Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 7: Ly biệt



Người edit: sammy2201

Ở một góc phố nhỏ của thành Càng Châu không khí thoáng chốc trở nên náo nhiệt, dân chúng hiếu kỳ vây quanh lấy năm tiểu hài tử, tùy tùng hai bên không khỏi lo lắng nhìn chăm chú vào các vị chủ tử của chính mình lo sợ có sẽ điều gì bất trắc gì xảy ra.



Trì Phong đứng ở giữa, một thân huyết sắc cẩm y, nghiêm túc nhìn cả hai bên, dõng dạc nói: “Hôm nay đánh một trận cho dù thắng hay thua cũng phải hứa tuyệt đối không được bẩm báo lại với các vị trưởng bối, là tiểu hài tử cũng có phải tôn nghiêm của tiểu hài tử, không nên hở một tý là trở về đi tìm cha mẹ.” Trên thực tế, Trì Phong đã nhận thấy thân phận của Bạch thiếu gia này vốn không hề đơn giản, vì sợ bọn họ mách lại với các vị trưởng bối sẽ dẫn đến không ít phiền toái, cho nên mới cố ý nói ra những lời này.



Song phương cũng gật đầu đáp ứng.



Dục Tước thoáng nhìn qua Trì phong hiện đang hết sức cao hứng, bất đắc dĩ mà cười cười, không rõ chính mình tại sao lại hội đáp ứng chủ ý hoang đường này, nhưng khi nhận ra thái độ ngạo mạn của Bạch thiếu gia cùng tên mỏ nhọn cao gầy kia cũng phần nào cảm thấy chủ ý đó quả thật không sai.



“Tốt lắm, bây giờ hãy bắt đầu đi!” Trì Phong ra lệnh một tiếng, song phương nhanh chóng dây dưa cùng một chỗ.



Mọi người xung quanh cũng hiểu được nên chỉ lẳng lặng đứng xem náo nhiệt, hài tử mà, chung quy đánh nhau cũng chẳng có gì to tát, chỉ cần không gây ra đại sự gì là tốt rồi.



Nhìn thấy bọn họ động thủ, Trì Phong cảm thấy vô cùng hưng phấn. Nàng ở một bên không ngừng chạy tới chạy lui cổ vũ, đụng cơ hội nhân tiện gia tăng một hai cước, sau đó lại tiếp tục đứng phía bên ngoài hò hét như không có chuyện gì xảy ra.



Dục Tước cùng Dục Tuyên đã từng học qua một điểm võ công, cho nên Trì Phong không mấy lo lắng, nhưng nàng không nghĩ tới chính là hai tên tiểu hài tử kia cũng không phải là hạng thư sinh yếu đuối, hơn nữa kinh nghiệm đánh nhau của chúng lại còn vượt trội hơn hẳn cả bọn Dục Tước, cho nên chỉ trong chốc lát, Dục Tước đã có vẻ yếu thế.



Trì Phong thật sự phẫn nộ rồi, cũng không còn quan tâm tới việc bản thân vốn chỉ là một tiểu hài tử ba tuổi, nhân tiện khởi tay áo cùng hét lớn một tiếng, gia nhập cuộc chiến!



Dân chúng đứng xem bên cạnh thấy vậy mà trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới chuyện trọng tài lại có thể hành động như vậy.



Đám tùy tùng ở bên ngoài cảm thấy vô cùng lo lắng nhưng lại không dám manh động. Cuối cùng ngước nhìn sắc trời một chút, nhận ra thời gian cũng không còn sớm, hơn nữa các vị chủ tử đã bắt đầu thấm mệt, cho nên nhân tiện mỗi người một tay lôi bọn họ ra khỏi cuộc chiến.



Tiểu hài tử hai bên vẫn bất phân thắng bại, không ai phục ai tiếp tục động thủ, hộ vệ song phương lắc đầu nhìn nhau cười khổ, nhanh chóng mang theo tiểu chủ tử của chính mình quay trở về. Trước khi đi, không quên để lại một câu: “Chúng ta lần sau tái chiến!”



