Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 56: Thăm bệnh





Edit: Nhoktho

Beta: LHuong

Nóng hôi hổi đấy mời các nàng thưởng thức

Như Phong ngồi ở bên cạnh Vân Thiên Trạch, nhìn hắn ngủ say, sắc mặt lại tái nhợt, hai bờ môi bạc phết hơi hé mở [bạc môi :môi mỏng, mẹ ta bảo con trai môi mỏng sẽ không chung thủy] có thể nhìn thấy hàm răng trắng như tuyết bên trong, nhìn hướng lên trên thì lông mi dài cong đang an tĩnh buông xuống, Như Phong hâm mộ cực kỳ, suy nghĩ một chút liền đưa tay lên tính sờ.(ăn đậu hũ a)

Mới vừa muốn động thủ, phía sau liền truyền đến thanh âm của Tiểu Thanh khẽ quát: “Ngươi muốn làm gì vậy?”

Như Phong vừa quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Tiểu Thanh đang tức giận mà trừng mắt nhìn mình, vội vàng giơ hai tay lên, rời khỏi bên giường. Từ lúc Vân Thiên Trạch chủ động thay Như Phong cản một bóng, Tiểu Thanh liền xem Như Phong không vừa mắt mình rồi, nên bây giờ hắn nhìn Như Phong cũng không thể dùng từ “Nhìn”, chỉ có thể dùng từ “Trừng” .

Thấy Như Phong rời đi, Tiểu Thanh lúc này mới tỏ vẻ hài lòng, đem khăn lông trong chậu nước rửa mặt vắt khô, sau đó chậm rãi lau sạch mặt Vân Thiên Trạch.

Như Phong suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Ta đi ra ngoài một chút.”

Tiểu Thanh gật đầu nhưng không quay đầu lại, Như Phong cũng không để ý nữa, biết gã sai vặt này bây giờ đối với mình rất tức giận, dù sao thiếu gia nhà hắn vì cứu mình mới bị thương.

Như Phong dùng sức chạy như điên, trên đường cùng lúc đụng phải ba người Dục Tước.

“Như Phong, chạy nhanh cấp bách đi đâu vậy?” Dục Tước cùng Dục Tuyên vội vàng ngăn cản.

Như Phong ngừng cước bộ lại, hồi đáp: “Ta muốn đi tìm sư muội của ta đến xem, không bằng ta cứ lo lắng.”

Nói xong dưới chân liền sinh gió, nhanh như chớp đã bỏ chạy, rất nhanh liền biến mất không gặp.

Dung Ức Ảnh nhìn Như Phong như vậy liền khen: “Cao thủ khinh công!”

Dục Tuyên trừng mắt, xoay người cùng Dục Tước tiếp tục đi.

Như Phong thi triển khinh công cả đoạn đường , tới phố thị mới bước nhanh mà đi, cho nên rất nhanh đã tới ngay Tiệm ăn vi thiên dược thiện, nơi Túy Nguyệt cùng Hàn Sơn mở, vì mấy ngày nay Như Phong bỏ công quảng cáo tại Đại hội thể thao, nên bây giờ mặc dù mới khai trương, nhưng lợi nhuận cũng không tệ lắm.

Mới vừa vào tiệm, liền nhìn thấy Túy Nguyệt đang xem mạch một nữ tử, một bên còn nhẹ nhàng mà vừa nói nói cái gì, Như Phong thở dài một hơi, bước nhanh đi qua, kêu lên: “Sư muội!”

Túy Nguyệt ngẩng đầu, vừa nhìn thấy là Như Phong, hai tròng mắt nhất thời sáng ngời: “Sư huynh, sao ngươi lại tới đây? Không phải không rảnh sao?”

Như Phong lắc đầu nói: “Muội bây giờ theo ta lên viện một chuyến đi, ta có việc tìm muội hỗ trợ, còn nữa, mang theo cái hòm thuốc của muội luôn.”

