Lấy Giang Sơn Làm Sinh Lễ Cưới Đích Nữ

Chương 10: Thế tử bói xăm



Đợi khi Mai Vân Lạc vừa mới rời đi, tức thời đúng lúc này lại có một đám người tiến đến...

Người dẫn đầu đám kia là một phu nhân xinh đẹp, áo quần màu đỏ thẫm diễm lệ long lanh cao ngạo, búi tóc quý phi được chải tinh xảo, cao quý uy nghiêm, trên mặt mang theo nụ cười khéo léo, hai bên có bốn nha hoàn lớn tuổi xinh đẹp, nha hoàn cũngc ó vẻ ngoài vô cùng tốt, xinh đẹp ngay ngắn phú quý phi phàm, vừa nhìn đã biết là con của gia tộc vương hầu tướng lĩnh.

Theo sát vị phu nhân xinh đẹp kia, là một người đẹp đến mức làm người ta không thể dời mắt đi.

Chỉ thấy ngườii đó tuấn mỹ tuyệt luân, ngũ quan trên mặt như được khắc họa ra rõ ràng, góc cạnh gương mặt tuấn tú trên mặt cũng hiện lên vẻ thoải mái không câu nệ, nhưng trong ánh mắt lơ đãng kia lại toát lên vẻ làm người ta không dám xem thường, mày kiếm mi mục, đôi con ngươi như viên ngọc đen thâm thúy sáng quắc rực rỡ, một dung mạo như thế làm người khác nhìn mà dễ dàng trầm luân.

Nam tử kia thầm nghĩ Bồ Tát phổ độ chúng sinh đều bình đẳng với mọi người, mà nhìn mấy tôn đại thần kia tất cả đều đeo lên mình kim ngân châu báu, một thướt cây kim ngân kia trên người họ không biết có thể nuôi bao nhiêu đầu dân chúng, trên búi tóc của nam tử kia khảm một viên ngọc thạch tinh xảo xinh đẹp, vừa nhìn biết ngay giá trị liên thành, nhưng vừa mở miệng lại lọt thốt ra những lời khó nghe: "Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, quỷ thần đối với chúng ta cũng phải kính sợ mà tránh xa."

"Phi phi, trước mặt Bồ Tát không được nói bậy bạ." Phu nhân xinh đẹp đang mặc một bộ da lông hồ ly, ung dung cao quý, vội vàng liếc nhìn nam tử kia: "Bồ Tát xin tha lỗi cho nhi tử của ta miệng nói vừa nói bậy bạ, xin đừng trách đừng trách."

Nam tử kia cười ha ha hai tiếng, trong lúc này vung tay nhấc chân đẹp đẽ càng giống như thần tiên, làm cho du khách dâng hương cầu phúc cũng ngây dại lui ra.

Mọi người đều xôn xao nhỏ giọng bàn tán: "Thật giống như xe ngựa của Vương phủ..."

"Đúng rồi, đây chính là ký hiệu của Vương phủ, năm ngoái đèn lồng hội Nguyên Tiêu ta từng nhìn thấy qua Thế tử một lần, hắn ta lớn lên thật sự rất giống nhân vật thần tiên."

Bỗng nhiên, người trong Am điện bị chen lấn đến nước chảy cũng không lọt...

Chỉ nghe ni cô mặc áo mũ màu xám cũ, chậm rãi tôn kính hành lễ nói: "Bần ni cung nghênh Vương phi đại giá quang lâm."

"Huệ An sư thái không cần đa lễ." Dự Vương phi nở nụ cười vui vẻ, chậm rãi nói: "Làm phiền sư thái chuẩn bị ống và thẻ trúc, hôm nay Bản phi muốn rút một vẻ thăm."

"Không biết Vương phi cầu xin chuyện gì?" Hôm nay, các phu nhân thiên kim tiểu thư ở khuê phòng của các thế gia đến nhiều không đếm xuể, nhưng thân phận như Dự Vương phi cũng không có nhiều.

"Nhân duyên." Dự Vương phu nhân vừa nói hai chữ ngắn gọn, bà ấy nghe nói Bồ Tất ở đây vô cùng linh nghiệm nên mới vì hạnh phúc cả đời của nhi tử nhà mình không thèm đếm xỉa thân phận mà đến đây, bà ấy nói: "Cầu cho tiểu nhi tử."

Tiểu nhi tử? Không phải cái người mà Hoàng Thượng tự mình khâm thưởng, phong cho vị trí Thế tử điện hạ-Nam Cung Nguyên Dập đó sao?

Nghe nói Dự Vương phủ không chỉ có mỗi một vị Nam Cung Nguyên Dập này là nhi tử, trưởng tử và con thứ cũng không phong Thế tử, chỉ có tam công tử này được vị trí Thế tử không những thế hắn còn được kế tục tước vị của Dự Vương phủ, làm cho người người hâm mộ không ngừng.

