Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 12



Về đến nhà, tim Liễu Y đập mạnh, một lúc sau, mới bình phục lại, lần trước đóng phim mặc dùcũng coi là công việc, nhưng dù sao thì cô dùng trí nhớ của thân thểnày, mà lần này, lại hoàn toàn khác, là tự cô tìm được, cho dù là làmcông nhân vệ sinh, nhưng cũng xem như là một khởi đầu tốt.

Buổisáng ngày hôm sau, sau khi dậy sớm luyện tập, Liễu Y tắm rửa sạch sẽ,mặc đồ bình thường, bới tóc lên, rồi cầm túi xách đi tới hội sở, lấy tấm thẻ ngày hôm qua được phát ra, đi vào từ cửa sau, rồi đến chỗ cà thẻcủa hội sở báo cáo, sau đó vào phòng nghỉ thay đồng phục, chạy thẳng tới nhà ăn, thấy không có nhiều người, bởi vì các bộ phận làm việc đi làmthời gian không giống nhau, còn công nhân vệ sinh phải đi sớm hơn bìnhthường.

Liễu Y đưa thẻ của cô ra, rồi cô được cho qua, gật đầuvới đầu bếp trong nhà ăn, đưa tay lấy phần ăn của cô, trên mâm đồ ăn cứmột tầng đồ ăn rồi thêm tầng nữa, thì cô mới hài lòng xoay người đi timchỗ ngồi, vùi đầu vào ăn, dạo này, bởi vì muốn tiết kiệm, Liễu Y phảikhống chế lượng thức ăn mà cô cần, nên chỉ no được bảy phần, mà bây giờ, được ăn miễn phí, hài lòng vuốt cái bụng của mình, nhìn cái khay rỗngtrước mặt, chưa bao giờ hạnh phúc như thế này.

Mà ở nơi không xa có mấy người, đang trợn mắt há mồm, trực tiếp lấy tay dụi dụi mắt.

Liễu Y trở lại bộ phận quản lý, nhìn trong phòng làm việc đã có mấy người,nhưng mà, ai cũng đáng tuổi mẹ cô, Liễu Y lễ phép gật đầu với mọi người, rồi ngồi một bên.

Trợ lý bộ phận quản lý, thấy người đã đến đông đủ, cầm tài liệu trong tay phát ra, khi phát tới Liễu Y thì ánh mắtngạc nhiên với nghi ngờ.

Liễu Y nhìn chằm chằm trong tay chỗ màcô phải làm việc, miệng vô thức mở ra, wow, làm công nhân vệ sinh màcũng cần phải có kỹ thuật nhiều như vậy, còn cần phải gọn gàng sạch sẽ,Liễu Y cảm thấy cô nộp đơn làm công việc này là quyết định rất đúng đắn, công việc này cũng cần dùng rất nhiều thể lực, tay nghề cao và cần cótinh thần nữa.

Cô phải làm hết trách nhiệm của mình, Liễu Y biếtrõ điều này, ở khu vực mà cô phải làm vệ sinh, dựa theo qui trình côngviệc, chỉ cần đúng lúc đúng giờ, cần cù chăm chỉ, mặc đồng phục màu xámtro làm việc, mang khẩu trang, từ 7 giờ làm việc đến 5 giờ chiều kiểmtra lại rồi bàn giao, mà sau 5 giờ, sẽ có một nhân viên khác làm việc,hội sở này kinh doanh 24/24, còn cái khác, thì không liên quan đến LiễuY.

Lúc đầu thì hơi gấp gáp một chút, sau này sẽ ổn thôi, Liễu Ysắp sếp lại quy luật sống mỗi ngày của cô, còn việc rèn luyện mỗi ngày,Liễu Y trực tiếp cho vào công việc, vừa làm việc vừa luyện tập, đến lúcnghỉ ngơi, Liễu Y nhắm mắt trong phòng nghỉ của công nhân, sử dụng thờigian vô cùng hợp lý.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã mộttháng, chờ Liễu Y kiểm tra tiền lương xong thì lòng đau xót, đây làkhoản tiền đầu tiên cô kiếm được, đã lâu cô không cảm giác kích động như thế này, đây mới là cuộc sống thực sự, đã năm năm rồi, vô tri vô giác,sau kinh nghiệm sống chết, mới vừa đến thế giới này cô không biết phảilàm sao, bây giờ thì đã thản nhiên đối mặt, Liễu Y cảm giác cô đã từ từgia nhập được thế giới này, trở thành một con người bình thường.

