Lễ Tình Nhân Tìm Kiếm Tình Yêu Đích Thực

Chương 8-1



Edit: Thanh Hưng

Rất nhiều việc, thật ra thì mỗi người cũng có tính toán trong lòng, Phạm Hành Thư biết, cô đã từng toàn tâm toàn ý yêu một người đàn ông, để cho cô cam tâm tình nguyện sinh con cho anh ta, mà bây giờ anh ta trở lại, cũng tuyên cáo dùng hết toàn lực vãn hồi mẹ con các cô; Bái Bái biết, cô bé có một người đàn ông gọi là cha, trước kia chỉ có thể dựa vào tấm ảnh để tưởng tượng, hôm nay, người từ trong tấm ảnh đi ra, sống sờ sờ xuất hiện ở trong sinh hoạt của cô bé; Quan Thừa Dĩnh cũng biết, anh ta thật sự có một cô con gái đáng yêu, lại chỉ có thể mỗi ngày nhìn từ xa, không dám vượt quá giới hạn, bởi vì anh ta không có tư cách......

Chỉ là, một ngày Dương Hân Nông còn không chịu nhả ra, mỗi người đều không dám lỗ mãng, sợ vượt qua cái giới tuyến mơ hồ mà nguy hiểm kia, tình huống sẽ diễn biến thành như thế nào, ai cũng không dám tưởng tượng......

Cho đến có một ngày, Bái Bái té xỉu ở trong trường, lúc Phạm Hành Thư nhận được thông báo chạy tới, sau khi khẩn cấp đưa cô bé tới bệnh viện, tình huống miễn cưỡng khống chế được, sau khi anh cùng với bác sĩ điều trị nói chuyện xong, tâm tình phức tạp quay lại phòng bệnh bình thường của Bái Bái.

"Chú Phạm——" Cô bé giật giật mí mắt, tiếng hô không còn hơi sức.

"Có khỏe không? Bái Bái?" Anh tự tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn không có huyết sắc, trái tim  mơ hồ đau đớn, anh rất luyến tiếc, tuổi nhỏ như thế, tại sao lqd lại phải chịu đựng nhiều khổ cực hơn người khác đây?

"Không thành vấn đề, còn chống đỡ được."

Phạm Hành Thư đưa mắt nhìn cô bé, suy nghĩ sâu xa hỏi ra lời: "Cháu thật không muốn gặp người đó, chính miệng gọi người đó một tiếng ba sao?"

Đêm đó, cô bé ngây người tại chỗ thật lâu, đáp lại anh, là một từ kiên định: "Không!"

Nhưng mà, cô bé thật không muốn sao?

Người nào không muốn được cha mình ôm, cảm nhận cưng chiều của cha đây? Anh biết cho dù trong miệng Bái Bái không nói ra, nhưng đáy lòng thật ra thì vô cùng khát vọng tình thương yêu cưng chiều của cha......

"Nếu như, nếu để cho người đó đi vào trong cuộc sống của chúng ta, chú biết sẽ biến thành như thế nào không? Mẹ đã từng yêu người đó như vậy, chú không đảm đương được, tâm......"

Thì ra cố kỵ của cô bé, là cái này sao? Vì anh?

"Bái Bái, không có gì có thể quan trọng hơn sức khỏe của cháu, người đó có lẽ có thể cứu được cháu." Máu mủ tình than là không chém đứt được, anh không thể ích kỷ như vậy, huống chi, người đàn ông này là một tia hi vọng thanhhhuung_dieendaanleequyydonn sinh tồn cuối cùng của Bái Bái, hiện tại anh chỉ có thể cầu mong cốt tủy của anh ta phù hợp, khiến Bái Bái bình an, khỏe mạnh lớn lên.

"Vậy nếu như...... Cháu là nói nếu như, mẹ thật cùng người đó tình cũ không rủ cũng tới rồi, chú phải làm sao?" Cô bé không tin anh không hiểu được tình thế không có lợi cho anh, thế nhưng anh lại muốn tự tay dẫn tình địch về trong cuộc đời của bọn họ?

Anh cười khổ, khẽ vuốt sợi tóc mềm mại của cô bé: "Không sao, cháu không có việc gì là tốt rồi."

Cô bé còn muốn nói điều gì, nhưng nghênh đón ánh mắt kiên định của anh, chỉ có thể thở dài một hơi.

Chú Phạm này, đần chết! Nhưng lại ngốc đến —— làm người ta đau lòng.

Phạm Hành Thư lừa gạt Hân Nông, bí mật tự chủ trương an bài Quan Thừa Dĩnh tiếp xúc với Bái Bái, từ trong miệng anh, Quan Thừa Dĩnh hiểu rõ cuộc sống Hân Nông phải trôi qua những năm này, cùng với tình huống trước mắt của Bái Bái.

Quan Thừa Dĩnh chợt hiểu, tại sao cô lại oán hận anh ta như thế, cô ăn nhiều khổ như vậy, trong lúc nhất thời muốn cô tha thứ cho người đàn ông đã từng vứt bỏ không để ý tới cô này, nói dễ vậy sao?

