Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 27: Lấy việc công báo thù riêng, bị mất mặt



“Đầu óc tên Lý Mộc Sinh này có vấn đề sao, con tiện nhân Tô Yên kia thì có gì tốt.” Tần Phương Linh nghĩ mãi không thông: “Tiểu Vân của chúng ta tốt hơn Tô Yên gấp trăm lần, nếu như muốn nhận, cũng phải nhận Tiểu Vân.”

“Đầu hai người các người mới có vấn đề.” Lửa giận trong lòng Tô Đình Nghiêm bùng lên, nuối tiếc nói: “Tại sao tôi lại nghe lời hai người cắt đứt quan hệ cha con với Tô Yên, đó là người nhà họ Lý, chỉ cần bám vịn được nhà họ Lý, vậy thì nhà họ Tô chúng ta sẽ có thể một bước tiếng vào giới thượng lưu Đế Đô, địa vị cũng sẽ khác rồi.”

Tô Đình Nghiêm thật sự hối hận rồi.

Có nhà họ Lý giúp đỡ, vậy thì vấn đề nào của công ty mà không giải quyết được?

Hiện tại không những bỏ lỡ cơ hội tiến lên một bậc, còn có khả năng đã đắc tội Lý Mộc Sinh, ruột gan ông ta vô cùng xót xa.

Tô Vân nhìn thấy Tôn Đình Nghiêm tức không nói nên lời, cô ta biết lúc này Tôn Đình Nghiêm rất hối hận và phẫn nộ, nhanh chóng động viên: “Ba, thiếu một nhà họ Lý cũng không có gì to tát, chúng ta vẫn có thể tạo mối quan hệ với nhà họ Chu, dựa vào con là... hiện tại con là mợ cả của nhà họ Sở, chú Chu nhất định sẽ nể mặt.”

Tô Vân đã suýt chút nữa lỡ miệng, may mắn cô ta phản ứng nhanh.

Tần Phương Linh cắn răng, hung dữ nói: “Bây giờ chúng ta đã đắc tội với Tô Yên, vậy là đã đắc tội với nhà họ Lý, con đường này không thể đi tiếp, chúng ta vẫn còn nhà họ Chu, sợ cái gì chứ, thêm vào đó, tôi không tin Lý Mộc Sinh thật sự nhận Tô Yên làm con gái, chỉ là nói ngoài miệng mà thôi.”

Chuyện đến nước này Tô Đình Nghiêm chỉ có thể hy vọng vào nhà họ Chu.

Chiếc sừng này của ông, sao có thể coi như mọc không như vậy được?

...

Tô Yên rời khỏi nhà họ Tô, đưa chiếc hộp bằng gỗ lim cho Tô Duy, để cậu ta quay về bệnh viện trước.

Cô và Lý Mộc Sinh còn có chuyện để nói.

Hai người tìm nơi yên tĩnh rồi đỗ xe lại.

Tô Yên nghi ngờ hỏi: “Tổng giám đốc lý, ông thật sự không truy cứu chuyện tối qua chứ? Còn nhận tôi làm con gái nuôi?”

Lý Mộc Sinh cười ôn hòa: “Không sai, chuyện tối qua không hoàn toàn trách nhiệm của cô, đứa con trai đó của tôi, tôi hiểu nó rất rõ, lần trước tôi đã cảnh cáo nó rồi, thằng nhóc đó đúng là không có đầu óc, lần này tôi bỏ mặc thể diện, đích thân đến nói tiếng xin lỗi với cô Tô, hy vọng cô Tô có thể lượng thứ.”

Tô Yên không nhìn thấy vẻ nói dối trong mắt Lý Mộc Sinh.

Nhưng cô biết, chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng lại không thể nói ra vấn đề nằm ở đâu.

Không lẽ như Lục Cận Phong nói, nhà họ Lý cũng biết nói đạo lý sao?

Chuyện tối qua là do Lý Văn khởi xưởng.

Cho dù là thế nào, chỉ cần không truy cứu, vậy thì cả cô và Lục Cận Phong đều không sao.

Tô Yên thở phào nhẹ nhõm: “Tổng giám đốc Lý, ông có thể cho tôi biết tại sao ông lại nhận tôi làm con gái không, như ông thấy, tôi đã không còn quan hệ với nhà họ Tô, là một đứa không có gia thế, không giúp được nhà họ Lý, một người làm thương nhân như ông, e là chỉ có chịu thiệt.”