Còn nói tiếp, Dự Vương phủ là hoàng thân quốc thích, nhân duyên như thế này nơi nào mà chẳng cầu mong, tiểu thư thế gia muốn gả cho Vương phủ có thể nói là vây quanh ba lớp trong Hoàng thành, thêm ba lớp nữa ở ngoài Hoàng thành đấy.

Lời nói vừa rồi của Dự Vương phi đột ngột làm cho mọi người hít một ngụm khí lạnh.

Mọi người đều vội vàng vểnh tai lên nghe ngóng...

Càng ngày càng dẫn đến nhiều người hướng vào bên trong này chen lấn vào.

Chỉ thấy Huệ An sư thái tự mình đi lấy một ống thẻ trúc, mặc mày từ bi thiện lương, nhìn chúng sinh bình đẳng nói: "Xin mời Vương phi rút thăm trước."

Không đợi cho Dự Vương phi tiến lên rút thăm, ánh mắt của Thế tử điện hạ đã lóe lên, mang theo một tia giảo hoạt, hắn ta bước lên một bước nói: "Nếu mẫu thân đã giúp nhi tử cầu xin, nhi tử sẽ tự mình đến bốc."

Con ngươi đen kịt như mực của Nam Cung Nguyên Dập ánh lên ánh sáng không tên, môi mỏng khêu lên độ xong hoàn mỹ như tuyệt đại phong hoa, một nam tử như thế ở thế gian này còn lo gì không cưới được thê tử đâu.

Mọi người đều xôn xao suy đoán một người có thân phận cao quý, tuyệt đại hào hoa như Thế tử điện hạ thật sự giống như lời đồn đại những câu chuyện xưa do bà bán đậu hủ đám miêu đám cẩu kể sao?

Mọi người chỉ nghe âm thanh lốc cốc vang vọng giữa không trung, họ nín thở nhìn chăm chú đợi chờ vẻ thăm nhân duyên của Thể tử bốc ra.

Trong chớt mắt, một trăm lẻ một thanh xăm bằng trúc trong ống tre rơi xuống như thủy tinh rơi tán loạn bốn phương tám hướng, như vậy làm sao mà cầu được duyên đây, rõ ràng Bồ Tát đang đùa giỡn mà.

Mọi người tức tối, nhưng cũng không dám nhiều lời, họ chỉ yên lặng mà nhìn...

Kiếp trước, mặc dù An Tây Nguyệt là tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng nhưng gia nàng lại có một người biểu ca bỏ văn theo võ, mà biểu ca luôn cảm thấy nàng quá yếu đuối nên luôn lôi kéo nàng học cưỡi ngựa, nhờ sự yêu thương của biểu ca nàng đã thuần thục kỹ năng cưỡi ngựa, nàng đi ra khỏi Hậu phủ lập tức tìm một con tuấn mã chạy nhanh đến Tĩnh Nguyệt Am.

Đến cửa Tĩnh Nguyệt Am, nàng liếc mắt nhìn thấy phu xe Dương Lục trong phủ mình, nàng hỏi kỹ mới biết mẫu thân mang theo Thôi ma ma đi đến Am điện rồi, mà hai nha hoàn được đưa tới do Thôi ma ma nhờ đi mua vài món đồ không có theo sau, An Tây Nguyệt cảm thấy kỳ quái, nàng lập tức dặn dò Dương Lục đi tìm hai nha hoàn kia phân công nhau đi tìm đại phu, chỉ nói phải nhanh một chút tìm tới đây.

Dương Lục đồng ý, nhưng không hiểu chuyện gì, mặc dù thấy Đại tiểu thư hôm nay kỳ quái nhưng cũng không dám chống đối lại mệnh lệnh của Đại tiểu thư.

Vì hắn ta là gia nô sinh tử, nên An Tây Nguyệt tin hắn ta không phản bội Đại phu nhân, bây giờ chỉ có thể xác định Thôi ma ma có vấn đề.

An Tây Nguyệt theo hướng Dương Lục chỉ mà đi tới, lại không nghĩ rằng gặp đến tình cản hỗn loạn như thế này, người xếp lớp bên trong ba tầng bên ngoài cũng ba tầng, nàng chen như thế nào cũng không chen vào được.

Lúc này nàng cũng không kịp quan tâm nhiều như thế, cơ bản nàng không rảnh đi bận tâm trò vui của đông đảo quần chúng, giơ tay trắng lên, cứ người không cho nàng đi qua lập tức nhéo chặt vào người ta, vài người đều mơ hồ cảm thấy bên hông mình bị đau giống như gân cốt bị thương vặn vẹo, nên vội vàng né ra, khóe môi An Tây Nguyệt hiện lên một tia đắc ý, tận dụng mọi thời cơ, cơ thể khóe léo nhanh chóng xuyên qua đám người sau đó bước chân muốn đi vào viện.

Cùng lúc này, mọi người đều vội vàng nhường chỗ cho cây xăm bằng trúc bay từ trong ống trúc ra tung tóe khắp nơi, tập trung nhìn nhưng chỉ nhìn thấy toàn bộ Am điện bị thanh xăm bằng trúc rải rác phủ kín, tuy vậy nhưng vô duyên vô cớ có đúng một cây xăm, một cây xăm bằng trúc từ trên trời rơi xuống trúng ngay trên búi túc của An Tây Nguyệt.

