Lão Phu Nhân Cuồng Nói Lời Thiếu Niên

Chương 2: Van cầu ngươi để cho ta chết đi





Lưu ma ma vòng qua hành lang khúc chiết, từ chỗ Khâu lão thái quân ở Trì Vân viện tới Cẩm Tú viện. Chờ khi bà đi tới cửa nách Cẩm Tú viện, lập tức có hai bà vú già nghênh đón, thay Lưu ma ma phủi phủi quần áo, cũng chẳng phủi ra tý bụi nào, lúc này mới lui về sau vài bước, cười chào bà.

“Lưu ma ma mới trở về a, phu nhân đã đợi ngươi một lúc lâu rồi đó.”

Lưu ma ma khẽ gật đầu bày tỏ biết ơn, đứng dưới mái hiên đem lờiđịnh nói nghĩ lại một lượt, rồi vén rèm lên vào giữa nhà.

“Phu nhân.”

Chính phòng Cẩm Tú viện, trên sàng lớn có thảm nhung đỏ thêu chỉ kim tuyến vân phượng hoàng làm nơi dựa lưng, hai bên kháng đặt hai bức khảm trai hoa đào.

Một người phụ nữ mặc lụa tơ vàng, chân váy đính hoa mẫu đơn đang tựa tại chỗ dựa lưng, trên đầu cài cây trâm kim sắc phượng hoàng. Dưới chân người đó để một cái bồ đoàn, trước mặt một nha đầu đang quỳ, tay nàng nhẹ nhàng đấm bóp mát xa chân quý phụ này.

Quý phụ này diện mạo mỹ lệ, hình qua chưa đến ba mươi tuổi, quanh thân hiện rõ hơi thở ôn nhu. Lúc nói chuyện cũng là dạng không nhanh không chậm.

“Lão phu nhân nói thế nào? Có tha được hay không?”

“Bẩm phu nhân, nô tỳ lần này không được nhìn mặt lão phu nhân…”

“Sao lại như thế? Thân mình lão thái quân không tốt?” Trên kháng,phu nhân nọ chuyển người, toàn gương mặt đều là thần sắc lo lắng.

“Giống như trước, thái lão quân bảo gặp người là choáng váng đầu, không muốn thấy ai. Nhưng nhìn mọi người trong Trì Vân viện, chắclão thái quân không có gì đáng ngại.”

Trên kháng, phụ nhân nhẹ nhàng thở ra.

“Nhưng mà…”

Lưu ma ma dừng một chút, nói tiếp:

“Lão thái quân giống như không có ý giúp Duệ thiếu gia.”

Tín quốc công phu nhân Phương thị sắc mặt trắng nhợt.

“Lão phu nhân không có cầu tình thay Duệ nhi?”

“Không có, thái lão quân phái người đi truyền lời, bảo là “Không cần dậy bảo quá, nếu không lại có người nói ta không buông tha người”. Ngài ấy cũng không nhắc xử lý Duệ thiếu gia theo cách nào, xem ralão thái quân còn chưa nguôi cục tức này.”

“Con của ta a! Hắn vẫn còn nhỏ như vậy, làm sao chịu nổi tiên hình của phủ! Ta đã đặc biệt ép chuyện này xuống, còn nhờ lão gia xin lãothái quân, lão thái quân sao vẫn nhẫn tâm như vậy chứ…” Phương thị lôi ra khăn tay viền xuyến kim, lau nước mắt.

“Theo nô tỳ thấy, lần này không có khả năng nhẹ nhàng như lần trước. Lão thái quân có chức cáo mệnh trên người, lần này lại ngất tròn hai ngày hai đêm, ngay cả người trong cung cũng phái tới hỏi. Nếu trong phủ một chút động tĩnh cũng không có, tội “trị phủ không nghiêm” chạy không thoát là chắc chắn. Huống hồ nhà mẹ đẻ phunhân lại là…”

“Ta đã biết.”

Phương thị lau nước mắt, trên mặt hiện ra thần sắc bất đắc dĩ.

“Không thể mang tới phiền toái cho phụ thân.”

“Phu nhân người không nên quá thương tâm. Trong nhà việc trên dưới đều dựa vào phu nhân đó.” Nha hoàn hầu hạ Phương thị tên Châu Tú đổi khăn tay cho bà, ngẩng đầu an ủi.

“Mặc dù Duệ nhi không phải là cục thịt trên người ta rớt xuống, nhưng ta chăm nó cũng không khác gì Minh nhi. Hiện tại Duệ nhi gây ra họa lớn như vậy, là ta quản giáo không tốt. Ta làm sao có thể không tự trách mình đây.”

Phương thị thở dài nói:

“Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được, khiến lão thái quân tức đến bệnh. Nhất định là do nhóm sai vặt xúi giục, tìm ra rồi đuổi hết đi!”

Lưu ma ma không nói được lời nào, chỉ cúi thấp đầu đứng ở trong góc.

Qua cơn phong ba này, bốn gã sai vặt cũng bị đổi. Gia đinh trong phủ vừa nghe con mình bị đưa tới nơi Duệ thiếu gia làm sai vặt, hận không thể trực tiếp chặt đứt chân con mình.

