Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 89: Nhẫn nại





Edit: Cẩn

Beta: Lan Hương

Sau khi Như Phong quét xong, cất chổi rồi trở về doanh trướng thì đúng lúc nhìn thấy Nam Sơn từ bên trong đi ra.

“Sư huynh, quét xong rồi sao?” Nam Sơn vội hỏi, vừa định đi ra tìm hắn đây.

Như Phong ỉu xìu gật đầu, ngồi ở trên gường, nhận nước từ Nam Sơn đưa cho, một ngụm cũng không uống.

“Nam Sơn, ngươi nói xem cuộc sống như vầy còn kéo dài đến lúc nào chứ?” Như Phong nhìn bốn phía không một bóng người, mọi người đều đã đi tắm cả rồi.

Tuy nhiên, Như Phong vẫn không rõ cái tên Mã Thanh Thu kia tại sao cứ nhắm vào mình như vậy? Tiếc cho nàng lúc đầu còn khen tên của hắn có chút văn nhã, kết quả lại là một tên khó ưa đến cực điểm.

Nam Sơn trầm mặc một hồi mới đáp: “Sư huynh, ta đã cẩn thận quan sát cả khoảng thời gian này, phát hiện ra hắn tuy có ác ý đối với huynh thế nhưng cũng không gây ra thương tổn gì nhiều, quá lắm là làm cho huynh đôi khi cơm ăn không đủ no, hoặc là mệt mỏi hơn so với những người khác một chút mà thôi.”

“Thế nhưng ta lại thường xuyên bị thương.” Như Phong khẽ kêu lên, cái tên kia luôn tập kích bất ngờ, mấy ngày nay luyện đao pháp cùng trường mâu, bản thân mình đã bị đánh lén mấy lần, hơn nữa hắn lại là thượng cấp, mình căn bản không dám đả thương hắn.

“Ngươi bị thương là bởi vì ngươi không dốc hết toàn lực!” Nam Sơn sắc bén vạch trần, cũng nhìn ra hôm nay lòng của Như Phong đã nôn nóng lắm rồi, vì vậy khuyên: “Sư huynh, hay là huynh tiếp tục nhẫn nại đi, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu (1), dù sao huynh cũng đã nhẫn nhịn lâu như vậy rồi.”

Như Phong bắt đầu trầm mặc, nhớ tới quân pháp cùng thân phận của Mã Thanh Thu, còn có thân phận của gia gia, đến quân doanh lâu như vậy mình cũng chưa gặp gia gia lần nào, cho nên cũng không biết suy tính của ông ấy ra sao.

Thôi, Như Phong thở ra một hơi, cúi đầu ủ rũ nói: “Quên đi, vẫn phải nhẫn nại thôi.”

Nam Sơn dặn dò lần nữa: “Sư huynh, nhất định phải nhẫn nại nha, huynh cũng biết quân pháp lợi hại đến đâu rồi đó, trừ khi thượng cấp tiếp nhận khiêu chiến của binh sĩ, nếu không binh sĩ không thể đánh thượng cấp đâu.”

Như Phong nhìn sang Nam Sơn, phát hiện có người đã trở về, vì vậy nói: “Được rồi được rồi, đã biết rồi, sư huynh ta sẽ nhẫn nhịn, mẹ nó!” Như Phong nhịn không được chửi một tiếng thô tục, từ sau khi vào quân doanh, nàng phát hiện ra cử chỉ của mình ngày càng phóng khoáng, trong số đó chửi thề đứng hạng nhất.

Vì vậy, cơn thịnh nộ chuẩn bị dậy sóng của Như Phong đã bị vài ba câu nói của Nam Sơn tiêu diệt sạch chỉ còn lại vài hạt lửa nhỏ, nhưng cũng không thể bùng cháy trở lại.

Như vậy thì như vậy vậy, mặc dù rất khó sống, nhưng cuối cùng cũng sẽ trở thành quá khứ, sau khi cuộc huấn luyện tân binh chính thức kết thúc sẽ bắt đầu cho tân binh gia nhập cùng đội ngũ các binh lính cũ.

