Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 51: Trợ uy





Edit: Nhoktho

Beta: ss Lan Hương



Thật vất vả, sau khi lễ khai mạc kết thúc, trận đấu cũng đã chính thức bắt đầu. Do có nhiều hạng mục trận đấu, cho nên thời gian được chia làm ba ngày và được công bố trên bảng thông báo tại góc sân. Bên cạnh bảng thông báo lại còn có đề tên các thương hiệu tài trợ, trong đó “Thực vi thiên dược thiện điếm” của Hàn Sơn cũng ở trong đó. Đương nhiên, đây là kết quả Như Phong lén thêm vào.

Lúc này, Hàn Sơn cùng Túy Nguyệt cũng đã đi theo phía sau Như Phong để hỗ trợ.

“Sư huynh sư huynh, lễ khai mạc này tại sao ngươi lại nghĩ ra được hay thế? Sao lại thu hút như vậy hả, nhạc khúc kia cũng nghe hay quá.” Hàn Sơn đi nhanh vài bước, đuổi theo Như Phong, mà miệng không ngừng khen ngợi.

Chính xác, lễ khai mạc hôm nay đã đem lại ọi người cảm giác mới lạ, lí do thứ nhất là khí trời tốt; hai là hình thức mới mẻ độc đáo, Tử La quốc trước kia chưa từng có qua; ba là các thành viên trận thể thao đều là nam tử cường tráng, tuấn tú câu dẫn không biết bao nhiêu các tâm hồn thiếu nữ; bốn là người của sáu viện khác nhau lần đầu tiên tập họp lại tham gia thi đấu; năm là tất cả mọi người muốn nhìn xem rốt cuộc là Phong Hiền viện lợi hại, hay là Lạc Lâm viện lợi hại, phải biết rằng, trước kia lúc hai nhà viện đấu, người có thể xem cuộc chiến trận cũng không nhiều, mà bây giờ, trừ lễ khai mạc ra thì giờ các chỗ ngồi đã không còn trống nữa, khán giả đã sẵn sàng theo dõi các trận đấu; sáu là nghe nói hôm nay lại có them rất nhiều hạng mục, tất cả mọi người tò mò mà đến xem.

Tuy điều mà Như Phong còn chưa hiểu, chính là còn có tốp người trung niên, lúc mới bắt đầu thì còn không hiểu, khi cuộc thi đấu nam tử chạy bộ 1000 thước. Một người nam tử trung niên mặc áo vải nhất quyết cũng chạy theo đám người thanh niên kia rống to: “Con ta, cố gắng lên! Con ta, cố gắng lên!”

Lúc này, Như Phong mới biết được, dĩ nhiên còn có gia trưởng cố ý từ trong nhà chạy tới trợ uy cho hài tử nhà mình có them tinh thần.

“Sơn trưởng, sơn trưởng.” Như Phong vừa muốn trả lời vấn đề của Hàn Sơn thì một người thanh niên mặc thanh sam đã chạy tới. Hôm nay, hễ là người mặc thanh sam, cấp trên ấn có mỗ mỗ bố trang, thanh niên trên đầu có khăn màu trắng tiêu dao đều là người Phong Hiền viện phái ra làm đội viên lễ nghi cùng nhân viên phục vụ.

Chính là đội viên lễ nghi tại lễ khai mạc hoặc lúc lễ bế mạc, chuyên môn của những người này chỉ dẫn các chỗ ngồi. Còn nhân viên phục vụ, chính là những người bán hàng. Đương nhiên, bọn họ đều là một người thân kiêm hai chức, những người này không phải vì gia cảnh không được tốt, do tự mình tới viện miễn phí đọc sách, Như Phong cũng gần như có thể xem là người như thế, bởi vì nàng mặc dù vốn là danh môn, nhưng là trong nhà quả thật là không có tiền; loại người thứ 2 chính là loại người trận đấu nào cũng không tham gia, không phải thân thể nhược[yếu] chính là điều kiện không đủ, cho nên đã được Như Phong chộp tới làm cái này.

