Lão Tổ Xuất Quan

Chương 17: Lăng Thanh Thù ghen



Bà ta tát cô nương đưa đồ ăn bên cạnh, nổi giận nói: “Mau cút, đừng làm ô uế mắt vị tiên tử này, tất cả thức ăn hôm nay đều đổi thành nam nhân đưa lên cho ta.

Chuyện xảy ra dưới lầu, trong nhã gian Phương Ngôn nâng ly cạn chén với Từ Phương nên không biết rõ. Chẳng qua cảm thấy thức ăn mang lên từ thị nữ mềm mại đổi thành nan nhân, hắn ta có chút không quen. “Huynh đệ, để cho ngươi chê cười rồi, có quỷ mới biết hôm nay Túy Mộng Lâu xảy ra chuyện gì, có còn muốn làm ăn hay không đây”

Phương Ngôn nói lên những lời này, thần thái còn hớn hở hơn mua được một kiện pháp bảo thượng hạn. “Ta nói ngươi nghe này, trước kia đến đây người mang thức ăn lên cho ta phải là tỳ nữ tuổi mười sáu, thân thể mềm mại đầy đặn”.

Túy Mộng Lâu này cũng rất biết làm ăn, biết đó là khẩu vị của ta.

Cho nên mỗi lần ta đến Túy Mộng Lâu uống rượu, đều là những tỳ nữ xinh đẹp mang thức ăn lên, không nghĩ đến hôm nay lại là những quy công này”

Phương Ngôn không biết rõ chuyện phát sinh phía sau nhưng Từ Phương lại biết, thần niệm cường đại cho nên hắn nắm giữ hết thấy động tĩnh của những người bên trong Túy Mộng Lâu.

Đối với cách làm này của Lăng Thanh Thù, Từ Phương nghĩ phải phê bình một chút.

Đã biết Lão tổ đi uống rượu cùng người ta, sao lại làm chuyện kinh thiên động địa như vậy?

Không để cô nương mang lên không nói, ai lại để món ăn xinh đẹp ngon lành đổi thành nam nhân mang chú.

Uống rượu thế này thì còn gì gọi là uống rượu chứ?

Tới thanh lâu uống rượu vì nơi đây có kỹ nữ hầu hạ, nếu thật sự chỉ vì uống hai chén rượu thì không bằng tìm quán rượu ở đầu đường cuối ngõ mà uống.

Lăng Thanh Thù làm như vậy, thật sự không yên lòng về Lão tổ hắn, chẳng lẽ hắn còn có thể thất thân trong Túy Mộng Lâu sao?

Từ Phương thật không biết nói gì cho phải với đồ tôn chưởng môn không biết bao nhiêu đời của hắn. Nhưng khác với nỗi bực bội của Phương Ngôn, Từ Phương để con Vân thú trên bàn rượu.

Sau khi rót cho vật nhỏ này chén rượu liền nghe thấy Phương Ngôn thổi phồng sự tích vinh quang của hắn ta.

Ví như sáu tuổi nhìn lén tỷ trong tộc tắm rửa, tám tuổi đã đến thanh lâu, mười tuổi ôm thiếp thân nha hoàn ngủ.

Còn có cái gì mà thanh lâu bảo điển, cô nương dạng gì là cực phẩm.

Nói đến những thứ này, vị thiếu gia ăn chơi vô cùng tinh thông.

Nếu để cho Lăng Thanh Thù biết, vị thiếu gia ăn chơi kia nói những lời này với Lão tổ nhà mình, nàng sẽ không quản hắn ta có phải là thiếu gia của đại gia tộc nào hay không, có phải đệ nhất ăn chơi hay không. Nàng sẽ rút kiếm chém thẳng về phía Phương Ngôn, chém hắn ta thành mấy trăm khúc quẳng cho chó ǎn.

Phương Ngôn hưng phấn nói một hồi cũng không còn để ý đến người mang thức ăn lên có phải là nam hay không.

Từ Phương và Vân thú mỗi người một chén rượu. Từ Phương nhấp một ngụm thưởng thức, Vân thú cũng duỗi đầu lưỡi màu hồng ra liếm láp.

Trong mười vạn năm qua, không biết Từ Phương đã uống qua bao nhiêu rượu ngon tiên gia, càng không biết có bao nhiêu người mời hắn uống rượu.

