Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em

Chương 32



Cái bẫy của chị Lạc Kì [2]

Hôm nay ngày hẹn với Lạc Vân.

Tề Phàm rời giường từ sớm, tốn công tốn sức rửa mặtgội đầu kĩ càng.

Tóc ngắn chỉnh lại, vì mắt có chút sưng nên trang điểmmắt nám khói, mặc chiếc váy vàng ôm lấy ngực, đi giầy cao gót khoảng bảy phânvui vẻ xuống lầu.

Thiên sứ nhìn cô, ca ngợi huýt một tiếng sáo.

“Thật đẹp, tưởng ngốc giống tôi vậy mà hóa ra thưởngthức lại khác nhau thế.”

“Anh cũng hiểu được thế cơ à?”

Tề Phàm có chút kinh ngạc đến không ngờ, thiên sứ đốivới việc ăn mặc của cô luôn luôn soi mói .

“Đúng vậy, rất đẹp mà, trước kia quần áo của em bảothủ như nữ tu ý! Đàn bà con gái phải gợi cảm mới có thể hấp dẫn được đàn ông .”

“Vậy đàn ông như anh cần gì thì mới có thể hấp dẫnđược đàn ông thế?”

Bị anh trêu trọc, Tề Phàm không sợ chết đem mặtnghiêng qua, vẻ mặt chế nhạo.

“Là thứ bên trong!”

Loại trình độ này thiên sứ căn bản sẽ không để ý, côtự vơ lấy mất mặt, bĩu môi lên xe.

“Nhưng mà Phàm Phàm này, trước kia dạng đạo diễn nàogặp em cũng không thèm để mắt, Lạc Vân chẳng qua chỉ là chị người chồng cũ củaem, em còn coi trọng vậy, chẳng lẽ, chỉ cần dính dáng tới họ Lạc thì em đều yêuai yêu cả đường đi mà nghe theo à?”

Tề Phàm quyệt miệng trừng mắt nhìn anh, chỉ biết anhkhông phun ra được cái gì hay, vừa mới còn khen cô tới mức nở mày nở mặt, nháymắt đã hắt một chậu nước lạnh lên cô! Anh không thể làm cho cô vui vẻ một lúcsao! Được được, nhắc đến họ Lạc thì làm sao chứ!

Chịu đựng hai ông bà này, Hàn Phi lại có chút trầmmặc, chỉ chuyên tâm lái xe.

Khi Tề Phàm nói việc này với anh, trực giác của anhmuốn cự tuyệt, nhưng Tề Phàm kiên trì, anh cũng không biết nên nói cái gì.

Anh lo lắng , là Lạc Kì.

Vào giới giải trí sắp ba năm, Tề Phàm sở dĩ ít diễn,ba năm đó ít được để ý có nguyên nhân quan trọng nhất, đó là yêu cầu cứng nhắccủa Lạc Kì đối với cô.

Không làm người mẫu trang phục, cảnh thân thiết khôngđược diễn, ngay cả cảnh hôn cũng phải tìm góc độ!

Một người mới, lại có nhiều yêu cầu vậy, thử hỏi đạodiễn nào nguyện ý tìm cô!

Ngay từ đầu, anh đã nghĩ, Lạc Kì sắp xếp hợp lý nhiềuyêu cầu vậy chẳng qua là tư tưởng của một tên muốn quấy phá, dù sao cô là tìnhnhân hợp đồng của anh ta.

Nhưng, nhìn tình huống trước mắt thì quyết không phảiđơn giản như vậy.

Anh biết, cho dù là diễn trò, cũng không có người đànông nào nguyện ý nhìn người con gái mình âu yếm quần áo hở hang của một tênkhác thân mật.

Hơn nữa, người đàn ông này vừa mới chịu kích thích củaly hôn .

Anh nói với Phàm Phàm, Phàm Phàm lại chẳng để ý.

“Em đã ly hôn với anh ta, để ý tới anh ta làm gì!”

Ngoài miệng ngoan cố, nhưng khi nói lời này, ánh mắtTề Phàm cũng hơi mông lung.