Đột nhiên, An Tây Nguyệt trở thành tiêu điểm mọi người chú ý...

Đột nhiên quần chúng vây xem đều dồn dập nhìn về phía An Tây Nguyệt, giễu cợt nói: "Đây chính là nhân duyên mà Thế tử điện hạ bốc ra, tiểu cô nương này lớn lên còn rất xinh đẹp."

Nhìn cây xăm bằng trúc kia, có người còn nói: "Phong thái Thế tử điện hạ như tiên nhân cao quý như thế, nhưng lại hồ đồ ngay trước mặt Bồ Tát."

"Ha ha, chắc là Bồ Tát đã hiển linh, cho Thế tử một đoạn nhân duyên khác người cũng nên."

"Sao Vương phi nương nương lại để cho Thế tử điện hạ tuyển Thể tử phi một cách hoang đường như thế được, đây sợ là một trò cười."

Ánh mắt An Tây Nguyệt lạnh đi, vô cùng lo lắng, tung tích của nương nàng sinh tử ra sao còn chưa biết, làm sao còn sức đôi co với bọn họ, nàng cau mày chỉ cảm thấy da đầu hơi đau đớn, chuyển mắt liếc nhìn Nam Cung Nguyên Dập, một gương mặt tuấn mỹ bất phàm, nhưng biểu cảm trên mặt lại ra vẻ bất cần đời, chỉ bốc một cây xăm thôi mà gây ra nhiều chuyện như vậy, bỗng nhiên nàng nổi giận, chỉ cảm thấy cây thăm bằng trúc này là chướng ngại vật trong nháy mắt nhỏ xuống cây thăm bằng trúc rồi xem thường ném cây thăm bằng trúc đó đi, vội vàng xoay đầu, An Tây Nguyệt thầm nghĩ coi như Bồ Tát hiện thế cũng không đến nỗi trách phạt mình, nàng vội vã đi tìm nương nàng đây.

Thế tử điện hạ mím chặt bờ môi, trùng hợp cây thăm bằng trúc mà An Tây Nguyệt ném đi kia cũng đột ngột rơi xuống trong tay của hắn, bỗng nhiên Thế tử hơi nhướng mày khó chịu.

Lúc này, con ngươi đen kịt như mực của Thế tử điện hạ sâu thẳm không thấy đáy, nhìn đến cây xăm bằng trúc vừa bay đến, chỉ thấy mái tóc màu đen như thác nước xõa của nữ nhân kia, một dung nhan thanh nhã thoát tục, dường như hai con ngươi chứa một hồ nước sâu trong vắt, lúc chuyển động nhìn xung quanh mà nhẹ nhàng gợn sóng, cơ thể lại tự mang một khí chất hoàn mỹ dịu dàng, khiến người ta khiếp sợ, đợi khi Nam Cung Nguyên Dập đánh giá xong thì cơ thể như thủy tinh kia nhanh chóng biến mất không còn thấy bóng dáng.

Tất cả mọi người không xem đoạn kịch dạo vừa rồi để ở trong lòng, dường như đó chỉ là chuyện phiếm trên phố mà thôi.

Vốn Nam Cung Nguyên Dập không nghĩ sẽ đi bốc xăm, đây vốn là một trò đùa vui, rơi xuống sẽ rơi xuống, để cho nương của hắn tuyệt vọng, hắn không muốn kết hôn, dù có Bồ Tất hiện thân cũng không ép hắn được.

Nhưng khéo thay, không biết sao cây xăm bằng trúc này lại mọc ra cánh bay nhanh tới, hắm nắm chặt tay lại, chỉ mong trong tay không có một cây thăm bằng trúc nào.

Dự Vương phi nhìn mấy cây xăm bằng trúc kia, đột ngột cảm thấy đau đầu không ngớt, đây là nên chọn cái nào mới tốt đây: "Chuyện này..."

Ánh mắt sắc bén của Huệ An sư thái đã nhìn ra, hai tay chắp lại thành chữ thập, nói: "A di đà Phật, đáp án đã ở trong tay của Thế tử."

Đột ngột nét mặt của Dự Vương phi trở nên vui vẻ lại, đoạt lấy cây xăm bằng trúc trong tay nhi tử nhà mình đưa cho Huệ An sư thái, nói: "Mời sư thái đoán xăm."

Mọi người chỉ nghe Huệ An sư thái chậm rãi đọc: "Quan quan sư cưu tại Hà Chi Châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."

Mọi người lại xôn xao lần thứ hai, đây rõ ràng là cây xăm tốt nhất, xem ra Thế tử điện hạ muốn có số đào hoa.

Khóe môi Nam Cung Nguyên Dập hiện lên ý cười nhợt nhạt, con ngươi cũng lạnh dần đi.