Lấy Vợ Phải Dùng Sắc Dụ Trước

Chương 19



Trải qua tịnh dưỡng vài ngày, vết thương trên mặt và trên người Sở Tiểu Thiến rốt cuộc cũng lành hẳn, cô lại không rảnh chau chuốt làn da.

“Theo từng hoàn cách khau nhau, phàm là nơi ở, thương nhân, làm việc trong tòa cao ốc hoặc là công xưởng, Kiệt Xuất đều sẽ cử nhân viên đến hiện trường xem xét thiết kế, kế hoạch đo lường được hệ thống bảo hành áp dụng, khi xảy ra điều khác thường, thiết bị điện tử tinh mật sẽ lập tức chuyển tài liệu về trung tâm điều khiển, đồng thời thông báo cho nhân viên bảo quản đợi lệnh đi xử lý trước……”

Hé ra khuôn mặt xảo tiếu thiến hề đối diện với ống kính máy ảnh, giới thiệu từng thiết bị và tình hình chung của công ty.

Chu Luật Nhân một bước đi vào văn phòng, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

“Chuyện gì vậy?” Anh tùy tiện vẫy tay hỏi một đồng nghiệp, không hiểu mình mới đi ra ngoài một chút, khi về sao văn phòng lại biến thành như vậy.

“Anh A Nhân, anh vừa đi không bao lâu, tổng công ty gọi điện thoại đến nói muốn chụp hình ảnh quảng cáo, cúp điện thoại chưa tới mười phút thì người của công ty quảng cáo liền xuất hiện, tốc độ nhanh thật!”

Hình ảnh quảng cáo? Khi nãy họp, sao chủ tịch lại không nói với anh?

Lông mày anh nhíu lại, ánh mắt lướt qua một đống hỗn độn, nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp trước máy ảnh.

Tại sao, lại là Tiểu Thiến giảng giải?

“Đại ca, lâu quá không gặp.” Một cánh tay trắng nõn phủ lên vai anh, cắt đứt suy nghĩ của anh.

“Bảo Dương?” Nhìn thấy người đi tới, anh nhíu mày.

Bảo Dương là tiểu đệ gần nhà anh, nhưng bây giờ thăng chức, thành cậu vợ của tam đệ nhà anh.

Tính đến này, đã nhiều tháng nay anh không có gặp tiểu đệ này rồi? Nhìn bộ dạng này chắc sống rất tốt đây.

“Không phải mất tích sao?” Tạm thời vứt bỏ nghi ngờ trong lòng, khóe miệng anh giơ lên, rất lâu không gặp, theo ý kiến của bản thân anh tiểu lão đệ là “làm giám sát” ở công ty quảng cáo. “Bị đuổi khỏi nhà chưa?”

Mới vừa lên tiếng chào hỏi liền bị công kích, Bảo Dương chịu không nổi ngoáy ngoáy lỗ tai.

“Đại ca, anh khỏi giúp đỡ, em có về nhà, là anh một tuần mới về nhà một lần, hơn nữa có lúc còn “Cách chu hưu” (*), thậm chí “Tam chu hưu”(*), nửa tháng mới xuất hiện, em mà bận một cái là không có ngày nghỉ, đúng là muốn gặp anh cũng rất khó!” Kẻ xấu cáo trạng trước, chiêu này mạnh thật nha.

(*) Cách chu hưu: cách một tuần

(*) Tam chu hưu: cách ba tuần.

Từ khi chị gái gả vào Chu gia, vốn là tình cảm hai gia đình vô cùng, bây giờ ngay cả thức ăn cũng cùng nhau làm, chỉ thiếu là chưa đả thông bức tường chính giữa hai nhà mà thôi.

“Kiệt Xuất phía nam cũng có vài người, sao không thử chụp hình ở phía nam là được rồi?”

“Cô ấy cũng là được chỉ định sao?” Ánh mắt anh quét về phía người phía trước máy ảnh.

Nhìn theo ánh mắt của anh, Bảo Dương lắc đầu. “Không phải, cô ấy tự nguyện.”

Nghe thấy câu trả lời, chính giữa lông mày của Chu Luật Nhân nhẹ nhàng kép chặt. “Cô ấy tự nguyện thì cậu liền chụp?” Một đôi mắt hẹp dài, chớp chớp theo lông mày.

Người trước ống kính, cười vô cùng sáng lạn, sáng lạn đến…… khiến anh cảm thấy chói mắt, không thoải mái.