Túy Nguyệt sững một chút, nhìn Như Phong: “Sư huynh, có phải ngươi ngã bệnh rồi không ?”

Như Phong quay mình mắt trợn trắng: “Không phải ta, nhanh lên một chút đi.”

“Ồ, được, ngươi đợi lát nữa, ta đi nói cho Hàn Sơn.” Vừa nói liền xin lỗi khách nhân trước mắt, sau đó mới đi vào trong.

Lúc Như Phong chờ đợi Túy Nguyệt, tiểu viện bên trong toàn bộ đều là nữ quyến địa phương, giờ phút này đang bàn tán xôn xao.

“Các ngươi xem, phía trước cái cửa kia chính là Úy Trì Như Phong, nghe nói lần này Phong Hiền viện có thể thắng lợi thi đấu về Thơ đều là nhờ hắn.” Một người nói rất kinh hỉ, mang theo âm điều tận lực đè thấp.

“Đúng vậy đúng vậy, lúc ấy ta theo ca ca ta có đi xem, ca ca ta nói Úy Trì Như Phong là nhân tài khó gặp, tại phương diện thi từ không người nào có thể và hơn nữa văn tư hắn nhanh nhẹn, cơ hồ không cần bao lâu thời gian đã nghĩ ra đáp án rồi, các ngươi không biết, lúc ấy sắc mặt thư nhã công tử cuồng ngạo Lạc Lâm viện thật khó coi.” Vừa nói si ngốc mà nở nụ cười.

“Nhưng mà, nghe nói hắn là kẻ đoạn tụ có ý trung nhân rồi, ta nghe người khác nói là một trong ba vị tài tử còn lại.” Một thanh âm khác có tiếc nuối.

“Cái gì? Chẳng lẽ Dục Tước, Dục Tuyên cùng Vân Thiên Trạch cũng là kẻ đoạn tụ sao?” thanh âm khó tin.

“Không có khả năng! Bọn họ sao có thể là kẻ đoạn tụ được, nhất định là có người đố kỵ mới nói thế?” Thanh âm như đinh chém sắt.

“Nhưng là ta nghe nói hôm nay Vân Thiên Trạch vì hắn mà cản một bóng, bây giờ hộc máu nằm trên giường rồi.” Có người chần chờ mà nói.(nói gì mà nghe kinh thế)

“Hãy nghe ta nói, điều đó cũng không chứng minh được! Bọn họ là tứ đại tài tử chỉ có tình huynh đệ mà thôi, Như Phong thích sư muội của hắn, cũng chính là chủ cửa hàng Túy Nguyệt. Bằng không, sao hôm nay ta lại mang bọn ngươi tới nơi này xem?” Một người nữ tử ra vẻ rất quyền uy mở miệng rồi.

Lời này vừa nói ra, mọi người tựa hồ cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa lại ca ngợi Như Phong cái gì cái gì mà anh tú.

Nhóm khác, một nha hoàn nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, đúng là Úy Trì Như Phong.”

“Mắt của ta không có bị đui!” Mộ Dung Nghênh Hà trào phúng mà liếc mắt nhìn đồng nữ tử ngu ngốc bên cạnh.

“Như vậy, tiểu thư người sao lại còn cười được?” Nha hoàn sợ hãi hỏi, mới vừa rồi tiểu thư rõ ràng rất phẫn nộ, rất thương tâm, cho nên mới nghĩ muốn tới nơi này tìm Túy Nguyệt.

Mộ Dung Nghênh Hà nhẹ nhẹ nở nụ cười: “Chỉ cần hắn không phải thích nam nhân là tốt rồi, chỉ cần hắn còn thích nữ tử, một ngày nào đó ta chắc chắn sẽ làm cho hắn quỳ gối ngay dưới chân Mộ Dung Nghênh Hà ta!” (vâng, chị cứ mơ đi ạ @_@)

“Tiểu thư thật là lợi hại!” Nha hoàn cúi đầu thuận mi mà nghênh hợp.

