Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi

Chương 30: Giả vờ điên thất bại



Tôi đã sớm dự đoán được cuộc sống ở Bu-tan sẽ không dễ chịu gì, có khi còn khổ hơn cả nơi tệ nhất mà chúng tôi từng ở trong mấy năm lưu lạc.

Nhưng tôi không nghĩ tới… lại khổ đến mức làm người ta khó có thể chịu được.

Suy tính cho sự an toàn, hai năm trước, tôi và Bruce luôn lựa chọn bình nguyên hoặc vùng đồi núi, chúng tôi bản năng lảng tránh, đúng hơn là chưa bao giờ muốn đi qua cao nguyên hoặc là vùng hoang mạc. Chúng tôi chỉ biết là thành phố lớn nơi có dân cư dày đặc mới là nơi có tỉ lệ tội phạm cao, nhưng chúng tôi quên rằng hoàn cảnh thiên nhiên ác liệt khảo nghiệm con người mới là ác mộng thực sự.

Huống hồ, chúng tôi chỉ là muốn thể nghiệm phạm tội, không phải là muốn đi tìm chết. Mà trong tình huống thân vô xu mà đi thẳng đến nơi giá lạnh hoặc là khô nóng, thì quả thực chính là chán sống.

Nhưng mà… Đúng vậy, tuy rằng Bu-tan cũng có được lãnh thổ bình nguyên cao khoảng 200 thước, nhưng đó là thuộc thủ đô – thành phố lớn tập trung đông dân cư nhất, mà chúng tôi phải đi ngục giam… Hiển nhiên vị trí địa lý không thể tốt như vậy.

Khi máy bay bắt đầu bay lên cao, lúc tiến vào vùng cao nguyên, tôi bắt đầu khó thở, các loại bệnh trạng đau đầu hoa mắt ù tai đều xuất hiện, sắc mặt Bruce cũng không dễ nhìn, ngồi hơi lệch trên ghế, mắt nửa mở, ngực phập phồng vô lực.

Tuy hai năm qua, chúng tôi được rèn luyện không ít, thân thể rất mạnh mẽ cường tráng, nhưng mà… dù sao vẫn chưa trải qua sự khắc nghiệt của khí hậu cao nguyên bao giờ.

Hơn nữa mới trong giây lát, nhiệt độ không khí đã giảm xuống mười mấy độ… May mà số giám ngục đi theo vẫn khá nhân đạo với phạm nhân như chúng tôi, có chuẩn bị cho chúng tôi áo bành tô bông và giày bông.

Chịu đựng khí hậu cao nguyên khắc nghiệt, tôi và Bruce xuống máy bay, tòa ngục giam cao nguyên này có vẻ ngoài và các phương tiện quả thực không bằng trại tạm giam ở Thượng Hải, trại tạm giam tốt xấu vẫn là mặt đất bê tông, tường vôi trắng, mà nơi này… hoàn toàn chính là một đống đất gập ghềnh = =

Mà nhà tù làm cho người ta cảm giác giống hệt như là… nơi ở của người tiền sử. Đúng vậy, nói nó là hầm trú ẩn đã là nâng đỡ nó rồi.

Nhưng mà… kỳ thực những điểm đó không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là… Tôi và Bruce bị tách ra.

Hai chúng tôi như hình với bóng thần tiên quyến lữ Hắc Phong Song Sát* đi khắp giang hồ hơn hai năm bị bắt tách ra! Đau buồn siêu cấp đúng không!

(Tojikachan: *Hắc Phong Song Sát: mọi người đọc/xem Anh hùng xạ điêu của Kim Dung chắc cũng biết Hắc Phong Song Sát gồm 2 vợ chồng Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong rồi nhỉ :))))))))))

Đúng vậy… Đừng hỏi tôi… Tôi cũng không biết… Tóm lại giả vờ điên cũng vô dụng. Chính xác mà nói, tôi căn bản không có cơ hội và… can đảm giả vờ điên.

Lúc đó, giám ngục Bu-tan với vẻ mặt dữ tợn không khách khí túm cánh tay tôi, khẩu âm dày đặc tiếng Anh nói: “Nữ, đi bên này! Nam, qua bên kia! Đừng có giở trò gì đấy, nếu không…”

Tôi và Bruce gặp nguy không loạn, liếc nhau, tôi hít một hơi thở thật sâu vào phổi, chuẩn bị bắt đầu giả vờ điên.