Anh không sợ Lạc Kì tìm phiền toái, anh chỉ không muốnPhàm Phàm bị thương tổn, anh tưởng tượng Phàm Phàm bảo vệ anh và thiên sứ nêncũng muốn liều mạng bảo vệ cho cô.

======

Đến công ty Lạc Vân, trợ lý Lạc Vân nói cho các cô LạcVân đang ở cùng thương nhân Hồng Kông bàn bạc hội nghị, mời các cô tới chờtrước phòng họp.

Ba người ngồi trong phòng chờ nhỏ, nhìn qua có vẻ sạchsẽ, trên cửa số còn có bóng đèn, một lúc lâu sau, Lạc Vân nhàn nhã đẩy cửa bướcvào.

“Thật ngại quá, để mấy người đợi lâu rồi.”

“Không lâu lắm, bọn em cũng vừa mới tới.”

Tề Phàm tủm tỉm trả lời.

Thiên sứ ném cho cô cái nhìn xem thường, vừa đến, vừamới qua 20 phút mà thôi!

Lạc Vân lộ ra nụ cười vừa lòng, vô cùng thân thiết ômTề Phàm một cái, hai người đều đẹp như nhau, mắt không ngừng toát lên vẻ nhiệthuyết.

Nhìn Tề Phàm dáng vẻ giống một cô dâu nhỏ, Hàn Phi vàthiên sứ tự dưng rét lạnh, rồi sau đó là vẻ tiếc nuối khó mài sắt thành kim màthở dài một tiếng, aiz, nô tính a, nô tính! (Ý bảo chị cótính nô tì quen rồi)

“Mấy người là người đại diện và……”

“Thiên sứ là nhà tạo hình của em!”

Thấy Lạc Vân nhíu mày, Tề Phàm trả lời, thiên sứ nherăng cười với Lạc Vân.

“À, được, là thế này. Rất vinh hạnh có thể mời đượcmấy bạn.”

“Phàm Y tuy là một công ty nhỏ, nhưng tôi đã để rấtnhiều tâm huyết ở nó, nên lần này quang cáo, tôi rất coi trọng.”

“À, còn nữa, tôi muốn nói chuyện với đoàn chụp ảnh củatôi trước, mấy người không có ý kiến chứ?”

“Không có, bọn em nhất định sẽ phối hợp tốt.”

Tề Phàm lần này lại cướp lời Hàn Phi biểu đạt ngay ýcủa mình.

Hàn Phi cũng gật đầu mỉm cười về phía Lạc Vân, tay lạikhẽ nhéo trên lưng Tề Phàm một phát, rốt cuộc là cô hưng phấn cái cái gì chứ!

Còn có bà chị Lạc này nữa, toàn bộ bọn anh thuộc GiaThượng, mà toàn bộ Gia Thượng lại thuộc về họ Lạc , hỏi bọn họ có ý kiến gìkhông, bọn họ dám có ý kiến gì sao!

“Như vậy là tốt nhất, thời gian chị có hạn, tí chị đưatờ danh sách việc phải làm, đại khái khoảng giữa trưa sẽ xong.”

“Trợ lý của chị lát nữa sẽ đưa tờ quảng cáo lại, còncó một chút mẫu ảnh chụp, em chụp vài kiểu trước, rồi chiều xuống dưới chúng tabàn lại công việc cụ thể sau.”

“Dạ, nghe lời chị hết ạ.”

Tề Phàm cười như mặt trời tỏa nắng, Hàn Phi và thiênsứ mất mặt tới mức muốn đánh cô cho tới khi choáng váng rồi tha cô về tẩy nãomới mang ra đây.

Lạc Vân đi như một trận gió, Tề Phàm giơ tay nhỏ békhẽ xua hẹn gặp lại.

Hàn Phi rất muốn đưa thêm cho cô cái khăn tay, bảo côcó thể quỳ xuống luôn cho lành.