“Hừ!”

… …

“Sư huynh, chuyện gì mà sốt ruột như vậy hả?” Túy Nguyệt đi theo phía sau Như Phong, lau lau mồ hôi mới hỏi.

Như Phong nhìn nàng khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, vội vàng chậm bước lại, nói như thế nào Túy Nguyệt cũng không có tập qua võ, theo không kịp cước bộ mình.

“Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn lắm, chỉ là muốn mời ngươi đi giúp Vân Thiên Trạch xem một chút, hôm nay hắn cản cho ta một bóng.” Như Phong một tay cầm theo cái hòm thuốc, tay kia duỗi rồi ra, cầm tay Túy Nguyệt.

“Sư huynh, vậy ngươi có bị đả thương hay không?” Túy Nguyệt thấy Như Phong lắc đầu, vội hỏi, “Là công tử có hình dáng yếu ớt sao? Nhưng mà lấy tu vi sư huynh, một bóng hẳn là không thể gây thương tổn được cho ngươi mới đúng chứ.”

“Đích xác sẽ không đả thương đến ta, chỉ là lúc ấy nhiều người, lúc ta muốn tránh ra, hắn đã phóng lại đây rồi.” Như Phong cũng rất bất đắc dĩ, nàng tình nguyện mình bị thương, cũng không nguyện làm cho Vân Thiên Trạch thay mình bị thương, nói như thế nào thân thể của mình cũng tốt hơn so với hắn .

“Sư huynh, không nên tự trách, nghĩ đến một bóng hẳn là không có uy lực lớn như vậy mới đúng.” Túy Nguyệt thấy Như Phong cau mày, vội vàng an ủi nói.

“Có lẽ vậy.” Như Phong trầm mặc, mặc dù lão đại phu nói không có gì trở ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng nửa tháng cho tốt là được rồi, nhưng mình vì tâm lý áy náy, cho nên mới tìm Túy Nguyệt.

Đoạn đường Như Phong nắm tay Túy Nguyệt đi qua sân rộng, đi lên thềm đá, hai người tư thái tự nhiên, không coi ai ra gì, nhưng người xung quanh lại thấy rất rõ ràng, đều cảm thán: ai nói Úy Trì Như Phong là kẻ đoạn tụ? Nhìn cặp đôi người ta thật thân thiết nha!

Mà Túy Nguyệt lại không có thần kinh thép như Như Phong, nàng luôn luôn không muốn gây chú ý cho người khác, chỉ là mỗi lần cùng sư huynh ở cùng một chỗ điều khiến cho người khác chú ý, này là 2 tiệm đều đột nhiên có rất nhiều nữ khách còn trẻ tuổi tới, đều dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, nàng cũng không rõ vì là cái gì nhưng mọi người xem đều không quen nữ đại phu, nhưng giờ cùng sư huynh lên núi, ánh mắt khác thường mọi người dọc theo đường đi làm cho nàng đỏ bừng mặt.

Chỉ là nàng từ nhỏ đối với sư huynh phi thường ngưỡng mộ, khi còn bé sư huynh cũng thường thường nắm tay nàng đi qua sơn đạo gập ghềnh, bây giờ mọi người đều đã lớn, nếu như nắm tay cái kia thật là của nam tử, như vậy mình có thể thật sự không chịu cho hắn dắt, nhưng bây giờ biết sư huynh là nữ tử, liền cảm thấy không có gì là không được.

Cho nên tư thái hai người mới tự nhiên như vậy, nhưng thật ra khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái.

Ít nhất tại sân rộng, Bạch Nhất Quân hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Như Phong, làm cho tiểu lâu la một bên hắn không dám lên tiếng.

