Lau Súng Cướp Cò

Chương 5



Nhan Hạ trở về phòng làm việc lấy đồ, mới vừa đi ra khỏi văn phòng chỉ nghe thấy có người gọi mình tên, quay đầu lại nhìn thấy ven đường dừng một chiếc màu đen xe sang trọng, Cố Lạc đang từ trên xe bước ra.

Tài xế là một người đàn ông, không có xuống xe nhưng tầm mắt một mực đi theo sau lưng Cố lạc, nhìn Cố Lạc đi về phía Nhan Hạ, lễ phép hướng cô gật đầu chào hỏi, sau đó một cước đạp chân ga nhanh chóng rời đi.

Nhan Hạ nháy nháy mắt, còn nhìn chằm chằm đằng sau đuôi xe sang trọng xinh đẹp hỏi: "Đó là ai? Anh trai hay là em trai?"

Cố Lạc nhận lấy một túi đồ lớn trong tay cô giơ lên."Cậu hy vọng là người nào?"

"Tùy tiện là người nào cũng tốt." Nhan Hạ vẻ mặt hoa si, cặp mắt ở phía sau kính cận thị sáng lên."Trên đời này có thể gặp được người đàn ông có thực lực có quan hệ lâu lăm lại có diện mạo tốt như vậy, cái người phụ nữ này thật là tốt số, lập tức gặp được một đôi anh em cực phẩm như vậy, không nắm chắc một người thật sự là đáng tiếc."

"Còn phải để mình nhắc nhở cậu bao nhiêu lần, Er¬ic đã kết hôn." Cô ấy lại muốn nhắc lại chuyện xưa, Cố Lạc thở dài."Muốn mình đi phá hư hôn nhân của người ta sao?"

"Thời điểm các người biết nhau anh ta cũng không phải là đã kết hôn, ít nhất vào ba năm trước anh ta vẫn là người đàn ông độc thân kim cương chân chính, Thi Dạ Diễm phong độ, khi đó cậu làm gì thế?"

"Trong lòng anh ấy vẫn luôn có người khác, tình cảm của bọn họ không phải bất luận kẻ nào có thể chen vào, mình cần gì phải đi tìm phần khó chịu này, làm bạn bè cũng không tồi a."

Khi đó Thi Dạ Diễm bị người khác hãm hại cơ hồ mất đi một nửa giang sơn một tay cố gắng xây dựng, mất đi sự tin tưởng của ba Thi, vì bảo vệ an toàn của Du Nguyệt Như bị buộc cùng cô ấy tách ra bốn năm thủy chung không thể gặp nhau.

Đó là giai đoạn hai anh em Thi Dạ Triêu tranh quyền đoạt thế hung tàn nhất, cũng là thời kỳ sự nghiệp cùng tình cảm của anh ấy gian nan nhất. Mà trong lúc đó, Cố Lạc bỏ xuống tất cả tình nguyện đi theo ở bên cạnh anh trở thành trợ thủ đắc lực nhất của anh, cũng thuyết phục Cố Bạch Bùi chìa tay giúp đỡ, trở thành hậu thuẫn cường đại nhất sau lưng Thi Dạ Diễm, để cho anh chỉ dùng thời gian bốn năm liền Đông Sơn tái khởi.

Cũng chính bởi vì bốn năm ngày đêm làm bạn này, khiến Cố Lạc thấy rõ tình cảm của người đàn ông này đối với Du Nguyệt Như nhiều hơn so với cô tưởng tượng bền chắc không thể gãy, để cho cô thay thế vị trí của Du Nguyệt Như trong lòng anh, Cố Lạc nghĩ cũng không dám nghĩ, thậm chí cũng không dám cho anh biết mình có tình cảm với anh.

"Đối với anh ta mà nói là không sai, nhưng với cậu thì sao?" Nhan Hạ mặc dù không phải người trong vòng luẩn quẩn của Cố Lạc, cũng là bạn bè tốt nhất của cô, biết toàn bộ bí mật của cô."Phụ nữ nếu muốn lấy được hạnh phúc thuộc về mình, nhất định phải vì tình yêu mà liều mình đi tranh thủ, cậu cho rằng sẽ tùy tiện từ trên trời rơi xuống người đàn ông đời này liền không phải cậu không lấy? Cậu a, đã từng có cơ hội tốt như vậy lại để nó từ trong tay chạy đi, đáng đời bây giờ nhìn người ta ngọt ngào mà mình vẫn là một người cô đơn."

"Muốn có được hạnh phúc của người đàn ông, liền cần phải chia rẽ người ta?"

"Không phá hủy gia đình người ta làm sao cậu lấy được người đàn ông lấy được hạnh phúc?"

". . . . . . Chúng ta mỗi lần đều ở đây chỉ để tranh luận cái đề tài này không ngừng nghỉ sao?" Cô không thể cùng Thi Dạ Diễm ở cùng nhau, Nhan Hạ so với cô còn canh cánh trong lòng, vì thế đều muốn hạ thấp lo âu.

Nhan Hạ nghĩ nghĩ, cằm hất theo phương hướng Thi Dạ Triêu rời khỏi."Ông anh kia? Không phải là độc thân sao?"

"Tha cho mình đi, đó chính là một con rắn độc."

"Cậu lại không sợ rắn."

"Cũng không phải là sợ, mà mình ghét vật kia." Cố Lạc không muốn tiếp tục thảo luận những thứ này, đổi đề tài, "Lục Kya Việt đâu?"

Đầu óc Nhan Hạ tương đối thẳng, lập tức liền bị Cố Lạc đưa cái đề tài này đánh lạc hướng."Mình đang muốn cùng cậu nói cái này, cậu phải có chuẩn bị tâm lý, thằng nhóc giận cậu rồi."

Cố Lạc trong lòng thoáng nhảy: xong rồi, lại bị chửi rồi.

***

Lục Kya Việt tốn thời gian hai tiếng lắp ráp 2200 mảnh ghép hình rất nhỏ để tạo thành bức hình Barrett lập thể.

Cố Lạc ôm hai hộp giấy lớn khe khẽ đẩy mở cửa phòng nó, liếc mắt liền nhìn thấy Lục Kya Việt đưa lưng về phía mình ngồi dưới đất cúi đầu nghiêm túc xếp những miếng ghép hình, cũng không quay đầu lại ném một câu: "Cơm trưa ăn cái gì? Trước đó đã nói, cháu không muốn ăn đồ cô nấu nữa, còn chưa bằng một nửa tài nghệ của mẹ cháu."

Tài nấu nướng của Nhan Hạ quả thật rất hành hạ người khác, cho dù cô ấy có bỏ nhiều cố gắng hơn nữa cũng không có biện pháp khiến cô ấy đạt yêu cầu.

Dĩ nhiên, có loại phụ nữ tài nấu nướng không giỏi như Nhan Hạ tồn tại, chính là vì để tôn lên loại phụ nữ có tài nấu nướng miễn cưỡng vẫn còn có chỗ để dùng giống như cô. Mặc dù Lục Kya Việt cũng chưa bao giờ khen ngợi cô làm ăn ngon gì đó, nhưng trong lúc vô tình nghe được loại ý kiến mang tính khẳng định, trong lòng Cố Lạc vẫn là vô cùng vui sướng. (đúng là ngưu tâm ngưu mã tầm mã mà, chị cũng có hơn gì bà cô Nhan Hạ đâu cơ chứ >__