Đương nhiên, Như Phong sẽ trả tiền cho bọn họ, dù sao bọn họ cũng muốn nỗ lực lao động mà.

Bán hàng ư? Đừng tưởng rằng không thể, những người khác thì không nhưng Như Phong lại nghĩ tới, những người bán hàng rong cũng không nghĩ có thể kiếm được tiền của những thư sinh Phong Hiền viện, nhưng lần này là hội thể thao nên không giống nhau, nhiều người như vậy, khí trời lại nóng, đương nhiên phải uống một chút nước? Sau đó còn có nhiều người vận động, đương nhiên là sẽ đói thôi!

Bao quanh sân rộng trong rừng người xiêm áo, có bốn tửu quán, phân biệt bán nước sôi, trà lạnh, bánh bao cùng các thứ linh tinh khác. Đừng nói, sinh ý [lợi nhuận]thật sự rất không tệ, thành phẩm lại nhỏ, nhưng mua người rất nhiều.

“Làm sao vậy?” Như Phong mỉm cười hỏi. Phe phẩy cây quạt về phía hắn.

“Học trưởng, ta thật sự là chịu không được rồi, ngươi đi một chuyến đi, nơi nào chúng ta bán lạnh trà, có rất nhiều nữ tử cũng đang hỏi chuyện của ngươi, nghiêm trọng quấy nhiễu công việc bình thường của chúng ta quá. Ta nhìn xung quanh, các tửu quán khác cũng là như vậy.” Nghe vậy người tuổi trẻ đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ lên.

Như Phong ngưng mắt nhìn lại, quả nhiên, cách đó không xa trước trà lạnh tửu quán đứng tụ một nhóm lớn các cô gái, quần áo đủ mọi màu sắc. Thấy Như Phong nhìn các nàng, đều xấu hổ mà cùng cúi đầu, không lâu lại ngẩng đầu, sau đó lại vứt cái mị nhãn, sau đó lại cúi đầu, như thế làm không biết chán.[nữ tử thời xưa thật biết làm bộ, chẳng như bây giờ, có gì là phô ra hết , haizzz]

Như Phong nhìn hai tròng mắt co quắp, nhưng vẫn diễn được nụ cười lộ ra sáu cái răng, càng tươi cười thì sắc mặt càng tuấn tú với môi hồng răng trắng, mắt đen to tròn vốn lộ vẻ nữ khí, nhưng cười liền biến thành vầng trăng khuyết, trên tay phe phẩy cây quạt làm cho Như Phong có vẻ phong lưu nho nhã, như chim hạc giữa bầy gà. Nụ cười này đương nhiên khiến cho không ít cô gái thổn thức, thậm chí nghĩ kế té xỉu dựa trên người thị nữ mà bất tỉnh cho rồi.

Kỳ thật, Hàn Sơn bên người Như Phong cũng được xem là thanh niên tuấn tú, cao to hơn Như Phong, nhưng ở Như Phong lại rất có khí chất hơn người nên so với Hàn Sơn thì hơn một bậc.

Hàn Sơn cũng mở to hai mắt nhìn Như Phong, trong mắt tràn đầy sùng bái: “Sư huynh, ngươi thật là lợi hại!”

Như Phong thu hồi chiết phiến, gõ hắn một cái: “Nói cái gì cho ra hồn coi? Ngươi cũng muốn loạn theo sao?”

Một bên Túy Nguyệt đi theo cười trộm, nếu như không phải biết sư huynh vốn là nữ, nàng cũng đã bị mê hoặc mất rồi. Nàng quan sát lại xung quanh, nhưng phát hiện cái đám nữ tử kia cũng dung ánh mắt không thiện cảm mà nhìn nàng, cả kinh, vội hỏi: “Sư huynh, tại sao các nàng nhìn ta như vậy?”

Như Phong vội vàng nhìn lại, nhưng lại phát hiện các nàng xấu hổ ngại ngùng.

