Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 14: Nguyệt, lấy lại danh dự cho tôi



Vội vàng xé sổ, ức hận tống vào thùng rác…mà Hà Nguyệt Dương không hề hay biết, câu chuyện của mình, đang được lây lan trên mạng, với tốc độ chóng mặt.

…..

Valentine…

Nguyệt Anh đã chuẩn bị một hộp thủy tinh trong suốt, to bự, tranh thủ từng phút gấp sao, hạc giấy, bày trí rất lung linh.

Nguyệt Dương hỏi, năm nay có gì khác không? Nguyệt Anh nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại chần chừ. Sau rồi quyết định, vẫn như mọi khi; gửi bưu phẩm, cũng không đề tên.

Cô sẽ đợi, tới một ngày, anh ấy tỏ tình với cô trước, anh đường đường chính chính tặng quà cho cô.

Lúc đó, cô sẽ nói anh biết tất cả, rằng cô, đã thích anh, thích từ rất lâu rồi…

Cuộc đời Nguyệt Anh có hai giấc mơ lớn, giấc mơ lớn thứ nhì, là trở thành diễn viên, và giấc mơ lớn thứ nhất, ấy chính là làm cô dâu của anh!

Va linh tinh có khác, cả lớp nhộn nhịp, cái hộp thủy tinh to sụ của lớp trưởng là thứ thu hút nhất, bàn dân thiên hạ chỉ trỏ bàn tán.

Chẳng rõ ai gửi cả, làm người ta phải đoán già đoán non.

Liếc thấy trên bàn để hai chiếc hộp đẹp đẽ ngay ngắn, Hà Dương thở dài, trong đầu thầm nghĩ ‘Lại bắt tội con phải đi trả…’

Quan điểm của cô xưa nay rất rõ ràng, nếu không thích người ta, nhất định không nhận quà Valentine.

Hộp thứ nhất, liếc tấm thiệp ký Việt An, cô chạy một mạch tới lớp Toán 1, trả lại, kèm theo lời giải thích cùng xin lỗi rối rít. Cũng may, bạn An là người lịch sự hiểu chuyện, nên cũng không làm khó cô.

Về lớp, giải quyết nốt món quà thứ hai.

Dương với lấy tấm thiệp, vốn muốn xác định chủ nhân của cái hộp, thì lại đập vào mắt dòng chữ in:”Trong đây là tuyển tập 50 truyện ngôn tình nổi tiếng nhất và 10 đĩa phim chất lượng HD mới ra rạp !”

Là ai?

Là ai cũng không quan trọng.

Quan trọng là đã làm cho Hà Nguyệt Dương nuốt nước miếng hừng hực, không cam lòng mà rút chiếc nơ, mở nắp…Lần này thì cả người choáng váng, phải nói là sướng, quá sướng!!!

Bên trong đúng như quảng cáo bên ngoài, cộng thêm quả táo đỏ rực khuyến mại.

Sách thơm mùi sách, táo thơm mùi táo! Quyến rũ quá à!

Hà Dương nghĩ tới nghĩ lui, chẳng đề là ai tặng cả, thiệp thì đánh máy, không xác định được nét chữ, muốn trả cũng không được, haizz…Mà hơn thế, cô thích phát điên…

Dùng cả hai tiết học để suy tính.

Ra chơi…

Đang còn lăn tăn thì bụng réo, mới nhớ ra, sáng chưa ăn.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, rốt cuộc lần đầu tiên nguyên tắc của Hà Dương bị phá bỏ, cũng đâu phải tại cô, biết ai mà trả, bỏ đi thì phí…

Cắn một miếng táo, giở một trang truyện, phải nói, tâm trạng của cô hôm nay là cực tốt.

-“Dương…eo ôi sao bà phũ phàng thế…”

Tiếng Hoa réo rắt, bọn con gái xúm lại, Dương vẫn ngạc nhiên chưa hiểu.

Loan bà già cướp lấy quả táo từ miệng cô:

-“Người ta tặng bà thứ này để bà ăn à?”

-“Bà…bà biết…người tặng tôi…”

Cô bắt đầu thấy hối hận.

-“Không, nhưng bà nhìn này, quả táo đẹp thế này, trơn bóng, đỏ rực, là táo Mỹ, bà chí ít cũng phải để ngắm tý chứ… ”

Dương thở phào, buồn cả cười.

-“Đằng nào chả ăn…”

-“Đứa nào thâm ý thế không biết, bà quả là có phúc nhé!”

-“Thâm ý gì cơ?”

Dương ngẩn ngơ.

Bọn con gái nhao nhao.

-“You are the apple of my eyes…bà không biết à, hắn muốn nhắn với bà thế đó…”

-“Ừ, đúng rồi, người này chắc chắn say như điếu đổ trước bà rồi…”

-“Ôi, tôi cũng muốn nhận được táo đỏ thay vì hoa hồng…”

-“Bà được voi đòi tiên…”

Ở bàn học nào đó, có người khẽ cười, hạnh phúc.

Ở bàn học nào đó, Hà Dương thanh minh:

-“Ôi dào, suy luận vớ vẩn, chắc quả táo này người ta mua về, sắp hết hạn sử dụng, ngại ném vào thùng rác nên tiện tay để vào hộp quà thôi…”

Ở bàn học nào đó, có người mặt xị như bị.

