Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi

Chương 2: Làm vệ sĩ của tôi



Michael là người tốt, anh ta cho tôi ăn cơm no, lại cho tôi một cái phòng có nước ấm cùng giường đệm, tôi tắm rửa một cái, ngủ rất ngon, ngày thứ hai, anh ta tự mình đưa tôi đến chỗ việc làm.

Nhưng mà khi tôi nhìn thấy một núi thùng cao được xếp ngay ngắn chỉnh tề trên bến cảng, một hàng đàn ông đi lại di chuyển chúng, cùng với cảnh tượng lao động khí thế ngất trời, tôi kém chút nữa là khóc.

Nói đến cùng… Kỳ thực tôi vẫn là người lao động chân tay tứ chi phát triển không phải sao.

Nhưng… Là ai nói quốc gia phát triển thì mọi bến cảng đều sử dụng máy móc, không cần nhân lực? Ai nói?

Người quản lý ở đây là lão Tom, nghe nói là bạn của cha Michael, lúc này, ông ta đang cau mày đánh giá tôi, hiển nhiên không tin cô gái Đông phương gầy yếu trước mắt này có thể đảm đương nghề khuân vác ở bến cảng này.

Trên thực tế, ngoài nữ vận động viên ra, chỉ sợ không có cô gái nào có thể làm công việc này.

“Hey Tom, ông còn do dự cái gì? Ngay cả tôi, ông cũng không tin sao?” Michael vỗ mạnh bả vai lão Tom một cái, “Ông đừng coi thường một gái xinh đẹp như cô Vera, khí lực của cô ấy không nhỏ đâu!”

Lão Tom chau chau lông mày, vươn tay chỉ chỉ một cái thùng gỗ bên cạnh cao hơn đầu tôi: “Cô chuyển thứ này” Ông ta chỉ chỉ một chỗ cách cái thùng khoảng mười thước, “Sang đến chỗ kia đi.”

Lúc này, nhiều công nhân khuân vác nhàn rỗi đang vây quanh, một kẻ cơ bắp cười đùa chỉ trỏ vào tôi, còn có người huýt sáo với tôi, cũng nói một vài câu hạ lưu. Xem ra nhân dân quốc gia nào cũng thích thú với việc ồn ào vây xem trò hay.

Khuôn mặt trắng nõn của Michael có chút đỏ lên, anh ta cau mày nhìn nhìn bốn phía, nói khẽ với tôi: “Tôi sai rồi, Vera, có lẽ… nơi này không thích hợp với một cô bé như cô…”

Tôi phẩy phẩy tay với anh ta, sau đó chậm rãi hỏi lão Tom: “Tôi không chuyển không công, ông cho tôi bao nhiêu tiền?”

“Chứng minh được cô có khí lực, đương nhiên tôi sẽ không bạc đãi cô.” Lão Tom cười nhạt một tiếng.

Tôi gật gật đầu: “Là ông nói đấy.” Rồi sau đó đi đến, cực kỳ thoải mái cầm cái thùng lớn kia lên, dễ dàng tới chỗ ông ta chỉ, sau đó buông thùng xuống, mặt không đỏ thở không gấp.

Đúng vậy, chút sức nặng ấy thật sự không tính là gì.

Không khí cực kì yên tĩnh, mọi người bao gồm Michael, miệng đều thành hình chữ O, có lẽ anh ta biết tôi khí lực lớn, chỉ là không biết khí lực của tôi lại lớn như thế.

Lớn đến mức cực kỳ tương phản với bề ngoài của tôi.

Lão Tom rất hào phóng, ông ta lập tức ký một bản hợp đồng với tôi, chính thức thuê tôi. Mỗi ngày làm việc tám giờ, lương tạm là một trăm đôla/ ngày, ngoài ra được làm thêm một giờ, còn có mười lăm đôla trợ cấp.

Kỳ thực lương tạm của người khác đều là bảy mươi đôla và mười đôla trợ cấp, bởi vì khí lực của tôi lớn, hiệu suất công việc rất cao, cho nên lão Tom cũng rất khẳng khái cho tôi một ít phúc lợi.

