Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 7



Phải nói, đúng làkhông có ai chú ý tới, ở góc độ đó rất khó thấy, ở trên màn hình, chỉthấy một bên bên mặt, mà thứ Liễu Y che đậy sau ánh mắt, thật không cóthể nhìn ra, chỉ có một mình Lục Thanh cúi đầu mới phát hiện ra mà thôi.

Liễu Y ngoài mặt bình tĩnh, thật ra trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đỗi cáchkhác thật sự là qua được, đây chính là cái Liễu Y suy nghĩ rất nhiều,khi quyết định làm, chỉ cần có kết quả tốt là được, rồi gật đầu với LụcThanh một cái: “Cám ơn đã chiếu cố.”

Xong rồi Liễu Y xoay ngườiđi ra ngoài, mím môi một cái, qua cửa ải này, còn phải diễn hai cảnh độkhó 5 sao nữa, thật là đau đầu.

Mà nhìn bóng lưng của Liễu Y, Lục Thanh nhíu mày, ánh mắt mang theo nghi ngờ, cô gái này lúc nãy nóichiếu cố, mà chẳng có cử chỉ gì.

Từ lúc nãy tới bây giờ, LụcThanh phát hiện anh nhìn không ra con người thật của Liễu Y, ngoài mặtthì khiêm tốn, lại không phải bởi vì anh là đại bài(*), mà chạy lại xunịnh làm quen, thái độ rất tôn kính, rồi anh lại không nhìn thấy cáiloại tôn kính phát ra từ nội tâm, khuôn mặt nhu nhược kia nhìn rất hợpvới vẻ mặt bình tĩnh, thật sự là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh,đặc biệt là vừa rồi nhìn thấy Tần Văn, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ.

Lục Thanh nhớ rõ ba tháng trước, cô gái này mặt đầy nước mắt, yếu đuối, bất lực ngăn Tần Văn lại, cầu xin trả Dương Vanh lại cho cô ta, mà bây giờlại nghĩ thông suốt, còn cho là chẳng có gì.

Thật ra Liễu Y chẳng có ý nghĩ gì, vừa rồi thấy điện ảnh lớn Lục Thanh đứng trước mặt cô,căn bản cũng không có một chút cảm xúc gì, mà lúc quay phim, bị LụcThanh ôm trong ngực, ngược lại còn nổi hết cả da gà, bởi vì trong thếgiới kia của cô, con người chia làm hai loại, có sức mạnh và không cósức mạnh, tất cả dựa vào sức mạnh để giải quyết.

Cho nên, đối mặt với Lục Thanh, tâm tính Liễu Y rất bình thường, còn Tần Văn đối vớiLiễu Y mà nói, thì phân loại ra, chỉ vì phải trả nợ cho quyền sử dụngthân thể này nên mới nhìn đến cô ta là một loại, mà đạo diễn Hàn cũngphải phân loại, chỉ vì để no bụng nên loại người này không thể đắc tộilại là một loại khác, quay xong phim lần này, đến lúc đó có thể nhớ rõai với ai, lại là vấn đề khác.

Tiền Văn Phương nhìn Liễu Y thuậnlợi quay phim xong, khẽ cười, nhìn thấy Liễu Y đang đi tới, định chạytới ôm, liền bị Liễu Y nhanh chóng tránh né.

Liễu Y nhìn Tiền Văn Phương đang cừng đờ, ngay sau đó nói: “Người em dơ lắm.”

Tiền Văn Phương không đề ý khoát tay, nghiêm túc nói: “Liễu Y à, bây giờ bắt đầu là giai đoạn thành công, cố gắng lên, đạo diễn Hàn kén chọn ngườinhư vậy, em còn có thể thuận lợi thông qua, tương lại của em sẽ rất sáng sủa.”

Liễu Y im lặng liếc nhìn, thầm nghĩ, sẽ rất sáng sủa, nếu thông qua hai cảnh quay kia.

Liễu Y với Tiền Văn Phương đứng ở trong góc, lấy hộp cơm, cúi đầu nói chuyện với nhau.

“Ơ, tôi tưởng đây là ai cơ chứ, thì ra là tiểu tam, thế nào, Tần tỷ giúp cô lấy được vai diễn này, làm sao còn không đi cảm ơn, đừng nói là cònmuốn làm tiểu tam đi.” Đào Tinh Tinh trong lòng rất ấm ức, đừng tưởngrằng mình không có chú ý, mới vừa rồi Lục Thanh nhìn cô ta vài lầnrồi, con này mà cũng xứng sao.

Liễu Y ngẩng đầu nhìn con đàn bàđang bới móc mình, người này chị Tiền nói là tiểu minh tinh thì phải,liếc mắt nhìn đám người đang yên lặng xung quanh, đều đang xem kịchvui, mà cách đó không xa, Tần Văn với Lục Thanh nghe động tĩnh cũng nhìn qua.