Rất nhanh, trợ lý đem sách quản cáo và nội y đưa tới,Tề Phàm vừa thấy chủ đề kì này, nét mặt toả sáng vừa rồi nháy mắt biến mất chỉcòn hé ra khuôn mặt nhăn nhó, chỉ vì bốn chữ to trên mặt sách: Kiểu dángcô gái!

Tuy cô mới hai mươi hai tuổi, nhưng, nói thành cô gáicũng hơi gượng ép một chút.

Huống chi trong cái vòng luẩn quẩn trẻ hay không trẻ,cô thật sự không tính là trẻ.

Quyệt miệng ủy khuất nhìn thiên sứ và Hàn Phi, cô cẩnthận hỏi.

“Phi Phi, thiên sứ, em còn tính là cô gái nhỉ?”

Lời vừa ra khỏi miệng, tự mình cũng có chút thấy ghêtởm, là người mẹ có con, còn gọi là cô gái, có mà giả bộ nghi ngờ thôi!

Hàn Phi, thiên sứ nhìn nhau, đứng đắn nhìn cô, biểutình nghiêm túc rồi dùng sức gật gật đầu.

Tề Phàm buồn bực một chút cũng không giảm bớt, khẩntrương gót giầy đảo quanh.

Qua gần hai tiếng nghiên cứu thảo luận với Hàn Phi vàthiên sứ thiết kế tâm lý vô cùng vững chắc, Tề Phàm rốt cục đã tin, mình còn làmột cô gái, hơn nữa còn là một cô gái rất còn non trẻ!

Thay quần áo xong xuôi, ngồi trong phòng nghỉ, Tề Phàmcó chút quẫn bách.

Tuy quyết định mới làm diễn viên, đã nghĩ đến ngày nàođó sẽ có cảnh này, nhưng ba năm chưa bao giờ cô có kinh nghiệm này, nhất thờikhẩn trương tay chân không biết nên để chỗ nào.

Lâu lâu không thấy cô ra, thiên sứ lo lắng gõ cửa.

“Phàm Phàm, em có khỏe không? Không có việc gì chứ?”

“Không, không có việc gì, chỉ là, em có chút hồi hộp.”

“Phàm Phàm, nếu em nhất thời không tiếp thụ được,chúng ta trở về, còn chuyện này Phi sẽ báo lại với Lạc Vân sau.”

Thiên sứ biết Tề Phàm ở rối rắm cái gì, anh không muốncô một mình khó chịu tránh ở bên trong.

“Được rồi mà, không có việc gì , chuyện gì mà chả cólần đầu tiên !”

Hơn nữa lại là lần cuối cùng! Kỳ thật tâm lý Tề Phàmcó chút hối hận, nhưng ai bảo cô đáp ứng Lạc Vân rồi, đành phải kiên trì đếncùng .

Đẩy cửa ra, bọc khăn tắm thật to, nhìn thiên sứ cười.

“Em chắc chắn thật sự không có việc gì?”

Thiên sứ muốn xác nhận lại, Tề Phàm hơi nhếch môi,dùng sức gật gật đầu.

======

Mới hai kiểu, Tề Phàm vì hồi hộp mà, tay chân khôngphối hợp, tươi cười cũng hơi cứng ngắc.

Một lúc sau, vì có Lạc vân ở đây, hơn nữa nhiếp ảnhgia chuyên nghiệp chỉ đạo không có chút ánh mắt có ý xâm phạm, làm cho Tề Phàmchậm rãi thả lỏng, rất nhanh tiến nhập trạng thái.

Lạc Vân nhìn một hồi, rồi rời khỏi, tìm đến một nơiyên tĩnh gọi cho Lạc Kì.

Nhìn điện báo tên Lạc Vân, Lạc Kì không biết sao lạicó một loại dự cảm không lành.

Lạc Kì trúng kế

Dù có muôn vàn không muốn, Lạc Kì vẫn nhận mệnh ấn nútnghe.

“Chị lại có chuyện gì thế!”

Ngữ khí tất nhiên là thập phần không kiên nhẫn .

