Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 28



"Hay là đổi khách hàng khác đi, độ khó này quá cao..." Trên đường đi, Hứa Ninh yếu ớt nói.

"Anh đừng lo lắng, đây là ứng cử viên thích hợp nhất." Thạch Khải cười động viên.

Ngay khi tiếp xúc với thông tin, cô đã nhận được tất cả video của khách hàng. Vì vậy cô biết được ý định thật sự, ngân sách và điểm mấu chốt của mỗi khách hàng.

Cô biết mình đã lựa chọn những khách hàng có yêu cầu đơn giản nhất và nhu cầu gấp rút nhất.

"Thông tin mà anh trai của anh đưa cho anh có ghi chép, công ty bọn họ là muốn mua một tòa nhà để làm ký túc xá cho nhân viên. Nhưng lần trước nhân viên nghiệp vụ đã giới thiệu toàn bộ khu chung cư đơn lẻ. Bọn họ đều từ chối, nói cần phải suy nghĩ thêm, chậm chạp không đưa ra quyết định. Điều này nói rõ bọn họ chê giá cao, ngân sách không đủ. Nhưng Hứa thị kinh doanh đều là chung cư trung và cao cấp, chung cư đơn lẻ được đề xuất là loại rẻ nhất." Hứa Ninh báo cáo tình hình.

Cậu đã đọc qua thông tin khách hàng, đã có lúc cảm thấy khách hàng này hoàn toàn không thể ký hợp đồng.

"Em biết, vì vậy lần này chúng ta sẽ không giới thiệu chung cư đơn lẻ cho bọn họ." Thạch Khải hoàn toàn tự tin.

Vậy giới thiệu cái gì? Hứa Ninh ngẩn ra.

Sau khi đến công ty đối phương và gặp người phụ trách, Hứa Ninh tỏ ra rất bình tĩnh. Nếu trao đổi không thành công thì lại thay khách hàng khác mà trao đổi.

Thạch Khải lại tràn đầy tự tin. Sau khi ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề: "Ông Lâm phải không? Xin chào, tôi họ Thạch, người bên cạnh tôi họ Hứa, chúng tôi là nhân viên của tập đoàn Hứa thị. Lần trước đồng nghiệp giới thiệu cho ông là chung cư đơn lẻ. Sau khi suy nghĩ lại chúng tôi cảm thấy không thích hợp. Cho nên lần này đặc biệt đến đây muốn giới thiệu cho ông một chung cư khác."

Ông Lâm đeo một cặp kính gọng vàng, dáng vẻ rông rất lịch sự thanh lịch. Ông nghe vậy trong mắt loé lên một tia nghi ngờ: "Giới thiệu một chung cư khác? Loại nào?"

Thạch Khải nhìn về phía Hứa Ninh.

Hứa Ninh bình tĩnh lấy ra rất nhiều tư liệu từ trong cặp. Thực ra cậu cũng hoàn toàn không biết nên lấy ra cái gì, vì thế lấy hết tư liệu ra.

Thạch Khải lấy ra thứ mình muốn từ bên trong đưa cho ông Lâm: "Khu chung cư nhỏ này mới được xây dựng. Trong đó có bốn tòa nhà chưa được bán ra bên ngoài, mỗi căn nhà đều được xây dựng theo đúng quy định của pháp luật, không có bất kỳ sự lỏng lẻo nào. Quan trọng hơn chính là những căn nhà này đều có diện tích như nhau, toàn bộ đều có giấy chứng nhận quyền sở hữu."

Khi Hứa Ninh nghe được một nửa thì cảm thấy có gì đó không ổn. Ở chỗ ông Lâm không nhìn thấy, cậu lặng lẽ kéo góc áo của Thạch Khải.

Chung cư đơn lẻ không có giấy chứng nhận quyền sở hữu cũng không chịu mua. Khu chung cư nhỏ Thạch Khải giới thiệu có tổng giá trị ít nhất là gấp 5 lần so với chung cư đơn lẻ trước đó!