Lý Mộc Sinh nở nụ cười khi nghe cô nói, mang theo vài phần thưởng thức khi nhìn vào mắt Tô Yên.

“Cô Tô quả nhiên thông minh.” Lý Mộc Sinh nói với vẻ nuối tiếc: “Chỉ là đáng tiếc, cô không phải con gái của tôi, nếu như Lý Mộc Sinh tôi thật sự có được một đứa con gái vừa xinh đẹp vừa thông minh thì tốt biết mấy.”

“Tổng giám đốc Lý quá lời rồi.” Tô Yên cười nhẹ: “So với những lời nói khách sáo kiểu như vậy, tôi càng thích nghe sự thật hơn.”

Lý Mộc Sinh sảng khoái cười vài tiếng: “Cô Tô chất phác thẳng thắn, tôi thích, vậy thì chúng ta cứ nói toạc ra đi, nếu như cô Tô đã không nguyện ý gả vào nhà họ Lý, vậy thì tôi chỉ có thể để cô làm con gái của nhà họ Lý, cắt đứt tâm ý của con trai tôi. Đây là điểm thứ hai tôi thật lòng cảm thấy bản thân rất ăn ý với cô Tô.”

Lý Mộc Sinh không nói dối hai chuyện này.

Tô Yên cau màu: “Vậy chuyện thứ ba thì sao?”

Lý Mộc Sinh hơi sửng sốt, ý cười càng thêm sâu: “Quả là không thể giấu được cô Tô, quả thật là có ba chuyện, nhưng hiện tại không phải là thời điểm để nói, thời cơ đến tự nhiên cô Tô sẽ hiểu được, nhưng mà cô Tô yên tâm, tôi không hề có ý nghĩ hại cô, tôi thành tâm thành ý muốn nhận cô làm con gái.”

Lý Mộc Sinh thẳng thắn có gì nói đấy, Tô Yên thật sự không nhìn ra được nửa điểm giả dối trong đó.

“Cô Tô, cái mác con gái nhà họ Lý thật ra cũng có lợi cho cô, chúng ta đều có được thứ chúng ta cần.” Lý Mộc Sinh thừa nhận: “Làm con gái của Lý Mộc Sinh tôi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô, vừa rồi tôi thấy sức khỏe của em trai cô không được tốt, tôi có thể mời bác sĩ tốt nhất đến xem bệnh cho em trai cô.”

Tô Yên trầm tư suy nghĩ, đột nhiên cười: “Quả là mua bán có lãi, cuộc làm ăn này có thể làm.”

Chưa cần nhắc đến những thứ khác, chỉ nghĩ đến khuôn mặt của Tô Vân và Tầm Phương Linh là cô đã thấy hạnh phúc.

“Cô Tô thật thẳng thắng.” Lý Mộc Sinh cười: “Vậy sau này tôi sẽ gọi cô là Tiểu Yên, tôi sẽ cho người chuẩn bị lễ nhận con, chọn một ngày lành.”

“Được.”

Tô Yên rất sảng khoái, dù sao cô cũng không còn gì để mất.

Nói chuyện xong, Tô Yến xuống xe ở trước cửa công ty, cô chỉ xin nghỉ nửa ngày, nhịn cơn đau lưng đi làm.

Chuyện vừa rồi giống như một giấc mơ.

Chủ dù là thật hay giả, chuyện này đã được giải quyết. Trong lòng Tô Yên cũng yên tâm rồi.

Tô Yên vừa đi vừa móc điện thoại ra, muốn gọi điện cho Lục Cận Phong, còn chưa kịp ấn gọi thì đột nhiên một người phụ nữ tràn đầy vẻ cao quý niềm nở đi về phía cô.

“Con chính là Tô Yên sao, Tô Tô, thật xinh đẹp, tướng mạo đẹp, có phúc khí, mắt nhìn của con trai cô thật tốt.” Trần Tố Anh đánh giá Tô Yên, càng nhìn càng thấy vừa ý.

Tô Yên ngẩn người: “Xin hỏi cô là?”

Trần Tố Anh nói không suy nghĩ: “Cô là mẹ chồng tương lai của con.”

