Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 87: Tôi luyện





Edit: Cẩn

Beta: Lan Hương

Quả nhiên, binh sĩ không phải là việc dễ làm, lý thuyết một khi kết hợp với thực tiễn, không chỉnh cho ngươi đến khi xương cốt rã rời thì sẽ không dừng lại.

Tối đến, mọi người họp thành một nhóm thay phiên đến thực đường (1) ăn cơm, đều là cái kiểu lão binh ăn trước rồi mới đến tân binh, cho nên dù Như Phong đói đến đầu óc choáng váng cũng không thể xông lên giành.

Sắp xếp hàng ngũ, cầm hạp cơm (2) của mình, Như Phong nhàm chán nhìn đông liếc tây.

Dương Vĩ đứng phía sau Như Phong, nhỏ giọng than: “Ta bây giờ mới biết được thức ăn ở học viện trường chúng ta ngon tới mức nào.”

Như Phong cũng nhỏ giọng trả lời: “Nơi này dù sao cũng có quá nhiều người, vì vậy áp lực hậu cần phải chịu cũng rất lớn, mỗi ngày không biết giá cả lên nhiều hay ít nha.”

Dương Vĩ vì thế mà không nhắc lại nữa, còn Dung Ức Ảnh bị xếp vào một đội khác, hắn vẫn như cũ một bộ mặt đen như than.

Rốt cục, chờ Nam Sơn ăn xong thì đến phiên Như Phong, Như Phong vội vàng tiến lên, nở một nụ cười thật to, nói: “Cảm ơn ngươi, cực khổ rồi.”

Người phân cơm ngẩn ngơ, mặt vẫn bày ra một kiểu diện vô biểu tình, liếc mắt nhìn Như Phong một cái, không nói hai lời, baa một tiếng, một chén cơm lớn rơi vào cái hạp của Như Phong.

Mọi người ghen ghét nhìn hạp cơm của Như Phong, Như Phong cũng thật vui vẻ, xoay người rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Có người đi lên, không biết là cố ý hay vô tình, cánh tay phải thẳng tắp quất trúng hạp cơm của Như Phong, nàng không cầm chắc, hạp cơm lung lay muốn đổ, thoát khỏi sự khống chế của nàng.

Như Phong kinh hãi, cái gì cũng không để ý nữa, mắt nhanh tay lẹ tiếp được hạp cơm giữa không trung, nhưng vẫn là bị đổ một nửa.

Như Phong ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn người trước mặt, là Đô úy của doanh trướng số bốn mươi ba của bọn hắn, tên gọi Mã Thanh Thu, tương đương chức danh đội trưởng. Nhìn tướng tá hắn chừng hơn ba mươi tuổi, vóc người bình thường, không chỗ nào xuất sắc, chỉ là nghe nói rất trung tâm, các kỹ năng cơ bản cũng thuần thục, nguyên là lão binh trong quân doanh.

“Chào Đô úy đại nhân.” Như Phong cung kính cúi đầu.

Mã Thanh Thu hừ lạnh một tiếng, quát: “Cũng không biết chú ý gì cả, ngươi đi đường không dùng mắt sao?”

Như Phong lắc đầu, nghiêng người đi, chừa đường cho hắn, nói: “Là ta không đúng.”

Mã Thanh Thu hài lòng gật đầu, tâm cao khí ngạo bước đi dùng cơm, với thân phận của hắn thì không cần xếp hàng rồi.

Như Phong cầm hạp cơm tìm được bọn Nam Sơn, ngồi phịch xuống ghế, thở ra: “Hô, hô~~”

Nam Sơn thấy được cảnh khi nãy, cau mày nói: “Sư huynh, huynh đắc tội với hắn lúc nào vậy?”

Dương Vĩ cũng buồn bực: “Ngươi từ trước đến nay luôn ở cùng một chỗ với bọn ta, nhưng tại sao ta không phát hiện ngươi đắc tội hắn lúc nào nha?”

Như Phong cười khổ: “Chính ta còn không biết.” Vì vậy, không nói nhiều nữa, bắt đầu ăn cơm.

Dung Ức Ảnh nhìn Như Phong ăn ngấu nghiến, nhẹ giọng nói: “Xem ra, ngươi phải cẩn thận rồi.” Trong lời hắn nói ý vị thâm trường, Như Phong mở to mắt trừng hắn.

Tối đến, mọi người mệt mỏi đến cực điểm, một số ít người đã tắm xong đều nằm bất động trên giường, Như Phong nằm trên giường nhìn Cao Càng Tề đầy tinh thần đi vào, hắn vừa mới tắm xong, lộ ra nửa thân trên xích lõa vô cùng vạm vỡ, khó trách hắn còn chưa mệt.

Thấy Như Phong nhìn hắn, Cao Càng Tề hướng Như Phong khẽ gật đầu.

Như Phong vỗ vỗ ngực, chỉ có bản thân Như Phong là kín cổng cao tường, nhìn những người còn lại, hầu hết đều lộ ra tay chân hay linh tinh gì khác, tuy nhiên đại đa số đều xuất thân từ học viện, không phải là người thô lỗ, cho nên Như Phong cảm thấy hoàn cảnh hiện tại không tồi lắm.

Bạch Nhất Quân bước xuống giường, cao giọng nói: “Như Phong, chúng ta đi tắm đi.” Khóe môi hắn nhếch lên tỏ vẻ tươi cười, thoạt nhìn rất là hòa thuận, nhưng chỉ có Như Phong biết trong mắt hắn lộ vẻ ác ý.

Như Phong không trả lời, chỉ lắc đầu, Bạch Nhất Quân cười chế giễu: “Ta quên mất, có vài người bộ dạng rất đàn bà, cho nên chưa bao giờ tắm rửa tại nơi công cộng, giống y như các bà các cô.”

Như Phong nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi nói: “Ta không nói chuyện với con heo chưa súc miệng.”

“NGƯƠI! Mộc…Như Phong, ngươi chờ đấy!” Bạch Nhất Quân thấy Dung Ức Ảnh và Nam Sơn lạnh lùng nhìn chòng chọc vào mình, vì vậy đành phải lui binh, hẹn kỳ sau lại tái chiến.

Như Phong lặng thinh nhìn bóng dáng Bạch Nhất Quân rời đi.

Cao Càng Tề lúc này lại mở miệng: “Ta cũng có nghe nói ngươi không bao giờ cùng người khác tắm rửa.”

Như Phong chuyển tầm mắt sang hắn, cười cười: “Tinh thần của ngươi thật là tốt.” Vừa nói vừa nhìn sang đám người đang vất vưởng vắt ngang trên giường.

Cao Càng Tề cười cười, không hỏi lại nữa.

Buổi tối, Như Phong cứ tưởng rằng mình sẽ không ngủ được mất, nghe mùi mồ hôi trên người mình cùng mùi mồ hôi của những người khác, thật là dị thường khó chịu, hận không thể ngay lập tức leo lên lưng ngựa chạy đi tìm nước xối lên người.

Nhưng khi đêm về, Như Phong ngủ phì phò, bất chấp mọi thứ, hơn nữa nàng lại là người đi ngủ đầu tiên.

Cuộc huấn luyện bước sang ngày thứ hai, là phụ trọng chạy bộ, trên chân cột một bao cát nặng mười cân rồi chạy. Như Phong coi như không hề hấn gì, chút huấn luyện này đối với nàng mà nói là không thành vấn đề, cho nên thần thái khá là ung dung.

Như Phong vừa chạy vừa nhìn sang Nam Sơn: “Nam Sơn, ngươi vẫn ổn chứ?” Nam Sơn không giống Như Phong si mê võ học, Vô Tình Kiếm chỉ chuyên chú dạy duy nhất một đệ tử, cũng là đối tượng quan trọng mà Vô Tình Kiếm cần bồi dưỡng, Nam Sơn đối với mấy thứ kỳ kỳ quái quái gì đó mới cảm thấy hứng thú, ngược lại chẳng quan tâm gì đến võ học, chẳng qua bị Như Phong ép buộc nên mới học chút khinh công, mấy cái loại mèo quào mà thôi.