Nhưng không đợi tôi rống ra, cách đó không xa, tiếng thét chói tai của một cô gái đánh gãy tôi: “Không! Các anh không thể làm như thế!”

Chúng tôi quay đầu nhìn, đó là một người phụ nữ người da trắng cao gầy, tóc vàng mắt xanh, khẩu âm có chút giống Đông Âu, thoạt nhìn như một mỹ nữ Russia. Cô ấy đang ôm chặt một cậu bé có vẻ mặt bất an, khóc hô: “Tôi sẽ không rời khỏi em trai tôi, nó mới bảy tuổi! Van xin các anh hãy thương xót, vì tình yêu của thượng đế…”

Cậu bé cũng khóc lên, xung quanh hơi hỗn loạn.

Nhưng mà, không chờ bọn họ nói gì thêm, bên cạnh, một giám ngục hừ một tiếng, rút súng lục ra bắn, pằng một tiếng viên đạn vụt ra, bắn thủng đầu của cậu bé rồi xuyên thủng vào ngực người chị.

Cậu bé không kịp nói gì đã nằm ngã xuống, người chị không tin nổi, cúi đầu nhìn thoáng qua vết thương của mình, chậm rãi ngã xuống.

“Không nghe lời, sẽ giống như thế.” giám ngục nổ súng lạnh lùng nói. Mà giám ngục khác đều không có phản ứng gì, thậm chí có thể nói là bình thản, giống như đã gặp quá nhiều cảnh tượng như thế này.

Trời, trời ạ! Chẳng lẽ ngục giam này có thể tùy ý xử trí phạm nhân sao? Tốt xấu cũng là cấp quốc gia cơ mà!

Mặt Bruce trầm xuống nhẹ nhàng lắc lắc đầu với tôi.

Tôi mím môi, ngoan ngoãn vươn tay, tên giám ngục kia còng hai tay tôi lại, rồi đẩy tôi đi.

Ở cùng nhau lâu như vậy đột nhiên bị bắt tách ra, nhưng dù sao tánh mạng sống hay chết luôn khó nói, tôi không thể không cưỡng chế bất an và kinh hoảng trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu liếc Bruce một cái.

Anh cũng đang nhìn tôi, nhìn thấy tôi quay đầu, anh há miệng không tiếng động nói một câu, hình dáng của miệng khi phát âm là: “You’ re gonna be all right.”

Số nữ phạm nhân lần này ngoài cô gái người Russia đã chết ra, chỉ có bốn người, chúng tôi bị mang đi một đoạn đường rất dài. Tôi vốn bị say độ cao nghiêm trọng, hơn nữa thời gian dài không có cơm ăn nước uống, hơn nữa đi bộ lâu như vậy, đã sắp không chống đỡ được. Phổi như muốn nổ tung, trong cổ họng phát ra tiếng hít thở giống như ống bễ nhưng một tí không khí cũng không hít vào được, giám ngục sau lưng còn không ngừng đá cẳng chân tôi, thúc giục tôi đi nhanh.

Ba cô gái khác đều là người da vàng cao lớn cường tráng, hai má đỏ hồng rõ ràng chứng minh họ đã thích ứng với khí hậu khắc nghiệt này. Họ hoặc thương hại hoặc mỉa mai nhìn tôi, không có ai tính giúp đỡ tôi.

Đã đến chạng vạng, khi chúng tôi đi ngang qua một nhà giam nam, rất nhiều phạm nhân đang ở đó xếp hàng nhận cơm chiều. Bọn chúng thấy được chúng tôi, giống như bọn lưu manh bắt đầu lớn tiếng ồn ào, huýt sáo với chúng tôi, mà tên giám ngục bên cạnh lại không quan tâm, thậm chí còn cười hì hì nhìn bọn chúng làm ầm ĩ.

Tôi thấy một màn như vậy, bỗng nhiên có chút quỷ dị giải sầu : Xem ra chỉ cần vào ngục giam, quy củ bên trong tất nhiên không thể khắc nghiệt, ít nhất sẽ không vừa nháo một cái đã bị một súng đánh chết.

Vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên chân gập xuống giống như bị cái gì đó hung hăng đập vào, tôi không thể chịu được, phịch một tiếng không tự chủ được quỳ xuống.

Đầu gối đập mạnh xuống đất cứng lạnh như băng, tôi đau nhe răng trợn mắt, ồ, đó quả thực chính là đau đớn tan lòng nát dạ, hơn nữa thân thể không khoẻ cực độ, Bruce không ở bên cạnh, bàng hoàng không có chỗ dựa, các phạm nhân nam càng cười to ồn ào chói tai, tôi bỗng nhiên cảm thấy… Trời ạ… trời ạ cũng thật quá vớ vẩn!

Tôi vốn cũng chỉ là một đứa con gái vô tích sự chỉ biết ru rú ở nhà, ngay cả chuyện tốt nghiệp đại học cũng bị thi lại mấy môn mới có thể lấy được bằng tốt nghiệp!

Tôi vốn có thể thoải mái nằm ở nhà ăn đồ ăn vặt xem tivi chơi trò chơi đọc tiểu thuyết!

Nhưng mà vì sao bây giờ… bây giờ lại phải ở cái nơi quỷ quái này! Ngồi ngục giam, bị thương, thiếu vải thiếu ăn, bị người ta chê cười!

Tức nhất là… Trời ạ vì sao theo đuổi Bruce đến bây giờ rồi mà một tí thành quả cũng không có! Tỏ tình cũng tỏ tình rồi, hôn cũng hôn rồi, vì sao anh vẫn không hề có một tí tỏ vẻ gì!

Quả nhiên anh vẫn là… không thích tôi rồi.

Tôi có chút tự giễu nghĩ vậy. Có lẽ lần thứ hai tôi xuyên không đến thế giới này, không cùng không gian với lần đầu tiên xuyên không kia? Chỉ là không gian song song mà thôi? Nói cách khác, Bruce yêu tôi là thuộc không gian kia, mà Bruce không gian này chỉ là người đi ngang qua?

A không đúng hiện tại không phải lúc quan tâm mấy thứ đó… Trơ mắt nhìn tôi và Bruce tách ra, có phải đã nói rõ rằng người của Liên minh Bóng tối tính toán loại bỏ tôi? Tình huống càng đáng sợ hơn là bọn chúng cũng tính toán âm thầm giết chết tôi rồi lại giá họa cho chính phủ Bu-tan, do đó Bruce càng thêm quyết tâm gia nhập “tổ chức vũ trang khủng bố phản chính phủ”?

… xin hãy tha thứ cho cái tư duy choáng váng của tôi đã bắt đầu chuyển dần ra khỏi phạm vi người bình thường…

“Lề mề cái gì! Mau đứng lên!” Giám ngục rống lớn một câu, đồng thời tôi cảm thấy có một thứ kim loại lạnh như băng nặng nề dí mạnh vào gáy tôi, “Muốn chết sao?”

Bản năng sợ hãi tử vong, tôi nhanh chóng đứng lên, nhưng đầu gối thật sự rất đau, hơn nữa đầu rất choáng váng, hô hấp không thuận, nên tôi không đứng vững, vừa đứng thẳng đã như trời đất đảo lộn, phịch một tiếng trực tiếp ngã ngồi xuống đất, mông tê đau như nở hoa.

“Ha ha ha ha ha con trâu cái kia ngay cả đường cũng không đi nổi!” “Chân của trâu cái là dùng để tách ra cho đàn ông lên, không phải dùng để đi!” tiếng cười không ngừng vang lên, còn có càng nhiều ngôn ngữ tôi không hiểu đang cao giọng cười mắng.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời sắp tối, chạng vạng ở quốc gia này một chút cũng không đẹp, bầu trời màu xám chì, trời chiều màu phân vàng.

Tôi cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy hơi bi ai, hốc mắt vừa chua xót lại nóng, tuy rằng cố gắng thầm nói với mình rằng thế này có tính là gì, hơn hai năm màn trời chiếu đất, ngay cả cống thoát nước cũng từng ở, bây giờ mới vấp ngã thôi mà đã muốn khóc?