Đây chính là cuộc sống, Liễu Y đã mong đợi từ lâu, đi làm thì vừa rèn luyện vừa làm việc, lúc nghỉ ngơi, cùng với mọi người nói chuyện một chút,sau khi tan làm thì về nhà, xem máy vi tính một chút, tiếp tục học tập,cuộc sống không nhanh không chậm, từ từ trôi qua, phong phú mà rất nhànhạ.

Trong lúc nói chuyện điện thoại với Tiền Văn Phương mấy lần,nhưng Liễu Y không dám nói công việc bây giờ của cô, cúi đầu nhìn ngóntay, rồi chỉ nói với Tiền Văn Phương tất cả rất tốt, nghe nói chuyệnđính hôn của Tần văn với Dương Vanh, không biết vì sao lại trốn tránh,thế nhưng sẽ tuyên bố trong cuộc họp báo tháng sau, Liễu Y bây giờ mớinhớ đến, mình còn một công việc khác nữa là làm diễn viên.

Trướcbuổi trưa ngày hôm nay, Liễu Y lau dọn xong khu vực của cô, thì xoayngười dọn đồ, trở về phòng nghỉ ngơi, mới vừa ngồi xuống, nghe điệnthoại trong túi vang lên, mà mấy dì khác đang tán gẫu, cười cười, nhạobáng mấy câu.

Liễu Y cúi đầu nghe diện thoại: “Chị Tiền, có chuyện sao? “

"Không có chuyện thì không thể tìm em sao, em bây giờ ở đâu thế?” Tiền VănPhương đi thẳng lên căn hộ, híp mắt nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc lâu.

"Em bây giờ đang ở bên ngoài, chị Tiền, đang đứng trước cửa nhà em sao?” Liễu Y thử hỏi.

“Em, chị đã nói em ở yên trong nhà rồi mà, lại chạy đi đâu thế?” Tiền Văn Phương nhỏ giọng hỏi,

"Thật không có, ngày nào cũng ở trong nhà, buồn quá nên đi ra ngoài, chịTiền, hại chị phải đi tới một chuyến mà không được gì, thật xin lỗi.”Liễu Y vội vàng nói.

"Hừ, Liễu Y à, chỉ cần Dương Vanh với TầnVân đính hôn, lời đồn đãi lần trước khẳng định lại thất bại, em rốt cuộc tính thế nào." Tiền Văn Phương lo âu nói.

Liễu Y sững sờ, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Không phải còn chưa có đính hôn à."

"Em thật không cần vội sao, Liễu Y, hiện tại mọi người nửa tin nửa ngờ, Tần Vân ngậm miệng không nói, mà Dương vanh nói em mới là tiểu tam, tiếptục như vậy, đối với em rất bất lợi.” Tiền Văn Phương thở dài một tiếng.

Liễu Y giật mình trong lòng, sờ cằm: “Chị Tiền, cái buổi họp báo đó em có thể đi hay không? “

Tiền Văn Phương sắc mặt thay đổi, giọng nói nhẹ nhàng chút ít: "Ý của em là …”

"Ý của em là, em sẽ gặp mặt bọn họ một chút, nếu người khác nửa tin nửangờ, em muốn cho người ta tin tưởng, lần này, làm cho công chúng đồn đãi tiếp tục, buổi hộp báo là cơ hội tốt nhất.” Liễu Y nhỏ giọng nói ra,chỉ cần để cho cô với Tần Vân Dương Vanh, ba người gặp mặt ở một chỗ,bên nào cũng cho mình là dùng, bọn muốn đính hôn thì đính hôn đi, khôngliên qua đến cô, chỉ cần loại ra nguy cơ cô là tiểu tam là được rồi, dùsao cô cũng sử dụng thân thể này, về phần tính sổ bọn họ, không lo không còn cơ hội.