“Được rồi, ngươi cũng làm dần đi.” Phương thị nhắm mắt lại.

“Lưu ma ma, phân phó nô bộc đi báo với lão gia trước đi. Nói lại lời lãothái quân, cho lão gia để ý một chút, đừng để cho bọn nô tài kia ra tay quá nặng!”

“Vâng.”

Đại sảnh Từ Đường, Tín quốc công nghe xong lời truyền lại của Tháilão quân và Phương thị, cuối cùng cũng không ra tay quá độc ác. Chỉ ở trước mặt mọi người, dùng roi nhẹ quất vài cái coi như hết chuyện. Mà tất cả người trong tộc vây xem cùng bọn người làm đều ở nơi khác lặng lẽ bàn tán. Nói quốc công lão gia vẫn còn nhẹ tay nhân từ, đối với Duệ thiếu gia ăn chơi trác táng nên dạy dỗ một trận mới đúng.

Họ lại so sánh tiếp, tuy rằng Lý Minh con của Tín quốc công và Phương thị mới bảy tuổi, có khí độ hơn nhiều so với đích trưởng tôn Lý Duệ. Còn nghe nói hắn đang học ở “Tứ Thư”.

Mọi người thấy rõ, chỉ là xước da một chút, căn bản cũng chẳng phải nghiêm trọng gì, thế mà Lý Duệ khóc lóc thảm thiết, được người đắp chăn khiêng về, trong lòng đều thở dài.

Vị này khi còn bé cũng được mời học giả uyên thâm dậy vỡ lòng, làm sao lại kém nhiều như vậy chứ?

“Thái lão quân, ngài ăn thêm một chút đi.”

Yên Vân bưng cái bát sứ đựng cháo gà ti, luôn miệng khẩn cầu.

“Thân thể ngài nhìn vẫn suy yếu, thái y dặn qua không được ăn đồ quá nhiều dầu mỡ. Cháo này nhìn thanh đạm, nhưng mùi vị tuyệt đối đậm đà, ngài liền ăn mấy miếng được không?”

Cố Khanh nhìn giữa giường, không nói một lời.

Nàng quyết định tuyệt thực đến chết.

Cái người gọi Yên Vân tiểu cô nương này đã cầu xin hơn một canh giờ, ngoài cháo gà ti cũng từng đổi qua vài món khác.

Nàng cảm thấy “tuyệt thực mà chết” đối với mình quả là tra tấn. Mới nhịn đói được ba bữa, bụng đã kêu ọt ẹt, dạ dày cũng sôi sùng sục. Nhưng nàng vẫn nhắm mắt lại, cố làm bộ như không ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của chén cháo gà kia.

Mấy dũng sĩ tuyệt thực trước kia làm sao mà nhịn được vậy?

Nàng ban đầu cũng định chọn cách chết kiểu khác. Đừng nói đến vấn đề có dám hay không, chỉ cần nhìn đám bà vú nha hoàn vây xung quanh này. Ngay cả đi ỉa cũng có người nhìn chằm chằm, nàng một cách để chết cũng tìm không ra.

Đứa nào nói là vịt thì từ đầu đến chân đều là vịt! Nàng thử vài kiểu chết đã chết đâu!

Cái nha hoàn Hương Vân vừa rồi còn chưa nhìn thấy mặt. Chắc lại ra bên  ngoài tìm viện binh đi? Nghĩ tới tí nữa ‘con trai’ ‘con dâu’ thân thể này khóc lóc cầu xin, nàng nhức hết cả đầu. Tại sao đã là dã thôn phụ quần áo không có lấy một cái dây chằng hả? Nếu mặc thế ta tìm cái cây treo lên là được.

Thân thể nàng nhập vào có thân phận khó lường, lão Tín Quốc công Lý Thạc kết tóc với Khâu thị là khai quốc công thần. Chồng bà và con trai trưởng Lý Mông đều đã chết, thừa kế tước vị ‘Tín quốc công’ là con trai thứ Lý Mậu.

Hai vợ chồng Lý Mậu vẫn luôn luôn đối với lão thái quân tận tâm hết sức, trăm thuận ngàn theo, e sợ có nơi nào chưa lo nghĩ chu toàn. Nếu không phải nàng ta lấy cái cớ đau đầu để khỏi phải gặp người, chắc ‘con dâu’ này hẳn là mỗi sáng sớm đều phải đến thỉnh an.

Lúc mới xuyên đến, nhìn thấy người già hơn cả mình đứng ở trước giường, hướng mình gọi ‘mẫu thân’, nàng lúc ấy thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu đó biết không hả!

“Thái lão quân, quốc công gia và phu nhân đã đi qua nhị môn, lập tức tới ngay.” 

Tôn ma ma ở ngoài sân truyền lời.

“Ta chỉ muốn chết, có cần khó khăn như vậy không hả?!” Cố Khanh bi phẫn đem đầu dùi vào trong chăn.

“Mẫu thân, có phải con trai đã làm gì không tốt khiến người tức giận đúng không?” Tín quốc công mang thân hình mỹ đại thúc tự cầm lấy chén, quỳ gối trước giường Cố Khanh.

