Lão Tứ Là Thiên Tài

Chương 7



Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Hạ Tử Dược lập tức xoay người, chỉ thấy Lăng Vị Ương vẻ mặt thần sắc mệt mỏi, không biết khi nào đã tỉnh lại, đứng dựa vào cánh cửa phòng ngủ đang mở, nhìn hắn với đôi mắt to tròn.

" Sao em lại ra đây? Có phải bị tiếng điện thoại đánh thức hay không?" Hắn nhanh chóng đi đến bên nàng, ôn nhu hỏi.

Nàng gật đầu, tiếp tục nhìn hắn không dời mắt.

" Làm sao vậy?" Hắn hỏi nàng, tiếp theo tự nhiên đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán của nàng, đo nhiệt độ cơ thể nàng hiện tại. "Hình như đã không sốt nữa. Em hiện tại cảm thấy thế nào? Có khỏe hơn chút nào hay không? Có còn cảm thấy không thoải mái sao?" Hắn vừa nói, một bên thật cẩn thận đỡ nàng đến sô pha trong phòng khách ngồi.

" Khá hơn rồi." Nàng trả lời, sau đó nhịn không được hỏi hắn, "Điện thoại vừa nãy là...... Tìm em?"

" Đương nhiên, đây là nhà em." Hắn ngạc nhiên cười nhẹ, "Em sẽ không bệnh đến nỗi ngay cả nơi này là nhà em cũng nhận không ra chứ?"

" Em hình như nghe được tiếng anh trả lời điện thoại." Nàng nhìn hắn.

" Đúng, anh nhận cuộc điện thoại vừa nãy." Hắn gật đầu, rồi sau đó ngữ khí một chút nghi vấn: "Để ý sao?"

Lăng Vị Ương thong thả lắc đầu, nàng cũng không phải để ý hắn chưa được nàng cho phép đã thay nàng nhận điện thoại, mà là câu vừa rồi hắn nói -

" Em hình như nghe được anh nói chuyện với đầu dây bên kia rằng anh là...... Vị hôn phu của em?" Nàng chăm chú nhìn hắn, thử mở miệng hỏi.

" Anh nói thế chẳng lẽ không đúng sao?" Hắn mỉm cười nói, mặt không đỏ giọng không run, chẳng những thấy đúng lý hợp tình, hơn nữa không có chút do dự liền trả lời.

" Anh không phải? Chúng ta đính hôn khi nào, sao em lại không biết?" Nàng ngây người ngẩn ngơ, không tự chủ được lên tiếng kháng nghị.

" Ngày hôm qua không phải anh đã hỏi em có muốn đi đăng ký kết hôn hay không? Em không có phản đối chính là đồng ý rồi. Nam nữ có hôn ước, không phải là vị hôn phu và vị hôn thê sao?" Hắn tiếp tục thấy đúng lý hợp tình, vẫn mỉm cười như cũ. (Sia: Kiểu lý sự cùn này thật là…đáng iu >__o

Hắn ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ động tình sắc.

" Không phải nói chỉ nói chuyện phiếm thôi sao?" Nàng xấu hổ quẫn trí nói.

" Anh nói dối." Hắn sao lại nói được thế, sau đó cứ như là đương nhiên, thoải mái lại lần nữa cúi đầu hôn nàng.

" Chờ một chút." Nàng lại đưa tay đẩy hắn ra.

" Em không muốn?" Hắn hỏi.

" Em đang sốt mà." Nàng đỏ mặt nhắc nhở hắn.

" Cho nên mới muốn toát mồ hôi ra. Mồ hôi ra nhiều, sốt tự nhiên liền hết." Hắn nghiêm trang đáp lại.

Nàng không chống đỡ nổi chẳng nói gì mà nhìn hắn, dở khóc dở cười, cảm giác thấy tay hắn lại lần nữa ở trên người nàng khẽ vuốt ve, từ trước ngực chuyển hướng bên hông, chui vào trong quần áo nàng, ở thắt lưng mảnh khảnh của nàng tay hắn ve vuốt qua lại.

Hai mắt hắn nhìn nàng không chuyển, vẻ mặt hắn chuyên chú nhìn chằm chằm từng biến hóa rất nhỏ trên mặt nàng.

