Lavender Queen

Chương 40: Kỳ phùng tương ngộ



Kể đến Beinne, cô nàng nghịch ngợm đưa Kate về xong liền ra một đoạn đường hầm lớn. Khi bước đến. Hai bên đường có rất nhiều người hô hào gọi tên cô. 5 chiếc xe phân khối lớn đã dải hàng. Có 4 trai và 1 gái, Một cậu bạn ra nói:

- Beinne, hôm nay có người mới tham gia đó!

- Vậy sao???

- Ừ, nghe nói từ Mỹ trở về. “Cậu ta thông báo”

- Ừ!. “Cô gật đầu”.

Một chiếc xe đi đến. Cậu bạn vội chỉ tay “Kìa”.

Cô và 5 đứa còn lại, Quay ra. Anh chàng đi đến mở mũ bảo hiểm. Tất cả các cô gái đều hô hào thậm chí còn ngất xỉu không ít. Anh chàng với ngũ quan độc đáo. Mặc bộ thể thao màu xanh coban ngồi trên chiếc xe phân khối hạng sang màu cũng là xanh coban.

Beinne nhẹ nâng đôi mắt thì có một giọng nữ quen thuộc đằng sau.:

- Lần này thì mày thua rồi nhé!.

- Còn chưa biết “Không cần biết ai, quay nửa đầu đáp”

- Chưa biết? “bỡn” - Nhìn xe của hắn xem! “ghé tai” - Cái xe đó không thường đâu!. “Cười điểu”

- Mày muốn mượn thì ra mà mượn ! “Beinne có ý đuổi , rồi cười lớn. Cô nàng này quả lắm ý độc đáo”

Nhỏ đó thấy cô cười, bực tức đi ra xe của mình.

Vài phút sau, thi đấu 7 người đã chuẩn bị xong hết.

Một cô nàng xinh đẹp ra giữa, Bắn 1 phát súng lên trời cao.

7 người xuất phát với tốc độ tia chớp. Cô gái này từ nhỏ đã có hứng thú với các trò mạo hiểm. Những thú vui của cô nàng luôn kỳ quái. Đã tham gia là luôn dẫn đầu.

Nhưng học hành vẫn luôn có tên tuổi trong trường. Từ trước tới giờ chưa có gì làm khó được cô nàng.

7 Người đi, Cô đang dẫn thứ 2. Sau người đàn ông mới đến. Cô cười khểnh khẽ nói nhẹ “I wanna come first”. Rồi vít mạnh tay ga vượt lên. Vượt lên hẳn, cô thả ga đi với tốc độ vừa phải. Đi được nửa đường xe cô bị chảy dầu. “Chết rồi” – tròn đầu lóe sáng.

Cô nhẹ đi chậm xe giữ dầu. Xe của 2 thằng bạn thân của con nhỏ vừa nãy, Chúng lên ngang hàng với cô. Điệu bộ cười cười đi lên đầu xe định lấy chân đạp xe cô. Thì cô phản ứng kịp thời, phanh mạnh xe lại. Chúng theo đà chân ngã vào nhau.

Đằng trước có biến, cô nhẹ lướt sang bên. Ai ngờ gặp con nhỏ vừa rồi,

Con nhỏ hét to “Mày chết đi!” rồi lấy chân đạp mạnh vào chân cô chiếc xe theo đà ngả sấp về một bên.

Bàn tay, đầu gối cô bị xoẹt xuống đường. Cô nhẹ nhíu lông mày, Lấy lực nâng xe lên. Vít mạnh ga nhưng xe hết dầu, Đi ngày càng chậm lại. Mấy tên đi sau cũng đuổi kịp cô.

Cô đỗ xe lại mở mũ bảo hiểm, Gãi đầu tóc trong bực tức. Chiếc xe mới đến đi chậm lại. Đỗ sát xe cô, anh chàng điển trai mở mũ bảo hiểm và nói:

- Tôi sẽ cho cô mượn xe. Với 3 điều kiện …

- Được! Nói nhanh. “Đồng ý”

- Chở tôi! Không đội mũ!. Và ….. “ngập ngừng”

- Gì? “Hỏi”

- Chiến thắng!. “mỉm cười”

- Được!. Lên !. “ý cười cương quyết”

2 người vứt mũ xuống leo nhanh lên xe. Cô vít ga, Nhanh nhất có thể.

Chiếc xe nhẹ như bay khiến tâm trạng cô dần hồi phục, Gần đến đích. Thấy cô đi đến. Nhỏ kia hét lớn với tụi bạn:

- Chúng mày chặn nó đi!!

