áo và phụ kiện đều là hàng hiệu. Đặc biệt là bàn tay của cô bé được chăm sóc rất tốt, sạch sẽ, mềm mại, móng tay còn đính đá.

Thạch Khải nghe người ta nói, một người chưa từng chịu cực khổ có thể thấy được qua bàn tay. Đôi tay của Vương Khiết rõ ràng là sống trong gia đình có điều kiện.

"Tôi nghe chị Văn nói cô xem bói rất giỏi?" Trong mắt Vương Khiết mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu.

Thạch Khải cười trả lời: "Cũng không tệ lắm."

Vào lúc này, Thạch Khải rất vui mừng vì mình đã từng giúp Diệp Văn. Những ngày đầu đổi nghề, khi chưa có danh tiếng gì, hầu hết khách hàng ban đầu đều do Diệp Văn giới thiệu cho cô.

Mặc dù trong đó có mấy người không đáng tin cậy. Nhưng cũng có mấy người rất tốt. Ví dụ như cô gái trước mặt này, vừa nhìn chính là chị gái rộng rãi, không thiếu tiền.

Thạch Khải hắng giọng nói: "Cô Vương muốn hỏi về mặt nào?"

"Công việc." Sau khi thở dài, Vương Khiết chậm rãi nói ra vấn đề.

"Tôi là con gái một trong nhà, ba là một doanh nhân, một lòng muốn truyền lại công ty cho tôi. Nhưng tôi không thích kinh doanh, tôi muốn học vẽ tranh. Nhưng khi học đại học, bởi vì ba tôi gây áp lực. Hơn nữa, tiền học phí và tiền sinh hoạt trong trường đại học cần ba trả. Tôi bị ép buộc nên không thể làm gì khác hơn là phải học chuyên ngành Quản trị kinh doanh dựa theo ý của ông. Bây giờ đã năm tư."

"Điều tôi muốn biết chính là, nếu như tôi làm trái ý ba tôi, sau khi tốt nghiệp không vào công ty gia đình mà bắt đầu học vẽ, hậu quả có thể rất nghiêm trọng hay không?"

Vương Khiết mang đầy chờ mong nhìn Thạch Khải. Người chị Văn giới thiệu có lẽ sẽ không tệ.

"..." Thạch Khải sâu sắc cảm thấy Vương Khiết cần không phải thầy bói mà là người cố vấn cuộc sống.

"Cô thích vẽ tranh?" Thạch Khải hỏi.

Vương Khiết gật đầu: "Đúng vậy. Từ khi còn nhỏ, ước mơ của tôi là trở thành một họa sĩ vẽ tranh minh họa."

"Nhưng trong bốn năm đại học, cô chưa bao giờ tập vẽ trong thời gian rãnh." Mặt Thạch Khải không hề cảm xúc nhắc nhở.

Trong thực tế, câu nói này khá là lịch sự. Đâu chỉ bốn năm đại học, Vương Khiết đã lớn đến tuổi này căn bản chưa bao giờ đặc biệt đi học vẽ.

Vương Khiết thẳng thắn nói: "Đại học có rất nhiều bài tập. Sau giờ học bận tham gia câu lạc bộ, hết bận câu lạc bộ đến bận giao tiếp. Sau khi tham gia các hoạt động của trường và lớp, chớp mắt đã đến giờ ngủ buổi tối. Căn bản tìm không ra thời gian trống. Sau khi tốt nghiệp, tôi muốn tập trung vào vẽ tranh và làm tốt nó."

Thạch Khải hơi đau đầu, dường như cô đã hiểu được ý của Vương Khiết. Sau khi tốt nghiệp, Vương Khiết dự định sẽ ở nhà theo đuổi sở thích của mình.

Nếu như là gia đình có ba mẹ văn minh, với điều kiện tài chính của gia đình cô ta thì điều này hoàn toàn có thể thực hiện được. Nhưng cô ta có người ba nói một không nói hai. Vì thế mọi chuyện rất khó xử lý.