“Ngài muốn đánh muốn mắng con như nào cũng được, chỉ xin người không cần tự đầy đọa mình như vậy a!”

Cố Khanh hận không thể bịt kín lỗ tai. Đại thúc này quá dài dòng, hơn nữa nói đi nói lại cũng là vài câu kia.

Tài ăn nói như vậy, rốt cuộc làm thế nào ở bên ngoài  lăn lộn quan trường hả!?

“Mẫu thân, người có phải vì cảm thấy lão gia không có phạt nặng Duệ nhi nên tức giận?” 

Phương thị cũng quỳ gối đầu giường Cố Khanh, khóc sụt sùi nói:

“Là con không nuôi dạy tốt Duệ nhi, nếu ngài cảm thấy không tức giận được với nó thì đánh con dâu được không? Ngàn vạn lần không nên để thân thể mắc bệnh!”

Cố Khanh nhíu mày. Lời này sao nghe cứ thấy không thích hợp vậy? Nghe qua thì như thể tự trách bản thân không dậy dỗ tốt hài tử, nhưng thực tế như khuyên đại thúc bên cạnh nhanh về lại đánh đứa bé kia một trận nữa.

Quả nhiên, Tín quốc công Lý Mậu khó xử cúi đầu xuống.

“Mẫu thân, không phải con không muốn trách phạt Lý Duệ. Người cũng biết, Duệ nhi là huyết mạch duy nhất của đại ca. Bình thường chỉ sợ có sơ xuất gì. Thân thể nó không tốt, năm nào cũng một trận ốm, nếu thật muốn đánh…”

Cố Khanh nghe không nổi nữa. Nếu nàng mà còn không nói lời nào thì nàng chính là người ác, lại cùng đứa trẻ giận dỗi!

Nàng xoay đầu, nhìn chằm chằm Phương thị đang quỳ.

Nhìn qua ôn nhu thân thiết vô cùng, làm sao có thể nói lời khiến người khác khó chịu như vậy chứ?

“Ai nói muốn phạt nặng Lý Duệ rồi?”

“Mẫu thân!” Lý Mậu và Phương thị vui mừng, rốt cuộc Khâu lão thái quân cũng chịu nói chuyện.

“Vậy ngài tại sao vẫn không chịu ăn cơm?” Lý Mậu cầm chén trong tay đưa tới bàn nhỏ bên giường Khâu lão thái quân.

“Nếu không hợp khẩu vị, bọn con bảo phòng bếp hầm thịt cho người!”

“Lão gia, thái y bảo thân thể mẫu thân không thể ăn những đồ nhiều dầu mỡ!”

“Mẫu thân cố gắng ăn cái này một chút, dù sao thân người vẫn còn rất yếu…muốn ăn thịt…”

Cố Khanh ở bên cạnh nghe được cả đầu đều đau.

Khâu lão phu nhân này không phải là cáo mệnh nhất phẩm phu nhânsao? Tín quốc công cũng là bộ dáng đại gia, làm sao cứ như thể nhất định phải ăn thịt vậy hả? Thịt nhiều mỡ đó!

Bây giờ nàng rất rõ lão phu nhân này tại sao sắp bị trúng gió. Hóa ra là máu xuống dạ dày quá nhiều khiến các chi bị loãng.

Cố Khanh nhìn Lý Mậu và Phương thị vừa khóc vừa cầu xin mình ăn cơm. Cảm thấy không khí ít ỏi trong phòng đều bị hai vợ chồng này hít hết. Nàng bực mình vỗ ngực, một hơi cũng không thông.

Không phải làm giả, ngực thật khó chịu. Trước mặt đen trắng không ngừng đan xen. Đây chính là cao huyết áp sao?

Khâu lão phu nhân, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bệnh a?

Nhưng mà, nếu có thể cứ tắc thở như vậy, không tồi!!!

Ai ngờ Phương thị xông mạnh lên phía trước, ở trên người Cố Khanh mạnh mẽ vỗ. 

Nàng vừa vỗ vừa hô:

“Người đâu! Mau cầm thiếp mời của lão gia đi thỉnh thái y! Dầu gió đâu? Yên Vân đem dầu gió trong phòng lấy ra bôi cho lão thái quân nhanh!”

Dưới mũi Cố Khanh bị bôi cho bỏng rát, rõ ràng sắp ngất đến nơi, lại bị một lực vỗ mạnh đập cho thanh tỉnh. Mắt thấy cơ hội ‘được chết’ đều bị mỹ phụ đập cho thất bại. Cố Khanh hận không thể đem nàng lôi đến đánh một trận mới hả dạ.

Lý Mậu ôm Khâu lão thái quân, Phương thị và Hoa ma ma quạt gió trên người nàng, bôi dầu gió cho nàng, bóp mạnh miệng nàng. Thật sự làm cho Cố Khanh nghẹn thở  một cái.

Cố Khanh vỗ ngực mình, khóc không ra nước mắt.

Đù!!! Bóp đến mồm đều méo cả lại! Hiện lại thêm một nơi bị tàn phá!

Muốn chết tại sao khó như vậy!