2 người bị 2 xe đằng trước chặn không thể bật lên. Cô liếc nhìn sang bên, khẽ nói:

- Xe của anh, Có thể không? “đôi mắt sâu hướng bức tường”

- Sao cô không thử? “khóe môi ý cười”

Cô lướt nhẹ như gió sang bên. Đi thẳng lên bức tường. Tất cả mọi người thấy vậy, dường như đứng tim không còn hò reo. Hết bức tường là đích. Nhỏ kia chuẩn bị đến vạch thì cô xoay xe đáp thẳng xuống cờ. Chiếc xe và lá cờ theo hướng đáp thẳng vào vãi cỏ.

Hai người ngã nằm hẳn xuống cỏ với chiếc xe, anh ngã xuống trước. Lưng đập xuống cỏ. Cô theo đà đạp đầu vào ngực anh. Xe và cờ đã đáp ra xa.

Trong tiếng reo hò của mọi người. Hai người ngẩng mặt lên trời với nụ cười thõa mãn chưa từng có. Mọi người tiến lại đỡ hai người dậy. Anh bỗng đưa tay ra, nói với cô:

- Joshep!!!

- Beinne!!!.”Cô mỉm cười bắt lấy tay anh”

- Cô giỏi đấy. !!!

- Sẽ không giỏi nếu không có anh, Cảm ơn!.

- You are Welcome!!

Hai người bắt tay mỉm cười tỏa nắng. Cô nhìn thấy nhỏ kia và mấy đứa bạn của nó đằng xa vội nói:

- Tôi có vài việc cần xử lý!.

Rồi chạy thẳng ra chỗ bọn nó, lấy bàn tay chảy máu của mình. Tát mạnh vào mặt nhỏ kia. Cả hội chúng nó định xông vào đánh cô thì cả đám cổ động quát lớn:

- Chúng mày không đáng được đua!!! Cút đi!!!.

Cô để mọi người sum vào chúng nó. cô mỉm cười mãn nguyện đi ra chỗ anh.

Cô nâng chiếc xe của anh lên rồi nói:

- Hôm nay thực sự cảm ơn anh! Mong rằng một ngày không xa, sẽ được thi đấu với anh!

Anh thấy bóng dáng cô cương nghị mà không thiếu hào quang khẽ mỉm cười, không nói gì. lấy xe phóng đi.

Còn cô đi bộ ra chỗ xe của mình. Bạn bè đến và bảo sẽ đưa cô về nhưng cô nhất quyết không nhận giúp đỡ chỉ mỉm cười dắt xe và tạm biệt mọi người.

Dắt được một đoạn, Mọi người chào cô rồi về hết. Chỉ còn cô với đèn đường. Đang nghĩ ngợi mỉm cười thì chiếc xe vừa nãy tiến lại. Trên xe có hai người đàn ông, một người là Joshep và một người cầm chiếc hộp nhỏ. Cô khẽ mở to mắt thì anh xuống xe mỉm cười nói:

- Tôi biết, người như cô nếu có hỏi thì cô sẽ chỉ từ chối giúp đỡ nên đã đưa sẵn cậu bạn đến sửa xe và thay dầu cho cô.

- Cảm ơn anh…. Again…..!!! “Cô thở ra mỉm cười”

Joshep đưa cho cô chai nước. Hai người bước ra chỗ khác để anh bạn sửa xe. Cô mở chai nước, đổ xuống rửa đầu gối và rửa tay. Rồi ngồi sạp xuống đất và uống nước. Bộ dạng quá sức đàn ông. Thàm nào người ta đồn cô đang JQ bách hợp không sai nha.

Joshep cả buổi chỉ nhìn cô mỉm cười, cũng ngồi xuống nói:

- Cô không thấy đau ??

- “mỉm cười” bình thường!.

- Có khí chất ……. “ngập ngừng”

- Vương giả???. “liếc”

- Ngày sinh??? “hỏi”

- 7/8. “Mỉm cười đáp”

- Chỉ có thể là Sư Tử ! “Khẽ cười”

- Anh cũng am hiểu ghê. “Cười lớn”

- Một người tôi quen rất thích những điều đó. “Đôi mắt xa xăm” - Cũng giống cô. Nhưng cô ấy, không thích những trò quái lạ.

- Tôi cũng quen một người như vậy. Còn anh? “hỏi”

- 2/2. “đáp”

- Bảo Bình. “cười như đúng ý”. – Chuẩn đam mê!

- Tôi đã giấu giếm chúng vì người đó bao lâu nay.

- Vậy tại sao không giấu nữa?? “liếc”

- Người đó, Đi rồi! “ngước lên bầu trời”

- “thở dài” - Đừng bao giờ giấu giếm con người thật của mình. “Nhìn thẳng” - Tôi có điều muốn hỏi?

- Là gì? “Quay sang”

- Tại sao lại đi chậm?. trong khi vận tốc xe anh có thể đi về đích luôn?.