"Tôi có thể thấy cô là người theo chủ nghĩa hưởng thụ hợp thời. Mặc dù cô dựa theo ý ba mình học khoa Quản trị kinh doanh, ông ta sẽ đúng hạn gửi tiền sinh hoạt cho cô. Nhưng mỗi tháng cô đều xài hết tiền sinh hoạt, không còn dư một xu. Nếu như cô làm sai ý của ba cô, ba cô nhất định sẽ cắt tiền của cô. Cô sẽ không có cách nào." Thạch Khải phân tích tình huống.

"Cho nên tôi mới tìm cô giúp đỡ nha!" Vương Khiết vô tội nhìn lại.

Thạch Khải quyết định rút lại những lời vừa mới nói. Cô gái trước mặt này không phải là chị gái rộng rãi, chỉ là thiếu nữ trong hội chứng tuổi teen.

Sau một lúc trầm tư, Thạch Khải nói: "Bắt đầu từ bây giờ, trước khi tốt nghiệp mỗi ngày vẽ một bức tranh, vẽ xong mới có thể ngủ."

"Giảm chi tiêu và tiết kiệm phần lớn tiền tiêu vặt của cô. Bắt đầu tiết kiệm từ bây giờ, đến lúc tốt nghiệp có thể còn được 3-50.000. Sau khi tốt nghiệp xài tiết kiệm, cô có thể sống ở bên ngoài ít nhất 1-2 năm. Chỉ khi có tiền tiết kiệm và có công việc thì cô mới có thể tự tin thương lượng với ba cô. Cô ăn, mặc, ở trong nhà; vậy thì đừng trách ba mẹ can thiệp vào cuộc sống của mình."

"Nếu như cảm thấy không đủ tiền thì đi làm gia sư, gửi bản vẽ của mình. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần. Cho đến khi chất lượng bản phác thảo của cô có thể thông qua mới thôi. Ngoài ra, giảm bớt những giao tiếp không cần thiết, phải sắp xếp để có thời gian trống."

"Ước mơ không phải nghĩ ở trong mơ thì có thể làm được, xin mời biến thành hành động."

Vương Khiết liên tục tặc lưỡi, vẻ mặt rất thất vọng: "Như vậy quá cực khổ. Phải vẽ tranh mỗi ngày, còn phải làm gia sư kiếm chút tiền. Không thể tận hưởng dùng tiền mua quần áo, mua mỹ phẩm dưỡng da, cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa?"

"Mấu chốt nhất chính là, coi như ăn mặc tiết kiệm được 3-50.000 thì chút tiền này làm sao đủ xài? Chống đỡ không được bao lâu."

"Hơn nữa, vẽ tranh cũng không biết bao lâu mới có thể tạo ra thành tích. Lỡ như phải mất 8 năm hay 10 năm thì sao? Lỡ như cả đời cũng không làm được thì sao?"

"Tôi là thầy bói, không phải thần tiên, không có cách nào làm cho cô bỗng nhiên có được thực lực như một học sĩ vẽ tranh minh họa chuyên nghiệp được." Thạch Khải không khỏi than thở.

"Thành thật mà nói, nếu như lúc cô mới vào đại học đã tàn nhẫn quyết tâm với bản thân mà dùng thời gian bốn năm luyện tập vẽ thì bây giờ có lẽ không cần nghĩ đến vấn đề này nữa. Sở thích có thích hợp ăn chén cơm này hay không thì phải dựa vào chăm chỉ mới có thể đi xa. Cô có thể dựa vào ước mơ nuôi sống bản thân hay không, mọi thứ sẽ rõ ràng."

"Nhưng cho dù cô không vì ước mơ thì cô cũng phải nghĩ đến những điều khác. Nếu như bây giờ không chịu khổ, tương lai cô sẽ luôn bị ba cô kiểm soát. Vào công ty làm việc ba cô sắp xếp. Khi lớn tuổi một chút thì gả cho người mà ba cô lựa chọn. Sau khi sinh con, nuôi con như thế nào phải do ba cô quyết định."