Do tôi là nữ, cho nên tôi được phân vào một cái phòng đơn nho nhỏ, còn có một cái phòng tắm, bên trong có vòi sen, mỗi đêm từ 9 giờ rưỡi đến 10 giờ rưỡi được cung cấp nước nóng.

Bao ăn ở, nhưng một ngày ba bữa chỉ bao điểm tâm và cơm trưa, cơm chiều phải tự thân giải quyết. Nhưng dù vậy, mỗi tháng ít nhất ba ngàn đôla thu vào, tôi cũng có thể tiết kiệm được gần hai ngàn năm trăm.

Trong nghề khuân vác ở bến cảng, như vậy đúng là sự đãi ngộ cực cao.

Quan trọng là công việc này không cần hộ chiếu hay giấy chứng nhận.

Sau khi biết mọi giấy tờ của tôi đều bị thất lạc, Michael nói với tôi rằng anh ta có phương pháp có thể tạo ra một vài giấy tờ cơ bản, nhưng cũng cần ít nhất năm ngàn đôla, vì thế tôi và lão Tom ký một bản hợp đồng dài đến nửa năm. Có giấy chứng nhận cơ bản, tôi mới có thể đi tìm công việc khác, mới thoát khỏi nghề khuân vác.

Có lẽ Michael sẽ lấy một ít tiền hoa hồng, nhưng anh ta đã giúp tôi rất nhiều, dù ăn hoa hồng, nhưng tôi vẫn rất vui.

Đương nhiên cũng có một vài công nhân khuân vác khó chịu với tôi, những kẻ muốn giật tiền quả không ít, trong đó, kẻ cầm đầu là tên Johann đã từng bị tôi giáo huấn đêm đó. Nhưng sau khi bị tôi đánh tơi bời, không còn ai dám gây sự với tôi nữa.

Nhưng tôi cực kỳ biết nhược điểm của mình, tôi chỉ có khí lực, nếu có một kẻ có võ đến, chỉ sợ tôi không chống đỡ được bao lâu.

Nhưng… có gì to tát đâu?

Đây là một thế giới khá hòa bình, những kẻ muốn gây sự kia có khi còn chẳng mạnh bằng đám côn đồ đầu đường đêm đó.

Sau khi tôi làm việc ở bến cảng được hai tháng, tôi đem năm ngàn đôla tiền lương tiết kiệm được giao cho Michael, xin nghỉ làm một ngày, anh ta mang tôi đi làm một đống giấy chứng nhận. Hộ chiếu bị mất thì cần đi cục cảnh sát xin, nhưng lo lắng tôi hiện tại không có đủ giấy chứng minh, cho nên việc này liền tạm thời gác lại. Cuối cùng chỉ còn lại năm trăm đôla, anh ta trả lại cho tôi.

Đêm đó tôi về đến trụ sở, tắm rửa một cái, lúc chiếu gương phát hiện mình hơi khác. Hai tháng lao động khiến mỡ thừa bên eo tôi biến mất, toàn bộ đường cong thân thể thon dài mà tuyệt đẹp, cánh tay có chút cơ bắp, nhưng không ảnh hưởng đến mỹ quan, ngược lại còn gợi cảm. Làn da biến thành màu nâu nhàn nhạt, tôi cười với gương một cái, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống ở Go-them cũng không tệ lắm.

Michael gõ cửa đi đến, đầu tôi vừa gội, kệ nó ướt sũng tán trên lưng, tôi rót cho anh ta một tách cà phê. Anh ta nhận lấy cái tách, uống một ngụm rồi đặt sang một bên, nhìn tôi một cái, bỗng nhiên mỉm cười: “Cô nên có bằng lái, hôm nay đã đi làm muộn đấy.”

“Tôi không biết lái xe.” Tôi lấy khăn lông lau tóc, rầu rĩ nói.

Michael nhìn tôi giống như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy, một lát sau mới phản ứng lại: “A, tôi quên mất là cô không phải người nước Mĩ, trời ạ… một cô gái 22 tuổi lại chưa biết lái xe, rất khó tin.”