Túy Nguyệt cảm giác không ổn: “Sư huynh, ánh mắt các nàng thật sự thật đáng sợ!”

Không biết từ nơi nào, Dục Tuyên nhảy ra cười hì hì nói: “Hắc hắc, tiểu sư muội, tại các nàng đố kỵ ngươi đây, ngươi nếu không cách xa sư huynh ngươi một chút, cẩn thận bị bọn họ phân thây!”

Túy Nguyệt cũng là một người hiểu chuyện, vừa nghe liền sáng tỏ, vì vậy che miệng cười nói: “Sư huynh, hôm nay ta sẽ không theo sau ngươi nữa, ta đi xem Lan đại nương một chút, coi công việc như thế nào rồi?” Lan đại nương vốn là đầu bếp mới tới Phong Hiền viện, nấu thức ăn cũng không tệ lắm, lần này bánh bao … là do nàng phụ trách.

Như Phong cười gật đầu đồng ý, Dục Tuyên trên mặt lộ vẻ một nụ cười xấu xa, nghía nhìn từng phần trên người Như Phong .

“Lùn đông qua, ngươi nói tại sao ta lớn lên cao cường như vậy, tại sao người ngưỡng mộ của ta không có nhiều như của ngươi đây?”

Như Phong bĩu môi, đem thân thể hắn đẩy ra: “Ngươi tại thanh lâu được hoan nghênh như vậy, ngươi lại còn so đo này đó làm chi? Hơn nữa ta tin tưởng chỉ cần ngươi đem thân phận của ngươi tiết lộ, cũng không phải có thể đưa tới một đống con bướm sao?” Trên thực tế, từ sau lần nọ đi Phàm Tiên các, Dục Tuyên liền thỉnh thoảng mà hướng thanh lâu chạy đến, mỗi đêm trở về đều là một thân son vị, hơn nữa người này lại còn giải thích nói mình chỉ đi ngắm hoa, chứ không phải ngắt hoa.

“Ta? Ta có thân phận tốt gì để phải tiết lộ hả? Không phải là con một viên quan nhỏ đã mất hay sao.” Thân thể Dục Tuyên lại chưa từ bỏ ý định mà dựa vào như cũ.

Vốn là da mặt Như Phong đã dày nhưng cũng không thể chịu đựng được nhiều ánh nhìn them thuồng của các nữ tữ, vì vậy liền lôi kéo Dục Tuyên cùng đi xem trận đấu.

“Lùn đông qua, ngươi hôm nay thật sự là ra tẫn danh tiếng hả!” Như Phong đang tìm tìm bóng dáng Dục Tước, Dục Tuyên liền ở bên cạnh cứ cười nói.

“Đúng vậy!” Như Phong chắp tay nói.

Quả thật, hôm nay Như Phong là một người làm náo động nhất, đầu tiên, nàng vốn là học trưởng Phong Hiền viện, không xem gia thế của nàng, xem riêng phương diện năng lực tổ chức nàng rất mạnh cũng đã đã bị chú ý rồi, càng đừng đề cập nàng còn có khuôn mặt tuấn mỹ cùng nụ cười ôn nhu. Cho nên ở đây nhiều nữ tử mê Như Phong cũng là trong dự liệu.

Đồng thời, ba người Dục Tước bọn họ cũng vì có khí chất bất đồng cùng khuôn mặt cũng bị chú ý khắp nơi!

“Dục Tuyên, ngươi nói nữ tử bây giờ tại sao cũng lớn ruột gan như vậy hả? Sao cũng thành quần kết đội mà xuất hiện?” Như Phong buồn bực, nàng còn tưởng rằng nữ tử cổ đại cũng rất bảo thủ đây.

Hai người ở trong đám người đi xuyên qua, bên tai không ngừng mà nghe được thanh âm mọi người hô to “Cố gắng lên”, thật sự là phi phàm náo nhiệt.