Tiền Văn Phương nhanh chóng đứng lên, nhưng bị Liễu Y lôikéo ống quần, mới nhớ tới đây là chỗ nào, nhìn đạo diễn Hàn đang ăn cơm, ngừng cơn tức, hừ một tiếng.

"Thì ra là Tiền Văn Phương à, làmsao lại mang theo tiểu tam lại đây, không ai tìm thêm đi, thứ người nhưthế, cô còn muốn làm người đại diện của cô ta, đầu cô bị gì thế, chậcchậc." Đào Tinh Tinh nhìn Liễu Y không lên tiếng, tiếp tục chửi, có chút đắc chí, mắt liếc nhìn Lục Thanh, nhếch miệng nở nụ cười.

Liễu Y cho Tiền Văn Phương ánh mắt bình tĩnh, cúi đầu tiếp tục ăn, mà ánh mắtthoáng qua một tia tàn nhẫn, hiện tại không thể ra tay, cô sẽ ghi nhớ,không phải là không đánh lại, mà là chưa tới lúc, vì để cho đạo diễn Hàn không gây khó khăn cho cô, cô nhịn.

Đào Tinh Tinh nhìn khiêukhích nửa ngày, Liễu Y cũng không thèm hợp tác, sắc mặt khẽ biến thànhgiận, trực tiếp lấy tay quăng hộp cơm của Liễu Y: "Hạng ba chính là hạng ba, còn không nể tình, tôi đang nói chuyện với cô đó, lỗ tai cô điếcà."

Liễu Y một cái cũng không bắt bẻ, không ngờ con đàn bà nàylại làm như thế, cúi đầu nhìn hộp cơm của mình, đau lòng muốnchết, khóe miệng mấp máy, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn con đàn bà đó, rấtmuốn tát cho một cái, tay siết chặt, dùng lực tinh thần xem xét, thấyđạo diễn Hàn đang ăn cơm liếc qua đây, bình tĩnh đứng dây, cùng đối diện với con đàn bà đang giận dữ gật đầu nhẹ, hồi lâu: “Có thói quen lãngphí lương thực là không được, còn nữa, động tay động chân mới gọi là hẹp hòi.

Đào Tinh Tinh kinh ngạc ngay lăng tại chỗ, ngay sau đó phản ứng kịp, đưa tay liền muốn cho Liễu Y một bạt tai, lại chụp hụt.

Tại sao lại chụp hụt, bởi vì lúc đó Liễu Y ngồi xuống, nhặt hộp cơm lên, tiếp tục ăn.

Đào Tinh Tinh ngột ngạt khó thở lần đầu tiên cảm thấy để cho không ngườinào coi phải không nhưng tha thứ tội, tiến lên một bước, liền muốn độngthủ, cánh tay kia bị Hàn Thần bỗng nhiên xuất hiện chặn lại, sợ vội vàng ra tiếng: “Đạo diễn Hàn.”

Liễu Y không động thủ, là do được bantặng lực tinh thần, biết Hần Thần đi tới, nếu Hàn thần không ngăn cản,cô cũng không để Đào Tinh Tinh đánh mình, mắt chớp chớp, lần này, mớikhiến cho Hàn thần nhượng bộ trong cảnh quay thứ hai, coi như cô diễnkhông được, cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi đoàn phim.

Liễu Y phải tính sao cho có lợi cho cô.

Mà Hàn Thần vẻ mặt giận dữ, buông tay Đào tinh Tinh ra, hừ một tiếng:“Không muốn diễn, thì cút ngay, còn muốn ở trong đoàn phim, thì an phậnmột chút.”

Hàn Thần cũng không phải muốn giúp Liễu Y, chỉ là cóchút chuyện quá khó nhìn, cảnh cáo liếc nhìn Đào Tinh Tinh, liếc nhìnLiễu Y đang cúi đầu ăn, bỏ đi mặc kệ.

Sau khi nhất thời im lặng,mọi người bắt đầu nhỏ giọng nói thầm, trừ Đào Tinh Tinh sững sờ, còn cóLiễu Y cúi đầu dùng lực tinh thần, quan sát biểu tình của mọi người.

Nhìn mỗi người vẻ mặt một cái không sót gì, Tần Vân nhìn về phía bên nàymang theo ác ý, Lục Thanh phong khinh vân đạm cười một tiếng, nhữngngười khác, có người mang theo hả hê, có người mang theo đùa cợt, còn có một số ít người đồng tình nhìn về phía Đào Tinh Tinh, mà căn bản khôngai cho Liễu Y một vẻ mặt tốt.

