Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 30: Bỏ lỡ





Người edit: Consitance Hà

Beta: sammy2201



Ngày thứ hai, chính thức lên lớp, tất cả các đệ tử đều phải mặc trang phục đồng nhất, đó chính là một thân thuần bạch sắc trường sam, với ống tay áo rộng thùng thình, khi di chuyển tạo nên cảm giác phiêu dật tiêu sái, trên đỉnh đầu có một phần tóc được cuộn thành búi nhỏ, sau đó được cố định bằng cách xuyên thượng một phát kế (trâm cài tóc), tại hai bên nhĩ tấn (hai bên tai) lưu lại hai nhánh tóc mai, ở phía sau lưng thì hoàn toàn được che phủ bởi phần tóc còn lại. Đây cũng chính là tiêu chuẩn trang phục của giới thư sinh thời bấy giờ.



Nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ có thể dễ dàng nhận ra sự khác biệt trong gia cảnh của mỗi người.



Tỷ như Bạch Nhất Quân mang thắt lưng bạch sắc được làm từ loại vải tô cẩm thượng hạng, loại vải này dưới ánh sáng mặt trời sẽ phản chiếu ra ngân quang, khiến cho người ta có cảm giác như đó chính là hào quang của các vị thần tiên, nếu như đi dạo trên đường phố thì không biết có bao nhiêu tiêu sái bao nhiêu tuấn dật nga.



Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để có thể mặc loại trang phục này là chủ nhân của nó phải có vẻ điềm đạm nho nhã giống như bốn người bọn Trì Phong vậy, ngược lại Bạch Nhất Quân vóc người cao to vạm vỡ cùng với dáng đi nghênh ngang hách dịch, quả thật chẳng phù hợp một chút nào, căn bản là chỉ làm lãng phí bộ trang phục đắc tiền ấy mà thôi.



Trái lại ba người Dục Tước, Dục Tuyên cùng Vân Thiên Trạch, khẳng định gia cảnh vô cùng giàu có, mặc dù bọn họ không mặc loại y phục phô trương táo bạo như Bạch Nhất Quân, nhưng đây cũng đều là những loại vải thượng đẳng, tuy rằng kiểu dáng đơn giản bất qua vẫn có nét phóng khoáng tinh tế, khi khoác trên người bọn họ lại tựa hồ như thêu hoa trên gấm, khiến cho người thưởng thức cảm thấy vô cùng vui thích.



Lúc bấy giờ mọi người đang cùng nhau trên đường đi lên lớp, Trì Phong nhìn bọn họ hồi lâu rồi bất giác thở dài một hơi, vì để tương xứng với những bộ trang phục này, bọn họ phải dùng tới các loại khảm bảo thạch hoặc ngọc thạch hoàn cao cấp nhất, ngay đến cả đai lưng cũng có thể nói là cực kỳ quý hiếm.



Bất quá nhìn dáng vẻ văn chất bân bân (đậm chất thư sinh) mang theo một chút tái nhợt của Vân Thiên Trạch, dáng vẻ tao nhã điềm đạm mang theo sự tự tin của Dục Tước, dáng vẻ khí vũ hiên ngang mang theo nét tà tứ của Dục Tuyên, Trì Phong cảm thấy những thứ ấy rốt cuộc cũng đáng giá bởi vì nó đã có công tạo ra nhiều soái ca như vậy.



“Trì Phong, mới sáng sớm sao lại thở dài rồi?” Dục Tước đi đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi.



“Các ngươi quả thật trông rất đẹp mắt.” Trì Phong khẳng khái nói.



Mọi người ai nấy cũng đều giật mình sửng sốt, chỉ riêng Dục Tuyên lại có vẻ cực kỳ đắc ý: “Hắc hắc, ngươi bây giờ mới biết à, đêm hôm trước còn có người bảo rằng ta tư sắc không được ổn đấy.”



Trì Phong nghe thấy thế vội vàng bổ sung: “Ta vốn đang nói quần áo của ngươi nga.”



Khuôn mặt tươi cười cuả Dục Tuyên thoáng chốc cứng đơ, sau đó rất nhanh liền chuyển sang tức giận mà nhìn Trì Phong.



“Trì Phong, kỳ thật ngươi mới là người khôi ngô tuấn tú nhất trong số chúng ta, nếu ta là thân nữ nhi khẳng định cũng sẽ rất thích ngươi.” Dục Tước cười nói, nhìn vẻ tiêu sái thuần khiết của Trì Phong, y phục dù không phải là loại tốt nhất, nhưng khi mặc trên người hắn có thể nói là mạo tựa Phan An, phong lưu tiêu sái, khiến cho dọc trên đường đi hội không biết có bao nhiêu kẻ đứng ngây ngốc mà ngắm nhìn.