Vừa dứt lời, bà liền bụp miệng lại, toang rồi, lỡ miệng rồi, sẽ không phá hỏng chuyện tốt của con trai chứ?

Tô Yên càng hoài nghi hơn.

“Cô ơi, có phải cô nhận nhầm người rồi không ạ?”

“Không nhận nhầm, không nhận nhầm.” Trần Tố Anh xua tay, dù sao nói cũng đã nói rồi, không cần quan tâm những thứ khác nữa: “Con với con trai của cô có quan hệ yêu đương phải không?”

Tô Yên vừa nghe đã mở to mắt: “Cô là mẹ của Lục Cận Phong?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Trần Tố Anh liên tục gật đầu, cười nói: “Tô Tô, đây là quà gặp mặt mà cô cho con, nhận lấy, nếu sau này con trai cô có bắt nạt con, con cứ ức hiếp lại nó, không cần sợ, có cô chống lưng.”

Nói xong Trần Tố Anh lấy hộp đựng trang sức, bên trong là một chiếc vòng tay đế vương màu xanh ngọc bích có giá trị lên đến nghìn vạn.

Mẹ chồng vừa ra tay đã vô cùng hào phóng.

E rằng Tô Yên không thể nhìn ra giá trị của chiếc vòng này đáng bao nhiêu, nhưng trong mắt cô, có thể thấy rất quý giá.

Trần Tố Anh rất nhiệt tình, càng nhìn càng thích Tô Yên, gương mặt đôn hậu cười híp mắt.

Tô Yên lấy lại tinh thần, liên tục lùi về sau: “Cô à, không được đâu, con không thể nhận.”

Tuy rằng cô và Lục Cận Phong đang yêu đương, nhưng còn chưa đâu vào đâu, cô không thể nhận lễ vật này,

“Có gì mà không được, cô tặng con quà gặp mặt, con cứ nhận đi.” Trần Tố Anh cố tỏ vẻ đau lòng: “Tô Yên không nhận là vì không thích con trai cô sao? Hay là không thích người mẹ chồng này?”

Trần Tố Anh nói đến nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Tô Yên có chút lúng túng, cô chưa từng ứng phó với mẹ chồng tương lai, hành động này khiến cô sững sờ.

Trước đây mẹ của Sở Hướng Nam không thích cô, cách nói chuyện cũng xa cách trùng trùng, nói ra nói vào cũng là thấy cô không hợp với Sở Hướng Nam.

Đối với từ ‘mẹ chồng’ này, Tô Yên rất kính nể, lúc trước cô từng nghĩ mẹ của Lục Cận Phong và cô có thể chung sống hòa thuận hay không, nhưng không ngờ bà lại nhiệt tình như vậy khiến cô không kịp chống đỡ.

“Cô à, cô hiểu lầm rồi, con rất thích cô...”

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Trần Tố Anh cười hiền hòa, Tô Yên nghĩ có thể chung sống hài hoà bên nhau, đương nhiên cô rất thích.

“Vậy thì không còn vấn đề gì cả, nhận lấy đi.” Trần Tố Anh nhét vòng tay cho Tô Yên: “Đây là quy định của nhà họ Lục chúng ta, quà gặp mặt nhất định phải nhận.”

Vừa nghe là quy định, Tô Yên đã cảm thấy khó khăn.

Tô Yên cũng sợ Trần Tố Anh buồn lòng, cô cứ nhận trước đã, về sau đưa lại cho Lục Cận Phong,

“Vâng, vậy con xin nhận.”

Tô Yên vừa dứt lời thì tiếng quát đanh thép từ bên cạnh truyền tới.

“Tô Yên, còn ở đây làm gì, còn không mau đi làm.”

Không cần quay đầu lại Tô Yên cũng biết người đó là ai.

Từ sau sự việc vòng tay, giữa cô và Lưu Thịnh đã kết nên ân oán.

Nhưng vì đối phương là cấp trên, Tô Yên đành nở nụ cười: “Giám đốc Lưu, tôi đã xin nghỉ làm nửa ngày, bây giờ là mười một giờ rưỡi trưa, tôi vẫn trong thời gian nghỉ.”

