Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 47



Hà Dương thật rakhông nỡ để Liễu Y nghĩ việc, dù sao cũng đã quen thấy Liễu Y là phảiđưa tiền, mặc dù là đau nhưng cũng vui , cũng có người để tâm sự.

"Cô yên tâm đi, hồi nãy tôi đã ra lệnh rồi, chuyện cô làm ở đây, sẽ khôngbị lộ đâu, theo tình hình hiện tại, nghỉ việc là việc làm đúng đắn,không phải cô làm không tốt, nếu bị người khác biết, cô sẽ rất phiềntoái, về sau cô cứ yên tâm quay phim, mấy ngày trước, cô không phải muốn xin nghỉ phép sao, nhân cơ hội này nghỉ luôn cho đỡ mệt." Hà Dương anủi.

Liễu Y biết chuyện này là tất nhiên, thật là không ngờ bởi vì cái quảng cáo này, thật bực mình mà, dù sao mọi việc cũng đã rồi, Liễu Y cũng không còn cách nào khác.

Rồi nghĩ tới việc đó, liếc thấy Hà Dương đang áy náy, mắt sáng lên: " Quản lý Hà, anhđã nói như vậy, tôicũng không còn cách nào khác, chỉ là, tôi đã kí hợp đồng, anh lại vô cớđuổi việc tôi, vậy tiền bồi thường tính thế nàođây?"

Hà Dương nhíu mày, đúng là Liễu Ykhông buông tha bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào mà, thế này mà còn nghĩ tớitiền, cũng được thôi, gật đầu: "Yên tâm, không thiếu được cô đâu, tôi sẽ thông báo bộ phận tài vụ bồi thường cho cô."

Liễu Y cảm thấymình không còn con đường nào để đi, trong lòng hối hận không thôi , hình tượng thì không còn, công việc cũng mất, sớm biết như thế, sớm biết như thế, mình chẳng sẽ làm chuyện như vậy, cái tật thấy tiền là mắt sánglên, việc đã đến nước này, Liễu Y cũng chỉ có thể chấp nhậnthôi.

Liễu Y nói chuyện với Hà Dương một lát, chờ lấy tiền xong, Hà Dương tự mình tiễn Liễu Y ra ngoài cửa hội sở.

Liễu Y phiền muộn liếc nhìn hội sở, không thể ăn cơm của chú Mập nữa rồi,mặc dù trong tài khoản có thêm tiền, nhưng vẫn không bù lại được tâm hồn trống trải của Liễu Y, rồi nhớ tới sự nghiệp diễn xuất, thì chẳng thấycó hứng thú gì.

Hà Dương nhìn thấy ánh mắt kia củaLiễu Y, lập tức vui mừng không ít, quả nhiên Liễu Y cũng không nỡ ra đi, an ủi nói: "Nếu nhớ tôi, thì cứ tới đây, cửa hội sở luôn rộng mở chờcô."

Liễu Y mới vừa ỉu xìu, trong nháy mắt rung lên, mắt sáng lên: " Cơm ba bữa có miễn phí không"

Hà Dương vừa nghe thấy, mặt cứng ngắt, hồi lâu, nặn ra một câu nói: "Liễu Y, bó tay cô luôn rồi."

" Quản lý Hà," Liễu Y làm sao có thể bỏ qua, nếu về sau không có chỗ ănmiễn phí, cũng có thể tới đi tới đây ăn miễn phí ba bữa .

Hà Dương vô lực khoát tay : "Miễn phí, tôi hứa."(d☼iẽ☼n☼d☼àn☼l☼êq☼u☼ý☼đ☼ôn)

Liễu Y nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm đi, quản lý Hà, tôi sẽ tới thường xuyên."

Hà Dương cảm thấy rất buồn, nghe Liễu Y nói xong, vẫn không thể hiểu nỗi,mình mà đem so sánh với đầu bếp kia cũng không bằng một góc sao, tằnghắng: "Liễu Y, sau này cô không phải là nhân viên ở đây, trực tiếp gọitên tôi là được, đừng gọi quản lý Hà nữa, chúng ta cũng biết nhau lâurồi."