Như Phong và Cao Càng Tề được xếp vào bộ binh doanh, Dương Vĩ vào xạ thanh doanh, nói cách khác chính là làm cung tiễn thủ, Bạch Nhất Quân cùng Dung Ức Ảnh ở kỵ binh doanh, còn Nam Sơn, ngoài dự liệu của mọi người, hắn vào tổ hậu cần, trở thành một người nấu cơm.

Tất cả mọi người đều thay Nam Sơn tiếc hận không nguôi, mặc dù thành tích của Nam Sơn không tính là tốt, nhưng cũng không phải là kém nhất, chủ yếu chính là vào tổ hậu cần rồi thì cơ hội lập công ít đi rất nhiều.

Như Phong là người duy nhất vui vẻ, bởi vì việc Nam Sơn ở tổ hậu cần thì nói lên rằng hắn không cần chạy ra chiến trường, dựa vào công phu mèo quào của hắn, nếu ra sa trường, chết lúc nào cũng không hay, lại lãng phí mười mấy năm học tập của hắn rồi.

Nam Sơn cũng rất vui vẻ, về cơ bản thì chỉ cần Như Phong cảm thấy vui vẻ thì hắn cũng thấy vui vẻ, hơn nữa hắn cũng tự biết thân thủ của bản thân, nhiều lắm là giết được hai ba người, sau đó đã bị người khác giết chết rồi.

Như Phong dọn vào doanh trướng mới, doanh trướng này là một lều vải chứa khoảng hai mươi người, rộng hơn một chút so với lều của tân binh, thế nhưng hành động của các lão binh thì lại vô cùng thô lỗ, lời nói tục tĩu, đồi trụy, châm biếm sang sảng đầy ra đấy, thối thoại thối khí ngập trời, điều này làm cho Như Phong có chút không quen.

Như Phong từ đầu đến cuối cũng không hiển sơn lộ thủy gì, cho dù Mã Thanh Thu làm khó dễ đến mấy nàng cũng chỉ hiển lộ ra là người biết một chút công phu bình thường, cho nên xem như là một người có thành tích phổ phổ thông thông. Hơn nữa, sau khi vào bộ binh doanh, Mã Thanh Thu cũng phải buông tha nàng, vì vậy cuộc sống của Như Phong coi như thảnh thơi, ngoại trừ nỗ lực huấn luyện chính là đi dạo lòng vòng, thuận tiện tạo quan hệ tốt với mọi người.

Trên thực tế, Như Phong luôn luôn giữ nguyên tắc “người khôn giữ mình”, bởi vì người cùng nàng một đường tiến vào – Cao Càng Tề, thân thủ khá tốt, thuộc nhóm tân binh nổi bật, cho nên đã bị khắp nơi để ý.

Trời của tôi a, Như Phong đang ở trong doanh trướng khâu lại quần của mình, ấy, đừng hoài nghi, chính xác là Như Phong đang khâu quần của mình lại a.

Cao Càng Tề bước vào, Như Phong liếc mắt nhìn một cái, lúc này tất cả mọi người đều đã ra ngoài hóng mát rồi, mới vừa ăn xong cơm tối, chưa tắm rửa, cũng chưa tới lúc đi ngủ, đây là thời điểm sinh hoạt năng động nhất của mọi người trong ngày, cho nên nhìn thấy có người bước vào liền nhìn một chút, không ngờ vừa nhìn thì sợ đến mức tim đập mạnh.

Như Phong nhảy dựng lên, chạy tới bên cạnh Cao Càng Tề, đi quanh một vòng, vội vàng đỡ hắn lên giường, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy nè? Ngươi làm sao bị thương đến thế này?”

Chỉ thấy Cao Càng Tề mặt mũi bầm tím, so với đầu heo còn giống đầu heo hơn, trên người còn có mấy vết thương đang rỉ máu, so với vài ngày trước càng thê thảm hơn.

Cao Càng Tề cười khổ, thế nhưng lại làm rách miệng vết thương, nói: “Chính là do cái đám đó đến khiêu chiến trước.” Nói xong ho khan một tiếng, hộc ra một bụm máu.