Đồng thời cũng hiểu ——“ Chỉ là cô ấy vẫn không thể quên được, cũng không phải thật sự không yêu mình nữa rồi!"

Phạm Hành Thư im lặng không lên tiếng, không phản bác, cũng không bày tỏ bất kỳ ý kiến gì, chỉ là nhìn chằm chằm lá rụng trên mặt đất, suy nghĩ bay thật xa.

Anh ta nói, anh ta và Hân Nông rất yêu nhau, cũng từng cùng nhau xây dựng rất nhiều mơ ước, khi đó, bọn họ đều rất trẻ tuổi, cho rằng thế giới chính là tốt đẹp, cho nên cũng yêu rất tốt đẹp.

Sau đó, anh ta tốt nghiệp đại học, thành tích tương đối xuất sắc, cũng xin được học bổng để du học nước ngoài, từ nhỏ Hân Nông không có người thân, nội tâm thiếu hụt cảm giác an toàn cực độ, không muốn anh ta rời cô đi, nhưng anh ta không cam lòng cứ bình bình thường thường như vậy vượt qua cả đời, khi anh ta rõ ràng có cơ hội thực hiện ước mơ. Anh ta hi vọng cô có thể đợi anh ta, chỉ cần cho anh ta mấy năm, anh ta sẽ trở lại, thực hiện tất cả những lời đã hứa với cô.

Thế là, ý kiến có khác nhau, tình yêu không hề tốt đẹp nữa, bọn họ bắt đầu cãi vã, trọng tâm đề tài lật ngược lượn quanh lấy anh ta đi hay không đi nước ngoài tranh cãi lên, tình cảm gần như tan vỡ.

Tiếp theo, Hân Nông phát hiện mình mang thai, lòng cô tràn đầy mong ước, cho là đứa bé này sẽ mang đến chuyển biến giữa bọn họ, anh ta sẽ vì cô, vì đứa nhỏ mà ở lại.

Nhưng cô sai lầm rồi, anh ta vẫn lựa chọn rời đi, cũng muốn cô bỏ đứa nhỏ đi.

Bởi vì anh ta nói, nếu muốn đứa nhỏ sau này còn có thể sinh, nhưng là bỏ qua cơ hội lần này, sau này sẽ không còn nữa.

Lòng của cô lạnh, chết rồi. Cô nói cho anh ta biết: "Anh phải đi, có thể. Đứa nhỏ tôi sẽ sinh ra, một khi anh lựa chọn rời khỏi cuộc sống của tôi, tôi sẽ coi như anh đã chết rồi, tương lai đối với đứa nhỏ, tôi cũng sẽ nói như vậy cho nó biết. Ngày nào đó anh công thành danh toại, không cần trở lại tìm tôi, bởi vì anh tìm được, sẽ không còn là tôi lúc đầu nữa, ở thời điểm anh hạ quyết định, hi vọng anh rõ ràng, anh buông tha là cái gì."

Anh ta rõ ràng cá tính cô trong cứng ngoài mềm, một khi nói ra khỏi miệng, thì tuyệt không có cơ hội cứu vãn, nhưng anh ta vẫn đi! Hơn nữa ôm một tia hi vọng, cho là tương lai vẫn sẽ có cơ hội tiếp tục tình duyên với cô, lại không nghĩ rằng, lần này đi, lại thật sự đọan tuyệt tin tức với cô——

Mỗi khi nửa đêm tỉnh mộng, anh ta luôn nhớ nhung khắc khoải, dung nhan thanh diễm kia vững vàng khắc sâu trong lòng, anh ta không hề có một khắc quên cô——

Cho đến hôm nay, cô vẫn là cô gái duy nhất mà anh ta yêu sâu đậm.

"Tôi hi vọng anh hiểu, tôi sẽ không buông tha mẹ con các cô ấy, cho dù, tôi cảm kích tấm lòng khoan hậu của anh, nhưng cái này cũng không đại lqd biểu tôi sẽ khách khí với anh, phải là của tôi, tôi sẽ dùng hết toàn lực tranh thủ, làm cho các cô ấy trở lại bên cạnh tôi, dùng nửa đời sau của tôi bồi thường chỗ tôi thua thiệt họ." Anh ta quẳng xuống tuyên cáo.

Phạm Hành Thư cười khổ: "Tôi hiểu."

Nếu như, đây cũng là quyết định cuối cùng của Hân Nông, anh không lời nào để nói.

Vậy mà, kết quả xét nghiệm cốt tủy đã có, nhưng lại làm cho bọn họ thất vọng, ngay cả cha ruột của cô bé cũng không cứu được cô bé.

Ngày biết được kết quả kia, Phạm Hành Thư khổ sở không thốt nên lời.

"Đừng như vậy mà, chú Phạm. Chú chưa từng nghe qua sao? Sống chết có số, phú quý tại trời, vốn cháu cũng không hy vọng sống lâu trăm tuổi......" Trên giường bệnh, Bái Bái cố gắng hết sức an ủi anh.

"Đừng nói như vậy! Chắc chắn sẽ có hy vọng." Quan Thừa Dĩnh cau mày, không để cho cô bé nghĩ theo hướng tiêu cực. Đứa con gái này, anh ta đã bỏ lỡ mất chín năm thời gian, vừa mới gặp lại, còn chưa kịp diễn-đàn-lê-quý-đôn thương cô bé, cùng cô bé bồi dưỡng tình cảm, bổ sung chỗ trống chín năm, anh ta không cho phép cô bé dễ dàng rời khỏi cuộc sống của anh ta.

"Tốt, vậy các người cười một cái."

Vì muốn cô bé vui mừng, hai người đàn ông này chỉ đành phải gượng cười.

Chỉ là, bọn họ không nghĩ tới, câu "Sống chết có số, phú quý tại trời" của cô bé sẽ thành một câu sấm làm báo động trước, sau đó mấy ngày, bệnh tình Bái Bái cấp tốc chuyển biến xấu, truyền máu lâu dài tạo thành tích trữ sắt, dẫn tới lá lách sưng to lên, cơ tim bệnh biến.

Bác sĩ toàn lực cấp cứu, sau khi cắt bỏ phần lớn lá lách, tình huống vẫn không cải thiện.

Tất cả đều tới quá đột ngột, Dương Hân Nông hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần, cô luống cuống tay chân, ngày ngày canh giữ ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, bám lấy con gái sống chết chưa rõ bên trong.

"Đừng như vậy, Hân Nông, em phải kiên cường một chút, Bái Bái không có việc gì, những năm này cô bé không phải đều sống rất tốt sao? Anh thanhhhuung tin tưởng lúc này cũng giống vậy, cô bé không phải đơn đôc một mình chiến đấu hăng hái, có em, có anh cùng nhau giúp đỡ cô bé, không phải sao?" Phạm Hành Thư không ngại phiền chán an ủi cô, không ngừng nói chuyện với cô, sợ đầu cô không minh mẫn, sẽ suy nghĩ lung tung.

Ở phòng chăm sóc đặc biệt đợi bảy ngày, bệnh tình Bái Bái thủy chung không ổn định, thỉnh thoảng chuyển biến xấu, làm cho tất cả nhân viên cấp cứu cũng không dám phớt lờ.

Mấy ngày này, anh thủy chung toàn bộ hành trình chờ đợi, một tấc cũng không rời.

Lúc này, nếu anh không ở bên người cô theo cùng cô chống đỡ, cô nhất định sẽ suy sụp mất.

Chỉ là, sau khi tất cả mọi người ngăn cơn sóng dữ, bác sĩ vẫn nói cho bọn họ biết: "Rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, trái tim người bệnh đã suy kiệt, chức năng gan thoái hóa, tình huống tương đối không lạc quan......"

Hân Nông bị đả kích lớn, gần như không cách nào tiếp nhận thực tế như vậy, cũng chỉ trợn to lấy mắt nhìn anh thật lâu, không chảy ra một giọt nước mắt.

"Ở bên cô bé nhiều đi, cô bé —— không có nhiều thời gian." Ánh mắt bác sĩ tràn đầy đồng tình.

"Làm sao có thể? Làm sao có thể? Nó mới chín tuổi, làm sao có thể không có nhiều thời gian?" Cô không thể tin được, mờ mịt túm lấy Phạm Hành lqd Thư, không ngừng hỏi tới: "Em đã cùng nó nói rồi, muốn cùng nó tham gia tiểu học, trong học, cao trung, buổi lễ tốt nghiệp đại học, phải giúp nó nhận xét bạn trai, phải giúp nó chuẩn bị đồ cưới, thật vui vẻ mà gả nó ra ngoài, còn phải xem nó trở thành mẹ, nghe quỷ nhỏ của nó gọi em một tiếng bà ngoại, làm sao nó có thể sẽ không có thời gian, làm sao có thể......"

"Hân Nông! Em tỉnh táo một chút, đừng để Bái Bái nhìn thấy bộ dáng này của em! Cô bé sẽ khó chịu." Nếu thời gian không nhiều lắm, vậy ít nhất để cho cô bé an an tâm tâm đi.

Dương Hân Nông vùi mặt vào lồng ngực anh, cũng không kiềm chế nổi bi thống, lên tiếng khóc rống.

Anh thở dài, xóa đi lệ quang nơi đáy mắt, vỗ nhẹ lqd đôi vai rung động của cô: "Khóc đi, khóc xong lau khô nước mắt, chúng ta phải mỉm cười đối mặt với cô bé, biết không?"

"Được, em không khóc, em sẽ không khóc......" Cô không ngừng hút khí, ưỡn thẳng bả vai, lau khô nước mắt trên mặt, vuốt vuốt tóc dài sửa sang lại dung mạo, kiên cường bật ra nụ cười: "Đi thôi, chúng ta vào gặp Bái Bái."