"Được thôi, Hà Dương." Liễu Y thoải mái đồng ý, quen lâunhư vậy, vậy sau này thỉnh thoảng tới mấy lần, đem đồ ăn về ăn, vậy thìcàng dễ dàng.

Liễu Y giải quyết chuyện ăn uống miễn hí, cũngkhông còn đau lòng 2500, tạm biệt Hà Dương, xoay người về nhà, trênđường, định đi vô siêu thị, bởi vì trong nhà còn có Kiều Kì, đồ dự trữngày càng giảm bớt, hiện tại còn phải ở nhà dài dài, đương nhiên phảichuẩn bị thêm đồ ăn.

Liễu Y từ từ chọn đồ, ở chỗ bán rau cảitrong siêu thị, lấy hết mọi thứ có thể lấy, hài lòng nhìn chiếc xe đẩyhàng đầy rau củ, xoay người đi ra tính tiền, thì thấy thỉnh thoảng cómấy ánh kì quái, Liễu Ygiật mình, nắm xe đẩy thật chặt, cảm giác chuyệnkhông tốt sẽ đến.

"Tã giấy kìa đúng không."

"Đúng, quá giống."

"Không nhìn lầm chứ."

"Đi, thử hỏi xem."

"Nữ Hiệp."

"Trời ạ, thật đó."

"Sao lại gặp nữ hiệp ở đây chứ, nữ hiệp."

"Con tôi đang dùng tã giấy này đó, thế nhưng thấy người thật ở đây."

"Nhanh lên, ở bên kia kìa."

"Nữ hiệp ở nơi nào."

"Cái gì nữ hiệp chứ."

"Nữ hiệp trong quảng cáo đó."

Tóc gáy Liễu Y dựng lên, không ổn rồi, nhìn đám người chen chúc, lập tứcđem xe đẩy chạy như điên đến cửa ra vào, liếc nhìn đám người đuổi theosau lưng, lại nhìn xe đẩy ngay trước mắt, cắn răng, bỏ xe lại cho bảovệ, không để ý tới nữa, rút lui trước thì tốt hơn, lập tức buông xe đẩyra, cầm túi xách lên, vội vàng chạy như điên.

Liễu Yche che giấugiấu, hai tay trống không chạy về chung cư Văn Hưng, đến cửa, rũ rượi mở cửa, đóng lại, thở dài, cảnh tượng hồi nãy, Liễu Y thật không thể tưởng tượng, không bình thường chút nào, không phải chỉ là một cái quảng cáothôi ư, sao lại ra nông nỗi này chứ.

Kiều Kỳ mấy ngày nay không có gì làm, mặc dù cũng lo lắng, nhưng cũng may có Liễu Y quan tâm an ủ, cũng nghĩ thông suốt rồi, dù như thế nào đi nữa,thì chỉ nên chờ đợi, cho nên không có liên lạc với bên ngoài, tập trungtinh thần sống qua ngày trong nhà Liễu Y.

Kiều Kỳ ngồi trên ghếsa lon xem ti vi, nghe tiếng cửa mở, qua mấy ngày nay tiếp xúc, Kiều Kỳcũng biết Liễu Y có tìm công việc bên ngoài, mặc dù không đồng ý, nhưnglại càng thêm coi trọng tính tình của Liễu Y.

"Sao rồi, Liễu Y" Kiều Kỳ liếc nhìn Liễu Y, cảm thấy Liễu Y hình như hơi bất ổn, trong lòng kinh ngạc.

Liễu Y ném túi xách lên ghế sa lon, khoát tay, xoay người rót ly nước, uốngmột hơi, chậm rãi đi tới sofa, đặt mông ngồi xuống, nằm vật vã, trướcthì thất nghiệp, sau thì bị người đuổi theo, sao lại xui xẻo như thếchứ

"Tôi thất nghiệp rồi" hồi lâu Liễu Y rầm rì ra tiếng, không còn hơi sức.

Kiều Kỳ kinh ngạc, ngay sau đó cười nói: "Công việc kia của cô không có cũng đâu có sao, cô bây giờ coi như là minh tinh, không sợ người khác nhậnra sao, thất nghiệp thì thất nghiệp đi, dù sao cô cũng sắp bộ phim mới, cũng không còn nhiều thời gian để làm thêm đâu."