Từng cái vuốt ve cùng ánh mắt nóng rực của hắn làm nàng không tự chủ được nhẹ nhàng run run, dần dần ngượng ngùng rũ mắt xuống, rồi nhắm mắt lại.

Môi hắn lại lần nữa hạ xuống, hôn ánh mắt của nàng, cái mũi của nàng, vành tai của nàng, sau đó một đường đi xuống, hôn môi nàng rồi môi hắn tiến mỗi một tấc đều có khả năng làm nóng da thịt nàng, từ cằm, xuống đến cổ, tiếp một đường lan tràn đến bả vai, ngực của nàng.

Nàng kìm lòng không được cổ họng rên rỉ ra tiếng, ngoài cảm giác dần dần bị hắn khơi mào tình dục, còn có một chút khẩn trương không biết phải làm sao.

" Đừng sợ," Giọng hắn khàn khàn ôn nhu trấn an nàng, "Lần này, anh sẽ không làm em đau nữa đâu."

Nàng nói không nên lời, chỉ có thể nhắm hai mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn lại lần nữa hôn lên cánh môi của nàng, nhưng lần trở lại này ngoài ôn nhu vốn có, thêm nhiệt tình, còn tăng khát cháy hơn một chút, hắn tham lam cắn nuốt môi cùng lưỡi của nàng, làm nàng cả người nóng lên, càng khó thở, không hiểu sao lại càng thêm khát khao hắn.

Nàng không tự giác vươn hai tay ra ôm lấy cổ hắn, còn hắn đem cả người mình đè sát lên người nàng, nằm giữa hai chân nàng.

Sức nặng của hắn làm cho nàng hô hấp càng thêm hỗn loạn, dồn dập, cảm xúc khẩn trương lại lên, nhưng hắn lúc này lại không tỏ vẻ gì, chỉ tiếp tục dùng môi hôn nhiệt tình cùng âu yếm làm cho nàng thả lỏng, làm nàng cả người run run cùng thở dốc, rốt cuộc không rảnh phân tâm hắn đang khẩn trương cứng lên.

Quần áo hai người có chút bất tri bất giác bị hắn cởi bỏ, tay hắn đi vào giữa hai chân nàng, nhu hòa chậm rãi âu yếm nàng, làm cho nàng khó có thể chịu được cổ họng lại rên ra tiếng, giãy dụa muốn chạy trốn.

" Không......" Nàng bắt lấy tay hắn, lại bị hắn kiên định giữ lấy.

" Vị Ương." Hắn khẽ cắn cánh môi của nàng, lấy sức nặng thân thể áp chế nàng, làm cho nàng không thể khép hai chân lại, trốn không thể trốn.

" A......" Nàng cố cử động thân, cảm giác thấy ngón tay hắn bỗng nhiên đâm vào trong cơ thể, nàng bật lên thanh âm.

" Nhĩ hảo nhanh." Tiếng hắn thô dát nhỏ nhẹ vang lên ở bên tai nàng, đồng thời hắn không ngừng dừng hôn nụ hoa mẫn cảm của nàng, liên hồi làm nàng hữu cảm mất tri giác.

" Đừng...... A......" Nàng không biết tự mình muốn gọi hắn đừng nói hoặc đừng nhúc nhích, nhưng theo đầu ngón tay hắn không lưu tình chút nào di động ở trong cơ thể nàng, cùng khiêu khích nụ hoa cùng hôn môi nàng, nàng chỉ có thể không kìm được mà phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn thấp nhỏ."A......"

Phản ứng nhiệt tình của nàng làm hắn dục hỏa toàn thân, hắn rốt cuộc ngăn chặn không được bỗng nhiên rút ngón tay giữa hai chân nàng, chính mình sửa lấy vật cứng rắn to lớn, cẩn thận tiến vào nàng, va chạm nàng, dùng ôn nhu cùng nhiệt tình làm nàng tràn ngập.