“Hì hì, thật ư? Ha ha, đó là do ta bẩm sinh mỹ lệ khó chối.” Trì Phong ngay lập tức trở nên đắc ý.



“Ngươi cứ tự thổi phồng lên đi, có cái gì tốt mà lại khoe khoang như vậy? Quả thật rất nông cạn nga, chỉ thích chú trọng bề ngoài!” Dục Tuyên nhếch miệng cười khẩy, hắn rốt cuộc cũng đã tìm được cơ hội để báo thù rồi.



Trì Phong thoáng chốc ngừng cước bộ, liếc nhìn Dục Tuyên một hồi lâu mới đáp lại: “Ngươi chờ coi, hôm nào nhân tiện tìm một nữ vô diệm đứng trước mặt ngươi, đến lúc đó ta xem ngươi còn có thể trấn định như vậy được nữa không, còn có thể kiên nhẫn ăn uống được nữa không? ”



Dục Tuyên cũng chăm chú nhìn Trì Phong mà gằng giọng nói: “Ta khẳng định được.”



“Hảo, phải nhớ kỹ những gì ngươi đã nói ngày hôm nay.” Vì vậy, hai người bọn họ tại ánh mắt tóe lửa này đã nhanh chóng đạt thành một cuộc đánh cược.



“Trì Phong, đai lưng của ngươi được làm bằng chất liệu gì vậy?” Vân Thiên Trạch từ nãy đến giờ vẫn một mực yên lặng bỗng nhiên cất tiếng hỏi, thành công phá tan bầu không khí trầm mặc hiện tại.



Trì Phong sờ sờ thắt lưng của chính mình, mỉm cười nói: “Ta quả thật không biết, đây vốn là do một vị trưởng bối đã tặng cho ta.”



“Ồ.” Vân Thiên Trạch khẽ thốt lên rồi không nói thêm điều gì nữa.



Dục Tước cùng Dục Tuyên cũng trông thấy điều này, nhưng bọn họ vẫn không hỏi gì thêm, chỉ là Dục Tước yêu thương mà sờ sờ đầu Trì Phong.



Trì Phong hai mắt trợn trắng: “Tước ca ca, ngươi có thể hay không đừng sờ đầu ta như vậy nữa, phải biết rằng ta đã mười sáu tuổi rồi, không nên đối xử với ta như một tiểu hài tử nga.”



“Nhưng ta cảm thấy ngươi vẫn chỉ là tiểu hài tử mà năm đó ta đã cõng trên lưng, hơn nữa trong các đệ tử nhập môn khóa này, ngươi vốn là người nhỏ tuổi nhất, cho nên xem ngươi là tiểu hài tử cũng đâu có sao.” Dục Tước có chút vô tội nói.



Trì Phong nghe thấy thế bất giác thở dài một hơi, đồng thời gia tăng cước bộ, chuyện lúc còn bé nhớ rõ như vậy để làm chi.



Dục Tước một bên cười thầm, một bên liền vội vàng đuổi theo, Vân Thiên Trạch lúc bấy giờ đi ở phía sau chỉ trầm ngâm mà nhìn theo bóng lưng của bọn họ, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó.



☆☆☆☆☆☆



Vừa mới bước chân vào phòng học, nhìn đống bàn ghế gỗ lim được sắp xếp ngay ngắn, Trì Phong mới thật sự cảm thán bản thân lại phải bắt đầu đi học nữa rồi, ôi, ở hiện đại nhân gia đã muốn tốt nghiệp từ lâu nga.



Chỗ ngồi vốn đã được phân bổ từ trước, đều là tự mình ngồi cùng với bạn đồng phòng, mặt khác nếu tái quan sát kỹ cách phân bổ vị trí thì có thể đoán biết được gia cảnh của một số người. Xem ra Phong Hiền viện quả nhiên là một nơi nói quy củ.



Lúc bấy giờ Trì Phong đang ngồi ở tận phía cuối phòng, vì căn bản là nàng không nghĩ sẽ đàng hoàng mà đi học, cho nên để có được vị trí chiến lược này nàng đã phải sống chết đòi người khác đổi chỗ cho. Ban đầu nàng quả thật chỉ muốn một mình đổi chỗ, nhưng bất quá Dục Tuyên lại tự nhiên đổi theo, Vân Thiên Trạch thấy thế cũng không chịu thua kém, rốt cuộc… Rốt cuộc cả đám bọn họ cứ như vậy liền nhân tiện an vị tại dãy bàn ở cuối phòng rồi.