“Hôm nay như vậy cũng là lẽ tự nhiên thôi, hơn nữa phụ huynh bọn họ cũng muốn thừa dịp cơ hội này cho các nàng ra mắt, dù sao nơi này có rất nhiều người gia thế không tầm thường.” Khóe miệng Dục Tuyên cong lên thản nhiên tươi cười châm chọc.

Như Phong ngẩn người, nói sang chuyện khác: “Tiểu Ảnh đâu? Sao hôm nay một ngày cũng chưa thấy hắn? Còn có Tước ca ca cùng Thiên Trạch cũng không biết đi đâu rồi?”

“Hôm nay không phải ngươi nói cử hành cái gì trận đấu Điền kinh sao? Theo Vân Thiên Trạch nói, Dung Ức Ảnh đi tham gia trận đấu đó rồi.” Dục Tuyên trả lời, hai mắt đã ở tìm kiếm.

“Hắn? Hôm nay tham gia trận đấu?” Như Phong le lưỡi, nghĩ không ra bộ dáng tên lạnh như băng vậy đi chạy bộ. Bởi vì quy định không cho phép sử dụng khinh công trong trận đấu Điền kinh, cho nên Như Phong thật đúng là tưởng tượng không ra bộ dáng Dung Ức Ảnh chạy thở hỗn hển.

Lúc này, thanh âm cao vút một người truyền đến: “Chư vị, phía dưới đã đến phiên Phong Hiền viện cùng Lạc Lâm Viện thi trận đấu tiếp sức rồi, xin mời mọi người đến xem và cổ vũ!” Thanh âm như vậy do dùng nội lực, vì thế dù khoảng sân rộng lớn nhưng mọi người cũng đều nghe thấy. Tức thời, đám người cũng hăng hái chạy đi.

Như Phong cười cười, có nội lực thật sự tốt nha, bằng không một người giản Dịch khoách âm khí[chắc là thông báo chương trình] sao sẽ có loại hiệu quả này.

“Phong Hiền viện cùng Lạc Lâm Viện đây, chúng ta nhanh lên mau đi xem đi.” Có người đi ngang qua bọn họ nói.

“Đúng đó, chứng kiến để xem người nào lợi hại hơn!” Lại một đám người lướt qua.

Như Phong cùng Dục Tuyên nhìn lẫn nhau, lập tức cũng đẩy đám người ra, chuẩn bị đi tiếp cận cuộc vui này.

vừa chạy vừa nói nói tới nhìn, quả nhiên là chuẩn bị bắt đầu trận đấu rồi, là tám mục thi đấu tiếp sức, vì tám giới chính là mỗi người dọc theo cái này đặc biệt chạy trốn thoát nói chạy trốn thoát hai lần, từng viện phái ra bốn người, bây giờ Như Phong vừa nhìn, song phương cũng đang chuẩn bị vận động.

Đều cùng một trang phục, tóc được bó lại, áo ngắn, hạ thân là cùng loại vu quần hiện đại, chỉ là không có khố đang mà mình, bắp chân bị tơ tằm thao quấn quít lấy, dưới chân vốn là Dịch vu giày chạy bộ, thoạt nhìn cũng rất có cảm giác “Vận động”.

Phong Hiền viện là quần áo màu trắng, Lạc Lâm Viện còn lại là màu lam.

Cái này không phải trọng yếu, quan trọng là Như Phong phát hiện là trong đó có Dung Ức Ảnh cùng Dục Tước! Hơn nữa hình như người kia là học trưởng Lạc Lâm Viện Cao Càng Tề cũng tham gia.

Dục Tuyên cũng nhìn thấy, tỏ vẻ mặt khiếp sợ: “Không nghĩ tới ca ca mà cũng tới tham gia loại trận đấu này!”

“Đúng vậy.” Như Phong lòng có sự đồng cảm mà gật đầu, vừa nhìn lại, ngất thôi, Bạch Nhất Quân cũng tới kìa.

Thôi rồi, như vậy tâm trạng hăng hái của Như Phong xem ra càng đậm dầy.