Đi tới giữa giáo cửa sườn núi, sau khi Như Phong cùng người gác cổng đánh bắt chuyện có thể mang theo Túy Nguyệt đi vào, nhưng quay đầu vừa nhìn, thấy Túy Nguyệt thở hồng hộc, liền đau lòng nói: “Đều do ta không có để ý đến thể lực của ngươi.”

Túy Nguyệt muốn móc ra khăn tay lau lau mồ hôi, nhưng nhất thời lại tìm không được, Như Phong liền đem khăn tay mình đưa qua, lau trên trán Túy Nguyệt, Túy Nguyệt nhìn Như Phong với khuôn mặt tuấn mỹ như tạc tượng, biết rõ nàng là nữ tử, nhưng dưới khuôn mặt chuyên chú nhìn nàng chăm chú như vậy, mặt nàng vốn hồng liền trở nên đỏ hơn.

Như Phong thấy thế, cười ha ha: “Ha ha, đùa ngươi thôi.” Cười rồi, tâm tình thật ra tốt hơn một chút.

“Đáng ghét!” Túy nguyệt tiếp nhận khăn tay, hờn dỗi một câu.

“Như Phong, ngươi đang làm gì?” Tiếng nam nhân dễ nghe truyền đến, Như Phong xoay người nhìn, là Mộc Vấn Trần .

Hắn đứng ở bên trái lối đi vào đường mòn, vẫn như cũ là một bộ y bào trắng thuần, áo quần tôn lên dáng người cao ngất, một tay để ở phía sau lưng, một tay đưa ra ở phía trước, tròng mắt ngăm đen nhìn chằm chằm Như Phong, không hề có tâm tình, Mộc Đồng đứng phía sau Mộc Vấn Trần vẻ mặt không chút thay đổi, cũng là nhìn chằm chằm Như Phong.

Như Phong ngẩn người, liền phục hồi tinh thần lại, cao hứng mà nói: “Không có gì, tính đi thăm Thiên Trạch, sơn trưởng ngươi đây làm gì? Vì rất ít thấy ngươi đi ra ngoài.”

Hai tròng mắt Mộc Vấn Trần chuyển biến, chứng kiến Như Phong cùng Túy Nguyệt nắm tay gắt gao thân mật, âm thanh lạnh lùng nói: “Trong viện mà thân mật như thế còn ra thể thống gì, ngươi thân là Học trưởng há không rõ đạo lý này?”

Như Phong vừa nghe, vội vàng buông tay Túy Nguyệt ra, sau đó đem nàng đặt ở phía sau mình, nói: “Đây là sư muội của ta, Túy Nguyệt, Túy Nguyệt, đây là sơn trưởng Phong Hiền viện, Mộc Vấn Trần.”

Sau đó cúi xuống bên tai nàng lặng lẽ nói: “Hắn có phải nam tử tốt hay không? Chỉ là không biết hắn mấy tuổi mà thôi, có lẽ đã bốn mươi tuổi rồi cũng nên, nhưng mặt không đoán ra được.”

Vốn nói tiếng rất nhỏ, Túy Nguyệt muốn cười không dám cười, không thể làm gì khác hơn là nghẹn, hai tròng mắt không ngừng mà nhìn mặt Mộc Vấn Trần, gặp hắn lạnh lùng mà nhìn chằm chằm mình, nhãn lực lực sát thương như vậy không thua gì sư phụ, vì vậy vội vàng cúi đầu.

Lúc Như Phong đối mặt lại với Mộc Vấn Trần cùng Mộc Đồng, trên mặt liền bày đặt tươi cười rất giả dối, giả vờ không nhìn vẻ mặt cứng ngắc của bọn họ nhất là ánh mắt có thể giết chết người của Mộc Đồng, cười nói: “Sơn trưởng, nếu không có chuyện gì thì ta phải đi đây.”

Vừa nói liền nhấc chân hướng phải mà đi.

Đi vài bước, liền phát hiện Mộc Vấn Trần cũng đi theo phía sau mình, vì vậy nghi hoặc mà xoay người nói: “Sơn trưởng, ngài theo tới nơi này làm gì?”