Nói xong câu cuối cùng, Thạch Khải nhìn chằm chằm Vương Khiết: "Cho dù như vậy, cô cũng muốn bằng lòng với hiện trạng này sao?"

Vương Khiết phụt cười: "Đừng nói đáng sợ như vậy. Ba tôi là thích kiểm soát tôi một chút thôi. Nhưng không nghiêm trọng như vậy đâu."

Cô ta nghiêng đầu: "Tôi muốn hỏi là, lỡ như sau khi tôi tốt nghiệp đi học vẽ tranh chơi trước một thời gian, ba tôi có thể tức giận không? Có thể thật sự nhẫn tâm cắt đứt tiền sinh hoạt của tôi hay không? Nãy giờ tôi cứ cảm thấy cô kéo đi thật xa, dường như không phải trả lời câu hỏi của tôi."

Thạch Khải khẽ thở dài: em gái à, chờ em lại lớn thêm mấy tuổi và chịu chút cực khổ thì em sẽ biết đây là cùng một vấn đề.

Nhưng, nếu khách hàng không muốn nghe Thạch Khải cũng không muốn khuyên nữa, thành thật trả lời câu hỏi: "Ông ta sẽ. Thẻ ngân hàng sẽ bị ngừng hoạt động, mỗi tháng sẽ không chuyển tiền vào thẻ cho cô nữa, sẽ không đồng ý cho cô ở trong nhà. Ông ta sẽ dùng kinh tế làm cho cô đồng ý với quyết định của ông ta."

Vương Khiết hơi thất vọng: "Như vậy à, vậy thì không có cách nào."

Thạch Khải không muốn nói thêm gì nữa. Khách hàng này căn bản không có ý định mạnh mẽ thay đổi hiện trạng, cô nói cái gì cũng vô dụng.

Điều này giống như bệnh nhân đến bệnh viện khám bệnh, bác sĩ chẩn đoán sai bệnh như kê thuốc đúng bệnh. Nhưng nếu bệnh nhân sau khi khám bệnh xong không uống thuốc thì bệnh không khỏi được.

"Nhưng tôi vẫn cảm ơn cô." Vương Khiết hỏi số tài khoản của Thạch Khải, sau khi chuyển khoản rồi rời đi.

Động tác nước chảy mây trôi, trả tiền rất sảng khoái.

--- --- Sau khi Vương Khiết rời đi, Diệp Văn từ trong đại sảnh tiến vào phòng riêng: "Xem bói xong?"

Thạch Khải nhìn trời: "Lần này không thể coi như xem bói, chỉ có thể coi như trò chuyện thôi."

Diệp Văn ngồi xuống cười nói: "Điều kiện trong nhà Tiểu Khiết khá giả, từ nhỏ chưa bao giờ chịu khổ, không có khái niệm về tiền bạc."

"Có ước mơ, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ làm bất cứ điều gì cho ước mơ của mình."

"Muốn thay đổi hiện trạng nhưng sợ chịu khổ."

"Cảm thấy ba kiểm soát quá nhiều, cuộc sống không như ý, lại tham lam giường ấm cho ba cung cấp."

"Nói tóm lại, một lời khó nói hết." Thạch Khải rất bất lực.

"Vốn dĩ tôi cũng không muốn lấy tiền tư vấn. Nhưng cô ấy dường như không để tâm đến con số đó. Không phải tiền mình cực khổ kiếm được, thực sự là không đau lòng một chút nào. Từ nhỏ đã không lo chuyện cơm áo, cô ta có lẽ không hiểu được cảm giác thiếu tiền khó chịu bao nhiêu."

Diệp Văn an ủi: "Gia đình có tiền, đương nhiên không cần chịu khổ. Nó không nghe cũng không sao, trả tiền tư vấn là được."