“Sao cơn tức của em tôi lại to vậy? Em tôi phong lưuphóng khoáng, cho dù là ly hôn nhưng bên người hẳn cũng phải có cả tập hợp mỹnữ, muốn tìm chuyện bất mãn, lại còn đến lượt phát sinh trên người tôi sao?”

Không sợ chọc giận anh, anh càng tức giận, Lạc Vâncàng cảm thấy, mình càng vui vẻ! (Chị em nhà nàybệnh!)

“Cho dù chị là chị của tôi, sinh hoạt cá nhân bênngười tôi cũng không đến lượt chị quan tâm!”

Người phụ nữ này người ngoài hành tinh sao, sao trongđầu toàn chứa những tư tưởng không giống người.

“Tức giận ? Aiz, tức giận như vậy, không biếtchuyện kế tiếp chị nói có thể làm em tức muốn giơ tay giơ chân không.”

Nói tới đây, cố ý tạm dừng, chờ Lạc Kì hỏi tới.

“Thời gian quý giá, không muốn lắm chuyện với chị,muốn nói thì nói, không nói tôi tắt điện thoại đây.”

Mấy ngày nay, vì Tề Phàm, anh lúc nào tâm thần cũngkhông yên, đã thế lại bị bà chị này quấy rối.

Anh không cần chị phải đối xử thân yêu gì với mình,nhưng ít ra cũng đừng rước thêm phiền toái cho anh chứ!

“Ai, con trai mà vậy thật không đáng yêu, trách khôngđược Phàm Phàm lại ly hôn với chú.”

“Nói chuyện tình của chị ý, đừng động đến Phàm Phàm!”

Trong giọng nói Lạc Kì có vội vàng có bảo vệ, làm LạcVân cười tự tin.

“Sao bây giờ? Chị muốn nói với chú lại chính là chuyệnPhàm Phàm!”

“Cô ấy làm sao vậy!”

“Đừng nóng vội, cô ấy không sao. Chỉ là lần trước chịnói với chú chuyện quảng cáo đó, chú không giúp chị, chị đây đành phải tìmngười khác. Người đầu tiên chị nghĩ đến là Phàm Phàm, cô ấy thật sự là mộtngười tuyệt vời, xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, chậc, thật sự là hoàn mỹ.”

“Lạc Vân chị tốt một tí đi, Phàm Phàm không phải ngườicó thể động vào!”

Tay cầm điện thoại mà sắp bị bóp nát, Tề Phàm cô dám!

“Oa, chú tức giận a! Sớm biết chú tức giận, chị đãkhông tìm cô ấy. Chị cũng không có cách nào, công ty mới khai trương, chitiêu hạn hẹp, muốn tìm cô ấy để nhờ chút thân tình. Nhưng mà chú tức giận lúcnày, cũng chậm rồi, cô ấy hiện giờ đang chụp ảnh……”

“Lạc Vân, tôi bảo chị dừng lại, bằng không tôi sẽ hủyluôn công ty chị đấy!”

“Lạc Kì, chú nói một chút đạo lý được không? Chúkhông giúp chị, chị không thể tìm người khác hỗ trợ sao!”

“Phàm Phàm cô ấy tự đồng ý đấy!”

“Nói tiếp, cô ấy là người của Gia Thượng của chú, tôicoi như cũng là giúp người trong nhà đi.”

“Tôi lập tức qua ngay!”

Nói lời vô nghĩa với cô ta anh sẽ điên mất! Tề Phàmsùng bái hoàn toàn không có đạo lý với Lạc Vân, nếu Lạc Vân tìm cô, cô nhấtđịnh sẽ không cự tuyệt!

Hàn Phi là người chết sao! Anh sao có thể giao cô choanh ta chứ!

Lạc Kì ngồi trong xe không khỏi tự giễu, từ khi TềPhàm về nước, anh bắt đầu luyện được chiêu chạy như bay !

Đến dưới tòa nhà Phàm Y, vội vã vào thang máy của LạcVân, lên thẳng tầng cao nhất, trong văn phòng cũng không một bóng người.

“Chị ở đâu thế!”

Lạc Vân cố ý để điện thoại vang một lúc lâu, thằng emnày phải có người trị nó, không thì sao nó có thể lớn lên được!