“Thế nhưng binh sĩ đâu thể lén lút ẩu đả.” Như Phong khẽ nói, vội vàng lấy khăn sạch lau sạch vết máu giúp hắn, Cao Càng Tề cũng không có cự tuyệt.

“Bọn họ đã xin được chỉ thị của quan trên, nói là luận bàn võ công, quan trên cũng đã đồng ý, sau đó thì bắt đầu hỗn chiến.” Cao Càng Tề chậm rãi kể.

Như Phong nhìn gương mặt thê thảm của hắn, lắc đầu nói: “Ai kêu ngươi ngày thường uy phong lẫm lẫm như vậy làm chi! Ngươi giấu diếm gia thế, thế nhưng lại có một thân võ nghệ cao cường, hơn nữa bình thường lại không qua lại với bọn họ, không cùng loại người giống bọn họ, muốn hoàn toàn dung nhập vào bọn họ đã là khó lắm rồi, cho nên ta chỉ có thể thể hiện ra bên ngoài cùng bọn họ làm bằng hữu tốt, vậy mà ngươi không biết làm theo gì cả, khó trách bọn họ nhìn ngươi chướng mắt, ở mọi nơi gây phiền toái cho ngươi.”

“Thế nhưng ta không ngờ bọn họ một tay che trời như vậy!” Cao Càng Tề vẫn bất bình, gương mặt đôn hậu thành thật thường ngày giờ nhìn có chút dữ tợn.

Như Phong vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ngươi đây là binh sĩ cấp thấp nhất, bọn họ là lão binh, đều đã kinh qua thử thách trên chiến trường, có thể sống sót trở về đã không dễ dàng gì rồi. Quân binh đều là kiểu sống thấp tha thấp thỏm, lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần ra chiến trường, hôm nay cùng mọi người nói nói cười cười, ngày mai có thể đã phơi thây nơi sa trường rồi. Năm này qua tháng nọ, áp lực tinh thần bọn họ phải chịu có thể tượng tượng được. Cho nên tân binh liền trờ thành một chổ tốt để bọn họ phát tiết.”

Âm thanh thản nhiên thế nhưng lại kể ra một sự thật vô cùng tàn khốc.

“Ngươi tại sao biết những chuyện đó?” Cao Càng Tề phát hiện bản thân chưa từng hiểu rõ Như Phong, Như Phong lúc này như một người xa lạ, lại như một vị trưởng giả.

Như Phong nói sang chuyện khác: “Ngươi có thuốc chữa thương chứ?”

Cao Càng Tề xấu hổ lắc đầu: “Đã hai tháng không thể ra ngoài, thuốc trị thương cũng đã dùng hết, hơn nữa mấy loại thương tích này cũng không thể đến quân y điều trị.”

Như Phong gật đầu, lấy ra dược phẩm của bản thân thoa lên mặt Cao Càng Tề, Cao Càng Tề đang cảm thấy ngại ngùng, thế nhưng nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của Như Phong cũng không thể nói ra lời chối từ.

“Người làm sao biết những chuyện đó?” Cao Càng Tề vẫn chưa từ bỏ ý định.

Như Phong hừ một tiếng, nói: “Trên sách viết vậy.”

“Tại sao cha ta chưa bao giờ nói với ta những điều này?” Cao Càng Tề thì thào tự hỏi.

“Đó là bởi vì cha ngươi giống gia gia ta, đều bắt đầu từ một quan nhỏ, hơn nữa khi bọn họ vừa bước chân ra thì đã có những người đồng lứa chiếu cố, những chuyện hạ cấp này nọ, bọn họ có lẽ biết, nhưng không quản được, bởi vì cái tệ nạn này xuất hiện ở rất nhiều nơi trong quân đội. Chỉ là không nghĩ tới vận khí hai người chúng ta càng bay càng xa, bay tới nơi này chịu khổ.” Như Phong cười hắc hắc.

Cao Càng Tề trợn mắt, không hiểu ý Như Phong.