Trong giờ học, mọi người ngồi nghiêm túc tại ví trí của chính mình, trên tay hoàn lại cầm theo một quyển sách, vừa lắc đầu vừa đọc theo phu tử.



Vị phu tử này vốn là giáo sư dạy kinh học, đại khái hơn sáu mươi tuổi, nghe nói nổi danh khắp cả nước, nhưng Trì Phong vốn không có hứng thú với môn học này, do đó chỉ đọc được một hồi, hai mí mắt đã nhân tiện len lén sụp xuống, không lâu sau liền thi triển công phu ngồi ngủ đã được rèn luyện từ xa xưa, thắt lưng cố gắng duy trì thẳng đứng, sách phải cầm cho thật vững, hai tròng mắt cũng nhắm rất chặt, cứ như vậy mà thẳng tiến vào mộng đẹp.



Bởi vì chính mình đã được cuốn sách che chắn, hơn nữa vị phu tử nọ lại chỉ đứng ở phía trên bục giảng mà nói không ngừng, do đó không một ai phát hiện ra tình trạng của Trì Phong. Thẳng đến khi tan học, chờ cho tất cả các vị đồng học đã ra khỏi lớp, Dục Tuyên mới đẩy nhẹ vào vai của Trì Phong, đáng tiếc là nàng không hề thanh tỉnh, chỉ ngã bịch một tiếng rồi lại nằm dài trên bàn mà tiếp tục ngủ, mơ hồ có cả ngân tơ tằm (nước miếng) từ trong miệng chảy ra.



Dục Tuyên, Dục Tước cùng Vân Thiên Trạch trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau một hồi lâu, rốt cuộc bọn họ cũng không thể làm gì khác hơn là đành phải nhận mệnh ngồi tại chỗ chờ Trì Phong tỉnh ngủ.



☆☆☆☆☆☆



“Các ngươi như thế nào lại không kêu ta dậy vậy hả? Thật là, hại ta bỏ lỡ cả buổi cơm trưa, bây giờ phải tính sao đây? Ta vốn đang rất đói bụng nga.”



“Không phải ngươi đã nói thức ăn của thư viện ngay đến cả heo cũng không thèm hay sao, bây giờ hoàn lại còn oán trách cái gì nữa chứ?” Dục Tuyên đô đô miệng cãi lại.



“Nhưng ít nhất thì nó vẫn là thức ăn, ít nhất thì nó vẫn có thể khiến cho ta no bụng, ngươi không biết con người khi đói bụng hội rất khó chịu ư? Ta từ sáng sớm đã phải thức dậy đi học chẳng phải cũng chỉ vì bữa cơm trưa hay sao? Bây giờ cơm trưa không có, chẳng lẽ ta muốn nói một hai câu cũng không được à?” Trì Phong thẳng thừng nói, sau đó lại tiếp tục kêu lên, “Phải ở trong thư viện chín ngày mới có cơ hội ra ngoài chơi đùa một ngày, bình thường chín ngày đó đều phải đi học, trời ạ, sao mạng ta khổ thế này – tuổi xuân của ta, thời gian của ta đều bị lãng phí ở chốn này rồi.” Trì Phong vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt mà cảm thán, thần sắc bi thương, tựa hồ như đang chịu rất nhiều ủy khuất.



Ba người khác một bên bất đắc dĩ nhìn nàng tự biên tự diễn, một bên sờ sờ bụng của chính mình, quả thật rất đói nga.



Kỳ thật tại thư viện chỉ cần phải đi học nữa ngày, thời gian còn lại đều do các đệ tử tự quản.



Nhưng xế chiều nay, bốn người tề tụ đông đủ tại phòng của Trì Phong cùng Dục Tuyên, căn bản là không có tâm tư để đọc sách, bởi vì bụng vẫn đang đói muốn chết đi được. Đối với ba người khác mà nói, đói bụng vốn là một chuyện rất khó tin, là một chuyện phi thường hiếm thấy, bây giờ thư viện lại không cho phép tự mình nhóm lửa, phòng ăn vốn cũng đã đóng cửa từ lâu, cho nên trong thời gian ngắn bọn họ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp gì.



Trì Phong không còn tinh thần nằm dài trên giường của Dục Tuyên, suy nghĩ một hồi lâu, nhãn tình bỗng nhiên sáng rực lên, đống thời hô to: “Chờ ta một lát, nửa canh giờ sau ta sẽ quay lại, đến lúc đó các ngươi nhất định có thức ăn.”



Vừa nói xong liền nhân tiện phóng ra ngoài cửa sổ rồi nhanh chóng biến mất, lưu lại phía sau lưng ba người lo lắng đứng ngồi không yên.