Dục Tước ngay cả phong độ cũng đã không còn, đầu tóc rối tung, ngân quan méo mó, khóe miệng tơ máu ứa ra, trên thân bạch sắc cẩm y còn in rõ một dấu chân màu đen. Sau khi đã ngưng chiến, hắn nhanh chóng chỉnh đốn lại đầu tóc cùng trang phục, cố gắng khôi phục lại hình tượng công tử cao quý của chính mình.



Dục Tuyên khuôn mặt từ trắng noãn đã chuyển sang đỏ rực, trông giống như một cái bánh bao lên men, hơn nữa hốc mắt lại điểm màu xanh đen, bên trong hàm chứa hề hề nước mắt, quần áo bị xé rách, lộ ra một mảng nhỏ da thịt trước ngực.



Lại nhìn Trì Phong, trên mặt cười hì hì, y phục hoàn hảo, tóc, ồ, đã quên, nàng cơ hồ là không có tóc, cho nên nếu như bỏ qua một vài dấu răng đỏ ửng trên cánh tay, vậy đương nhiên nàng là người có hình tượng tốt nhất.



Bạch thiếu gia cùng tên tiểu hài tử cao gầy kia thì trông thảm hại hơn một chút, trên mặt có không ít những vết cào xước, đây tuyệt đối chính là kiệt tác của Trì Phong! Nàng vốn là thân nữ nhi, đương nhiên sử dụng móng vuốt để tham chiến.



Trên đường trở về phủ, Trì Phong yên tâm thoải mái mà nằm trong lòng một vị hộ vệ, nhìn Dục Tước cùng Dục Tuyên thất thểu bước đi bên cạnh.



“Về phủ phải bẩm báo như thế nào đây?” Xem những chiến tích trên mặt bọn họ đương nhiên là không thể gạt được ai.



“Hừ, chúng ta thật ra cũng không có gì, nhưng ngươi nhân tiện bi thảm rồi, Úy Trì phu nhân sẽ không bỏ qua ngươi.” Dục Tuyên có chút hả hê ngẩng đầu mà nhìn Trì Phong.



Trì Phong không biết lấy ở nơi nào một nhánh cỏ lau, ngậm trong miệng vừa nhai vừa nói: “Yên tâm! Ta tuyệt đối có thể an toàn vượt qua cuộc kiểm tra.”



Dục Tước nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng: “Chuyện hôm nay tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.”



“Vâng, thiếu gia!” Các vị hộ vệ đồng thanh đáp.



Quả nhiên, sau khi trở lại Úy Trì phủ, mọi người cực kỳ hoảng sợ, tiểu mỹ nữ Trì Tuyết lại càng ủy mị nước mắt rơi lã chã, Úy Trì Hòe áy náy bất an, nhưng trông thấy Dục Tước cùng Dục Tuyên không nói gì, thần thái vẫn ung dung, cũng nhân tiện yên lòng.



Tiểu hài tử của người khác không thể mắng, vậy tiểu hài tử của chính mình chung quy vẫn có thể đi? Cho nên mọi sự tức giận đều đổ dồn lên đầu Trì Phong!



Không nghĩ tới mọi người ở Úy Trì phủ có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này, Trì Phong thần sắc kiên định vội vàng quay sang nhìn Úy Trì Hòe nói: “Gia gia, từ nay về sau, ta muốn cố gắng theo ngài học giỏi võ công, tương lai còn dài về sau có thể bảo vệ người nhà, bảo vệ quốc gia, bảo vệ dân chúng!’ Vừa nói vừa chấp ba ngón tay chỉ thiên mà thề, nói xong mấy câu này tâm trạng khẳng khái phẫn nộ, nhiệt huyết sôi trào.



Úy Trì Hòe nghe xong, thâm tâm vô cùng cảm động, thật là một cơ hội hiếm có, hôm qua nhìn bộ dạng lúc tỷ thí của Trì Phong, vốn tưởng rằng gia tộc Úy Trì lại có thêm một tên thư sinh vô dụng, đang suy nghĩ biện pháp làm sao cho Trì Phong theo hắn học võ, không nghĩ tới Trì Phong chính mình lại la hét đòi học, thật là tốt quá, xem ra gia tộc Úy Trì đã có người kế thừa binh nghiệp rồi.