- Nếu tôi nói là ngắm cảnh cô tin không. “Cười”

- Tin!. “gật đầu cương quyết”.

Hai người lặng im không nói gì chỉ nhìn ngắm bầu trời với ý nghĩ riêng tư, đến khi anh bạn sửa xong xe. Hai người mới đứng lên, Joshep nói:

- Mong rằng sẽ gặp lại cô!.

- Nếu như anh cứ sống như con người thật của mình. Sẽ sớm thôi! . “Gật ý chào”

Mỗi người lên xe trở về một phía.

Sáng hôm sau, Kate chuẩn bị ra ngoài thì gặp Beinne đang đợi trước ngõ. Cô nhìn thấy cô nàng với cái đầu gối và bàn tay chầy xước , chạy vội ra nói:

- Tao đã bảo cẩn thận rồi mà con ranh?

- Sự cố ngoài ý muốn. “Mỉm cười khểnh”

- Thậm chí còn không thèm băng bó. “Nắm tay cô bạn” - Sát trùng chưa? “ngước hỏi”

- Rồi. rửa rồi!. “Chẹp một cái lười nhác”

- “thở dài lắc đầu” Thế có thắng không??.

- Có!. “hất hàm”

- Bị thế sao không ở nhà nghỉ? Tao đi bộ được! “nhíu mày”

- Cảm thấy nhớ mày, bức rức không yên. Lên đi nào. “nhấc chân chống”

Cô mỉm cười, lên xe để cô bạn chở đi đến công ty. Đến cửa công ty , Beinne nói:

- Làm gì cũng phải chú ý sức khỏe.

- Câu này dành cho mày đó!.

Hai cô cười chào nhau trong vui vẻ rồi Kate đi vào. Beinne lái xe chở về.

Xe của Leo cũng đi đến đúng lúc và chở theo Joshep luôn, Joshep nhìn vào chiếc xe phân khối nói:

- Cô gái đó …. “ngập ngừng”

- Mày quen?. “anh hỏi”

- Cũng có quen! “gật”

- Cô nhỏ đó, hình như rất thân thiết với cô gái tao nói với mày.

- Vậy sao?.

Joshep nhếch nhẽ lông mi duy nghĩ “Rất giống một người”. Lóe lên trng đầu câu nói của cô gái.

Hai anh đi vào, Bước đến thang máy thì gặp Kate. Mọi người trong thang máy vội cúi chào. Cô cũng vậy, Joshep không khỏi ngạc nhiên về gương mặt của cô. Bước vào cũng không rời gương mặt. Mọi người lên hết các tầng làm việc chỉ còn mỗi 3 người, Leo giới thiệu:

- Đây là Phó Chủ Tịch công ty ta.

- Dạ ! “cô cúi gật”

- Cô đã biết?? “Anh hỏi”

- Dạ, trước khi nhận chức chị Emma đã gửi mail cho tôi thông tin của bộ phận CEO trong công ty. “Đôi mắt cô sững sờ nghĩ lại”

- Cô đã nhớ tất cả?!. “Liếc”

- Dạ!. “Cô gật. cảm xúc không có gì đan xen”

- Tốt lắm!. “Anh cười nhạt, đôi mắt lạnh lùng sâu vào trong”

Tiếng chuông thang máy báo, 3 người bước ra. Cô đi theo sau 2 anh. Leo ra lệnh:

- Mang cho tôi hai cốc café như hôm qua!.

- Dạ.

Nhìn thấy 2 anh tiến vào phòng chủ tịch, cô lặng thở phào. Ngôi xuống bàn làm việc. Ngày hôm đó, khi email của chị Emma gửi đến. Cô đã thực sự rất sửng sốt và hoàn toàn choáng váng. Có những điều tưởng chừng thực xa lạ nhưng lại rất gần gũi thân quen. Đến nỗi cô không thể lý giải được những cảm xúc lúc đó của bản thân.

Cô đã chần chừ không biết có nên tiếp nhận công việc đó không. Nhưng cuối cùng thì lại chấp nhận vô điều kiện. Trái tim dậy từng đợt sóng thôi thúc, quả thật rất đáng sợ. Cô muốn biết điều nó thực sự muốn là gì. Nếu câu giải đáp nằm ở chỗ này thì cô sẽ cố gắng thử. Cố gắng để cảm xúc không lần át ý trí. Để có thể tim ra căn nguyên. Nhưng lỡ tìm ra rồi lại không được như điều mong đợi sẽ ra sao. Mặc kệ dù sao cũng không thể trách lòng vì đã không cố gắng. Và cũng đâu biết được điều nó thực sự muốn là gì.

Cô ngồi suy nghĩ một hồi, vỗ tay cho tỉnh táo lại khuôn mặt , sau đó làm tiếp công việc của bản thân.