Liễu Y suy nghĩ, rốt cuộc thân thểnày đã làm ra chuyện gì, nhưng mà, cũng không liên quan tới cô, sau lầnnày, cô cũng không diễn nữa, chỉ mong lần này kết thúc tốt đẹp, có thểlấy tiền của mình, là tốt rồi, nếu làm không công, Liễu Y không làmđược.

“Đừng có ăn, rất bẩn.” Tiền Văn Phương thấy Đào Tinh Tinhhung hăng liếc nhìn Liễu Y, đã quay đầu đi mất, thì thở phào nhẹ nhõm,lúc chợt phát hiện con bé bên cạnh lại tiếp tục ăn, vội vàng ra tiếng.

Liễu Y vừa nghe, tăng tốc tốc độ, chỉ hai muỗng liền ăn xong, ngẩng đầu nhìn Tiền Văn Phương: “Đã ăn xong rồi, chị Tiền.”

“Em…” Tiền Văn Phương mở to hai mắt, thở dài một tiếng: "Mới vừa rồi em làmrất đúng, nếu cùng Đào Tinh Tinh cãi nhau, đối với em thì không tốt, dùsao người ở đây cũng nhìn chằm chằm, chỉ là, về sau tránh ra xa chút,mới vừa rồi lúc cô ta đi, ánh mắt kia rất bất thường."

"Uh, biết rồi, chị Tiền, nói cho em nghe một chút về con Đào Tinh Tinh đó đi." Liễu Y nhỏ giọng mà nói ra.

"Không phải mới vừa đã nói qua rồi sao." Tiền Văn Phương có chút nghi ngờ.

"Cụ thể một chút , em chỉ là muốn biết rõ ràng." Liễu Y nói.

"Được rồi, em cũng đừng tìm cô ta gây phiền toái, mặc kệ như thế nào, ở côngty, cũng cũng được tính là một tiểu minh tinh." Sau khi Tiền Văn Phươngcảnh cáo một tiếng, từ từ nói về chuyện Đào Tinh Tinh.

Sau khiLiễu Y nghe Tiền Văn Phương nói xong, trong lòng có hiểu rõ, Đào TinhTinh chỉ có thể coi là loại nghệ sĩ thường ló mặt, cô híp mắt lại, sẽ để đó tính sổ sau.

Buổi chiều, Liễu Y cầm kịch bản ngồi ở một bêngiả vờ giả vịt, mà mắt nhìn thẳng vào cảnh phim đang quay, thực tế cùngvới lý thuyết luôn chênh lệch một chút, rốt cuộc có thể học được một íttrong thực tế, Liễu Y nắm chặt mỗi phút mỗi giây để học tập.

Chờđến phiên Liễu Y diễn, đã là hoàng hôn, Liễu Y trấn định lôi trang phụchóa trang cô mới thay xong, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi vào.

Hàn Thần thản nhiên nhìn thoáng qua, Lục Thanh dặn dò xong, sau đó nhìnLiễu Y cái hiểu cái không, không tự chủ lại nói một lần nữa, ngay sau đó khoát tay: "Bắt đầu đi,làm xong sớm, rồi nghỉ ngơi sớm.”

Liễu Yvới Lục Thanh đã từng đóng chung một lần, lần này trước khi diễn, haingười nhỏ giọng tập lời thoại một lần, phải nói, Liễu Y mặt dày xin nhờanh ta chỉ bảo, sau khi trong lòng nắm chắc, nói với Lục Thanh tiếng cám ơn.

Quán trà nhỏ ven đường, thỉnh thoảng có mấy diễn viên quầnchúng đi ngang qua, lúc này ở xa có một con bạch mã đang chạy tới, màngười cưỡi ngựa đi ngang qua quán trà nhỏ thì vội vàng cho ngựa dừnglại, rồi xoay người xuống ngựa, một loạt động tác lưu loát, có khí phách của hiệp sĩ hào hùng như cơn gió nhẹ thổi qua.

Liễu Y núp bên trong nhà, tâm dần dần lắng lại, một tay giơ bình nước trà lên, một tay bưng cái chén, cúi đầu ủ rũ đi ra.

Hàn Thần mắt tối lại, lập tức phất tay, Liễu Y nghe được âm thanh kêu dừnglại, thân thể cừng đờ, nhìn sang, cô lại sai lầm chỗ nào rồi.

"Cô là con gái thôn quê, cô bây giờ làm ra bộ dạng là đứa đầy tớ trong giađình thì có ích lợi gì chứ." Hàn Thần trực tiếp tiến lên, chỉ vào Liễu Y nói.

Liễu Y bỗng nhiên có chút hiểu rõ, gật đầu: "Thật xin lỗi, đạo diễn Hàn, tôi biết rồi."

