Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 52



Liễu Y đi theo haingười vào căn tin, lập tức hàng loạt ánh mắt nhìn Liễu Y, dù sao trongquân đội ca con muỗi cũng là giống đực, rất khi hiếm thấy một mỹ nữ, còn là một mỹ nữ dịu dàng, phải nhìn cho đã đi chứ, nhiều tiểu tử mặc quântrang, tay cầm bánh màn thầu, chợt buông ra, bánh rớt xuống.

Huấn luyện viên vô cùng hối hận hối hận, nếu như có những người khác thì sao mình bị chú ý cơ chứ, nhưng một mình dễn Liễu Y theo thế này, chắc chắn sẽ đánh động toàn bộ , mắt nhìn bốn phía, cảnh cáo mấy tiểu tử kia,.

Liễu Y không hề hay biết, từng bước đi theo huấn luyện viên tới cạnh bàn ăn, mắt nhìn chằm chằm mấy thau trên bàn ăn, nuốt nướcbọt.

Đợi đến khi có người ralệnh, Liễu Y không không thèm để ý gì, vùi đầu mà ăn, cảm thán, so vớichú Mập ở hội sở, đầu bếp trong đây cũng không tệ, trong đây có cả thaubánh màn thấu để đó, chỉ cần có thể ăn, thì cứ ăn, thật sự là rất tuyệtmà.

Liễu Y bị nghẹn nên uống một ít nước, hài lòng, đồ ăn chẳng có vị gì cả, lòng chua xót nhớ tới chú Mập ở hội sợ.

Mà lúc này, mấy người bàn kế bên rớt cả hàm, nhanh chóng trợn tròn mắt, ấn tượng về Liễu Y đã biến mất tự lúc nào.

Dĩ nhiên, huấn luyện viên với trợ thủ ngồi đối diện Liễu Y mặt không thểnào đen hơn được nữa, hồi nãy còn nhăn nhó cho Liễu Y ngồi cùng bàn, dùsao chưa bao ăn thế này trước mặt phụ nữ, hơn nữa còn có hàng loạt ánhmắt ghen tỵ nhìn chằm, nhưng là, nhìn bánh mặt thầu trước mắt Liễu Y dần biến mất, huấn luyện viên tay cầm bánh màn thầu run lên, mắt nhìn chằmchằm thân thể nhỏ nhắn của Liễu Y, chắc lưỡi tronglòng.

Ăn điểm tâm xong, huấnluyện viên dẫn Liễu Y đi ra ngoài, ở trên đường trở về, khoát tay bảoLiễu Y trở về phòng, còn mình, từ từ đi đến phòng làm việc, chuẩn bị nói chuyện với cấp trên, việc này, nếu như muốn mình làm, thì phải ngheđiều kiện của mình, dù sao giao mình, mình muốn làm sao, đương nhiên làmình quyết định.

Liễu Y đi lên lầu, mắt liếc mấy phòng khác cửađóng chặt, lắc đầu, trực tiếp trở về phòng, duỗi lưng, rồi ngã lêngiường, nhàm chán dùng lức tinh thần xem chung quanh.

Lục Thanh,Lê Hoa với Quách Thiếu Bân không hỗ là đại bài, mỗi người ở một phòng,người thì ngẩn người, ngườ thì ngủ, còn người thì đứng trước cửa sổ, còn bốn diễn viên mới kia được cho ở chung một phòng đang bàn tán gì đó,nhưng Liễu Y không nghe được.

Thật ra thì Lục Thanh với hai người kia thấy không có gì, chỉ là chờ người sắp xếp đi ăn điểm tâm, khôngthấy người, cũng chỉ ở trong phng giết thời gian, mà những người kháccũng không để ý, chỉ là tụ tập lại, tâm sự, căn bản không có suy nghĩtới hậu quả gì sẽ xảy ra.(ⓔmiⓔnⓔhⓔdⓔiễn✿đⓔàn-lê-quⓔý✿đôⓔn)

Chođến lúc mặt trời lên cao, bảy vị này mới thấy không bình thường, trongđó bốn vị kia mới suy đoán, mà Lục Thanh bọn họ cũng có biết, nhưng cònchịu được.

Tận tới lúc giữa trưa, Liễu Y mới biết rõ vị huấnluyện viên kia chắc chắn sẽ bỏ đói, nếu không tới bây giờ còn chưa cóđộng tĩnh gì, mắt liếc mấy người kia, Liễu Y xoay người xuống giường,bọn họ có thể nhịn, nhưng Liễu Y thì không thể.

Đến giờ ăn cơm,đối với Liễu Y mà nói là chuyện rất quan trong, mặt dày chút được, dựavào lực tinh thần, Liễu Y xác định được vị trí của huấn luyện viên, trực tiếp xuống lầu, chạy đến phòng làm việc của huấn luyện viên.