Vị trí của khu chung cư mới tốt, kiểu chung cư quy hoạch đẹp, có giấy chứng nhận quyền sở hữu. Mỗi căn nhà diện tích lớn, có nhiều nhà trống, đối phương làm sao có khả năng đồng ý mua chứ!

Nói không chừng sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, nghĩ lại thấy rất thê thảm.

Thạch Khải mỉm cười động viên Hứa Ninh và ra hiệu cho cậu không sao cả.

Hứa Ninh lập tức đổi ý. Chỉ cần tùy tiện nói chuyện, lỡ như bị ném ra ngoài cậu nhất định sẽ che ở trước mặt Thạch Khải.

Sắc mặt của ông Lâm không chắc chắn, ông hỏi một cách khó hiểu: "Tại sao hai người lại đột nhiên quyết định giới thiệu cho công ty tôi khu chung cư này?"

Thạch Khải chậm rãi nói: "Bởi vì ban đầu nhân viên nghiệp vụ của chúng tôi đã nghĩ sai về ý định của quý công ty."

"Quý công ty hy vọng mua khu chung cư làm ký túc xá cho nhân viên cũng không phải vì để giải quyết vấn đề khoảng cách đi lại bình thường của nhân viên, mà là muốn làm phần thưởng cho nhân viên trung thành. Sau khi nhân viên phục vụ cho công ty đến năm được quy định sẽ được tặng căn nhà cho những nhân viên thâm niên siêng năng vì đã phục vụ công ty nhiều năm. Chung cư đơn lẻ không có giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở, quý công ty sẽ không có cách nào đưa giấy chứng nhận quyền sở hữu cho nhân viên trung thành. Mặc dù đồng ý miệng tặng cho nhân viên, nhưng không có giấy chứng nhận quyền sở hữu thì không có cách nào sang tên. Trước sau không có cách nào để nhân viên yên tâm."

"Sau khi làm rõ điều này và nhìn lại chung cư đơn lẻ đã giới thiệu cho ông, rõ ràng tòa nhà đó không phù hợp."

"Khu chung cư mới rất gần quý công ty, đi làm rất thuận tiện, tiện ích xung quanh cũng rất tốt. Siêu thị, nhà hàng, trạm xe buýt, trường học, bệnh viện, không thiếu thứ gì cả."

"Ngoài ra, tổng diện tích tòa nhà mới rất lớn, bên trong có rất nhiều căn nhà. Dựa theo số lượng nhân viên của quý công ty, ít nhất trong vòng 10 năm quý công ty không cần tìm nơi khác để sắp sếp chỗ ở cho nhân viên."

Sau khi im lặng một hồi, ông Lâm mỉm cười, mang theo chút thoải mái: "Nếu như lúc trước là cô Thạch đến thương lượng thì chúng ta có lẽ không cần tốn nhiều thời gian của nhau như vậy. Tôi đã tìm mấy nhà bất động sản, giới thiệu mấy chung cư đều không hợp ý. Thành thật mà nói, trước khi hai người đến chúng tôi đã nghiêm túc suy xét đến việc tự đầu tư mua đất xây nhà."

Hứa Ninh sững sờ trước sự phát triển đột ngột này. Bọn họ mới nói được mấy câu, bây giờ đã quyết định rồi à?

Ông Lâm đỡ mắt kính lên nói: "Giá cả thì sao? Bao nhiêu tiền?"

Thạch Khải cười: "Bây giờ ông Lâm có rảnh không? Không bằng tự đi xem chất lượng của khu chung cư. Nói cho cùng, giá cả của khu chung cư đắt hay rẻ, hoàn toàn do chất lượng của nó quyết định."

Ông Lâm dựa lưng vào ghế dựa, thở dài nói: "Tôi đã gặp qua rất nhiều nhân viên nghiệp vụ và nghe qua rất nhiều lời giới thiệu. Nhưng những lời này của cô Thạch là hợp ý tôi nhất. Chính là đạo lý này."