Lưu Thịnh cười lạnh: “Ai phê duyệt đơn nghỉ? Tôi chưa ký giấy đồng ý nên không tính, trốn làm nửa ngày, theo quy định và điều lệ của công ty, tiền lương thưởng tháng này của cô coi như xong.”

Tô Yên nhẫn nhịn, nhưng muốn trừ tiền của cô, vậy thì không được rồi.

Tô Yên có một biệt danh, gọi là kẻ hám tiền.

“Giám đốc Lưu, làm người mà, làm việc gì cũng phải giữ lại ba phần, sau này còn chung sống hòa thuận, nếu như làm quá lên, đối với ai cũng không có lợi ích gì.” Tô Yên đã nổi giận rồi, giọng điệu không lạnh không nóng: “Lấy việc công trả thù riêng cũng chỉ là tiểu nhân mà thôi, nếu như chuyện này truyền đến tai sếp lớn, biết được con gái của mình tìm được thứ không ra gì thế này, vậy giấc mơ trở thành con rể của sếp lớn e rằng tan nát rồi.”

“Tô Yên, cô đang uy hiếp tôi.” Sắc mặt Lưu Thịnh trầm xuống, chỉ vào mặt Tô Yên: “Cô là cái thá gì chứ.”

“Tôi đang uy hiếp anh đấy.” Tô Yên nhìn thẳng vào Lưu Thịnh: “Mọi người đều phải đi làm, không dễ dàng gì để sinh tồn, tôi đã nhịn anh nhiều lần, giám đốc Lưu nếu còn được đằng chân lên đằng đầu, Tô Yên tôi cũng không phải lại dễ chọc.”

Động tĩnh bên này thu hút không ít ánh nhìn của người khác, thời gian nghỉ trưa sắp tới, rất nhiều nhân viên lần lượt ra ngoài ăn cơm, nhìn thấy Tô Yên đang cãi nhau với Lưu Thịnh đều dừng lại hóng náo nhiệt.

Việc Lưu Thịnh nhắm vào Tô Yên đã được truyền khắp công ty.

Mọi người đều đang đoán bao giờ thì Tô Yên bị đuổi khỏi công ty, có vẻ như sắp rồi.

Thái Thanh Trúc cũng đang định đi ăn thì thấy Tô Yên đang xù lông với Lưu Thịnh lập tức tiến đến khuyên ngăn: “Giám đốc Lưu, anh đừng tức giận, gần đây Tô Yên áp lực quá lớn nên mới nói những lời hồ đồ, anh không cần chấp nhặt với cô ấy.”

Lưu Thịnh cười lạnh: “Trợ lý Thái, cô không cần khuyên nữa, Tô Yên người ta đã cặp kè được với đại gia rồi, nói chuyện cũng khác, rất có khí phách, không coi ai ra gì, công ty của chúng ta nhỏ bé như cái miếu vậy, không chứa nổi phật lớn này.”

Hiển nhiên đang ép Tô Yên từ chức.

Trần Tố Anh thấy Tô Yên bị bắt nạt, sỉ nhục, không nhịn được nữa kéo Tô Yên nói: “Tô Tô, chúng ta không cần ở lại công ty tồi tàn này.”

Lưu Thịnh châm biếm: “Ơ, Tô Yên, cô đem theo trợ thủ đấy à, đúng, nhanh chóng từ chức, đừng ở lại nữa, miếu nhỏ không chứa chấp nổi chị đại như cô.”

“Muốn đuổi tôi đi, Lưu Thịnh anh không có quyền hành này.” Ánh mắt của Tô Yên lạnh dần đi, cô đã thật sự nổi giận, tiến lên hai bước, đối mặt với khuôn mặt bỉ ổi của Lưu Thịnh: “Tô Yên tôi không có làm gì sai, công ty cũng không có quyền sa thải tôi, chỉ dựa vào anh? Anh có tư cách đó sao? Anh thật sự cho rằng anh là người mở ra công ty này? Thế này mà đòi trèo lên làm con rể của sếp lớn sao?”

“Tô Yên.” Lưu Thịnh tức đến giậm chân, khuôn mặt xanh lét vì tức giận: “Cô nghỉ làm không phép, dẫn đến mất đi một khách hàng quan trọng, công ty tổn thất nghìn vạn, để cho cô tự từ chức đã là nể mặt cô lắm rồi, nếu không trực tiếp cuốn gói cút xéo.”