Nhưng lần này, Từ Phương phẩm rượu rất cẩn thận.

Lần trước uống rượu cách đây đã một vạn năm.

Trước khi bế quan, Tông chủ Thiên Lam Tông từng mời Từ Phương uống một chén tiên nhưỡng.

Hơn nữa còn chúc Từ Phương sớm ngày xuất quan, đắc đạo phi thăng.

Không nghĩ tới khi xuất quan đã là một vạn năm sau đó.

Tu vi của hắn vẫn là Luyện Khí kỳ, đại tông chủ kia không biết đã phi thăng hay tọa hóa.

Trong một vạn năm biển cả hóa ruộng dâu, không chỉ những người Từ Phương biết không còn ở đây mà giữa thiên địa cũng xảy ra nhiều thay đổi.

Nghe lời Phương Ngôn nói, Từ Phương như quay trở về vạn năm trước, vào lúc đó hắn còn được uống rượu với những bằng hữu của mình.

“Hương vị của rượu này cũng bình thường, có cơ hội ta trộm rượu quý của phụ thân ta, hai huynh đệ chúng ta cùng thưởng thức.”

Từ Phương nhìn thoáng qua vẻ mặt thành thật của Phương Ngôn, hai người nhìn nhau cùng cười lớn. Dường như Vân thú cảm nhận được không khí giữa hai người, đá văng chén rượu đặt trước mặt nó. Tiếp đó Vân thú trước ánh mắt kinh ngạc của Phương Ngôn phun ra nuốt vào mây sương mù.

“Huynh đệ, tiểu yêu thú này của ngươi là yêu thú gì thế, nhìn rất thú vị.”

Nhìn bộ dáng kì lạ của Vân thú, Phương Ngôn lại đánh giá nó thú vị.



Nếu để cho hắn ta biết, Vân thú được hắn ta đánh giá thú vị kia khi trưởng thành có chiến lực Nguyên Anh kỳ, e rằng Phương Ngôn sẽ lập tức quỳ rạp trên mặt đất.

Đối với sự kỳ lạ của Vân thú, Từ Phương cũng không có dự định nói ra, theo Phương Ngôn mà nói.

“Tiện tay nhặt ven đường, cũng không biết là yêu thú gì?”

Mặc dù Vân thú vẫn còn non nhưng tương đối thông linh. Nghe Từ Phương nói nó như vậy liền nhanh chóng duỗi ra móng vuốt nhỏ, muốn lưu lại ấn ký trên người Từ Phương.

Từ Phương sớm phát giác ra động tác của nó, hắn mỉm cười búng ngón tay một cái, thân thể Vân thú liền từ trên mặt bàn bay ra ngoài.

“Ồ, làm sao nó bay được thế?”

Lúc này Phương Ngôn đã uống không ít, hoàn toàn không để ý đến cảnh tượng tiếp đó.

Cơ thể Vân thú xẹt qua một vòng cung giữa không trung, nhìn thấy bản thân sắp ngã xuống đất.

Bỗng nhiên Vân thú nghiêng đầu, phun ra một đám mây sương mù. Vẫn thú liền mượn lực của đám mây sương mù nhảy ngược trở lại trước mặt Từ Phương.

Đã bị dạy dỗ một lần, đương nhiên Vẫn thú không còn dám duỗi móng vuốt ra, thân thể nhỏ bé của nó cọ xát vào mu bàn tay Từ Phương.

Biểu cảm trong mắt nó dường như nói lên sự ủy khuất của mình.

Đối với biểu hiện này của Vân thú, Từ Phương không để ý đến, chỉ tiện tay rót cho nó chén rượu.

Phương Ngôn cũng không hỏi vì sao Vân thú biết trở về, tiện tay ném đùi gà đến trước mặt nó, lại cùng Từ Phương cạn ly.

Đợi đến khi Từ Phương và Phương Ngôn uống rượu xong, sắc trời đã tối dần, lúc này toàn bộ Túy Mộng Lâu đã không còn mấy mấy người khách.

“Huynh đệ, ngươi xem ta đã nói rồi, Túy Mộng Lâu làm ăn như thế này, sớm muộn sẽ xong đời.