Huấn luyện viên đang uống trà, còn ngâm nga gì đó, tâm tình trông rất tốt,cấp trên đã nói chuyện với công ty đó rồi, toàn quyền để cho mình xử lý, có thể nói đây là quyết định chính xác, chưa từng 1 lần trải qua lễ rửa tội của quân nhân, thì trải nghiệm này thà không có còn hơn, mà hômnay, huấn luyện viên quyết định để cho mấy người đó nhịn đóiluôn.

Nghe được tiếng gõ cửa, nửa ngày không tiếng báo cáo, huấn luyện viên hơi nghi ngờ, trực tiếp mở miệng: "Vào đi."

Liễu Y khẽ mở cửa, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng nói: "Huấn luyện viên, chừng nào thì ăn cơm trưa?"

Huấn luyện viên giật mình, suýt chút nữa từ té ghế, thoáng nhìn, rồi im lặng nhìn, làm sao lại người này chứ: "Cô là Liễu Y đúng không."

Liễu Y đi vào, vội vàng nói: "Dạ vâng, huấn luyện viên."

Huấn luyện viên vẫy vẫy tay, hỏi, "Những người khác đâu rồi?"

Liễu Y căn bản đã quên mất mấy người kia, lập tức nói lại những gì mình đã thấy.

Huấn luyện viên cực kỳ hài lòng, nhìn kĩ Liễu Y lần nữa, cảm thấy cô nươngnày làm quân nhân cũng được đó chứ, hơn nữa còn rất thông minh, suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cô đừng quan tâm bọn họ nữa, cô đã tới đây rồi thìđợi chút cùng đi ăn cơm, hôm nay không có tập luyện gì, ăn cơm xong, côcứ ở yên trong phòng là được, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ tập luyệnbình thường, đúng rồi, lúc ăn cơm tối cứ tới nơi này tìmtôi."

Liễu Y gật đầu mạnh, quả nhiên đi theo huấn luyện viên đại là có cơm ăn, mặc dù cơm hơi nhiều.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Liễu Y tự động biến mất, trực tiếp đi vào phòng,căn bản không thèm để ý huấn luyện viên đang muốn tâm sự với cô, cònhuấn luyện viên đang muốn nói chuyện mà thấy Liễu Y đã chạy mất đànhphải bó tay.

Còn bảy người kia, sắp không chịu nổi nữa rồi, lầnnày tới đây, mọi người không mang theo cái gì, đến quân đội ngày đầutiên, đã bị tích thu hết đồ ăn vặt với thiết bị điện tử, vốn là có mấyngười không đồng ý, nhưng nhân viên làm việc nói thì mới biết công tyrất xem trọng lần huấn luyện này, cho nên, tám người đành chấp thuận,hai tay trống trơn tiến vào trạilính.

Sau buổi trưa, nhóm bốn người đi tìm bộ đội phản ánh tính huống, mà kết quả, lại không thu hoạch được gì.

Sau đó bốn người trực tiếp tìm tới Lục Thanh, cho là, có đại bài ra mặt, dù sao cũng có hiệu quả hơn bọn họ, Lục Thanh Lê Hoa với Quách Thiếu Bânđã sớm không chịu nổi, thấy không ai để ý tới, giờ có người lên tiếngđương nhìn phải đi đòi quyền lợi, nhưng kết quả cũng vậy thôi.

Không tìm được người phụ trách, vậy thì tìm huấn luyện viên, nhưng lại khôngthấy, cách nào cũng không được, trực tiếp đi tới phòng ăn, nhưng đã quathời gian ăn thì cái gì cũng không còn, bảy người đành phải bụng đói trở về.

Liễu Y thì nằm trong phòng xem kịch hay, mắt liếc bảy người kia, đưa tay sờ sờ cằm, không thức thời thì ráng mà chịu.

Suốt cả một ngày, không ai thèm để ý tới, cả bảy người vô cùng hối hận, muốn liên lạc với công ty nhưng không có điện thoại, trong tình cảnh này,chỉ có ở trong phòng, ngồi đó mà ngẫmnghĩ.

Liễu Y ăn cơm tốixong, tạm biệt huấn luyện viên, rồi chạy về phòng, đóng cửa lại, mới cúi đầu móc ra túi bánh màn thầu giấu trong người .

Liễu Y sờ sờcằm, liếc nhìn bầu trời đã bắt đầu tối, cúi đầu tính toán xong, rồi giờtúi bánh màn thấu lên, nhẹ nhàng đẩy mở cửa ra ngoài.

Phòng Liễu Y ở phía đông, còn những người kia ở phía tây, thừa dịp trời tối, Liễu Ychạy nhanh như chớp tới trước cửa phòng Lục Thành, nhẹ nhàng gõ cửa.