"Được, chị đến lúc đó cùng công ty thương lượng mộtchút, em nên có mặt.” Tiền Văn Phương gật đầu đồng ý, ngay sau đó nóitiếp: “Em đừng có hai ba bữa lại chạy ra ngoài, ở yên trong nhà chochị.”

"Biết rồi, chị Tiền.” Liễu Y nghiêm túc gật đầu, âm thầm khẩn cầu, cô không nói dối, chỉ là cô không có cơ hội nói thôi.

Liễu Y cất điện thoại di động xong, mí mắt chợt nhảy một cái, lấy tay sờ sờ, rồi ‘xì’ một tiếng, lập tức quên mất.

Buổi chiều tan việc, Liễu Y ăn xong cơm tối, chuẩn bị thay quần áo về nhà,đang nghỉ ngơi thì cửa phòng bị trợ lý bộ phận quản lý chặn lại.

"Tiểu Liễu, cô chớ vội đi, cô bữa nay tăng ca đi.” Trợ lý nhìn Liễu Y vội vàng nói.

Liễu Y cầm khẩu trang trên tay, liếc mắt, hồi lâu, gật đầu: “Có thể, tiền giờ làm thêm là bao nhiêu.”

Trợ lý sững sờ, ngay sau đó khẽ cười: "Không thiếu được cô đâu, đại sảnhkhông đủ người, cô bây giờ qua đó đi, nhớ, đừng có nhìn đông nhìn tây,lo làm việc của cô, biết chưa.”

Liễu Y gật đầu, xoay người đi lấy dụng cụ của mình, mang khẩu trang, đi tới đại sảnh.

Nhìn đại sảnh tráng lệ, một hàng mỹ nữ mỹ nam đang đứng, người đến người đi, quần áo lộng lẫy, Liễu Y thầm than, đối với cô mà nói, chỉ cần ăn no là được rồi, mặc dù đã làm việc ở hội sở một tháng, nhưng trừ phụtrách khu vực kia ra, cô thật ra chưa đi tới những nơi này, lúc cô làmviệc, không có người nào, không ai làm việc, chỉ có vài bảo vệ đứng đó,nhưng sẽ không cho phép nhân viên vệ sinh xuất hiện ở chỗ này.

Liễu Y được quản lý đại sảnh chỉ huy, bắt đầu lau dọn góc cầu thang, mà ánhmắt cô liếc nhìn một góc khác, có vài người cùng tổ cũng ở đó.

Liễu Y nửa ngồi thang trên bậc cầu thang, lau vách tường bên cạnh tấm thủy tinh, không có chú ý việc khác, hết sức chuyên chú.

Chợt nghe thấy trên cầu thang phát ra tiếng kêu sợ hãi, Liễu Y cảnh giácquay lại, thuận tay tiếp được một đồ vật gì đó từ trên trời giáng xuống.

Cánh tay hạ xuống, vừa lui lui về phía sau , tựa vào vách tường, cúi đầunhìn qua đồ vật trong tay, mi tâm trực nhảy, lập tức muốn buông tay ra.

Cổ nhanh chóng bị người ôm, âm thanh âm trầm: "Ôm cho chặt vào, cô phải phụ trách." (Anh đã xuất hiện rùi keke)

Liễu Y theo phản xạ ôm chặt, ngạc nhiên nhìn chằm chằm người trong ngực, sắc mặt thì tái nhợt, ánh mắt lạnh nhạt, quần áo cầu kỳ, Liễu Y hít vào một hơi, mà mấy người đứng ở trên cầu thang, há to mồm, còn chưa tỉnh táolại khi vừa rồi thấy xe xe lăn bị trượt, chỉ thấy dưới cầu thang tìnhhình quỷ dị, mọi người đều không ngặm miệng được.

Liễu Y ngẩngmắt nhìn trên cầu thang xe lăn bị ngã lệch ở một bên với đám người đangcứng đờ, lại cúi đầu nhìn người đang an ổn ở trong lòng ngực cô, tằnghắng một cái: “Gì chứ, đây đâu phải tách nhiệm của tôi.”