“Vậy rốt cuộc tại sao ngươi lại cùng kẻ khác ẩu đả?” Lâm Ngọc Lan đương nhiên không dễ bị hồ lộng như thế, tính tình nữ nhi của chính mình còn không rõ hay sao, luôn luôn hiếu động háo thắng, ở đâu náo nhiệt là liền có mặt.



Trì Phong thu hồi thần sắc kiên định mới vừa rồi, nhanh chóng chuyển sang thần thái lòng đầy căm phẫn: “Mẫu thân, mấy kẻ vừa rồi thật sự ghê tởm nga, ỷ vào người nhà có chút thế lực, dám khi dễ bá tánh thiện lương, bất quá ta chỉ tiện tay giúp đỡ một chút, cũng coi như là đã làm một chuyện tốt. Nương không cần khen ngợi, ta sẽ kiêu ngạo a.”



Dục Tước cùng Dục Tuyện đứng bên cạnh, nghe xong toàn thân run rẫy, há hốc mồm, chưa từng thấy ai như vậy… Ách… Thật là vô liêm sĩ nga, nói cho cùng chuyện vừa rồi nếu không phải do nàng đề nghị vậy bọn họ làm sao lại đánh nhau.



Tóm lại, chuyện này dù sao cũng đã kết thúc, về phần Trì Phong sau khi về phòng đã bị lão cha cùng lão mẹ đóng cửa giáo huấn một trận.



Ở lại tĩnh dưỡng hai ngày tại Úy Trì phủ, Dục Tước cùng Dục Tuyên cũng nên tiếp tục cuộc hành trình của chính mình rồi, lần này vốn là chuẩn bị đi đến An Châu thăm viếng nhà của lão ngoại công, trên đường đi qua Càng Châu thuận tiện ghé qua Úy Trì phủ xem Trì Phong một chút, bây giờ đã thấy được, coi như là thắt chặt tình hữu nghị, vì vậy cũng nên rời đi.



Ngoài đại môn của Úy Trì phủ, tống tiễn một đoàn người.



Trì Phong ôm lấy cổ Dục Tước, sờ sờ khuôn mặt của hắn, “thâm tình” mà nói: “Tước ca ca, ngươi trở về nhất định phải nhớ kỹ Trì Phong nga, ta sẽ luôn tưởng niệm ngươi.” Vừa nói xong nhân tiện dùng miệng của mình in một dấu son môi lên trên khuôn mặt trắng noãn của hắn.



Dục Tước có chút đỏ mặt, ôm chặt Trì Phong hít lấy tư vị thơm mát toát ra từ thân thể mềm mại nhỏ bé kia, thật sự cảm thấy luyến tiếc, nếu như Trì Phong vốn là tiểu đệ đệ của chính mình thì thật tốt biết mấy, vậy có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ rồi.



“Trì Phong, sau này ngươi đến kinh thành, nhớ kỹ phải tìm ta, ta nhất định sẽ chiêu đãi ngươi.”



Đứng bên cạnh Dục Tuyên có chút bực mình mà hừ lạnh một tiếng.



Trì Phong vội vàng quay sang lôi kéo tay hắn, trên môi nở nụ cười thật tươi: “Tuyên ca ca, mặc dù chúng ta lúc trước có chút không thoải mái, nhưng bây giờ đã phải biệt ly, chuyện cũ không nên nhắc lại nữa, ta sẽ nhớ kỹ ngươi. Ôi, ‘rơi lệ từ biệt người ngàn dặm, ngày sau hàn ấm đều tự trân. Khẳng khái từ xưa anh hùng sắc, ngọt vẩy nhiệt huyết viết thanh xuân.’ Tuyên ca ca, ngươi cũng sẽ không quên ta phải không?”



Tới lúc này rồi, Trì Phong vẫn còn không quên phô trương trình độ văn chương của bản thân.



Dục Tuyên gật đầu, âm thầm thề lần sau tái kiến nhất định phải cho hắn nếm mùi thất bại.



Nhìn chiếc xe ngựa dần dần khuất dạng, Trì Phong đang muốn hoan hô vì chính mình đã được giải thoát, nhưng lại phát hiện ra những ngày tháng cực khổ của nàng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!