“Lúc đó ta cũng nghĩ không muốn bị người ta nói dựa vào quan hệ thân thích, cho nên mới muốn bắt đầu từ cấp binh sĩ, sau đó từ từ lên chức, không nghĩ tới, bây giờ…….” Cao Càng Tề không dám cười, sợ xé rách vết thương.

Như Phong mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Suy định của ngươi rất tốt.”

Cao Càng Tề tự giễu: “Ta bây giờ đã hiểu ngươi tại sao lại muốn giấu diếm thân thủ rồi, có đôi khi mộc tú vu lâm (2) cũng không tốt a, hiện giờ bọn họ chạy tới phá ta.”

Như Phong cười: “Ha ha, ta còn chưa biết ngươi có tính hài hước đấy.” Như Phong không nói thêm gì, mình sở dĩ không muốn để lộ thân thủ, một là do hiện tại không phải lúc, hai là dù võ nghệ mình cao, có thể đả bại tám người, mười người võ lâm cao thủ, có thể đánh tan một hai trăm binh sĩ thường thường, tám mươi tinh binh, nhưng lại không thể đánh bại thiên quân vạn mã, không thể đánh với một ngàn sĩ binh.

Không cần biết ngươi là tướng quân hay là binh lính, trên chiến trường ngươi chỉ là một hạt cát trần tục, cho dù ngươi ngày thường võ công có bao nhiêu cường hãn, khi tách lẻ cũng sẽ bị người khác giết. Vì vậy các tướng lĩnh mới cần nhiều thân binh vây quanh bảo hộ như thế.

Còn Cao Càng Tề bây giờ tuy võ nghệ cũng cao cường, nhưng cũng chịu không nổi một trăm người thay phiên đánh, những người đó đều bước ra từ chiến trường, cho nên hắn mới có thể bị thương.

Vừa giúp Cao Càng Tề thoa thuốc xong thì đám người đó cũng vừa trở về, Như Phong vội thu dọn mọi thứ, chào hỏi: “Đã về rồi?”

Vị đại hán bị mọi người vây quanh ha ha cười, nói ra văng nước bọt, lớn tiếng nói: “Đúng vậy, tiểu mộc tử (3), ngươi giúp tiểu tử này thoa thuốc?”

Như Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: “Đều là đồng liêu, có thể giúp thì giúp, tất cả mọi người đều hữu duyên.”

Đại hán kia bước tới, chụp lấy bả vai đơn bạc của Như Phong, người nọ thân cao chừng hai thước, Như Phong mới một thước bảy, vì vậy hai người cao thấp rõ rệt, Như Phong so ra lại gầy nhỏ đáng thương.

Thân thể Như Phong hơi trầm xuống, tránh được bàn tay to của hắn, rót cho hắn một chén nước, nói: “Đại ca mệt không? Uống chút nước đi.”

“Aii, nếu có rượu thì tốt rồi.” Đại hán tha thiết nói, thế nhưng tay vẫn nhận chén nước, uống một hơi cạn sạch.

“Ha ha, tiểu mộc tử, tướng tá ngươi thật là bé nhỏ, hơn nữa lại rất đẹp, nếu trên trán ngươi không có một khối sẹo, da tay lại trắng một chút sẽ trở thành một tiểu nương tử xinh đẹp rồi.” Vừa nói vừa ha ha cười.

Như Phong âm thầm trợn mắt, không nói gì hết, chỉ vội vàng đi làm chuyện của mình.

Đại hán nọ cũng không so đo hành động của Như Phong, trải qua nhiều ngày ở chung, địa vị của Như Phong trong doanh trướng rất vi diệu, các tân binh tổng cộng có bảy người, Cao Càng Tề là người bị ức hiếp nhiều nhất, mấy người khác ít nhiều gì cũng đã bị hiếp đáp qua, bây giờ lực chú ý tới bọn họ cũng đã vơi đi dần, còn có một hai người đã trở thành tiểu đệ của vị đại hán trước mắt, trước trước sau sau, không ngừng vuốt mông ngựa (4).