"Cô biết, cô mà biết, thế sao cô lại cúi đầu." Hàn Thần nghiêm túc chỉ ra.

Liễu Y thật không khóc ra nước mắt, cô không cúi đầu mà, đó không phải là do mặt cô tê liệt sao, làm sát thủ mà như thế này thật bực mình, thà trựctiếp lấy tay đâm một đao không được sao, kịch bản này rốt cuộc là aiviết vậy trời.

"Đừng luôn cúi đầu, nụ cười rực rỡ một chút, ongái thôn quê phải ngây thơ hoạt bát, biết không, lại một lần nữa, " HànThần liếc nhìn Liễu Y một cái, rồi xoay người đi.

Lục Thanh khóe miệng khẽ cười, gật đầu với Liễu Y, xoay người lên ngựa, cưỡi chạy ra xa.

Đi trở về bên trong nhà Liễu Y hít sâu một hơi, thầm nghĩ, cô nụ cười làkhông có, năng động cũng không có luôn, nhiều nhất là nháy mắt hai cáiđi, chỉ có thể làm thế thôi.

Nghe được tiếng bắt đầu, Liễu Y mộttay bưng bình trà, một cầm tay chén, cọ chân, đợi đến lúc Lục Thanh xoay người xuống ngựa, đi về phía quán trà thì cô như một làn khói đi rangoài, tốc độ cực kì nhanh.

Hàn Thần đang ngồi chợt nhìn thấyLiễu Y xuất hiện trên màn hình, động tác nhanh chóng từ trong nhà đi tới bàn bên cạnh, mới vừa định giơ tay lên kêu dừng lại, khẽ vuốt trán, tốc độ này, căn bản không thể thấy được vẻ mặt, chỉ là, cũng phù hợp, ngaysau đó thả tay xuống, tiếp tục nhìn vào màn hình.

Liễu Y nghiêngmặt về một bên rót nước, vừa liếc nhìn Lục Thanh đang ngồi, nháy mắt hai cái, cúi đầu, sau đó lại liếc một cái, lại nháy hai cái mắt: "Quankhách, xin mời dùng nước.”

Hàn thần một tay sờ cằm, nghĩ đến nhân vật của Liễu Y là sát thủ, tình huống này coi như phù hợp, còn gái nông thôn là phải hoạt bát, nhưng dù sao muốn tùy cơ động thủ, mặc dù khôngcười, nhưng khuôn mặt kia của Liễu Y rất hợp với động tác đôi mắt ngâythơ hồn nhiên, nhưng này, ngay sau đó ông suy nghĩ một chút, cũng khôngcó hô ngừng, tiếp tục xe.

Đợi đến lúc Liễu Y rút ra con dao nhỏtrong tay áo, lúc đó, Lục Thanh bị ánh mắt tàn nhẫn của Liễu Y làm cứngngay tại chỗ, nhất thời không làm gì được, bị Liễu Y lấy tay đâm mộtcái, trực tiếp đâm thẳng vào tim.

"Ngừng, chuyện gì đã xảy ra,Lục Thanh, còn Liễu Y nữa, các người xảy ra chuyện gì." Hàn Thần nhanhchóng đứng lên, này nam chính mà bị giết, thì còn diễn gì nữa.

Liễu Y vừa nghe, tay khẽ run rẩy, cúi đầu liếc một cái, mặc dù dao găm không có đâm thủng, nhưng cô có thể cảm thấy mủi đao đè ở ngực của Lục Thanh, lập tức đứng lên, tằng hắng một cái, một tay lấy cây đao dấu đi, mộttay không được tự nhiên sờ lỗ mũi, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Thậtkhông thể trách cô, vừa cầm được công cụ phạm tội, cô không kìm nénđược, cũng may con dao kia không quá bén, cũng may cô không luyện tậpquá lâu, bằng không thì sẽ xảy ra án mạng.

Lục Thanh vẫn giữnguyên hình dáng vừa nãy, đầu trống trỗng, cúi đầu, nhìn y phục bị vếtdao đâm một lỗ nhỏ, đưa tay sờ ngực hơi đau, không chừng bị bầm tím rồi, nhớ tới ánh mắt tàn nhẫn hồi nãy của Liễu Y,ánh mắt anh phức tạp nhìnLiễu Y đang dứng một bên, cố làm ra vẻ vô tội.

"Lục Thanh, trạngthái của cậu không thích hợp, mới vừa rồi làm sao lại không có phảnứng, chuyên nghiệp một chút chứ, đại minh tinh Lục à." Hàn Thần nói vớiLục Thanh.

"Còn cô nữa, Liễu Y." Hàn thần nhanh chóng quay đầu:"Làm sao lại không phối hợp với Lục Thanh , cô thật to gan, lại dám giết nam chính, có phải không muốn diễn nữa hay không.”