…………

Nhà để xe

Tâm tình Phong hôm nay cũng khá là vui vẻ, đang dắt xe thì cậu lại gặp chuyện cậu không thể ngờ tới nhất.

Con bé đáng ghét nhất quả đất vụt tới, để lại giỏ xe cậu một gói giấy sặc sỡ, rồi lại vụt đi.

Chỉ thế thôi cũng khiến cậu ngây người.

Về nhà, vứt xe ngoài ngõ, lao lên phòng mở quà, với tốc độ nhanh nhất.

Là áo phông, cậu mặc thử ngay, chiếc áo phông rất đẹp, rất hợp với cậu, trên áo còn in hình hai trái tim ngộ ngĩnh, có lẽ là áo đôi.

Đêm đó, Vũ Phong thấy rất khó ngủ, mong sao trời nhanh sáng.

Ngày hôm sau, dậy thật sớm, mặc áo mới, chải kiểu tóc khác, tự thấy mình trông cũng khá đấy chứ, háo hức tới lớp!

-“Hey!”

Phong đỏ mặt chào Dương.

Cả đêm qua Hà Anh ở phòng cô, khóc lóc rấm rứt, người cần tặng quà thì chẳng tặng, người không cần thì cứ tặng, xếp đống cả góc phòng. Thành ra, sáng sớm tâm trạng cô cũng có chút bị ảnh hưởng.

Nhưng từ giây phút nhìn thấy lớp trưởng, Dương phấn khích tới ngây người. Miệng không tự chủ mà ‘Hey’ lại, rất nhỏ thôi, nhưng cũng làm ai đó xốn xang…

Hôm qua Hiếu năn nỉ ỉ ôi mãi cô mới đồng ý tặng hộ tỷ, thực ra cô cũng đâu biết là gì, sáng nay thấy tỷ mặc áo đó, giờ lại thấy hắn…Nhanh chóng cúi xuống, cười thầm…

Tiết một trôi qua, chưa có gì cả.

Vào tiết hai, nghe nói lúc nãy có đứa trông thấy lớp trưởng Anh 1, bắt đầu xì xào.

Tiết ba, rất nhiều đứa ban nãy đã chạy sang kiểm chứng, về lớp nhìn nhau, bàn tán qua lại, gật đầu gật cổ khẳng định. Thôi, thế là rõ năm rõ mười rồi…thật tiếc, thật tiếc…

Với tốc độ của công nghệ thông tin cộng điện thoại trên tay, trên Group chém gió của trường đã tràn ngập hình ảnh chụp trộm hai bạn nam mặc áo in hình trái tim, giống hệt nhau… ngay sau Valentine.

Rất nhiều comment mang tính chất xây dựng đóng góp cho topic:

-‘Nhiều nàng lần trước còn không tin, bây giờ thì sáng mắt rồi…’

-“Đẹp đôi thật, cùng to khỏe cường tráng…”

-“Hiếu Phong, rất hay”

-“@Conchuaxinhxan, @TieuLinh, @Hoa huong Duong,….Các bà vào đây mà tỉnh ngộ, vào mà xem thần tượng của mình…”

….

Dòng dưới cùng, hơn 100 like, là comment cực phẫn nộ:

-“Tình cảm là chuyện riêng tư, mình mong các bạn tôn trọng mình và Phong…Còn bà nói cho thằng chủ thớt biết nhé, bà mà phát hiện ra mày là thằng nào thì gặp là bà xé xác…P/S: Hiếu.”

….

Ngồi trong căng tin trường, chầm chậm, chầm chậm đọc từng dòng, lại chầm chậm, chầm chậm ngẩng mặt lên, bao ánh mắt lấm lét nhìn trộm, mặt Phong phừng phừng sát khí, phải nói, giới hạn của sự chịu đựng đã tới vạch kết!

-“HÀ NGUYỆT DƯƠNG!”

Uất nghẹn gọi cái tên đó, uất nghẹn xách cổ cậu ta ra sân vận động.

-“Bỏ tôi ra…”

-“Chịu nói rồi cơ à?”

Dương bực.

-“Điên rồi, cậu bỏ tôi ra…”

-“Tôi đã rất nhẫn nhịn cậu rồi, nhưng lần này cậu quá đáng lắm, không xử không xong…”

Hà Dương mạnh mồm không kém.

-“Chuyện gì, cậu nói cho rõ ràng vào…chuyện gì cũng là cậu tự chuốc, tôi không liên quan…”

Vũ Phong cười khẩy…

-“Xem cậu không liên quan tới đâu…”

Đoạn, cậu ép cô vào góc tường, môi cậu từ từ tiến tới, chạm lấy môi cô, một tay đã nhanh chóng dùng điện thoại chụp liên hồi.

-“Haha…ảnh đẹp ảnh đẹp…”

-“Khốn nạn, cậu định làm gì…”

-“Nguyệt, tôi cho cậu ba ngày để xin lỗi tôi, một cách chân thành nhất, và tìm cách lấy lại danh dự cho tôi, nếu không, những tấm hình này sẽ ghim lên trang đầu Group của trường!”

Nguyệt Dương, méo xệch! Vũ Phong, nhe nhởn nhe nhởn!!!