“Đương nhiên không phải, quan trọng là cô ấy phải thích hợp, hơn nữa đã hỏi qua chủ tịch của anh rồi, ông ấy cũng đồng ý.” Tự nguyện anh liền chụp? Cũng không phải đập bể bảng hiệu của công ty mình. “Người đẹp có dịp quảng cáo hình ảnh thì tên tuổi nhất định sẽ tăng lên, huống chi cô ấy là nhân viên ở đây, nụ cười có duyên, thái độ lại chuyên nghiệp, em thật nghĩ không ra lý do không chụp hình cho cô ấy. Nhưng bộ ngực của cô ấy quá lớn, mặc đồ trắng quần jean rất dễ gây chú ý, cộng thêm giọng nói quá đặc biệt, yếu tố không ăn khớp với hình ảnh chuyên nghiệp, đến lúc đó sẽ tách giọng nói ra tìm người khác bổ sung vào……”

Bệnh nghề nghiệp của Bảo Dương lại đến, cứ thế phân tích tình hình của hiện trường chụp ảnh, sau khi chụp chậm mấy lần mới phát hiện không đúng, đột nhiên ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, sau khi dừng mấy giây, chuyển sang đường khác: “Đương nhiên, nếu như anh về giám sát, em nghĩ em sẽ tìm ra lý do không chụp hình cho cô ấy.”

Hắc, mặt đại ca biến sắc rồi sao?

Thời gian quen biết Chu Luật Nhân ngang với tuổi tác của bản thân, nhiều năm như vậy, anh chưa từng thấy trên mặt đại ca lộ ra vẻ kỳ dị như thế, điều này khiến anh không khỏi mở miệng thăm dò.

“Người đúng là do em trông nom, cô ấy là nhân viên do em chọn trúng.” Anh làm sao nghe không ra người này đang uốn cong lời nói của anh?

“Này, đại ca, anh đổi tính rồi?” Bảo Dương giả vờ kinh ngạc, “Thật không hổ là anh cả Chu gia, thanh niên đầy hứa hẹn nha…… A, không, anh sắp bước vào tuổi trung niên rồi, quan tâm nhân viên là chuyện nên làm.” Lừa gạt như nhau!

Trong nhà ai không biết “Tật xấu” đó của anh, ngày nào đó anh thật sự quan tâm đến việc đời bên ngoài “Phạm vi trách nhiệm”, không phải Mặt trời mọc phía Tây rồi sao, đúng là anh ấy điên rồi.

Chu Luật Nhân chớp chớp mắt, hai tay khoanh trước ngực, lộ ra tia cười yếu ớt, nhìn tiểu đệ có lá gan càng ngày càng lớn nói rõ: “Làm ở công ty quảng cáo không tồi nha? Càng ngày càng biết nói chuyện.”

A, có sát khí! Nhận ra bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn gì đó, Bảo Dương chỉ có thể cười ngượng. “Ha ha ha ha ………”

Ba huynh đệ Chu gia bọn họ, Luật nhỏ nhất cũng rất nổi bật chính là cuồng bạo lực, lão Nhị Luật Anh là người sáng suốt nhất cũng là người rất nham hiểm, đều có thể nhìn ra hai người đó sinh ra không nên ở gần nhau, đầu óc không xấu, trước khi tính hung ác của bọn họ bộc lộ quá trớn liền biết che giấu đi.

Ngược lại việc này được hy vọng rất lớn, nhìn như bình thường, tính tình cũng không tồi, nhưng trong trí nhớ của anh, từ nhà trẻ đến trung học anh cũng đã học chung với chó điên Luật kia 13 năm rồi, lại từng nhắc nhở anh rất nghiêm chỉnh……

“Đừng chọc giận đại ca của tôi, sẽ chết người đó.”

Anh nhớ mang máng tình hình lúc đó…… Má trái của bên đương sự bị sưng phù lên, bộ dạng nhe răng trợn mắt dường như miệng vết thương khá đau, nhưng xem ra không quá nghiêm trọng, dù sao đội bóng đá trường bọn họ ngày thường luyện tập, trên cơ thể xuất hiện một hai lỗ cũng là chuyện thường gặp, lập tức anh chỉ cảm thấy tiểu tử này bị lão ca anh giáo huấn rồi, cũng chẳng sao.