Lục Thanh nằm trên giường, đôi tay dể sau ót, vô hồn nhìn trần nhà, có lẽhồi nãy không hiểu nhưng bây giờ đã hiểu, mấy người trong này, thật đúng là dám làm, biết là một chuyện, bị xem nhẹ lại là một chuyện khác, đang nghĩ ngợi thì nghe có tiếng gõ cửa, nhíu mày, đứng lên mởcửa.

"Liễu Y, cô" LụcThanh ngây người, vẫn không nghĩ tới Liễu Y lại xuất hiện, dù sao támngười ở trong đây, chỉ Liễu Y là nữ, chắc mình đã quên mất Liễu Y, mìnhvà những người khác đói bụng cả ngày, nhưng Liễu Y, mình thật sự khôngrõ cho lắm, hình như sáng nay Liễu Y có chạy theo huấn luyện viên thìphải.

"Không mời tôi vào trong sao?" Liễu Y nói.

Lục Thanh tò mò liếc nhìn, cúi đầu không biết nghĩ gì, quay đầu đi vào trong: "Vào đi."

Liễu Y đi vào, tiện tay đóng cửa lại, sau đó đi tới trước mặt Lục Thanh, cầm trong tay túi bánh màn thầu để xuống, dựa vào tường, hất cằm lên: "Ănkhông."

Lục Thanh với Liễu Y chỉ xã giao vài lần, không hề thânthiết chút nào, cho nên thấy Liễu Y tốt bụng như vậy Lục Thanh cũng hơinghi ngờ, mắt liếc Liễu Y vẫn tỉnh bơ, cúi đầu nhìn túi bánh màn thấu,nuốt nước miếng, minh tinh cũng là người, một ngày không ăn sao khôngđói được chứ, mặc dù lòng rất muốn ăn, nhưng ngoài miệng xuy một tiếng,"Sao cô tốt với tôi thế?"

Liễu Y khoát tay: "Dù không quen nhưng chúng ta cũng chung công ty, chị Tiền nói phải chăm sóc lẫn nhau."

Lục Thanh híp mắt cười, lễ độ gật đầu, vô cùng đồng tính với câu nói củaLiễu Y, cũng không hỏi gì nữa, nhận lấy cái túi, rồi mở ra, cầm lên cái bánh màn thầu, bỉ vào miệng, cầm lấy ly nước Liễu Y đưa cho, gật đầucảm ơn, vừa ăn vừa hỏi: "Ở đâu có cái này vậy?"

Liễu Y nhún vai, "Đương nhiên là trong phòng ăn chứ ở đâu?"

Lục Thanh đang ăn chợt dừng lại, nghiêm túc nhìn Liễu Y: "Cô làm như vậy không sợ người ta nói xấu cô sao."

Liễu Y để hai tay trong túi quần, nói: "Tôi đói thì phải ăn, cho dù có ýkiến, thì sao chứ, nhưng mà chúng ta đang ở địa bàn của người ta, côngty cũng đã thông báo rồi, mà mấy người lại tự rước phiền toái vào mình."

"Cô cũng biết sao? " Lục Thanh hừ một tiếng.

"Có một số việc thật sự tôi không biết, nhưng là, tôi biết rõ nơi này làquân đội, tới đây, chắc chắn phải tuân theo quy định ở đây, dù sao đâylà huấn luyện, trước khi đến, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng." Liễu Yghiêm túc nói.

Lục Thanh gật đầu, bắt đầu không biết, bây giờ cũng đãbiết, dù sao đây là công ty sắp xếp, muốn quay tốt bộ phim này, khẳngđịnh phải làm đàng hoàng.

Liễu Y híp mắt mấy cái bánh màn thầuvào bụng Lục Thanh, mắt sáng lên , duỗi lưng: "Được rồi, tôi về phòngđây."

Lục Thanh cúi đầunhìn cái túi đã trống rỗng, gương mặt đẹp trai bắt đầu đỏ lên, hảo cảmđối với Liễu Y từ từ tăng lên, cười cười, giọng nói ôn hòa: "Hôm nay cám ơn cô nhiều."

Liễu Y vừa nghe, thầm nghĩ, cám ơn chẳng có đượcđồng nào, thật không cần thiết, mình đang thất nghiệp ở nhà, nên tiềnchỉ ra chứ không được đồng nàongày nào cũng vò đầu bứt tóc nên suýt nữarụng hết tóc luôn rồi, đương nhiên phải tăng thêm thu nhập, tùy ý khoáttay, thành khẩn nói: “Không cần cảm ơn, một cái bánh màn thầu là 200,chúng ta coi như quen biết, tôi lấy chẵn cho anh, đưa tôi 1000 là được."