Nhưng mà… Đó là bởi vì Bruce luôn luôn ở bên cạnh tôi…

Hiện tại chỉ có một mình tôi… Bruce là nhân vật chính thực sự, anh chung quy sẽ trở thành siêu anh hùng, sẽ được vạn người nhìn chăm chú, sẽ quang vinh vạn trượng, hiện tại hết thảy cực khổ đối với anh mà nói chỉ là để tôi luyện mà thôi, mà tôi… tôi thậm chí ngay cả một diễn viên phụ cũng không tính.

Nghĩ vậy, chất lỏng ẩm nóng lập tức dâng đầy hốc mắt.

Bỗng nhiên, bên cạnh, một tiếng cười nhạo vang lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn, đó là một nữ phạm nhân da vàng, cô ta có mái tóc như đàn ông, bên lông mi bên trái có một vết sẹo, khiến giữa hai lông mày như bị ngăn cách, nhưng ngược lại lại khiến mặt cô ta tản mát ra sức quyến rũ quỷ dị.

Cô ta ngẩng cằm nhìn xuống tôi, giống như nhìn một con kiến, tiếng Anh lưu loát trầm thấp phun ra một câu: “Tách khỏi cái tên đàn ông kia, quả nhiên chỉ là một phế vật.” Nói xong, cô ta tiếp tục đi, không nhìn tôi cái nào nữa.

Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng cô ta, rất muốn mở miệng mắng chửi.

Nhưng kỳ tích là… hình như nước mắt ngừng lại.

Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến tiếng vang của vũ khí kim loại lạnh như băng nặng nề, da đầu tôi như run lên, lập tức quên thân thể ốm đau, cố gắng bò dậy.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết tiếng đó là tiếng súng lên đạn! QAQ

“Nhanh lên!” Giám ngục thô lỗ đẩy tôi một phen, tôi què chân lê về phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm vào nữ Mặt Sẹo phía trước. Tiếng chửi bậy của đám đàn ông hạ lưu hình như đã cách xa tôi, cảm giác không khoẻ hình như cũng nhẹ hơn một ít.

… Tôi cũng rất muốn nhìn xuống người khác sau đó cao quý lãnh diễm bỏ lại một câu “Phế vật” cuối cùng xoay người nhẹ nhàng lướt qua như thế TAT

Ngục giam nữ ở Bu-tan không khác gì nhiều so với cảnh ngục giam nam trong phim, đều là một đống hang động bằng gạch đất, rồi dùng hàng rào sắt ngăn cách, mỗi gian phòng giam có hai cái giường làm bằng hai, ba thanh sắt, mặt trên là đệm chăn bẩn thỉu.

Tôi và cô gái châu Á có xương mi có sẹo được phân ở cùng một phòng, tôi vốn tưởng rằng thời gian sắp tới sẽ không thoải mái, nhưng điều khiến tôi ngoài ý muốn là cô ta là một người cực kỳ trầm mặc, tuy rằng không gần gũi gì, nhưng mà không biểu hiện quá địch ý, ngoài lúc đầu cô ta cao quý lãnh diễm mắng tôi một câu, cô ta không nói gì với tôi nữa.

Nhưng sau này ngẫm lại… Dù cô ta nói khó nghe, nhưng… cũng đúng = =

Rời khỏi Bruce, hình như tôi bắt đầu yếu đuối từ nội tâm.

Vì thế tôi định bắt chuyện với bạn tù, nhưng mỗi lần đều chỉ có tôi lầm bầm lầu bầu, còn cô ta thì không hề để ý tới tôi một lần nào. Trong túi rách nát của cô ta có một đồng tiền xu không biết của quốc gia nào, thường thường lấy ra cầm trong tay sờ soạng, vừa sờ còn vừa thần kinh lẩm bẩm.

Nhưng, so với chuyện muốn bắt chuyện với cô gái này, chuyện tôi càng lo lắng là tình huống của Bruce. Từ sau khi vào nhà ngục giam này, tôi và anh đã vẻn vẹn một tháng không gặp nhau, tôi không biết khi nào thì anh được đại sư Ra’s al Ghul cho đi cửa sau, nhưng tôi cảm thấy hẳn là sẽ không quá muộn.

Cho nên tôi càng ngày càng lo âu. Nhưng đồng thời cũng không có biện pháp gì.

Tôi nghĩ, điều duy nhất làm tôi vui mừng có lẽ chính là mình đã dần dần thích ứng với khí hậu cao nguyên rồi.