Nhưng sau vài phút, câu nói này tự động in dấu vào trí nhớ.

Bảng màu cơ thể người. Anh cũng nhìn thấy tình huống này trên cơ thể Luật, tuyệt đối có thể lấy từ này để hình dung.

Vô cùng thê thảm, cũng rất cao tay, có thể thấy được ngoài vải dệt cũng không có trở ngại gì, nơi được quần áo quấn lên mới gọi là tuyệt vời, ngay lúc đó Luật tuyệt đối có tư cách được nhận thông báo của Cục Xã Hội, xử lý vụ án bạo lực gia đình.

Ngay cả bí mật của Luật Anh vô pháp vô thiên, trước mặt anh cũng bị biến mất, anh tự nhận trình độ chịu đựng của chính mình không bằng Luật, suy đoán tâm tư của người khác cũng không bằng Luật Anh, tuy rằng vẫn đoán chừng kì nghỉ hè này lười biếng ở nhà, nhìn như đại ca không có nửa điểm lực sát thương.

Nhưng Luật Anh biến thái kia là người hai mặt trước mặt người khác đều có thể biến thành hai dạng người, nếu bộ dạng ôn hòa hiền hậu này của Luật Nhân là giả thì…… thật đúng là Luật Anh kia biến thái lại càng biến thái hơn, tốt xấu gì ý xấu của Luật Anh trong mắt người thường cũng khiến anh ta giấu đầu lòi đuôi, mà đại ca này…… hoàn toàn là thôi miên bản thân.

A. Anh đúng là không có tài đức gì mà, kiếp trước đốt bao nhiêu hoa thơm hoặc làm bao nhiêu việc thiếu đạo đức, mới quen biết ba anh em Chu gia nên đưa vào bệnh viện tâm thần này…..

“Kêu bọn họ dừng lại.”

“Quay xong.” Bảo Dương thức thời hô to với nhiếp ảnh gia, ánh mắt đảo qua hiện trường, thì ra mấy nhân viên bên ngoài đã lộ ra bản tích heo, liều chết nhìn chằm chằm chiếc váy chật hẹp của tiểu mỹ nhân, có ý đồ tìm ra cảnh tượng tuyệt mỹ, anh có dự cảm nếu không kêu dừng lại, mấy tên kia phải dùng nạng mới có cách đi ra khỏi cửa chính của Kiệt Xuất. “Chỉnh thắt lưng phía trước một chút. Vị tiểu thư kia, làm phiền cô qua đây một chút.” Anh vẫy vẫy tay với Sở Tiểu Thiến.

“Anh Luật Nhân, anh về rồi à!” Cô nhảy bắn tới trước mặt hai người, hướng về phía Chu Luật Nhân cười trừ.

Nụ cười giống vậy, vừa rồi cô tươi cười trước ống kính, anh cảm thấy thật gai mắt, bây giờ tươi cười với anh, lại thấy cực kì thuận mắt.

“Tại sao lại muốn chụp quảng cáo?” Ánh mắt anh đầy vẻ ôn nhu, nhìn lướt qua bối cảnh đơn sắc trước mắt.

“Anh muốn nghe lời nói thật?” Vừa rồi trước máy ảnh là người đẹp có vẻ mặt chuyên nghiệp, trước mặt anh lại giống như đứa trẻ bướng bỉnh, dò hỏi không xác định.

Anh không trả lời, chỉ là nhướng cao lông mày với cô.

Tự cảm thấy mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn, Sở Tiểu Thiến lè lưỡi, “Công khai chiến lược nha.”

“Chiến lược?” Trên trán Bảo Dương bên cạnh toát ra dấu chấm hỏi.

“Em đang thể hiện ra sức hấp dẫn nữ tính của em nhá!” Cô nghiêng đầu, dùng lời lẽ của Sở Tiểu Thiến giải thích cho người không hiểu này, “Anh Luật Nhân có quá nhiều người muốn tranh giành rồi, lần trước em bị cảm phải đeo khẩu trang, đi đến tổng công ty bị hai con ruồi bọ xem thường nha! Bây giờ có cơ hội này, đương nhiên phải nhân cơ hội công khai một chút chứ, làm cho bọn họ biết khó mà lui!” Sau khi truyền bá quảng cáo, hẳn là có thể phát huy hiệu quả dọa quân địch bỏ chạy một chút.