Tôi qua mái tóc rối bời trừng anh ta: “Ở Trung Quốc, hơn hai mươi tuổi không biết lái xe cũng có khối người.”

Michael bỗng nhiên cười, anh ta lấy khăn lông giúp tôi lau tóc, động tác mềm nhẹ mà hữu lực.

“Ngày khác tôi sẽ dạy cô.” Anh ta cúi đầu nói ở bên tai tôi, hơi thở khẽ phả vào cổ tôi.

Tôi quay đầu nhìn anh ta, trong đôi mắt của anh ta có cái gì đó đang lóe ra, khuôn mặt có chút đỏ ửng.

“À, cám ơn anh, nhưng tôi nghĩ trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không phiền toái đến anh, Mike.” Tôi đứng lên rời đi anh ta, đi đến bên cạnh bàn cầm lấy lược chải đầu.

Michael đứng ở tại chỗ nhìn tôi, một lát sau, rũ mắt xuống thở dài.

Ngày thứ hai, tôi đúng giờ rời giường đến bến cảng làm việc. Cả ngày này cũng bình tĩnh giống như mọi ngày bình thường khác, thẳng đến ban đêm buông xuống.

Công việc ở bến cảng không chặt chẽ việc giờ giấc, chỉ cần làm việc đủ tám giờ là được. Tôi không có thói quen dậy sớm, cho nên tám giờ mới rời giường, làm việc đến năm giờ chiều, và có một giờ nghỉ trưa. Sau năm giờ thì phải để xem tâm tình tôi thế nào, nếu tốt thì sẽ làm thêm hai giờ.

Hôm nay tâm tình không sai, cho nên tôi liên tục làm việc đến bảy giờ rưỡi đêm, lấy tiền lương ở chỗ lão Tom, lau đi mồ hôi, tính toán về tắm rửa một cái rồi đi ăn cơm.

Bỗng nhiên, một bàn tay đặt lên vai tôi.

Tôi lạnh nhạt quay đầu, hất cái tay kia xuống, chau chau lông mày: “Có việc sao, Johann?”

Người tới đúng là kẻ luôn gây sự – Johann, cả người anh ta đầy mùi rượu, bên cạnh vẫn là hai tên đàn em kia, cũng uống say khướt, đang đỏ hồng mắt nhìn tôi, phát ra từng trận cười dâm đãng.

“Hey, chúng tôi nghe nói, cái cô con voi kia!” Hắn nói, “Nghe nói buổi tối mỗi ngày cô đều mở hai chân ra chờ cái thằng nhóc Michael kia đến đè cô? Thế nào, ‘cái ấy’ của đàn ông có phải quá nhỏ với đồ voi cái các cô không?”

Xung quanh, đám người đã sớm tụ lại vây xem, nghe thấy Johann nói năng hạ lưu khiêu khích như thế, lại liên tưởng đến sự bưu hãn ngày thường của tôi, đều không nhịn được kinh hô ra tiếng.

Vẻ mặt lão Tom như đang xem kịch, không hề có ý đi khuyên can.

“Đại ca Johann đã quên rồi, tên Michael kia vốn chính là cái cây tăm!” Đàn em Giáp nói.

“Cứt chó, không phải là cây tăm, Michael lớn đến mức đấy sao? Có khi phía dưới của con voi cái dài ra cái đó, Michael mới là kẻ bị đè!” Đàn em Ất nói.

“Hey hey, các cậu, đừng làm quý cô voi của chúng ta sợ hãi, ” Johann vung bình rượu, “Đại tiểu thư voi, cô có bằng lòng cởi quần ra cho chúng tôi xem xem dưới đây có cái gì dài ra không?”

Tôi ôm lấy cánh tay, giờ đã là cuối mùa thu, một thân mồ hôi thối bị gió thổi qua đều dính hết lên người, cực kỳ khó chịu. Tôi cực kỳ muốn chạy nhanh trở về tắm rửa, vì thế có chút không kiên nhