Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 76: Hành động





Edit: Cẩn

Beta: Lan Hương

Trên đường Như Phong quay về chỗ ngồi, tiện thể quay đầu nhìn Mộc Vấn Trần, sau đó mới mỉm cười nhìn sang thái tử, gật đầu một cái.

Thấy trong mắt Mộc Vấn Trần tỏ ý khen ngợi mình, Như Phong cảm thấy thái tử bên cạnh tựa như tro bụi có thể tùy ý quét đi.

Sau khi trở lại chỗ ngồi của mình, trận thứ hai là Dục Tuyên ra trận, vì vậy chỉ thấy Vân Thiên Trạch và Dục Tước.

Dục Tước vỗ vỗ vai Như Phong, nhỏ giọng nói: “Như Phong, thật lợi hại!” trong mắt tràn đầy yêu thương.

Như Phong hất cằm, nói: “Do trí nhớ ta tốt.”

Dục Tước không hiểu ý nghĩa gì của những lời này cho nên chỉ cười cười cho qua.

Như Phong thấy Vân Thiên Trạch rất chú ý trận đấu trên đài, cho rằng hắn đang rất hồi hộp, thuận miệng nói: “Thiên Trạch, không có việc gì đâu, không cần khẩn trương như vậy, ta thấy ngươi rất giỏi mà.”

Vân Thiên Trạch dùng ánh mắt cổ quái nhìn Như Phong mà không nói gì, làm cho Như Phong ngượng ngùng cúi đầu, nghịch đùa ngón tay của mình. Một lát sau, thấy tất cả mọi người đều chú ý đến trận đấu, Như Phong cũng vội vàng ngẩng đầu nhìn, kỳ thật Như Phong rất có lòng tin với Dục Tuyên, chưa kể là hắn có thiên phú từ nhỏ, ngày thường hắn đều rất chăm chỉ tập luyện.

Quả nhiên, một canh giờ đằng đẵng trôi qua, sau PP [đôi mông] của Như Phong ngồi đến phát đau, tranh của bốn người cuối cùng cũng đã vẽ xong.

Tuy Như Phong không biết thưởng tranh, nhưng mưa dầm thấm đất, có thể nhận ra một chút chất liệu màu sắc, bốn bức tranh trước mắt màu sắc tươi sáng, không dễ phai màu, hẳn là đã dùng khoáng vật làm ra, mà tranh họa không phải là sông nước Giang Nam dịu dàng đẹp đẽ thì cũng là cao sơn lưu thủy [núi cao nước chảy] oai nghiêm hùng vĩ, nhìn là biết do họa sĩ tài ba, nét vẽ lưu loát ưu mỹ.

Nhưng Như Phong vẫn cảm thấy tranh của Dục Tuyên là đẹp nhất, vì hắn quyết sử dụng nhiều màu thạch thanh [đá có màu lục], thạch lam [đá có màu lam] và màu chu sa đỏ làm chủ đạo, họa ra một bức tranh làm cho người ngắm tranh phải rung động!

Sau khi giám khảo nói một đống từ ngữ chuyên môn mà Như Phong không biết rồi mới tuyên bố Xuân Đằng quốc và Tử La quốc đồng hạng nhất [Cẩn: ờ thì là đồng chí Dục Tuyên đã thua trận đấy, Lhương: không thua, cùng hạng nhất mà]. Như Phong kinh ngạc, nhìn sứ giả Xuân Đằng quốc trên mặt giấu không được ý cười, trong lòng âm thầm nhíu mày.

Sau khi Dục Tuyên bước xuống, Dục Tước lặng lẽ cầm lấy tay của Dục Tuyên, hai người nhìn nhau một chút, Dục Tước lên đài nghênh tiếp trận đấu.

Như Phong tươi cười nhìn Dục Tuyên, nói: “Tuyên ca ca, tranh của ngươi là đẹp nhất, ta rất thích.”

Dục Tuyên miễn cưỡng cười đáp: “Kỹ thuật vẽ tranh của đối phương quả thật thuần thục hơn ta, ta hơn người chỉ có chỗ ý tưởng mới lạ mà thôi, hôm nay mới biết được thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.” [thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: ngoài trời có trời, ngoài người có người, ý nói người giỏi còn có người giỏi hơn]



Như Phong không quen nhìn bộ dáng suy sụp này của hắn, trong cảm nhận của Như Phong, Dục Tuyên luôn luôn kiêu ngạo, tinh thần phấn chấn, nên vội vàng nói: “Nhưng ta cảm thấy có sáng tạo vẫn quan trọng hơn, ngươi có thiên phú, chỉ cần cho ngươi thời gian thì kỹ thuật của ngươi có thể sẽ hơn hắn, còn hắn lại không có ý tưởng gì mới hơn của ngươi.” Vì vậy còn bồi thêm một tràng về việc cách tân đổi mới có bao nhiêu quan trọng, có bao nhiêu vĩ đại, cuối cùng cũng dỗ được Dục Tuyên vui vẻ cao hứng lên.

Lúc này cũng đến lúc Dục Tước bắt đầu biểu diễn, bọn người Như Phong cũng vội nín thở tập trung dỏng tai nghe.

Lần này Dục Tước chọn cổ cầm, Như Phong nhắm mắt lại, cảm thụ nhạc khúc hào hùng, nghe được âm thanh đầu tiên, Như Phong mơ hồ cảm giác được một cỗ khí thế trang nghiêm, đang muốn chăm chú cảm thụ lại phát hiện tiếng đàn đã chuyển thành nhu hòa, tựa như một bài dạ khúc nhẹ nhàng trong đêm, đến lúc nàng bắt đầu buồn ngủ thì tiếng đàn lại biến hóa, kiên cường mạnh mẽ, phảng phất như thấy được hình ảnh con sóng cuộn trào mãnh liệt, mưa hoa rơi rụng, hải điểu tung bay, âm thanh chảy vào tai, núi rừng cây cối, xanh um tươi tốt, giống như lạc bước vào xứ sở thần tiên.

Trong tâm Như Phong có chút chấn động, một cảm giác kỳ diệu tự nhiên nảy sinh, bên tai vang lên âm thanh thiên nhiên hài hòa êm tai, trong lòng thế nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Đúng vậy! Không sai! Như Phong trợn tròn mắt, thủ khúc này giống như Mộc Vấn Trần đã đàn qua! Mặc dù có chút bất đồng, mặc dù Như Phong đối với âm nhạc cơ hồ là mít đặc, nhưng khúc nhạc này cùng khúc nhạc mà Mộc Vấn Trần thường đàn rất là giống nhau, tạo cho nàng những cảm giác như nhau.

Nghĩ vậy, Như Phong cũng rất muốn nhìn vẻ mặt của Mộc Vấn Trần một tý, ôii…, nàng thật hận không thể lập tức học được truyền âm nhập mật ngay, như vậy có thể nghe một chút quan điểm của Mộc Vấn Trần rồi.

Kế tiếp còn có ba nước khác diễn tấu, nhưng hiển nhiên là sau khi nghe xong tiếng đàn của Dục Tước, tất cả những người khác đều không tập trung được nữa, vì vậy không hề ngạc nhiên khi tuyên bố Dục Tước là người thắng cuộc.

Như Phong dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Dục Tước, Dục Tước không rõ lý do, hắn nhìn lại Như Phong: “Ngươi tại sao dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?”

Như Phong suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là không nghĩ tới Dục Tước ca ca thâm tàng bất lộ, lại có thể đàn ra một thủ khúc hay như vậy.”

Dục Tước mỉm cười, bình tĩnh đáp: “Đàn lung tung thôi.”

[mấy tên sứ giả còn lại mà nghe thấy sẽ mắng anh chảnh thấy ớn à xem =o=]



Như Phong nhìn không hiểu tâm tình trong mắt hắn, vì vậy đành không nhắc lại nữa, ngoan ngoãn nhìn Vân Thiên Trạch cùng người khác đấu cờ.

Nhưng nói thật, nàng đối với cờ vây một chút hứng thú cũng không có, cho nên trong lúc chờ đợi, Như Phong đã ngủ thiếp đi. [bó tay]

Dục Tước và Dục Tuyên nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia bất đắc dĩ, cho nên hai người không thể làm gì khác hơn là bất động thanh sắc để Như Phong ở chính giữa, làm cho Như Phong thuận thế kề vai một người.