Nam Sơn vừa thở dốc vừa đáp: “Sư huynh, cũng ổn, nhưng mà mệt chết được, chúng ta phải chạy tới bao giờ vậy hả?”

Như Phong nhìn những người xung quanh, đa số đều tỏ ra mệt mỏi, lại nhìn thấy Mã Thanh Thu cầm roi quát mắng, lắc đầu nói: “Không biết nữa, ngươi nhẫn nại chút đi, huấn luyện này đối với ngươi rất có lợi.”

Lúc chạy qua gần Mã Thanh Thu, Như Phong bắt chước vẻ mặt của người khác trang bị ình, không ngờ tới bị một roi quất xuống, Như Phong thoáng chốc nghiêng người, giẫm chân tại chỗ, nhìn mặt Mã Thanh Thu, lớn tiếng hỏi: “Tại sao đánh ta?”

“Không đánh ngươi thì đánh ai, nhìn bộ dạng của ngươi đi, mệt quá nhỉ, một chút khổ cực cũng không chịu được tương lai làm sao ra chiến trường? Ngươi nên trở về uống sữa thì hơn.” Mã Thanh Thu vung roi, đi quanh Như Phong.

Như Phong nhìn hắn, cố gắng giữ ình bình tĩnh, nói: “Vậy ngươi cũng không thể đánh ta, ta chưa thấy ngươi đánh những người khác.”

“Đó là bởi vì họ so với ngươi tốt hơn.” Mã Thanh Thu lớn giọng.

Như Phong tức giận rồi, suy nghĩ một hồi, thôi bỏ đi, vẫn là phải nén giận , không thể gây chiến, vì vậy không thèm nhắc lại, chỉ là nhân cơ hội rời đi khỏi phạm vi thế lực của Mã Thanh Thu.

Tiếp theo, sự trốn tránh của Như Phong mang tới kết quả ỗi chân của nàng thứ gì đó nặng hai mươi cân.

“Ta biết ngươi có chút công phu, chút đồ vật mới vừa rồi không là gì đối với ngươi, cho nên huấn luyện của ngươi so với người khác phải nặng hơn mới được.” Mã Thanh Thu ra giọng đứng đắn, tựa hồ cảm thấy chuyện này không có gì sai cả.

Ngoài dự liệu của Như Phong chính là Cao Càng Tề bước ra, yêu cầu được nhận đãi ngộ giống Như Phong.

Mọi người kinh hãi, nhìn Cao Càng Tề khí định thần nhàn (3).

Giữa trưa, lúc mọi người nghỉ ngơi, Như Phong cùng Cao Càng Tề còn đang chạy bộ.

Môi Như Phong đã muốn khô nứt, nàng nhìn ông mặt trời to tròn sáng loáng trên đầu thở dài nói: “Ngươi làm sao lại tự chuốc lấy khổ cực chứ?”

Cao Càng Tề thoạt nhìn cũng không ổn lắm, đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn mở miệng đáp: “Ta muốn đột phá bản thân.”

“Ngươi rồi sẽ trở thành một binh lính giỏi, tương lai cũng sẽ là một tướng quân giỏi.”

Cao Càng Tề nhếch môi cười: “Hy vọng là vậy, được rồi, tính cách của ngươi hình như không phải thế, cho nên ta cảm thấy thật là kỳ lạ, tại sao bây giờ ngươi lại chịu nhẫn nhục như vậy?”

Như Phong trầm mặc một hồi, sau khi cách xa những người khác, mới nói: “Lười tranh đấu.” Một lát sau, nói thêm: “Ngươi khổ cực muốn lưu lại cùng ta là muốn hỏi chuyện này?”

Cao Càng Tề vì vậy không thèm nhắc lại.