Vù, cô còn đặc biệt đi mua áo sơ mi lộ phân nửa này nữa, chỗ nào nên lộ thì lộ. Chỗ nên lộ, toàn bộ bày ra rõ ràng!

“Tiểu thư, em theo đuổi anh ấy?” Hoài nghi mình hiểu lầm, Bảo Dương chỉ chỉ người đàn ông bên cạnh, không ngại học hỏi kẻ dưới.

“Đúng vậy.” Sở Tiểu Thiến rộng rãi gật đầu. “Xin chào, em là Sở Tiểu Thiến đã chính thức theo đuổi anh Luật Nhân hơn bảy năm.”

Có người tự giới thiệu bản thân như thế sao? Trên đầu Bảo Dương hạ xuống mấy vệt đen, dư quang phiêu lưu đến bên cạnh đại ca, chính là nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nhịn cười của anh, dấu chấm hỏi trong lòng anh tựa hồ lập tức có đáp án.

“Đúng rồi, vậy anh là em trai của chị Linh Linh đúng không?” Không đợi anh phản ứng, cô hỏi tiếp.

Vừa rồi cô cảm thấy rất quen mắt, dù sao cũng rất ít đàn ông có làn da đẹp như vậy, sau khi nhìn thấy anh ta đứng chung với anh Luật Nhân, mới xác thực, người đàn ông này là hàng xóm cùng quê miền nam với anh Luật Nhân, lúc cô còn nhỏ đã từng lãnh giáo phương thuốc trắng đẹp cổ truyền với chị gái Bảo Linh Linh của anh ta, kết quả bị một câu “Gia tộc di truyền” đánh bại.

“Bảo Dương.” Anh ta gật đầu, tự báo tên của mình, “Đợi chút, em sẽ không phải là con gái của vợ chồng Sở gia mà anh quen biết đấy chứ?” Vẻ mặt anh kỳ quặc, quen biết chị hai nhất định là đồng hương, mà ở gần nhà anh, anh chỉ nhớ rõ từng có một gia đình họ Sở, có điều là con gái duy nhất của nhà đó cũng không phải lớn như vậy……

Mặc dù là ấn tượng nhiều năm trước rồi, nhưng trong trí nhớ, người con gái kia cũng tên là Sở Tiểu Thiến, lớn lên đen đen tròn tròn, cười rộ lên hiện ra hai lúm đồng tiền, hơn nữa nghe Luật nói, cô gái đó đã từng qua nhà anh, Luật Nhân cũng nói cô gái đó rất thích bám lấy anh trai của anh, lại nghe cha mẹ nói, nhà cô cũng đã chuyển lên Đài Bắc……

Dường như tất cả chứng cứ, toàn bộ chỉ hướng về cùng một đáp án.

“Oa, em là Sở Tiểu Thiến?” Nhìn thấy đối phương gật đầu, anh nhịn không được kêu lên đầy sợ hãi.

Gặp quỷ rồi! Đây là tự thân nguồn sáng thời kì hiện đại lên kế hoạch đi?

Vẻ mặt anh sợ hãi, nhìn cô, lại quay đầu liếc về phía đại ca nhà bên, tâm sinh nhất kế.

Đột nhiên, anh cất bước tiến lên phía trước, cho cô một cái ôm. “Chúc em thành công.” Anh ở bên tai cô thấp giọng cổ vũ.

“Bảo Dương.” Giọng nói cảnh cáo truyền đến từ phía sau lưng anh.

Anh vội vàng đẩy ra, kéo ra khoảng cách với Sở Tiểu Thiến.

“Cửu biệt trùng phùng, ôm một chút thể hiện tính lễ phép mà thôi.” Anh giơ tay biểu thị sự chân thành, cười lưu manh. “Được rồi, tôi đi xem tiến độ làm việc của công nhân đây.” Hây, thật sự không có nhầm lẫn, tối nay về báo cáo với người hai nhà mới được!

Bảo Dương vẫy vẫy tay, chạy trốn nhanh như chớp, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của người bên ngoài liền dừng bước lại.

“Ai, ai muốn quen người đẹp kia?”

“Cô ấy không phải hoa đã có chủ rồi sao?”

“Vừa rồi tôi nghe thấy, đồng nghiệp của bọn họ nói đối phương chỉ xem cô ấy là em gái, không có quan hệ nam nữ gì cả.”

Là như thế sao? Bảo Dương cười lạnh.

Cứ chờ xem đi.