“Chị ở tầng 12 phía đông trước đại sảnh, Phàm Phàmđang ở đó.”

Cô vừa nói xong, điện thoại liền truyền tiếng tút tút,Lạc Vân không khỏi nhẹ xùy :“Thật không lễ phép!”

Lạc Kì vào phòng, hơn hai trăm mét vuông, chỉ có mộtchỗ có ánh sáng.

Tề Phàm ngồi ngay giữa ánh sáng, anh chỉ cần liếc mắtmột cái, sẽ thấy luyến tiếc dời mắt!

Cô mặc trên thân bộ nội ý mềm mại màu phấn, trên đó cónhiều hoa văn, bên ngoài viên ren trang trí, tạo thành vòm khum lấy dáng ngườituyệt hảo của cô.

Tề Phàm làm Lạc Kì kinh diễm, xấu hổ làm đôi mắt trở nênquyến rũ, đôi môi mềm mại đỏ hồng, cánh tay trắng nõn, chiếc bụng phẳng, lạicòn cái mông nhỏ ……

Anh như thấy Tề Phàm lúc 18 tuổi, rõ ràng chưa lớnhẳn, nhưng lại có dáng vẻ quyến rũ mị hoặc, lừa anh lên giường……

Sau khi cô rời khỏi anh, bao đêm khuya mộng mị, thânthể muốn cô tới đau đớn, mỗi lần như nghe thấy cô ghé vào lỗ tai anh, dịu dànggọi: Lạc Kì, Lạc Kì……

Thấy anh thất thần, Lạc Vân hảo tâm nhắc nhở anh.

“Sao? Chị chỉ biết, Phàm Phàm cũng có thể gọi là mộtcô gái có hương có vị, nhìn vẻ mặt chú nghĩ về ngày xưa, chị nghĩ, chú nhấtđịnh cũng sẽ đồng ý với chị nhỉ.”

Nghe xong Lạc Vân nói, Lạc Kì đột nhiên bừng tỉnh, lúcnày Tề Phàm đang ăn mặc mát mẻ làm bộ làm dáng với một tên xa lạ, tronglồng ngực có một cỗ hỏa phát không được.

Anh quay đầu lại, hung tợn trừng mắt Lạc Vân.

“Lạc Vân! Rốt cuộc chị muốn làm gì vậy?”

“Chị muốn làm gì, chị không phải đã sớm nói cho chú,nhưng chú lại không đồng ý, chị đây đành phải nhờ Phàm Phàm thôi.”

“Dừng lại, tôi tìm người khác giúp chị chụp!”

Biết Tề Phàm đáp ứng cô rồi, sẽ không đổi ý, trừ philà chị nói không cần cô chụp nữa.

“Là chin cô gái chị nói kia chứ?”

“Không thành vấn đề!”

“Miễn phí?”

“Lạc Vân chị đừng có khinh người quá đáng, được mộttấc lại muốn tiến một thước! Nhẫn nhịn của tôi có hạn, như chị nói lúc trước,giảm ba lần!”

“Lạc Kì, lần trước là chị cầu chú, chị đương nhiên trảtiền. Hiện tại là chú cầu chị, chị không có đạo lý gì mà phải trả tiền a!”

Lạc Vân nói tất nhiên làm cho Lạc Kì không có cách nàophản bác.

“Được, tiền tôi chi! Chị lập tức cho dừng lại chotôi!”

Mắt thấy Tề Phàm cười vô tâm vô phế, cô cười càng vuivẻ, anh càng tức giận, chụp xong anh sợ anh tức giận sẽ chết luôn ở đây mất!

“Lạc Kì, chú sớm đáp ứng chị thì có phải xong lâu rồikhông, cần gì chị phải phiền toái Phàm Phàm đến đây một chuyến chứ!”

Lấy khăn tắm đưa cho Lạc Kì, Lạc Vân tỏ vẻ ngượngngùng, vậy mà lúc nói lý một chút ngượng ngùng cũng không có.