Dục Tước điều chỉnh đầu Như Phong một chút, nhìn xung quanh, thấy tất cả mọi người đều không chú ý tới chỗ này mới yên lòng. Hắn nhìn Vân Thiên Trạch trên đài với vẻ mặt không biểu tình gì, nghĩ lại biểu hiện của mình vừa rồi, lại chọn thủ khúc đó, chắc sẽ gặp mạo hiểm? Hy vọng “hắn ta” sẽ không nghi ngờ.

Dục Tuyên nhìn Như Phong vô ý thức áp sát ca ca, lại nhìn thấy ca ca nhìn về phía Như Phong với vẻ ôn nhu như thủy, trong tâm cảm thấy chua xót, tình cảnh như vậy sau này còn có thể xuất hiện hay không? Mà chính mình lại vẫn tiếp tục làm người đứng nhìn như vậy phải không?

Như Phong bị đánh thức, xung quanh không khí ồn ào, nàng vội kéo Dục Tước và Dục Tuyên lại hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Dục Tước nhìn nàng, gạt tóc trên trán của nàng qua rồi nói: “Vân Thiên Trạch té xỉu.”

“Cái gì?” Như Phong kêu to, kinh ngạc nhìn hắn rồi hỏi: “Giờ hắn ta ở đâu.”

Ánh mắt Dục Tước nhìn về nơi nào đó một chút, nói: “Hắn đã được đưa đi rồi, ngươi hiện giờ không thấy hắn đâu.”

Như Phong lo lắng hỏi: “Tại sao hắn té xỉu, có phải trời nắng quá không?”

Dục Tước kìm nén sự khó chịu trong lòng, rồi an ủi: “Chắc không có việc gì đâu, do thời gian đánh cờ quá lâu, thể lực hắn không đủ nên mới ngất đi thôi.”

Thế là Như Phong mới biết, té ra mình đã ngủ năm tiếng rồi, nghĩ lại mỗi lần ra một nước cờ thật là lâu, thảo nào thể lực của Vân Thiên Trạch chống đỡ không nổi, dù sao môn này cũng rất hao thể lực.

Dục Tuyên ở bên cạnh thản nhiên mở miệng: “Là Xuân Đằng quốc thắng.”

Như Phong không phục bĩu môi: “Nhưng chúng ta thắng bọn họ nhiều hơn một trận mà.”

Dục Tuyên mạn bất kinh tâm [thờ ơ] liếc mắt nhìn gương mặt do ngủ nhiều đến phát đỏ của Như Phong, tiếp tục nói: “Ai mà biết Lạc Lâm viện có thể thắng hay không? Xem ra dã tâm lần này của Xuân Đằng quốc cũng thật lớn, tiến bộ nhiều đến vậy.”

Dục Tước hờ hững, nâng Như Phong dậy, nói: “Trở về đi thôi, cũng tàn cuộc rồi, tiếp theo đã không còn chuyện của chúng ta.”

Như Phong cầu còn không được, giương mắt chờ mong nhìn Dục Tước: “Tước ca ca, thật sự là không thể đi thăm Vân Thiên Trạch sao?”

Dục Tước trong mắt là một mảng đen kịt, vài tia sáng bất minh xẹt qua, nói: “Có lẽ là vậy, dù sao thân phận của hắn cũng rất đặc biệt.” Hai chữ cuối cùng nói ra nhấn mạnh khác thường.

Vì vậy Như Phong đành phải thất vọng theo sau Dục Tuyên cùng Dục Tước về ký túc xá.

* * * * * * *

Dục Tước và Dục Tuyên đứng trong phòng Vân Thiên Trạch.

“Ca ca, chuẩn bị tốt rồi sao? Chúng ta đã hết đường lui rồi.” Dục Tuyên kiên định nhìn Dục Tước.

Dục Tước thở dài: “Cũng đã đến nước này, cho dù chúng ta muốn lui cũng không có đường lui nữa rồi, chúng ta đi thôi, trời cũng đã sắp tối rồi.”

“Ca ca, ngươi yên tâm, ta đã thu xếp thỏa đáng.” Dục Tuyên vỗ vỗ vai Dục Tước, trong mắt một mảng tràn đầy tự tin.