Vẻ mặt Mộc Vấn Trần lạnh nhạt, trong miệng lại quan tâm nói: “Ta nghe nói có người ở trận đấu túc cầu bị thương hộc máu, cho nên tới xem một chút.” Lời này của hắn vừa nói ra, vẻ mặt Mộc Đồng vốn lạnh lùng cứng ngắt lập tức tỏ ra kinh ngạc.

Như Phong lúc này mới cười nói: “Ha ha, như vậy đi theo ta đi.”

Đối với thái độ trước sau không hiểu vì sao của Như Phong, Mộc Vấn Trần cũng không nói gì thêm.

Như Phong rất nhanh liền khôi phục thái độ trước kia, đi tới bên cạnh Mộc Vấn Trần, đem chuyện đã trải qua nói một lần, cuối cùng lại có chút khổ não mà nói: “Ôi, bây giờ trong lòng ta rất áy náy, ngươi nói xem, thân thể Vân Thiên Trạch xui xẻo như vậy vì sao mà lại thay ta ngăn bóng chứ? Ta thật hận không thể đem quả bóng đánh vào người ta, cũng không muốn Thiên Trạch hộc máu đâu!”

Lúc nói chuyện, cước bộ Như Phong liền chậm lại, cước bộ Mộc Vấn Trần cùng Như Phong đồng nhất: “Không có việc gì, các ngươi là huynh đệ đồng môn, ta tin tưởng nếu như Vân Thiên Trạch gặp nạn, ngươi cũng sẽ thay hắn ngăn cản có phải không? Bây giờ Vân Thiên Trạch thay ngươi ngăn cản như vậy, chắc hắn xem ngươi là huynh đệ tốt của hắn, cho nên ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều.”

Như Phong ngẫm lại, cũng hiểu được, vì vậy mở to hai mắt nhìn Mộc Vấn Trần: “Sơn trưởng, hình như đây là lần đầu tiên người nói nhiều với ta như vậy, ta vốn nghĩ rằng ngươi có chút khó khăn khi nói chuyện, ta cũng tính cho sư muội xem giúp ngươi một chút, bây giờ xem ra ta không cần rồi, ngươi rất bình thường mà.

Lời này nói ra làm cho trán Mộc Vấn Trần cùng Mộc Đồng đều nổi gân xanh, cho nên liền làm cho những đệ tử muốn đến chào hỏi bây giờ cũng đi đường vòng, làm cho bọn Như Phong ở ngả này thanh tịnh không ít.

“Nhưng mà nói chuyện với ngươi thanh âm rất êm tai, nếu như ngươi có thể nói nhiều một chút thì tốt rồi.” Như Phong tiếc hận mà thở dài nói.

Nghe vậy, vẻ mặt Mộc Vấn Trần lại khôi phục lạnh nhạt, tuy nhiên trong ánh mắt lại thấp thoáng nét cười, nhưng tay Mộc Đồng lại nổi lên gân xanh, hung hăng mà nhìn chằm chằm sau ót Như Phong.

Túy Nguyệt nhìn Mộc Đồng bên cạnh tỏa ra sát khí, trong lòng lạnh lạnh, âm thầm thở dài nói: “Sư huynh, sao đường xa như vậy hả? Ngươi có một người như tảng băng đi theo sau như thế sao có thể nói nhiều như vậy hả? Đáng thương cho ta ở phía sau vừa khó chịu bị dày vò đây nè.”

Khi tới sân sau của Vân Thiên Trạch, Mộc Vấn Trần ngăn lại rồi khác ân cần thăm hỏi, trực tiếp đi theo Như Phong vào phòng Vân Thiên Trạch cùng Dục Tước.