Lạc Kì căm giận nhìn cô một cái, một câu cũng khôngnói, cầm lấy khăn tắm vọt tới trước mặt Tề Phàm, bao kín lấy cô.

“Lạc Kì, anh phát điên gì thế!”

Anh bỗng nhiên xông tới, Tề Phàm hoảng sợ, đè thấpgiọng rống anh. Thiên sứ, Hàn Phi bên cạnh cũng sửng sốt, thiên sứ vừa muốntiến lên, lại bị Hàn Phi kéo lại.

Đem Tề Phàm đang liều mạng giãy dụa lên xe, Lạc Kì lạicó chút thở gấp, cô gần đây ăn cái gì mà lắm sức lực vậy!

“Lạc Kì, anh bị bệnh à, tôi đang làm việc, anh vào làmloạn cái gì!”

“Anh đương nhiên biết em đang làm việc, Hàn Phi làmsao có thể đồng ý cho em tiếp nhận quảng cáo này, lời nói của anh, anh ta cholà gió thoảng bên tai sao! Xem ra, em nên đổi người đại diện mới.”

“Anh thần kinh rồi! Tôi có công việc của tôi, đây làcông việc tôi muốn, không liên quan tới Hàn Phi!”

Không muốn nói chuyện với anh, Tề Phàm giãy dụa muốnmở cửa xe, lại phát hiện nó đã bị anh khóa.

“Mở cửa, tôi muốn xuống xe!”

“Không mở!”

Động tác của cô quá mạnh, khăn tắm đã rớt xuống tớithắt lưng, hiện tại, cô chỉ mặc nội y ngồi trong xe anh, độ ấm bên trong xe lậptức như cao lên rất nhiều.

Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của anh, Tề Phàm cúiđầu, kinh hô một tiếng, khóa mình lại trong khăn .

Phản ứng của cô làm cho Lạc Kì cảm thấy có gì khôngvui.

“Không phải vừa mới hở ra rất vui vẻ sao giờ lúc nàylại che kín như vậy!”

“Vừa rồi là công việc, giờ thì dựa vào cái gì mà anhđược sỗ sàng như thế chứ! Nhanh mở cửa đi, để tôi xuống xe!”

======

Hai người tranh chấp không lâu thì Hàn Phi và thiên sứchạy vội đến, thiên sứ tiến tới, nhẹ nhàng gõ cửa kính xe.

Lạc Kì hít một hơi dài, mới hạ cửa kính xe xuống.

“Phàm Phàm, quần áo của em này. Chị Lạc nói hôm nay đivề trước, cô ấy sẽ gọi điện thoại cho em sau.”

“Vâng, em đi thay quần áo rồi cùng các anh về.”

Hàn Phi đi tới, không để ý Lạc Kì, ánh mắt hỏi Tề Phàm“Không có việc gì chứ?”

Tề Phàm lắc đầu, tầm mắt lại lưu lại trên mặt Lạc Kì.

“Để tôi xuống xe, bằng không tôi đạp vở cửa thủy tinhnày ra ngoài đấy!”

“Thiên Ân tìm em!”

Biết cô cái gì cũng có thể làm được, Lạc Kì dưới tìnhthế cấp bách thuận miệng bịa chuyện một cái lấy cớ, Tề Phàm quả nhiên im lặng.

“Thiên sứ, anh cùng Phi Phi về trước đi, em đi thămThiên Ân, tối nay gọi cho hai người sau.”

Tề Phàm tâm đau, cô biết, anh sao có thể tự đi tìmmình chứ, hóa ra, là vì Thiên Ân.

“Được, đến lúc đó anh đi đón em.”

Hàn Phi đáp lại cô.

Thiên sứ gửi Tề Phàm một cái hôn gió, nói lời tạmbiệt, Lạc Kì quay đầu lại, vừa vặn thấy Tề Phàm hôn lại anh, trong lòng anh mộtcỗ hỏa bức khí không tên bùng lên, một cước đạp chân ga, xe lập tức lao đi, TềPhàm hoảng sợ đến mức trắng mắt.

Người này, càng ngày càng không thể nói lý!