Liễu Y nghe Kiều Kỳ nói, đau lòng vô cùng: "Tôi chỉ là không bỏ được, dù gì cũng 2500 một tháng đấy."

Kiều Kỳ nghẹn lời, tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, khoát tay : " Cô nghĩ thế mà cũng nghĩ được, cô quay cái quảng cáo, còn có nhiều hơn kìa."

Liễu Y càng đau lòng hơn , mặt cứng ngắt, cũng tại cái quảng cáo chết tiệtnày, phiền muộn thở dài: "Tôi trước kia dựa vào tiền lương này nuôi sống mình đó."

Kiều Kỳ sững sờ, nhớ tới cái gì đó, ánh mắt phức tạp,cô cũng đã trải qua, nhưng lúc đó cô chưa bao giờ nghĩ đến đi tìm công việc, một lòng nghĩ đến tạo quan hệ với nhà sản xuất, đạo diễn.

Uyển chuyển nói, "Tôi hiểu ý nghĩ của cô, nhưng là, sự nghiệp diễn xuất bâygiờ của cô đang đi lên, được cái này lại mất cái khác, xem tình huốngcủa bây giờ, cô cũng có thể nuôi sống mình, công việc mất thì mất đi,hơn nữa, cô cũng phải suy tính cho tương lao, hiện tại có nhiều thờigian, cô có nhiều thời gian hơn để học tập, đối với cô về sau, mới cólợi ."

Liễu Y biết Kiều Kỳ nói rất đúng, dù sao Tiền Văn Phươngđã sớm nói qua những thứ này với cô, nhưng cô thật đau lòng, làm côngnhân vệ sinh tiền lương mặc dù ít, nhưng Hà Dương bên kia còn có doanhthu, hơn nữa còn có ba bữa cơm miễn phí, suy nghĩ xong, gật đầu: "Uh,tôi chỉ là nhất thời không nỡ, từ từ sẽ tốt thôi, tôi biết cô là vì tốtcho tôi, chị Tiền cũng đã nói, tôi đều biết."

Hai người đang nói chuyện, chợt điện thoại trong túi xách vang lên, Liễu Y ngồi thẳng dậy, cầm diện thoại lên nghe .

"Liễu Y, em có ở nhà không." Tiền Văn Phương hỏi.

Liễu Y liếc Kiều Kỳ ngồi dối diện, chẳng lẽ mình bị Tiền Văn Phương phát hiện, tằng hắng: "Ở nhà, chuyện gì thế, chị Tiền."

"Ở nhà là tốt rồi, hai ngày nay đừng đi ra ngoài, biết không." Tiền Văn Phương cười híp mắt nói.

Liễu Y nhớ tới tình hình ở siêu thị hồi nãy, nghiêm sắc mặt: "Rốt cuộcchuyện gì xảy ra, chị Tiền, mới vừa rồi em bị mọi người đuổi theo."

"Oh, em đã bị người chận đường sao, thật tốt quá." Tiền Văn Phương cười ha hả.

Liễu Y tằng hắng, vô lực nói: " Chị Tiền."

"Chị không có ý đó, Liễu Y, em gặp may rồi, ha ha, Liễu Y à, em gặp mayrồi…" Tiền Văn Phương cười như điên, mấy ngày nay điện thoại kêu liêntục, đều hỏi tới Liễu Y.

"Chị Tiền, ý của chị là…" Liễu Y cảmthấy có điềm xấu, chẳng lẽ tại cái quảng cáo còn nảy sinh thêm chuyệnnữa sao, nữ hiệp là đã hết nói nổi rồi.

"Đúng đó, chính là cáiquảng cáo hôm trước em đóng, mới vừa phát sóng, hiệu quả thật không ngờmà, chị thật sự không ngờ mà, Liễu Y à, chị rốt cuộc nở mày nở mặt."Tiền Văn Phương vô cùng đắc chí.

Liễu Y lập tức 囧, tay run run, có thể không cần nhớ tới quảng cáo này đâu chứ, quá mất hình tượng.