Chỉ thấy nàng dùng hai tay chum lại trước mặt làm loa, trong miệng thì hô: “Phong Hiền viện , cố gắng lên!”

Thanh âm rất lớn, nhất thời, ánh mắt mọi người cũng tụ tập tại trên mặt Như Phong, đương nhiên, kể cả các thành viên tham gia thi đấu thể thao, Như Phong hướng Dục Tước giơi tay thành chữ “v” địa thắng lợi thủ thế, trong miệng hô: “Tất thắng!”

Dục Tước chỉ là mỉm cười, Như Phong cũng hướng Dung Ức Ảnh nháy mắt mấy cái, chỉ tiếc hắn chỉ là thản nhiên liếc liếc mắt Như Phong một cái liền nhìn đi nơi khác.

Như Phong cười thầm, tên kia, có ý gì đây hả?

Tưởng quy tưởng, Như Phong nghĩ là viện nhà mình thắng, vì vậy vội vàng la lớn: “Phong Hiền viện mau tới đây, mọi người tụ cùng một chỗ.”

Lúc này, hướng tâm lực cũng rất mạnh, huống chi là cùng đấu Lạc Lâm Viện. Cho nên rất nhanh, bên người Như Phong liền tụ tập một đám đông người.

Không nghĩ tới lúc này Cao Càng Tề hô: “Úy Trì Như Phong, ngươi không đến dưới này chạy sao?”

Tầm mắt mọi người lại chuyển nhìn Như Phong, biết Như Phong vốn là học trưởng Phong Hiền viện, có người suy nghĩ muốn nhìn hai người học trưởng hai viện quyết đấu.

Như Phong lắc đầu, biết mình nếu như không để dùng khinh công, chạy bộ khẳng định sẽ kéo chân sau bọn họ. Cho nên chỉ có thể cự tuyệt: “Không cần, ta bây giờ là lạp lạp đội[chắc là đội cổ vũ] đội trưởng đây, phải biết rằng, thành viên tham gia thi đấu thành công, có một bộ phận đến từ chính chúng ta lạp lạp đội cố gắng lên!” Vừa nói liền đem nắm tay giơ rồi giơ.

May là Cao Càng Tề cũng không nói cái gì nữa, bởi vì trận đấu cũng đã bắt đầu rồi.

Trận đấu là cùng khi tiến hành, có hai người chạy trốn thoát nói, bởi vì không có phương tiện tốt thời trước, cho nên liền ai có thể chạy trước hết, người đó là người thắng, mà người trọng tài kỳ thật chính yếu chính là xem ai tại trận đấu đã sử dụng khinh công.

Bắt đầu lúc trận đấu, Như Phong thì có tổ chức cố gắng lên rồi.”Phong Hiền viện !” thanh âm Như Phong

“Cố gắng lên!” Thanh âm học tử khác.

Như thế thay phiên đến hô, thẳng đem hào khí trận sao rất nhiệt, vì vậy một bên có ít người khác viện cũng đi theo hô đứng lên. Dù sao Như Phong là có tổ chức, cho nên Lạc Lâm Viện tản ra cố gắng lên tiếng hét hoàn toàn bị bao trùm rồi, cả nơi sân cũng chỉ có thể nghe được tiếng hét cố gắng Phong Hiền viện.

Lại đừng nói, trận đấu này bọn Như Phong đã trải quá luyện tập [cái này chém ], người Lạc Lâm Viện cước đều phải run rẩy run lên.

Không hề nghi ngờ, vốn song phương thực lực cũng rất mạnh mẽ, nhưng Phong Hiền viện thắng ở tại phương diện nhân khí, cho nên cuối cùng Phong Hiền viện thắng.

Mọi người hoan hô, Như Phong càng lại chạy tới một chưởng đánh vào vai Dục Tước oa thượng, cười nói: “Tước ca ca, ngươi giỏi lắm!”