Hắn thật lớn cùng của nàng nhỏ hẹp, khi hắn tiến vào làm nàng nhịn không được co rúm lại một chút, nhưng hắn dùng môi hôn sâu đậm mà nhiệt tình làm cho nàng quên đi thời điểm ngắn ngủi không khoẻ. Tiếp theo, hắn bắt đầu một lần lại một lần nữa thong thả xâm nhập nàng, khiến nàng dần dần quen sự tồn tại của hắn, cũng theo mỗi một lần hắn xâm nhập mà rên rỉ ra tiếng.

Cho đến khi thân thể của hắn càng lúc càng buộc chặt, hắn tiến lên cũng càng lúc càng mau, tiến đến cao trào, nàng nhanh rên lên thanh, nhưng hắn vẫn không đạt tới đỉnh, tiếp tục cuồng mạnh ở trong cơ thể nàng tiến lên, làm cho cao trào của nàng một ba vị bình, một ba lại khởi, gắt gao vây quanh hắn, run run không thôi.

Rốt cục, hắn ra sức nhất kích gầm nhẹ ra, co rút run run làm cho khoái cảm lan ra toàn thân, hoàn toàn bị lạc trong cơ thể nàng.

Đến khi kết thúc, nàng mệt vô cùng, cơ hồ hắn rời khỏi nơi sâu kín trong cơ thể nàng, khoảng một phút sau nàng liền ngủ.

Hắn sát bên cúi hôn đôi môi mật ngọt của nàng một chút, ngóng nhìn dung nhan nàng ngủ, trong ánh mắt có nồng đậm ôn nhu cùng thâm tình không nói ra.

Thấy cả trán và quanh cổ của nàng có chút mồ hôi ẩm ướt, hắn rút mấy tờ giấy mềm nhẹ giúp nàng lau đi, lại cẩn thận đặt nhẹ tay thử độ ấm cái trán của nàng, xác định độ ấm không có lên cao nữa, hắn mới yên tâm đem nàng ôm vào trong lòng, nhắm mắt cùng nàng say giấc ngủ trưa.

Lăng Vị Ương vừa tỉnh lại, cảm giác ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời đã đi đâu hết, bên trong phòng cũng giống thế, ánh sáng duy nhất là từ ngoài cửa phòng khép hờ chiếu vào.

Đèn phòng khách đang sáng...... Hắn ở phòng khách sao?

Nàng từ trên giường đứng lên, chăn lướt qua da thịt trần trụi, xúc cảm ấy làm nàng không tự chủ được nhớ tới cách đây không lâu, tay hắn cũng như vậy lướt qua da thịt trần trụi của nàng......

Nàng hơi hơi đỏ bừng mặt, cảm giác thật thẹn thùng, nhưng trong lòng lại có tư vị (cảm xúc) ngọt ngào, hạnh phúc. Nàng rất muốn rúc vào lòng hắn, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập của hắn. Hiện tại rất nhớ lúc hắn ngay bên người nàng, rất nhớ hắn -

Ngay sau đó, nàng bỗng nhiên ngẩn ra, bị chính khát vọng bức thiết của mình làm hoảng sợ.

Hắn cách nàng không xa, hơn nữa trước khi nàng đi vào giấc ngủ, hai người vẫn luôn luôn ở cùng nhau, hai người cho dù tách ra, thời gian đó cách hiện tại cũng chỉ hơn vài giờ đồng hồ mà thôi, nàng sao lại có tâm tình như cách ba thu này?

Nhưng nàng thật sự rất nhớ hắn, rất nhớ hắn, rất nhớ hắn.

Áp lực từ khát vọng nội tâm cùng bức thiết càng giục giã, nàng nhanh chóng xuống giường mặc xong quần áo, liền vội vàng ra khỏi phòng ngủ đi tìm hắn.

Ai ngờ hắn không ở phòng khách, mà hắn đang đứng ở phòng bếp cắt cắt gọt gọt vội vàng nấu thức ăn, làm nàng choáng váng hai mắt.

" Anh đang làm gì thế?" Tuy rằng chính mắt nhìn thấy, nàng vẫn nhịn không được đi về hướng hắn, mở miệng hỏi. Hình tượng hắn cùng phòng bếp thật sự là không hợp nhau.