Nói xong, ông Lâm đứng dậy thu dọn đồ đạc, dự định lát nữa đi ra ngoài xem chung cư với hai người.

Hứa Ninh sững sờ ngồi bên cạnh, cả người ngạc nhiên đến bị sốc.

"Có thể được không?" Sau khi lấy lại tinh thần, Hứa Ninh nhỏ giọng hỏi Thạch Khải, hy vọng sẽ tìm thấy chút tự tin trên người Thạch Khải.

Thạch Khải cũng nhỏ giọng nói: "Không sao. Em biết rất rõ công ty này, biết rõ bọn họ muốn gì. Chỉ cần chất lượng chung cư không thành vấn đề, có lẽ có thể trực tiếp ký hợp đồng. Đến lúc đó nhớ báo giá tổng cao hơn 20%."

Cho dù khi giá tổng cao hơn 20% thì giá cả cũng nằm trong phạm vi ngân sách của đối phương. Chỉ cần chất lượng nhà tốt, đối phương sẽ sẵn sàng chi tiền.

Theo như video tương lai cô nhận được thì đối phương thật sự đã đi mua đất xây nhà. Bởi vì không quen thuộc với quy trình trong đó nên lãng phí rất nhiều tiền. Đồng thời chất lượng nhà xây ra chỉ có thể coi là loại trung bình, không tốt bằng chung cư mà cô giới thiệu.

Một bên kiếm được nhiều tiền hơn. Một bên chi ít tiền hơn, chất lượng đồ vật tốt, còn đỡ rắc rối. Kết quả hai bên cùng có lợi!

"..." Bán nhà với số lượng lớn không nên bán giá sỉ sao? Hứa Ninh vẫn còn đang ngây người như cũ.

--- --- Quả nhiên mọi thứ đúng như lời Thạch Khải nói. Ông Lâm đi tham quan khắp khu chung cư, không chỉ có chắc chắn với hệ thống kiểm soát ra vào chặt chẽ mà càng hài lòng về chất lượng nhà trong khu chung cư.

Sau khi đi tham quan xong khu chung cư, ông lập tức yêu cầu ký hợp đồng với Hứa thị.

Hứa Ninh cảm thấy xấu hổ khi phải tăng giá lên 20%, nên chỉ tăng lên 10% rồi báo giá ra.

Ai biết được ông Lâm trông giống như đã nhặt được một hàng rẻ tiền, vui sướng không ngừng than thở: "Giá này mua được, nó có giá trị đó! Đừng nói nữa, ký hợp đồng thôi."

Hứa Ninh choáng váng.

Sau khi ký tên lên hợp đồng, Thạch Khải tiễn ông Lâm đi, cậu vẫn còn đứng ngây người tại chỗ.

Thạch Khải buồn cười, vẫy tay ở trước mắt cậu hai cái: "Tỉnh lại đi!"

"Em nhéo anh thật mạnh một cái đi. Anh nghi ngờ là mình đang nằm mơ." Hứa Ninh vươn ra cánh tay trắng nõn gầy gò, ánh mắt mê man.

Ngay khi ánh mắt của Thạch Khải chạm vào cánh tay trắng nõn, lại nghĩ đến nội dung của đoạn video ngắn, theo bản năng nhanh chóng dời tầm mắt đi: "Anh đã ký được hợp đồng rồi, không tốt sao?"

"Tốt, tốt đến mức có chút không chân thực." Hứa Ninh nhỏ giọng thì thào.

Sau khi suy nghĩ một chút, cậu nghiêm túc nói: "Cảm ơn em đã giúp anh một việc lớn, để tỏ lòng biết ơn anh đồng ý lấy thân báo đáp."

"Được!" Thạch Khải vui vẻ đồng ý: "Em chấp nhận thân thể của anh."

Trên mặt Hứa Ninh không nhìn thấy một chút vui mừng nào, biểu hiện ngày càng buồn bực nặng nề, tức giận nói: "Anh biết mình đang nằm mơ mà!"