Vân Thiên Trạch lúc này mới cầm nước lại, rót một chén cho Dục Tước, mỉm cười nói: “Rất lợi hại, chạy rất nhanh!”

Bên kia Cao Càng Tề đã đi tới, đối với Như Phong nói: “Đây chỉ là trong một hồi mà thôi, sau này chúng ta nhất định sẽ thắng lại các ngươi.”

Nói vừa xong, người liền rời đi, Như Phong đối với bóng lưng hắn bĩu môi, không nói gì.

Lại vừa nhìn, phát hiện đã không gặp bóng dáng Dung Ức Ảnh rồi: “Tiểu ảnh đã không gặp rồi, hắn đáng sẽ không đi len lén trốn ở đâu mà thương tâm mà khóc đi?”

“Ngươi cảm giác được cái này có thể sao?” Dục Tuyên hai tay ôm ngực, châm chọc nói.

Như Phong thành thật mà lắc đầu: “Có vẻ không quá có thể.” Hai mắt còn đang trong đám người, nhưng lại đột nhiên chứng kiến bóng dáng một người vĩ ngạn quen thuộc chợt lóe mà qua, Như Phong chấn động: “Ta như thế nào hình như nhìn thấy sơn trưởng?”

Lại tìm một hồi, kiễng mũi chân cũng không nhìn thấy rồi, không khỏi một trận mất mát, phải biết rằng mình đã vài ngày không đi xem qua sơn trưởng.

“Sơn trưởng như thế nào sẽ đến? Ngươi có lẽ nhìn lầm rồi.” Dục Tước một bộ rất tự tin.

“Có lẽ vậy.” Như Phong cũng không xác định, vẫy vẫy đầu, vừa lúc thấy được Bạch Nhất Quân ở một bên đang uống nước, vội nói, “Bạch Nhất Quân, ta còn không biết ngươi chạy bộ nhanh như vậy đây, như một đầu Man Ngưu, trùng rất khoái!” Vừa nói liền hướng hắn giơ ngón tay cái lên.

Như vậy Bạch Nhất Quân vốn tưởng rằng Như Phong hiện đang châm chọc hắn, nhưng là xem vẻ mặt Như Phong lại không giống, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên phản ứng như thế nào, dù sao mọi người cả viện biết hắn cùng Như Phong nhưng thị tử đối đầu.

Lúc Bạch Nhất Quân đang ngẩn ngơ, một cái thanh âm lại đánh vỡ trầm mặc Như Phong cùng hắn.

Thanh âm như hoàng anh xuất cốc, rất là dễ nghe. Nếu như là người bên ngoài, Như Phong cảm thấy trong lòng thư sướng, nhưng trước mắt cái thanh âm này lại làm cho da đầu nàng tê dại, nàng len lén mà dùng cây quạt che khuất mặt, hướng Dục Tước nháy nháy mắt, vội vàng vừa lại quay đầu lại, mỉm cười nói: “Mộ Dung tiểu thư, đã lâu không gặp rồi.”

Mộ Dung tiểu thư này là ai? Không phải vốn là biểu muội Bạch Nhất Quân, Mộ Dung Nghênh Hà sao? Đúng là ngày đó Như Phong về nhà, sáng sớm ở trên ngựa cứu hồng y nữ tử, nữ tử này tại Càng Châu thành cũng đã từng được nhắc đến, nàng cùng tỷ tỷ của Như Phong là Như Tuyết nổi danh, là hai Đại mỹ nhân Càng Châu thành có sự khác biệt, nếu như nói Như Tuyết là ôn nhu tĩnh nhã khoảng không cốc u lan, như vậy nàng chính là nhiệt tình như lửa kiều diễm hoa hồng!

Mới vừa rồi Như Phong thật vất vả tránh được, không nghĩ tới bây giờ lại đụng phải, chỉ có thể nói thật là có duyên thôi!

Chương này có vài từ khó hiểu, ss hương chịu thua ta cũng vậy nên các nàng bỏ qua nhé