"Thật sao.” Liễu Y cảm thấy thế giới này khôn bình thường, chẳng lẽ mọi người có thể thay đổi nhanh vậy sao.

"Chắc chắn là thật, hiện tại thì mấy công ty khác, nhiều đoàn phim đang tìmtới đây, toàn là tiền không đó, Liễu Y à, em phải ở yên trong nhà chochị, công việc kia của em trước để sang một bên đi, bây giờ không biếtbên ngoài sẽ như thế nào, tốt nhất đừng để mấy ký giả kia phát hiện rađiều gì, biết không." Tiền Văn Phương nói.

Liễu Y vừa nghe xong: "Em mới vừa thất nghiệp đây."

"Vậy thì quá tốt rồi, có cái kịch bản trong tay em lo mà xem cho kĩ đi,những chuyện khác em sẽ sắp xếp, dù sao cũng không gấp, Liễu Y à, em cónghe không đó" Tiền Văn Phương nói.

Liễu Y mặt đen lại, mình thất nghiệp sao vui thế nhỉ, vô lực trả lời: "Nghe rồi, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, em biết rồi, chị Tiền."

"Tốt lắm, chị bên này rấtbận, em đừng đi ra ngoài đó, phải ở yên trong nhà." Tiền Văn Phương nhắc lại lần nữa, mới cúp điện thoại.

Liễu Y quăng di động sang mộtbên, thế này mà may mắn sao, là mình không bình thường, hay là ngườikhác không bình thường, thế nhưng bởi vì cáo quảng cáo này sao, LiễuY nằm phịch xuống, đơ ra.

Kiều Kỳ nghe nhưng không hiểu, nhưngnghe Liễu Y nói, trong lòng nóng nảy, vội vàng lên tiếng: "Chuyện gì xảy ra thế, Liễu Y à, có người biết tôi ở đây sao?"

Liễu Y ngẩng đầu nhìn Kiều Kỳ, khoát tay: "Không liên quan đến cô đâu."

"Đừng gạt tôi mà, Liễu Y, tôi biết cô giấu tôi, nhưng tôi không thể liên lụycô được, tôi thấy, nên chuyển sang nơi khác thì hơn." Kiều Kỳ bất đắc dĩ nói, trong lòng cảm động nhìn Liễu Y, không phải là Tiền Văn Phươngbiết mình ở nhà Liễu Y chứ, chuyện như vậy, Liễu Y phải chịu bao nhiêuáp lực đây chứ.

Liễu Y vội vàng ngồithẳng dậy, nếu như Kiều Kỳ đi, thì lại mất thêm tiền sao, vốn là cô thất nghiệp ở nhà, nếu như ngay cả Kiều Kỳ cũng đi, thì sao còn tiền nữachứ.

Liễu Y không để ý tới chuyện hồi nãy nữa, nghiêm túc nói:"Kiều Kỳ, cô đừng nghĩ như vậy, yên tâm ở đây đi, mới vừa rồi không liên quan tới cô, thật đó, chị Tiền nói như vậy, là bởi vì chuyện của tôi."

Kiều Kỳ đau xót, hồi lâu, ừ một tiếng: "Liễu Y, cô thật sự không sợ tôi gây phiền toái cho cô sao."

"Không đâu, cô cứ yên tâm ở đây đi, hai tuần lễ còn chưa tới đâu, chuyện tôiđã hứa, tôi chắc chắn phải làm." Liễu Y nói.

Kiều Kỳ nghe thấy, phức tạp liếc nhìn Liễu Y, gật đầu: "Vậy tôi trụ ở đúng hai tuần rồi nói tiếp, cám ơn cô, Liễu Y."

Liễu Y khoát tay, thở phào nhẹ nhõm, ngay lúc chính mình đang thiếu tiền,cũng may còn có Kiều Kỳ, "Không cần cảm ơn đâu, tôi sẽ thu phíđó."

Kiều Kỳ vừa nghe Liễu Y từ chối,trong lòng chua xót, tuy Liễu Y ngoài miệng không nói, nhưng đã dùnghành động thay cho lời nói, Kiều Kỳ cảm thấy, có thể gặp được Liễu Y,thật là hạnh phúc biết bao.