Trong phòng, Vân Thiên Trạch đã tỉnh dậy, Dục Tước, Dục Tuyên cùng Dung Ức Ảnh cũng ở đây, một khắc nhìn thấy Mộc Vấn Trần, trừ Dung Ức Ảnh ra, ba người khác đều có vẻ mặt phức tạp.

Như Phong thấy được không khí trầm lắng kỳ lạ bèn nhanh nhẹn lên tiếng phá vỡ.

“Đến đây, đây là Vân Thiên Trạch, vị bên người ta là sơn trưởng Mộc Vấn Trần của chúng ta, hắn là đến thăm Thiên Trạch.”

Lặng im một hồi, Dục Tước cùng Dục Tuyên vội vàng cúi người cúi đầu: “Chào sơn trưởng.”

Vân Thiên Trạch làm bộ muốn đứng lên, Mộc Vấn Trần liền khoát khoát tay, vì vậy Vân Thiên Trạch chỉ nói: “Cám ơn sơn trưởng đến thăm đệ tử.”

Mộc Vấn Trần chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn bọn hắn rồi nói: “Không nên đa lễ, các ngươi coi như ta không có ở đây là được.”

Như Phong mân mê miệng, nhìn hắn: “Ngươi là một mỹ nam như vậy đứng ở chỗ này, chúng ta sao có thể xem ngươi không có ở đây? Chúng ta cũng không phải người mù!”

Dục Tước gõ gõ đầu Như Phong, ôn nhu cười nói: “Không nên nói chuyện với sơn trưởng như vậy.”

Như Phong le lưỡi, vội vàng kéo tay Túy Nguyệt đứng một bên qua, mừng khấp khởi mà nói: “Đến đây, Thiên Trạch, đây là sư muội Túy Nguyệt của ta, y thuật rất lợi hại, cho nàng giúp ngươi xem mạch một chút đi, bằng không ta lo lắng lắm.”

Vân Thiên Trạch tao nhã nhìn Túy Nguyệt, lắc đầu: “Thôi khỏi đi, không sẽ làm phiền Túy Nguyệt cô nương, cơ thể của chính mình thì ta đã biết rõ, hơn nữa đại phu cũng nói không có việc gì.”

Như Phong xụ mặt: “Chẳng lẽ ngươi không tin y thuật của sư muội ta sao?”

Vân Thiên Trạch vội vàng lắc đầu, cười khổ: “Ta chỉ là không muốn phiền đến các ngươi thôi, thôi được, đến đây đi.” Vừa nói liền kéo ống tay áo, lộ ra một cánh tay trắng như tuyết, da bóng mịn như ngọc, dĩ nhiên không có chút lông tay …, nhưng vì rất trắng không còn chút máu, nên thấy rõ mạch máu màu lam phía dưới, cũng có chút dọa người.

Như Phong đột nhiên đi tới, cũng kéo áo giơ cánh tay ra, khen: “Thật sự là một cánh tay như ngọc ha, Thiên Trạch, nhìn xem tay ngươi thật hoàn hảo so với ta?”

Vân Thiên Trạch dở khóc dở cười, Tiểu Thanh bên cạnh cũng vuốt ve tay Như Phong: “Như Phong thiếu gia, ngươi đừng nói là loại này, so với nữ nhi thì cũng có cái gì đó giông giống.”

Như Phong biết miệng, không nói gì.

Túy Nguyệt an ủi mà vỗ vỗ bả vai Như Phong, nhân tiện chuẩn bị thay Vân Thiên Trạch xem mạch, không nghĩ rằng tayVân Thiên Trạch co rụt lại, tránh tay Túy Nguyệt.

Mọi người sửng sốt, Vân Thiên Trạch vội nói: “Xin lỗi, ta không quen nữ tử chạm ta.”

Túy Nguyệt suy nghĩ một chút, biết bây giờ rất nhiều người xem thường nữ đại phu, tính ra cũng chỉ có sư huynh đối với mình coi trọng như vậy, vì vậy lấy ra một cái khăn tay đưa cho Như Phong.