Phương Ngôn say khướt được Từ Phương đỡ, nhìn thấy cảnh tượng bây giờ ở Túy Mộng Lâu lớn giọng mà nói.

Tú bà hầu bên cạnh nghe thấy mà muốn khóc, hôm nay Túy Mộng Lâu làm ăn có kém gì trước kia đâu. Không phải do tiểu cô nương đi theo hai người sao? Không biết vị tiên tử kia đã dọa cho bao nhiêu khách sợ mà chạy rồi.

Trong lòng tú bà có nổi khổ mà không thể thốt nên lời.

Trưởng lão Trúc Cơ kỳ mà Túy Mộng Lâu cung dưỡng đã bị khí tức Kim Đan của Lăng Thanh Thù phóng ra đỡ không nổi.

Bởi vậy có thể thấy được thực lực Lăng Thanh Thù cường đại thế nào, vị tiên tử này nói không thể để cho tỳ nữ mang thức ăn lên, người mang thức ăn lên hôm nay ở Túy Mộng Lâu toàn bộ đổi thành quy công. Tiên tử còn nói, không thể để cho các cô nương lên lầu, tú bà cũng thuận theo đuổi tất cả cô nương trở về gian phòng của mình.

“Tú bà, tại sao hôm nay Túy Mộng Lâu không có một cô nương nào, thiếu gia ta còn muốn đại chiến mấy trăm hiệp đấy?”

Phương Ngôn mơ hồ nói không rõ, nếu như không phải Từ Phương đỡ hắn ta, bây giờ hắn ta đã nằm dưới đất rồi.

Lăng Thanh Thù nghe nói như thế, ánh mắt hung tợn trừng Phương Ngôn, hận không thể giết tên gia hỏa này ngay lập tức.

Ngược lại Từ Phương không suy nghĩ quá nhiều, sau khi giao Phương Ngôn đang say rượu cho hộ vệ Phương gia, liền mang theo Lăng Thanh Thù đi ra khỏi Túy Mộng Lâu.

Hai người biến mất trong màn đêm, rời khỏi thành Tề Châu.

Sau khi dẫn theo Lăng Thanh Thù đi ra khỏi năm sáu dặm, Từ Phương liền dừng lại.

Hắn nhìn qua màn đêm tăm tối, không gian khá yên tĩnh.

Lăng Thanh Thù cũng dừng lại, nàng cũng phát giác có cái gì đó không đúng, ở đây quá yên tĩnh.

“Ai, đi ra”

Lăng Thanh Thù quát lên, tay lấy ra bảo kiếm, nhìn về một hướng trong đêm tối.

“Tiểu cô nương, thức thời mau giao tất cả pháp bảo, đan dược, đồ vật các ngươi mua được ở phòng đấu giá, ta có thể tha mạng nhỏ này của ngươi.”

Một lão giả hắc bào từ trong bóng tối đi ra, vừa dứt lời, cả người đã lao đến.



Từ khi phát hiện có điều bất thường Lăng Thanh Thù vẫn luôn đề phòng.

Bây giờ lão nhảy vọt lên, Lăng Thanh Thù mang theo trường kiếm trong tay, trực tiếp bảo hộ trước ngực. Đợi đến khi lão giả hắc bào đến gần, Lăng Thanh Thù nhanh chóng xuất kiếm đâm thẳng đến cổ họng lão. Đương nhiên, lão không có khả năng khiến Lăng Thanh Thù được như ý, ngón tay bấm niệm pháp quyết, một hư ảnh tấm chắn vàng óng hiện ra trước mắt lão.

Hư ảnh tấm chắn vàng óng va chạm với thanh kiếm của Lăng Thanh Thù đã nhanh chóng vỡ ra, lão giả hắc bào cũng đến trước mặt nàng.

Lần nữa lão bấm ra một đạo pháp quyết, một con cự mãng đột ngột xuất hiện phía sau lão, há miệng lớn dữ tợn trực tiếp cắn về phía Lăng Thanh Thù.

Không biết vô tình hay cố ý, lão giả hắc bào ở bên cạnh theo dõi cuộc chiến, không để ý đến một người có khí tức Luyện Khí kỳ như Từ Phương.

Trong mắt lão, Từ Phương chỉ có Luyện Khí kỳ, không có bất kỳ uy hiếp gì với lão.