Có người giống như đội cảm tử đi kích thích vị Nhân huynh kia một chút, anh cũng vui vẻ bỏ ra một phen bản lĩnh đi giúp đỡ.

Vốn tưởng rằng đại ca quyết định sống một đời độc thân, không ngờ vẫn còn ánh rạng đông nha!

Đã rất lâu không có cảm xúc mãnh liệt lên xuống như thế.

Chu Luật Nhân nhìn thấy tên thứ ba đi đến trước mặt Sở Tiểu Thiến có ý đồ đưa cô ra ngoài, trong lòng có một đốm lửa im ắng càng đốt càng mạnh.

Bao bên ngoài phối hợp với công ty Bảo Dương bọn họ đều là sắc phôi sao?

Từ khi cái ôm kia bắt đầu, khó chịu trong lòng anh, theo một đám đáng ghét thay phiên nhau tiến lên bắt chuyện với Tiểu Thiến, lửa giận đã chuyển thành hàng thật giá thật, chỉ là ở ngoài mặt anh vẫn rất bình tĩnh như cũ, ngồi ở vị trí của mình xử lý công việc, lỗ tai cố gắng lén lút thu âm, cẩn thận nghe tất cả nội dung đối thoại.

“Anh A Nhân, anh không đi ngăn cản sao?” Đại Đầu ngồi kế bên anh gõ gõ cái bàn, gây sự chú ý của anh.

“Tại sao?” Anh ngẩng đầu, nhìn theo hướng Đại Đầu chỉ, vẻ mặt không đổi.

Đại Đầu gãi gãi đầu, anh cảm thấy em gái Thiến theo đuổi nhiều năm như vậy, anh A Nhân ít nhiều gì cũng bị cảm động, sau cùng hai người nhất định sẽ ở bên nhau, cho dù gặp phải chuyện gì, nhưng nhìn thấy tình hình hiện tại, anh lại có chút không khẳng định……

“Mấy tên như thế xem ra chữ Sắc phủ đầu rồi, nếu em gái Thiến để cho bọn họ hẹn ra ngoài thì thật không tốt lắm?” Tuy rằng mọi người đều là người trưởng thành, rất nhiều chuyện cho dù là chuyện người ta nguyện, nhưng đây là bảo bối của văn phòng bọn họ, mọi người đều đưa cô về bảo vệ trong phạm vi hạn chế, đương nhiên phải chú ý một chút.

“Tiểu Thiến có quyền tự do kết bạn, nếu cô ấy không muốn đi cùng người khác, ai cũng đều không thể miễn cưỡng.” Chu Luật Nhân nhàn nhạt trả lời, tiếp tục đảo qua giấy tờ trên tay.

“Đúng là vậy……” Đại Đầu gãi gãi đầu không biết nên phản ứng thế nào.

Nếu anh cẩn thận một chút, sẽ không khó nhận ra, chủ quản của bọn họ xử lý công việc luôn luôn rất nhanh, mấy tờ giấy mỏng cầm trên tay đã đảo qua hơn nửa tiếng đồng hồ.

“Đại ca, em đi trước đây.” Khẳng định nội dung chụp ảnh đã OK, Bảo Dương đi đến bên cạnh anh chào tạm biệt.

“Phải về phía nam à?” Để tài liệu trên tay xuống, Chu Luật Nhân ngẩng đầu.

“Ừ, vé cũng mua xong rồi.” Anh giơ giơ cao vé xe trên tay. Chuẩn bị rời đi.

Nhưng trước khi anh xoay người rời đi, liền bị một bàn tay giơ lên ngăn lại.

“Đợi đã, cái đám kia khi nào đi?” Chu Luật Nhân chỉ chỉ mấy tên có tiến độ từ tốn khác thường đang chỉnh lý thiết bị.

“Bọn họ dọn xong đồ đạc thì đi rồi, nên rất nhanh.” Bảo Dương giải thích đơn giản, “Sắp đến giờ xe chạy rồi, lần sau về tán gẫu tiếp, bye bye!” Anh gõ gõ đồng hồ trên tay, tựa hồ đang vội không có thời gian ở lại nhiều hơn nữa.

Nghe vậy, Chu Luật Nhân cười với anh, “Đi đường cẩn thận.”

Một câu ngắn ngủi này, lại giống như làm cho hai chân người đang vội đứng bất động tại chỗ, vặn vặn lông mày.