Nghe thấy thanh âm của nàng, hắn bỗng nhiên xoay người lại nhìn nàng mỉm cười, khuôn mặt suất (đẹp trai) tươi cười khiến trái tim nàng không tự chủ được đập rộn rã.

" Em tỉnh rồi?" Hắn nói. Khi nàng tới gần, tay hắn tự nhiên đem nàng kéo vào trong lòng, cúi đầu để cái trán dán vào trán của nàng, tự lấy mình đo thử nhiệt độ cơ thể nàng.

" Ân, hình như không sốt nữa. Em cảm thấy thế nào?" Trán hắn dán chặt cái trán của nàng, hai mắt gần gũi ngóng nhìn hai mắt của nàng, quan tâm hỏi. (Sia: Dạ, Cách trị cảm của Dược ca quá hiệu quả ạ ^^)

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, sau đó hai tay đặt lên cổ hắn, gắt gao ôm hắn, dựa sát vào hắn.

" Làm sao vậy?" Hành động của nàng làm hắn có chút kinh ngạc, ôn nhu hỏi.

Nàng lắc đầu, ngượng ngùng không nói cho hắn, nàng rất sợ tất cả trước mắt hết thảy cùng hắn đều là ảo giác, ảo ảnh, chỉ cần nàng nháy mắt, sẽ biến mất không thấy, cho nên chỉ có thể hai tay ôm chặt hắn, cảm nhận về hắn làm cho nàng cảm thấy an tâm.

" Vừa nãy chắc không mơ ác mộng gì chứ?" Hắn ôn nhu hỏi lại.

" Ân." Nàng ở trong lòng hắn mơ hồ gật đầu đáp.

Hắn nghe vậy cười khẽ ra tiếng, không nghĩ tới nàng cũng sẽ có mặt trẻ con như vậy, thật đáng yêu.

Gắt gao ôm nàng một chút, tay hắn nâng mặt của nàng lên, cúi đầu ôn nhu hôn nàng rồi nói: "Anh ở đây. Nếu thực sự quái vật từ trong mộng của em chạy ra, anh cũng sẽ liều mạng bảo vệ em, đừng sợ."

Lăng Vị Ương ngóng nhìn hắn thật sâu, nghe ra lời hắn vui đùa còn cùng thêm hứa hẹn thật sự.

Quái vật đương nhiên không có khả năng sẽ từ trong mộng chạy ra, những lời này dĩ nhiên là hắn hay nói giỡn cùng nàng, nhưng những lời "Liều mạng bảo vệ nàng" này, nàng tin tưởng hắn là thật tâm.

Mặc kệ phát sinh việc gì, hắn đều bảo hộ nàng, hắn đã nói với nàng câu này.

Trái tim tràn đầy một dòng ấm áp khó có thể tả thành lời, lòng của nàng vì thế mà run rẩy, mềm mại, nàng không tự chủ được hít sâu một hơi, ngửi thấy được trong không khí hương thức ăn.

" Em đói bụng quá." Nàng không tự giác làm nũng, "Anh nấu cái gì đó? Em chưa từng nghĩ tới anh cũng xuống bếp."

" Anh là tiêu chuẩn trạch nam (là đúng tiêu chuẩn người đàn ông của gia đình ^^), lười ra ngoài nên chính mình nhất định phải học nấu ăn, nếu không sẽ đói chết." Hắn mỉm cười nói nàng, "Anh nấu cơm trộn thịt bò."

" Nhà em không có thịt bò nha." Nàng khó hiểu nói.

" Gọi điện thoại gọi người đưa tới là có."

" Trác Tuyệt Phong?" Trực giác nàng có chút nghi ngờ.

" Đoán đúng." Hắn nhếch miệng nói.

Nàng không nói gì nhìn hắn.

" Làm sao vậy?" Hắn nâng mi hỏi.

" Không có gì, chỉ là cảm thấy làm người đại diện của anh thực vất vả."

" Em nếu biết anh ta nhận thù lao cao bao nhiêu, nhiều khi ăn bớt, sẽ không nói như vậy đâu." Hắn lắc đầu cười khổ.

" Đừng nói về tên kia làm gì, em không phải đã nói đói bụng sao? Đến ăn cơm đi."

" Ân."