Mà hiện tại Từ Phương chỉ đứng lặng lẽ ở đó, không có ý định xuất thủ tham gia cuộc chiến của hai người.

Từ Phương đã sớm phát hiện hành tung của lão ta.

Ngay từ đầu ở Linh Bảo các, người không biết tên cạnh tranh trứng thần Vân thú cùng Lăng Thanh Thù chính là lão giả hắc bào này.

Khi đấu giá kết thúc lão vẫn luôn đi theo Từ Phương và Lăng Thanh Thù.

Giết người phóng hỏa cướp đồ cũng rất phổ biến trong giới tu hành.

Sợ nghèo, phải phát tài một phen để chống đỡ hầu bao.

Huống chi Từ Phương và Lăng Thanh Thù đã mua được trứng thần ở Linh Bảo các.

Đối với trứng thần, lão giả hắc bào đã từng đọc qua vài lời trong điển tịch sư môn, rất mong muốn có được.

Hơn nữa trong bí pháp sư môn của lão, còn có một loại pháp môn cướp đoạt tinh hoa trứng thần cho bản thân sử dụng.

Dưới điều kiện khác nhau, lão giả hắc bào lựa chọn theo đuôi hai người, chờ đợi cơ hội chặn giết.

Mà Từ Phương không thèm để ý đến việc tu sĩ Kim Đan theo đuôi, nếu như thực sự làm ra hành động khiến hắn không vui, phất tay chém chết là xong.

“Tiểu cô nương, ngươi vừa mới đột phá tu sĩ Kim Đan vậy mà có thể chống đỡ ta lâu như vậy, chắc có lẽ truyền thừa sư môn không tầm thường.

Nếu ngươi giao công pháp tu hành cho ta, ta tạm tha tính mạng của tiểu bạch kiểm ở phía sau ngươi.

Lão giả hắc bào giao thủ với Lăng Thanh Thù, trong lúc nhất thời lại không bắt được nàng, thậm chí còn có một loại cảm giác có thể bị Lăng Thanh Thù phản sát bất cứ lúc nào.

Mặc dù khả năng này không lớn, nhưng lão vẫn rất đề phòng, hơn nữa còn nhòm ngó đến công pháp mà Lăng Thanh Thù tu luyện.

“Muốn công pháp của ta, còn phải xem ngươi có bản lãnh này hay không”

Hai ngón tay Lăng Thanh Thù trượt một đường trên trường kiếm, một luồng tâm ý sắc bén trên người nàng bốc phát.

Thời điểm huy kiếm lần nữa, mỗi một kiếm vung ra đều là kiếm khí tung hoành.

Lão giả hắc bào tế ra tiểu ấn, nó hóa lớn giữa không trung ngăn cản kiếm khí của Lăng Thanh Thù, sau đó đập về phía nàng.

Khi cuộc tấn công của Lăng Thanh Thù ngày càng mãnh liệt, lão giả hắc bào cũng không còn tâm tư muốn công pháp của nàng.

Hiện tại, lão chỉ mong muốn giải quyết được nàng, tiếp đó sẽ làm thịt tên oắt con bên cạnh, hoàn thành một vụ cướp của giết người lần này.

Đối với thế tấn công của lão, mặc dù Lăng Thanh Thù ứng đối có chút không đủ lực nhưng khi hai bên tấn công càng ngày càng nhiều, nàng càng thành thạo thi triển pháp lực Kim Đan trong cơ thể.

Cự mãng quanh quẩn bên người Lăng Thanh Thù, thỉnh thoảng táp về phía nàng.

Lão giả hắc bào nắm tiểu ấn trong tay, chờ đợi thời cơ, một khi Lăng Thanh Thù xuất hiện sơ hở, lão định một kích tất sát.

Từ Phương ở bên cạnh xem hai người giao thủ, mặc dù trong mắt Từ Phương cuộc chiến của hai người quá kém nhưng biểu hiện của Lăng Thanh Thù khiến hắn rất hài lòng.

Có thể liên tục bù đắp những thiếu xót của bản thân sau khi giao thủ liên tiếp, thiên phú của Lăng Thanh Thù ở Thiên Lam Tông trước kia cũng có thể được xem là trung thượng.

“Tiểu cô nương, chịu chết đi!”