Sau mộtcâu nói ra, đám người xôn xao, một người đàn ông to lớn đen mặt đangbước nhanh đi xuống, lập tức muốn nhận lấy người trong ngực Liễu Y.

Người nào đó đang an ổn ở trong ngực Liễu Y nhẹ lay động đầu một cái, ôm tayLiễu Y, nắm thật chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái đang ôm mình, làcông nhân làm vệ sinh , trong nón có vài sợi tóc rơi ra, khẩu trang chekín nửa gương mặt, chỉ lộ ra cặp mắt cực kỳ bình tĩnh.

Người đàn ông sau lưng lộ ra một cái đầu, rõ ràng là người trước kia phỏng vấn qua Liễu Y – Hà Dương.

Hà Dương nhìn tình huống trước mắt, rồi nhớ tới lần đó anh ta phải buồnbực phỏng vấn, khóe miệng giương lên: "Ôm chặt một chút, mới bị dập đầu, bây giờ còn chưa bình tĩnh được đâu. " Ngay sau đó nháy hai cái mắtvới người trong ngực Liễu Y, lộ ra nụ cười xảo trá.

Liễu Y ném đi cũng không được, không ném cũng không xong, trầm mặc nhìn chằm chằmngười trong ngự, ngẩng đầu nhìn về phía người phụ trách hội sở - HàDương, nặn ra một câu, "Ngoài quy định công việc, phải trả thêm phí."

Mà mấy vị phía sau đang đi theo xuống cầu thang, bật cười, cúi đầu, bả vai run run, cùng Hà Dương trêu chọc nói: "Không ngờ trong đây, còn cóngười thú vị như vậy ."

"Một phút 100." Đôi môi Tuần Tu không nhiều huyết sắc khẽ mở, ánh mắt chờ đợi.

Mắt Liễu Y nhanh chóng sáng lên, rối rắm tính toán, suy nghĩ một hồi, gật đầu khẳng định.

"Hà Dương." Tuần Tu xác định xong, nhàn nhạt thoáng nhìn, gật đầu ra hiệu.

Hà Dương sắc mặt nghiêm túc, dẫn đầu đi lên trên cầu thang, mà người đànông to lớn mặt đen tình thế khó xử, ánh mắt nhìn chằm chằm Tuần thiếunhà mình, lo lắng liếc nhìn cánh tay nhỏ bé của Liễu Y.

"Đuổi theo." Tuần Tu đơn giản nói, giọng điệu trầm thấp.

Liễu Y đang xem sức nặng trong tay cô, xem chừng có thể kiên trì bao lâu,nghe nói như thế, mắt liếc đồng hồ ở đại sảnh, lập tức bước đi nhưbay theo Hà Dương phía trước.

Mấy vị mới vừa rồi còn trêu chọc,bây giờ an tĩnh lại, ánh mắt lộ ra vẻ tìm tòi nghiên cứu, sau khi nhìnchằm chằm nhau, cũng lập tức đi theo.

Một nhóm khoảng bảy támngười, Hà Dương dẫn đầu, Liễu Y đi theo, người đàn ông bên cạnh coichừng Liễu Y một tấc cũng không rời, đi vòng vo nửa giờ trong hội sở, mà Tuần tu trong ngực Liễu Y ánh mắt trầm tĩnh, nửa híp mắt nghe Hà Dươnggiới thiệu.

Liễu Y bây giờ đã không có sức lực gì rồi, thầm than, quả nhiên tiền không phải dễ dàng như vậy kiếm được , cánh tay khẽ runlên.

Tuần Tu mắt liếc một cái, "Tới đây thôi, về sau một tháng báo cáo một lần."

Hà Dương gật đầu, xoay người dẫn đầu xuống lầu, Liễu Y cắn răng, đi theophía sau, đi qua đại sảnh, ra ngoài cửa, thấy một hàng xe hơi đang dừng ở ngoài cửa.