Dục Tước gật đầu, đang lúc định nói gì đó, Dục Tuyên đã nói thêm vào: “Có muốn đem Như Phong theo không?”

Dục Tước lập tức phản đối: “Hắn theo làm gì?”

Dục Tuyên nhìn Dục Tước: “Ca ca, ngươi nghĩ cái gì trong đầu vậy?” Vừa nói vừa nhìn bốn phía, tiếp tục nói: “Lần trước là Như Phong đã cứu ta, võ công của hắn cao thâm hiếm thấy, liên tiếp dễ dàng đánh bại cả ba cao thủ hạng nhất, có hắn theo, chúng ta sẽ có nhiều phần thắng hơn.”

Dục Tước vẫn nhíu chặt mày: “Không được, rất nguy hiểm.”

Dục Tuyên cười khổ: “Ca ca, ngươi chưa từng mềm lòng với bất kỳ kẻ nào, ngoại trừ Như Phong.” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Dục Tước, khẳng định: “Chỉ một mình Như Phong, hơn nữa, hắn là nam nhân, vả lại dựa vào việc chúng ta đến nhà bọn họ nhiều lần như vậy, ca ca, hắn sớm đã bị chúng ta liên lụy, bây giờ thoát được hay không cũng không phải do hắn muốn là được.”

Dục Tuyên còn muốn nói thêm một đống lý do, nhưng hắn tin tưởng ca ca mình cũng đã nhận thức rõ ràng, cho nên nói hay không cũng không sao cả, mọi người trong lòng đều hiểu rõ, chỉ là không có vạch trần ra mà thôi.

Dục Tước cuối cùng thỏa hiệp, nói: “Hãy cam đoan với ta rằng hắn sẽ an toàn.”

Dục Tuyên trầm mặc một hồi mới đáp lời: “Ta và ngươi giống nhau, đều không muốn hắn gặp chuyện không may.”

* * * * * * *

Như Phong một mình rầu rĩ không vui mà trở lại ký túc xá, ngã xuống giuống, ngay cả cơm cũng không muốn ăn, đang phiền não việc đến lúc nào mới có thể gặp Vân Thiên Trạch thì phát hiện Dục Tước cùng Dục Tuyên đẩy cửa bước vào.

Dục Tuyên kéo Như Phong lại nói: “Như Phong, có việc cần nói với ngươi.”

Như Phong chưa từng gặp qua Dục Tuyên nghiêm túc như vậy, vì vậy đành phải thu hồi vẻ mặt chán chường, cũng nghiêm túc nhìn lại hắn.

“Đêm nay theo chúng ta đến một nơi đi.”

Như Phong im lặng, biết bản thân không thể cự tuyệt, vì vậy không thể làm gì khác hơn là yên lặng gật đầu, trong lòng bất an vô cùng.

Dục Tước nhìn Như Phong, nói: “Ngươi nhớ cẩn thận.”

Như Phong miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười: “Yên tâm đi, Tước ca ca, võ công ta cao như vậy, mạnh như vậy, nhất định sẽ bảo vệ được chính mình, cũng có khả năng bảo vệ Dục Tuyên thật tốt.”

Dục Tuyên trừng mắt nhìn nàng: “Đến lúc đó sẽ có người phụ trách đến bảo vệ ta, yên tâm, còn nữa, kỳ thật võ công của ta không kém như vậy.” Vẫn là không nhịn được nên biện giải một chút.

Như Phong làm mặt quỷ, bầu không khí ngưng trọng vừa rồi mới dịu xuống đôi phần.

Tối đến, trời cao không trăng, chỉ có vài ngôi sao lẻ loi hiện diện, mặt đất một mảnh yên tĩnh.

Như Phong như cũ mặc vào bộ hắc y lần trước, tăng thêm một cái mặt nạ, cẩn thận theo sát sau Dục Tuyên. Mới đầu bọn họ loanh quanh vài vòng ở Đinh Châu thành, đợi lúc Như Phong thấy đầu óc choáng váng mới bắt đầu chuyển hướng, đi thẳng tới mục tiêu.

Như Phong thầm than trong lòng: cái này không biết chuyện gì đang xảy ra quả nhiên không có cảm giác an toàn, so với kẻ trộm càng hỏng bét. Người ta làm trộm ít nhất còn biết đêm nay đến đâu, gia đình nào để chém giết, cướp bóc, còn mình chỉ theo sát sau mông người ta, sau đó chờ người ta gọi mình ra tay thì mới ra tay.

Đây không phải là nhân vật phụ điển hình hoặc là tiểu lâu la sao? Ta làm sao suy bại tới tình trạng này rồi chứ?

Mặc kệ trong tâm Như Phong đang suy diễn tới cục diện nào, nàng vẫn theo sát phía sau Dục Tuyên, nhưng phía sau nàng cũng có một chuỗi người, phía trước cũng có một chuỗi người.

Như Phong mắt nhìn tứ phía, tai nghe tám phương, nội lực của nàng vốn rất thâm hậu, cho nên ban đêm nhìn mọi vật cũng không có khó khăn gì, nhưng hắc y nhân ở phía trước hay phía sau đều có vẻ rất lợi hại, hành động mau lẹ, năng lực mạnh mẽ, điều này làm Như Phong nhớ tới người hầu của Vân Thiên Trạch, cũng được huấn luyện bài bản tốt như vậy.

Đi được chừng nửa canh giờ [một canh = 2 tiếng, vậy nửa canh = 1 tiếng] bọn họ đứng trước một rừng cây ngoài thành, Dục Tước phất tay, hắc y nhân nhanh chóng tản ra, một người trung niên bình thường cầm một ít công cụ vào trong đống cây cối tối thui tìm tìm kiếm kiếm. Sỡ dĩ nói hắn là người bình thường là bởi vì Như Phong cảm thấy hắn không có nội lực, nhưng chắc ở phương diện khác lại hoàn toàn là một tay kiệt xuất, có thể làm cho Dục Tuyên coi trọng.

Như Phong hiện giờ không có việc gì làm, nhìn chăm chú bốn phía, có vẻ như không có gì nguy hiểm, thế nhưng xung quanh lại tràn ngập không khí hồi hộp khẩn trương.

Hai mắt Như Phong quét một vòng rừng cây, sợ có mãng xà gì đó nhảy ra…hơn nữa,lại cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.

Nơi này, quá yên tĩnh, âm thanh duy nhất phát ra là âm thanh của hắc y nhân đi đi lại lại, nhưng ở buổi tối tĩnh lặng này mà nghe ngóng, thì thật sự là quá yên tĩnh rồi.

Như Phong đột nhiên kinh hãi, linh quang chợt lóe, vội vã kéo Dục Tuyên đến, nói: “Dục Tuyên, có phát giác nơi này quá yên tĩnh hay không, rất khác thường? Tại sao không có thanh âm của các loại côn trùng?”

Vẻ mặt Dục Tuyên trong đêm tối nhìn không thấy rõ nhưng tiếng hắn nói vào tai Như Phong thì thanh âm rất rõ ràng: “Cánh rừng này vốn đã rất kỳ quái, có người nói cho tới bây giờ bên trong cũng chưa từng phát ra âm thanh gì.”

Như Phong lúc này mới có chút thả lỏng tâm tình, nàng nhìn nhìn động tác của hắc y nhân, cũng không hỏi xem bọn họ đang tìm cái gì.

Rất nhanh sau, trên mặt đất xuất hiện một cái mật đạo, Như Phong kinh ngạc, Dục Tuyên trong mắt lấp lánh ánh sáng, lập tức phái người đi vào, không biết đã qua bao lâu, đến lúc Dục Tuyên mất hết kiên nhẫn thì có đã người xuất hiện, gã trung niên vừa rồi cầm trong tay một viên ngọc châu phát sáng giao cho Dục Tuyên, Dục Tuyên vội vàng đặt nó vào một cái hộp đã chuẩn bị trước.

Thoáng nhìn một cái, Như Phong thấy hạt châu nọ lớn bằng nắm tay mình, không phải loại dạ minh châu phát ra huỳnh quang màu trắng, mà là kiểu ánh sáng lam ở trong, ánh sáng tím xinh đẹp bao bọc bên ngoài, Như Phong chưa kịp suy nghĩ đó vật liệu gì, ngay lúc vừa bước ra khỏi rừng cây, một đám người so với bên mình còn nhiều hơn xông ra, mắt chằm chằm nhìn vào đám người Như Phong.