Như Phong mặt trắng không còn chút máu liếc mắt nhìn Vân Thiên trạch: “Thật sự là cổ hủ, sư muội ta cũng đã không ngại, ngươi lại nhỏ nhen như vậy.” Vừa nói liền cẩn thận lấy khăn bao một vòng tay Thiên Trạch.

Vân Thiên Trạch đỏ mặt, không có ý tứ mà cười cười.

Tay Túy Nguyệt để trên khăn tay, cười nói: “Vân công tử không nên lưu tâm, ngươi đã cứu ta sư huynh, ta còn không tạ ơn ngươi.”

Vừa nói liền ngưng thần đứng lên, lại xem sắc mặt Vân Thiên Trạch cùng lưỡi đài một chút, hỏi một ít vấn đề.

Như Phong vốn ở bên cạnh xem, cũng không để ý đến hào khí phía sau, nhưng Mộc Vấn Trần nói làm cho nàng để ý tới.

Hắn nói: “Như Phong, ta đi ra ngoài, ngươi không tiễn ta sao?”(í làm nũng kìa ^^)

Như Phong sửng sốt, nào có người nhanh như vậy đã đi, nhưng vẫn đứng dậy tiễn Mộc Vấn Trần.

“Đường gần như vậy lại không biết xấu hổ bảo ta tiễn? Hơn nữa ngươi tới xem bệnh người ta sao lại không đem chút đồ vật, cho dù không quả, đem hoa cũng được mà, nơi ở ngươi nhiều hoa như vậy, bằng không tiền cũng được, ta có thể cầm tiền đi mua.” Mới ra ngoài sân, Như Phong nói liền một hồi, không biết tại sao, ngay trước mặt Mộc Vấn Trần, Như Phong liền đặc biệt nói nhiều, hơn nữa lại nói không chút kiêng nể.

Sau khi Mộc Vấn Trần nghe xong, một hồi lâu mới nói: “Ngươi rất thiếu tiền sao?”

Như Phong không có ý tứ mà sờ sờ đầu, thấp giọng nói: “Đúng vậy.” Kiếp trước chưa từng thiếu tiền, đến nơi đây kỳ thật dùng tiền ở nhà cũng rất ít, chỉ là Như Phong cũng có đôi khi cảm giác được có tiền rất tốt, có thể mua rất nhiều thứ mới mẻ.

Mộc Vấn Trần mỉm cười, chỉ là nụ cười tươi như hoa rất nhanh liền tan mất, Như Phong không có duyên nhìn thấy.

“Như vậy ngươi có muốn không ta cho ngươi …”, dừng một chút, Mộc Vấn Trần tiếp tục nói, “Cho ngươi mua đồ vật đưa Vân Thiên Trạch?”

Như Phong hoài nghi mà nhìn hắn: “Ngươi có tiền sao?” Ở trong lòng Như Phong, Mộc Vấn Trần không phải người nhân gian khói lửa (hình như là người phàm tục thì phải), trên người sao lại có bạc? (í chỉ là ảnh có bạc sẽ hơi tục khí, giống người thường nhoktho: *hếch mũi khinh thường* thần tiên cũng cần ăn mà)

Mộc Vấn Trần nghiêm túc gật đầu: “Thật sự có, ở trong ngực của ta.”

Vừa dứt lời, tay Như Phong cũng đã duỗi tiến vào, duỗi tới trước ngực Mộc Vấn Trần, dùng sức sờ loạn.((=,,=) em pó tay m(_ _!!!)m, chị đọc tới khúc này muốn té ghế luôn)

Mộc Vấn Trần kinh ngạc mà trừng mắt to, nhìn cái tay ngay trước ngực mình làm loạn.

Phía sau, bảo kiếm của Mộc Đồng đã ra khỏi vỏ, vận sức chờ phát động mà nhìn chằm chằm vào tay của kẻ trộm Như Phong đang không biết sống chết.