Liễu Y nhìn người đàn ông đang mở cửa xe ra, chợtdùng sức đem người trong ngực thả vào chỗ ngồi ở ghế sau, đôi tay đãkhông còn sức nặng, cả người buông lỏng, cửa liền bị người đàn ông kiađóng lại, mà năm sáu người mới vừa rồi đi theo sau, cũng rối rít lên xe, như một làn khói, hàng xe hơi biến mất ở trong đêm tối.

Liễu Y chớp mắt,hai cái đưa tay xoa xoa cánh tay của mình, xoay người nhìn chằm chằm Hà Dương bên cạnh: "Tiền kia…"

Sắc mặt Hà Dương biến đổi, rồi chợt khẽ cười, đưa tay liền muốn vỗ vai Liễu Y, bị Liễu Y nhanh chóng tránh né, cánh tay lúng túng ở không trung:"Cô trong mắt chỉ có tiền thôi sao, được rồi, tôi đưa cho cô ngay đây"Rồi nhớ tới cái gì đó, sắc mặt nghiêm túc nhìn Liễu Y: "Hôm nay cám ơncô."

Liễu Y liếc nhìn: "Cảm ơn thì miễn đi, cho tôi thêm tiền lương là được."

Hà Dương lắc đầu khẽ cười: "Tôi chưa bao giờ gặp qua người như thế này,côchỉ là làm công nhân vệ sinh tạm thời thôi đúng không, nếu không làm trợ lý cho tôi được không, tiền lương 5000, như thế nào hả?"

Liễu Ylắc đầu một cái, cô là tự hiểu rõ bản thân cô, cô việc trợ lý đó côkhông thể làm được: "Tôi đây công việc tốt vô cùng, trợ lý cái gì chứ,coi như khỏi đi."

Hà Dương nhìn Liễu Y hồi lâu, rồi nói: "Tùy cô vậy, đợi tôi lấy tiền đưa cho cô đã.”

Hà Dương mắt nhìn Liễu Y đang đứng, ánh mắt thoáng qua một tia nghi ngờ,ngay sau đó xoay người vẫy vẫy tay với quản lý đại sảnh, giọng nói bìnhtĩnh: "Người mới vừa rồi phụ trách dọn dẹp đại sảnh tầng hai, lập tứcđuổi việc."

Liễu Y nghe Hà Dương phân phó, mặt liền biến sắc, một tay sờ cằm, xem ra, mới vừa rồi người đàn ông bệnh tật là một ngườichọc không nổi. haizz.

Rồi chớp hai cái mắt, cô cần gì phải biếtanh ta là hạng người gì chứ, đâu không liên quan đến cô, rồi sau đó,trong lòng một giây kích động, nửa giờ sao, hai tháng tiền lương của côsao, cô nuốt một ngụm nước bọt, cơ hội này, chỉ có lần này thôi, haizz.

Lúc tan việc, Liễu Y thay xong quần áo, lấy túi xách, đưa tay sờ sờ trongtúi một sấp tiền dầy, đã sớm quên cánh tay đau nhức, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Đoàn xe bên kia ra đi từng chiếc một, chỉ còn lạiba chiếc cuối cùng, hướng một cái phương hướng đi tới, xe đi vào từ củachính trang viên, trực tiếp lái đến cổng biệt thự hai tầng.

TuầnTu híp mắt nhìn chằm chằm cửa xe mở ra, thấy xe lăn ở dừng bên ngoài,ánh mắt nhìn người đàn ông mặt đen, nhàn nhạt nói một câu: "Không cần xe lăn."

Người đàn ông khẽ kích động, ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh, lập tức tiến lên ôm lấy Tuần Tu, chuẩn bị xoay người đi vào trong nhà.

"Ngồi xe lăn." Tuần Tu hơi nhíu lông mày, ra tiếng.

Người đàn ông có chút ngốc lăng, rồi mắt liếc người đẩy xe lăn, nhẹ nhàng đem Tuần Tu đặt trên xe lăn, đẩy đi vào trong nhà.

Tuần Tu một tay lau tay của mình, tựa vào xe lăn, cúi đầu trầm tư.