Thạch Khải cười: "Cũng đúng. Tôi kiếm tiền của tôi, cũng đưa ra đề nghị từ lương tâm. Có tiếp thu hay không đó là chuyện của cô ta. Nhưng nói lại còn phải cám ơn bà đã đưa đường dẫn lối."

Cô mở tài khoản điện thoại ra nhìn thấy 1000 đồng mới vào tài khoản. Cô cười đến hài lòng. Sau khi chuyện làm ăn dần đi đúng hướng, Thạch Khải đặt ra mức phí tư vấn là 1000.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, hầu hết khách hàng sẽ tặng cho cô một món quà cảm ơn khác. Về phần giá trị của quà cảm ơn bao nhiêu thì tất cả phụ thuộc vào thành ý của khách hàng.

Nhưng nói là nói xem thành ý của khách hàng, thành ý nặng nhẹ cũng sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của Thạch Khải về người đó. Ngoại trừ khách hàng xác định cả quãng đời còn lại của mình sẽ không bao giờ gặp rắc rối lần thứ hai, cũng sẽ không bao giờ đến cầu xin sự giúp đỡ của cô. Vậy thì không cho cũng không sao.

Nhưng ai có thể có được sự tự tin này chứ?

Vì lẽ đó, thu nhập thêm của Thạch Khải rất tốt. Cộng với phí tư vấn, cô đã trở thành một phú bà trẻ. Sự nghiệp thành công, tình yêu thuận lợi, cuộc đời thắng lớn viết hoa!

Diệp Văn rất xúc động: "Tôi cũng không ngờ chỉ nói qua mấy câu với bạn bè trong giới đã có nhiều người quan tâm như vậy."

"Nhưng cũng khó trách, sau khi giàu có thì có bao nhiêu người chịu quay lại cuộc sống khó khăn trước đây chứ? 1000 đồng đối với người bình thường là một khoản tiền lớn. Nhưng đối với đám người trong giới cũng chỉ là mưa bụi, tốn chút tiền lẻ để loại bỏ nguy cơ nghèo lại tiềm ẩn, giao dịch này quá có lời."

"Lùi lại một bước, cho dù xem bói không hiệu quả thì cầu an lòng cũng tốt."

"Loại suy nghĩ này rất tốt, vô cùng tốt. Tôi hy vọng ngày càng có nhiều người có loại tinh thần sống yên ổn nghĩ đến ngày nguy hiểm!" Thạch Khải nghiêm túc khích lệ, sau đó bổ sung một câu: "Như vậy chuyện làm ăn của tôi mới có thể không ngừng phát triển, khách đông như mây."

"Đó là do đại sư giỏi, bói rất chính xác. Cho dù không giới thiệu khách hàng thì sau khi tên tuổi của đại sư truyền ra sẽ có nhiều người tìm đến, nâng vàng thật bạc trắng cầu xin cô giúp đỡ." Diệp Văn nói chân thành.

Nếu là người khác, sao bà dám tùy tiện mở miệng giới thiệu cho bạn bè chứ? Lỡ như khách hàng vừa được giới thiệu đã bị người gọi là đại sư lừa thì người có liên quan là bà cũng sẽ bị liên lụy. Cũng chính là Thạch Khải, bà thật sự bị thuyết phục, chắc chắn là cao nhân mới dám giúp đỡ mở rộng.

Đang nói đùa thì điện thoại của Thạch Khải vang lên.

"Chờ một chút." Thạch Khải vội vàng nói một tiếng với Diệp Văn mới bắt điện thoại: "Alô!"

Giọng Hứa Ninh truyền đến: "Tử Uyên đã xảy ra tai nạn xe cộ, hiện nay đang nằm trong bệnh viện. Nhưng cậu ta chết sống ầm ĩ muốn gặp em. Bây giờ em có rảnh không? Có thể đến đây một chuyến không?"

Thạch Khải liếc nhìn ngày trên lịch, mùng 6. Sau đó rơi vào im lặng.

Người có đại sư âm thầm nhắc nhở, nhưng không chịu nổi có người muốn tìm cái chết!