Cậu thuận miệng nói bậy lấy thân báo đáp, Thạch Khải sao có thể không mắng cậu bệnh thần kinh, ngược lại còn mở miệng đồng ý chứ? Rõ ràng chỉ có trong mơ mới có chuyện tốt như vậy!

Nghĩ lại dù sao cũng đang nằm mơ, Hứa Ninh mặt dày được voi đòi tiên yêu cầu: "Vậy em hôn anh đi."

Thạch Khải liếc mắt một cái đã nhìn ra Hứa Ninh đang suy nghĩ gì. Cô giả vờ không biết, nghe lời nâng gương mặt đẹp trai của Hứa Ninh lên, hôn lên môi một tiếng 'chụt' thật lớn.

Hứa Ninh liếm môi, cảm thấy cả người càng hôn mê, hạnh phúc sắp nổi bong bóng. Cậu xua tay: "Em đi đi, anh phải tỉnh lại, còn phải bận bịu chuyện chính."

Bận bịu chuyện chính gì? Chuyện chính đã kết thúc từ lâu.

Thạch Khải cố nhịn cười, cũng không vạch trần hỏi: "Anh có việc phải làm?"

"Đúng vậy!" Hứa Ninh nghiêm túc gật đầu: "Bây giờ không phải lúc ngủ mơ, lát nữa anh phải làm việc với người anh thích."

"Làm việc với người anh thích?" Thạch Khải tiếp tục hỏi, thực sự cười đến đau bụng như trên mặt vẫn phải nhịn đến khổ sở.

Ngu ngốc lại còn không ý thức được anh không phải đang nằm mơ.

Thạch Khải ý đồ xấu mà chờ bên cạnh xem kịch vui. Cô rất muốn biết rốt cuộc đến khi nào Hứa Ninh mới có thể phản ứng lại.

"Đúng vậy." Dù sao là trong mơ nên Hứa Ninh có can đảm nói ra những gì trong lòng.

"Anh thích cô ấy, tính ra đã thích mấy năm rồi. Nhưng mà anh không biết phải nói thế nào với cô ấy. Trước đây anh không sợ trời không sợ đất. Từ khi thích cô ấy, mặc kệ làm chuyện gì cũng đều lo lắng sẽ bị cô ấy chán ghét."

"Trước đây, cô ấy luôn tránh mặt anh, không muốn có quan hệ gì với anh." Hứa Ninh hơi phiền muộn.

Nhưng cậu rất nhanh lại vui vẻ trở lại: "Nhưng từ khi anh giúp cô ấy. Sau khi gặp lại, cô ấy dường như không ghét anh. Thỉnh thoảng cô ấy sẽ chủ động gọi điện thoại cho anh!"

Thạch Khải cố nhịn cười, nghiêm túc hỏi: "Anh thích cô ấy nhiều như vậy?"

"Tất nhiên rồi." Hứa Ninh trả lời không chút do dự.

Sau đó cậu cẩn thận nhìn Thạch Khải, nhỏ giọng nói thầm: "Nếu không phải là quá yêu thích, cũng sẽ không nằm mơ thấy tỏ tình với cô ấy."

Lại sờ vào đôi môi được hôn qua, Hứa Ninh cười đến thỏa mãn, nghiêm túc nói: "Mặc dù giấc mơ rất đẹp, nhưng anh thật sự không thể đắm chìm trong giấc mơ nữa."

"Thôi, anh đang bận. Em đi trước." Thạch Khải tùy tiện lừa gạt hai câu, chạy nhanh đi xa. Rất sợ ở lại lâu không nhịn được cười ra tiếng sẽ tổn thương lòng tự trọng của Hứa Ninh.

Xung quanh không còn ai, Hứa Ninh quyết định tự nhéo mình tỉnh.

Cậu duỗi tay ra, dùng sức: "Ôi... đau quá!"

Hứa Ninh nhéo xong vẻ mặt chết lặng. Cậu phát hiện mình vẫn đang đứng tại chỗ...