Như Phong ngay từ đầu đã nhìn rõ địa vị của vị đại hán trước mắt trong doanh trại này, cho nên bắt đầu không dấu vết lấy lòng người ta, “vô tình” tiết lộ quân y Túy Nguyệt là muội muội của mình, sau đó thuận tiện đem một ít thuốc trị thương đưa cho “đại ca”, kết quả cũng không biết như thế nào, nhưng mà Như Phong ở chỗ này cũng rất an toàn, ngược lại được bọn họ chiếu cố, Như Phong cũng không có khom lưng khụy gối khúm na khúm núm, chuyện gì nên làm thì làm, chẳng hạn như hôm nay giúp Cao Càng Tề bôi dược vậy.

Đại hán nọ cũng không phải ngu ngốc, mặc dù hiện tại Như Phong lấy lòng mình, nhưng hắn cũng nhìn ra được chỗ bất đồng của Như Phong, hơn nữa ánh mắt y mặc dù trong suốt, khuôn mặt tựa như trẻ con, nhưng mỗi khi tức giận, trên người sẽ toát ra một loại khí thế bức người, vì thế xác định y không phải là người bình thường, không chừng chọc phải sẽ mang phiền toái, hơn nữa võ nghệ y cũng bình bình, thái độ lại khiêm tốn, không có thân thủ và cao ngạo như tiểu tử Cao Càng Tề kia, cho nên mình cũng không có ý định day vào, sống nhiều năm như vậy, mắt nhìn người vẫn có điểm chuẩn xác.

Đáng tiếc, hắn không biết, hắn nhìn lầm Cao Càng Tề rồi.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, khi Như Phong vừa trải qua ba tháng ở đây, không khí trong quân doanh ngày càng khẩn trương, Như Phong nghe nói sắp xảy ra chiến tranh rồi, nơi biên cảnh, Xuân Đằng quốc đã bắt đầu rục rịch không yên, thường phái thám tử trà trộn vào vừa dò xét quân tình vừa không ngừng gây rối, cho nên hiện giờ nguyên soái và các vị tướng quân đang thương lượng đại kế, xem có nên xuất binh hay không, nghe nói, triều đình vốn không có ý định nghị hòa, rất nhiều người cũng ủng hộ tác chiến.

Như Phong thở dài, chiến tranh đã cận kề rồi.

Nghĩ đến Xuân Đằng quốc, Như Phong liền nhớ tới Vân Thiên Trạch, nhớ tới ánh mắt cuối cùng khi ấy, vẻ mặt hoảng sợ của hắn…vì vậy không nhịn được mà thở dài, cuộc sống ở học viện tốt đẹp là thế, thật sự là một đi không trở lại, Vân Thiên Trạch đi rồi, sau này không biết có thể gặp lại hay không, cho dù gặp lại thì sao, cũng còn gì để nói với nhau đâu, hoặc là mỗi người giữ lập trường riêng sau đó vung kiếm tương tàn.

Còn bản thân mình, cũng đã bước vào một giai đoạn khác của đời người rồi.

Đúng vậy, mỗi người đều có trách nhiệm của riêng mình, chiến trường…có phải là nơi chôn thân cuối cùng của mình hay không?

Đầu Như Phong ấn sâu vào chăn mềm, rẫu rĩ nghĩ ngợi, đối với một hồi tư sát sắp đến, cảm giác trong lòng không rõ là gì.

— hết chương 90———

(1) Tiểu bất nhẫn, tắc loạn đại mưu: Việc nhỏ mà không nhẫn nhịn được, thì việc lớn ắt sẽ hỏng. (là câu nói của Không Tử nga~)

(2) Mộc tú vu lâm: câu này xuất phát từ câu “mộc tú vu lâm phong tất tồi chi” có nghĩa là cây cao to trong rừng sẽ bị gió quật ngã, hàm ý người ưu tú, nổi bật sẽ bị những người khác dèm pha, gây hấn, đố kỵ.

(3) mộc tử = người hiền lành chất phát, tiểu mộc tử có thể nói là cậu nhóc thiện lương (?)

(4) vuốt mông ngựa: nịnh nọt.