Mang café vào phòng chủ tịch. Anh lên tiếng:

- Tuần sau, cô hãy soạn thảo kế hoạch đấu thầu cho bên Relax Love!.

- Dạ, tôi đã đọc mail của Tổng giám đốc rồi ạ. “Tươi tỉnh cúi đầu”

- Lịch trình của tôi hôm nay, đã xong chưa? “hỏi”

- Dạ, tôi đã gửi vào mail cho anh!

- Được, cô đi làm việc đi!. “gật đầu”

- Vâng…

Cô nhẹ cúi chào hai người rồi trở ra chiếc ghế làm việc của mình. Bắt đầu soạn thảo những công việc cần thiết. Joshep và Leo nói chuyện một hồi thì Joshep bước ra, cô đứng lên chào phó chủ tịch. Joshep mỉm cười tiến lại gần , thấy trên bàn một đống giấy tờ, anh ấy nói:

- Thư Ký mới bừa bộn quá nhỉ?

- Dạ, Mới đang trong thời kỳ bắt đầu nên phải tập quen dần. “cười thân thiện, cô đáp”

- Cô cứ từ từ, Có cả một tuần cho cô mà! “khuyên bảo nhẹ nhàng”

- Vâng, vì vậy tôi muốn làm cho xong các văn bản ở đây rồi sẽ tập trung làm những việc khác. “vẫn giữ nguyên trạng thái thân thiện”

Anh ấy mỉm cười không nói gì thêm bước nhẹ ra thang máy , “vẫn cứ bướng bỉnh như vậy sao” anh ấy nhấc khóe miệng trong suy nghĩ. Nhớ về ký ức xa xôi trong tiềm thức. Nơi có một nụ cười y hệt như thế vẫn nở.

Sau khi nhìn Joshep đi khuất, Cô gái nhẹ ngồi xuống bàn làm việc, anh ấy có một cảm giác thân thiện đặc biệt rất thân thiện. Giống như …. Một Người Thân Trong Gia Đình.

Đến giờ nghỉ trưa , Leo bước ra thấy cô gái nhỏ vẫn loay hoay đống giấy tờ. anh hỏi:

- Giờ nghỉ trưa, cô không xuống ăn cơm và làm quen với mọi người trong công ty sao???

- Dạ, chút nữa tôi sẽ ăn!. Mai làm xong tập giấy tờ này, tôi sẽ làm quen với những công việc khác trong công ty.

- Cô chắc mai sẽ xong chứ?.

- Dạ…. !!!

- Được. Nếu có đã nỗ lực như vậy. Mong là sẽ đạt kết quả tốt. “Khóe miệng nhỉnh lên”

- Vâng, tôi cũng rất mong được như vậy! “Mỉm cười.”

Leo nhìn thấy nụ cười đó, trái tim chợt nhói lên. Như tim tòi lại được chút gì cho dĩ vãng, anh không nói gì bước thẳng ra khỏi căn phòng và trở vê nhà.

Còn Kate cô ở lại, đến chiều báo giờ nghỉ của công ty. cô đã gần xong hết công việc. Hôm nay Chủ tịch có vẻ ở lại để làm thêm. Cô thở dài vì không có thời gian thoải mái nhảy nhót như hôm qua nữa. Quả là trẻ con.

Tầm 7h , mọi thứ đều xong xuôi, cô vươn vai trong vui vẻ. Thu dọn đồ vào túi rồi bước ra khỏi chiếc bàn. Thấy phòng chủ tịch vẫn sáng, cô cúi đầu ngó nghiêng trước cửa không biết có nên vào chào hỏi không thì bỗng Chủ Tịch mở cửa bước ra. Cô theo đà cánh cửa vội lao vào anh. Trái tim cô bỗng dưng muốn nổ tung khỏi lồng ngực, cô vội vã định hình được trạng thái. Khẽ đứng vững rồi cúi chào anh.

Anh không nói gì , bước chân đi ra khỏi phòng. Cô thở ra một cách chấn tĩnh rồi cũng chỉ biết theo sau anh mà tiến vào thang máy. Hai người không phát ra một tiếng động cứ lặng lằng đứng cạnh nhau.

Thật buồn cười là một cô gái nhiệt huyết cứ đứng gần người đàn ông này thì chân tay lại bủn rủn chẳng thể làm được gì hay nói gì nên lời. Chỉ khi anh ta hỏi mới dám trả lời. Chắc là chỉ do gần trai đẹp đây mà. Cô lắc đầu thở dài, chẳng lẽ bản thân cũng có chút chút hám trai. Quả là khôn lường nha . Cô cứ lặng suy nghĩ những ý nghĩ riêng của bản thân mà không biết có đôi mắt thường xuyên hướng vào mình.