Cuối cùng, ngay tại lúc thể lực sắp cạn kiệt, Như Phong cùng Cao Càng Tề rốt cục cũng được phê chuẩn nghỉ ngơi.

Như Phong ngồi phịch xuống cạnh Nam Sơn, lưng dựa vào thân cây, liều mạng uống nước.

Không hổ danh gừng càng già càng cay, mặt trời lên đỉnh lớn như vậy mà bắt chạy bộ, quả nhiên đủ ác độc, hơi nước gì cũng đều bị bay hơi hết.

Dương Vĩ di chuyển lại, hỏi: “Như Phong, ngươi tại sao đối với việc Đô úy làm khó dễ đều làm thinh không nói?”

Như Phong miễn cưỡng cười, nói: “Chưa nghe qua sao? Ở trong quân đội, chuyện có thể làm gọi là huấn luyện, chuyện không thể làm gọi là tôi luyện, ta bây giờ đang tiếp nhận tôi luyện đó.”

“Nói không sai, Mộc Như Phong!” Mã Thanh Thu không biết từ nơi nào đi tới, nói: “Rất tốt, tốt ngoài dự đoán của ta luôn, cho nên, chiều nay sau khi luyện xong quyền thuật, ngươi tới quét sân sạch sẽ, coi như là khóa tôi luyện dành cho ngươi.”

Như Phong mở to hai mắt, nhìn cái sân rộng lớn, còn có lá cây đang lất phất rơi, hỏi lại: “Một mình ta?”

Vẻ mặt Mã Thanh Thu vô cùng nghiêm túc, tựa như một vị quan nghiêm chính: “Ngươi nghe không có sai, nghe đây, sau này ta ra mệnh lệnh cho ngươi, ngươi cũng không được nghi vấn, hết thảy phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp!” Sau đó khóe mắt đảo quanh mọi người: “Người nào cũng không được hỗ trợ!”

Như Phong bĩu môi, rũ mi mắt xuống.

Buổi tối.

“Cái gì? Hôm nay đến phiên ta tuần tra?” Như Phong không nhịn được trừng to mắt, mình vốn là tân binh, thủ cái gì đêm, tuần cái gì tra? Kia không phải làm ình không thể ngủ rồi sao?

“Đây là tôi luyện! Ngươi dám nghi ngờ mệnh lệnh của ta cho nên ngày mai sân vẫn là do ngươi quét, lúc chạy bộ tăng thêm mười vòng, bao cát trên chân mỗi bên ba mươi cân!”

Như Phong thật muốn ngất đi, nhưng mà nàng vẫn mở to hai mắt nhìn vẻ mặt ghê tởm khi đạt thành gian kế của Mã Thanh Thu.

Mọi người mặc dù đồng tình nhưng vẫn không có cách nào giúp đỡ, chỉ có thể đưa mắt nhìn, Như Phong ôm một mối hùng tâm tráng chí “Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn - Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn” (4) rời đi liều vải.

Như Phong ở nơi nàng được phân công đi tới đi lui, nhìn những cái lều vải y hệt nhau, Như Phong nhìn mãi cũng không biết lều của nguyên soái ở chỗ nào, cũng biết rằng mình mới chỉ là tân binh làm sao biết được mấy chuyện đó? Nhưng theo quy định, đã là tân binh thì không nên đi đến chỗ không nên đến, một khi bị phát hiện, bất luận là có lý do gì cũng dựa theo quân pháp mà xử trí.

Như Phong nhìn qua cái gọi là quân pháp, sâu sắc cảm giác được thế nào là quân pháp bất cận nhân tình (5), gia gia chỉ huy quân đội kỷ luật nghiêm minh cỡ nào.

Như Phong cố nén cơn buồn ngủ, chống cự từng đợt từng đợt kéo tới, suy nghĩ xem rốt cục là ai muốn đối nghịch với mình? Nhìn lại thì Mã Thanh Thu đối xử với nàng quả thật là không tốt, nhưng quan quân đối với tân binh như vậy là chuyện bình thường, thế nhưng tại sao hết lần này đến lần khác đều chỉ có mỗi mình mình gặp phải?”

Không phải là gia gia muốn trừng phạt ta chứ? Như Phong vừa nghĩ tới trường hợp này liền lập tức phủ nhận, gia gia sẽ không làm những chuyện nhàm chán như vậy, hơn nữa, phỏng chừng gia gia cũng biết tâm tư của mình cho nên hẳn là không cố ý làm khó dễ mình đâu.

Nhưng trừ gia gia ra Như Phong nghĩ không ra trong quân doanh còn có người nào muốn gây bất lợi đối với mình?

Bạch Nhất Quân tuy muốn làm khó dễ mình, nhưng thế lực của hắn hẳn là không thể xâm nhập vào trong quân đội.

Cho nên, sở dĩ Như Phong vẫn án binh bất động, chính là muốn nhìn rõ một chút, cuối cùng là do bản thân Mã Thanh Thu bất mãn đối với mình hay là có thế lực nào khác bất mãn với mình?

Mãi cho đến khi trời gần sáng mới có người đến đổi ca, Như Phong vẫn không nghĩ ra được đầu mối nào, có lẽ bản thân còn quá non nớt rồi.

Nằm trên giường, Như Phong điều tức nội lực, sau khi khôi phục thể lực liền tranh thủ ngủ.

Liên tiếp một tháng như vậy, cuộc sống Như Phong chỉ có thể dùng bốn từ để miêu tả: nước sôi lửa bỏng, cả quân doanh đều biết Mộc Như Phong này là số sao quả tạ, luôn bị ác chỉnh, trên thực tế hình như tất cả tân binh đều biết hết cả rồi.

Cho nên, Như Phong của chúng ta nổi danh là nhờ phương thức này đây.

Dưới đáy lòng Như Phong âm thầm nghiến răng nghiến lợi, âm thầm cổ vũ chính mình, chẳng qua chỉ là một khóa tôi luyện thôi, giúp mình được nhiều lắm.

Đã qua một tháng huấn luyện cơ bản, kế tiếp chính là cách học giết người như thế nào, học bắn tên, học đặc điểm các loại hình binh chủng, bởi vì không lâu sau, bản thân các ngươi phải làm bộ binh, làm cung tiễn thủ hoặc là làm kỵ binh.

Buổi tối, lúc nghỉ ngơi, hiếm khi thấy Như Phong không cần đi tuần tra, cho nên nàng quăng người lên giường, cảm thấy có chút buồn chán, toàn thân nhẹ nhàng, dường như thời gian dài ra thêm mấy canh giờ.

Xem ra mình đã quen bị ngược đãi rồi, Như Phong không nhịn được tự giễu bản thân.

Nam Sơn nằm bên cạnh Như Phong, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, huynh nên đi tắm rửa được rồi, bằng không ngươi sẽ phát thối lên đó, ta nhớ rõ huynh trước kia rất là thơm nha.”

Như Phong sờ sờ gương mặt bị bôi đen của mình, đã có chút khô ráp, ô ~ làn da trắng nõn của ta a, sau này nhất định sẽ dưỡng ngươi về như cũ. Lại ngửi ngửi quần áo của mình, một mùi hôi ập vào mũi làm cho nàng thiếu chút nữa nôn hết cơm tối ra rồi, vậy mà Nam Sơn vẫn chịu đựng được lâu như thế, quả nhiên là quá quá quá kiên cường a!

Như Phong ngừng thở, liếc Nam Sơn một cái: “Sao ngươi không nói sớm?”

Nam Sơn thật ủy khuất: “Ta tưởng ngươi biết chứ, ngươi làm sao vẫn không chịu tắm chung với người khác?”

Như Phong tức giận nói: “Đây là vấn đề thói quen cá nhân.”

Sau đó, giữa khuya, Như Phong cẩn thận tránh né binh lính đi tuần, tung người bay qua tường gỗ chạy ra ngoài, lên khu núi cách đó vài dặm, tìm được dòng suối nhỏ lần trước, chỗ này tốn hết của mình mấy buổi tối mới tìm thấy, thật không dễ dàng a, muốn tắm cũng phải phiền phức như vậy, Như Phong thầm than.

Những ngày tháng như vậy vô pháp trải qua, trong doanh trướng cũng ngày càng hôi thối, mọi người cũng càng ngày càng tùy tiện, khí trời cũng càng ngày càng nóng, xem ra mình nên bộc lộ bản thân một chút rồi, tốt nhất có thể lên làm một quan viên nhỏ, sau đó một mình mình trụ một lều vải, ô, ngày đó sẽ nhanh tới thôi.

Như Phong nhớ tới cái tên Mã Thanh Thu ghê tởm kia, mặt mày nhăn nhó.

Sau khi lén lút trở về, tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, Như Phong cẩn thận đem quần áo đã giặt sạch treo lên, định ngày mai mới đem hong khô.

Vô tình nhìn lướt qua lại phát hiện đôi mắt phát sáng của Nam Sơn, vì vậy nhẹ giọng nói: “Sao ngươi còn chưa ngủ?”

“Ngươi chưa trở về, ta làm sao ngủ được?” Đây là chuyện đương nhiên nha, còn phải hỏi?

Trong lòng Như Phong ấm áp, cười cười: “Ngủ nhanh đi, như vậy mới sống lâu được.”

—hết chương 88———–

(1) thực đường: nói nôm na là nhà ăn á, cái “đường” này (theo ta hiểu) là một gian phòng rất rất rất lớn (mọi người có thể tưởng tượng thành “đại sảnh đường” trong Harry Potter ấy ^ ^(nếu mọi người từng xem qua = =)), nếu để là nhà ăn thì ta thấy nó không có không khí hoành tráng đông đúc lắm *gãi đầu cười ngu*

(2) hạp: khay/hộp. => hạp cơm: khay cơm, hộp cơm. Còn cái “thực hạp” là cái cà-mên (có /không có tầng) sau đó đặt đồ ăn vào, có quai xách đi ấy… ta không biết nói sao ọi người hiểu nữa…haiz

~(3) Khí định thần nhàn: khí tức ổn định, thần sắc thư thái, ý chỉ đồng chí Tề chạy như vậy mà sắc mặt vẫn không đổi. [Thanks bạn Lục Hoa (luchoa), mình đã copy nguyên văn của bạn ấy, chỉ thay tên thôi.]

(4) “Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.”

Dịch thơ:

Gió hiu hắt chừ, Dịch thuỷ lạnh ghê

Tráng sĩ ra đi chừ, không bao giờ về.

một bản dịch khác :

Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê

Tráng sĩ một đi không trở về.

(Theo trí nhớ bấp bênh của ta):

Đây là câu hát ứng đáp của Kinh Kha. Yến quốc thái tử Đan nhờ Kinh Kha đi kích sát Tần Thủy Hoàng Doanh Chính, Kinh Kha nhận lời. Ngày ra đi, thái tử Đan cùng Cao Tiệm Ly (lý lịch trích ngang: là nam nhóe, theo lịch sử, là bạn thân của Kinh Kha, theo những thứ mà ta đọc, là “ấy” của Kha ca *cuồng tiếu*, cũng là nhạc công, thế nhưng tài văn chương cũng chẳng thua kém ai đâu, võ công cũng khá) tiễn Kinh Kha đến sông Dịch, biên giới nước Triệu, Cao Tiệm Ly buông lời từ biệt, Kinh Kha hát đáp, sau đó quay lưng ra đi, và…hiển nhiên là một đi không trở về….haiz~ một hồi ngược luyến tàn tâm a

~Túm lại, theo cốt truyện nì, đại khái có nghĩa là ôm chí khí bi tráng một đi không trở lại, quả nhiên là “hùng-tâm-tráng-chí”

~(5) bất cận nhân tình: không gần với lòng người, không có tình người. Ý nói viễn vông, không thực tế, không hợp lí.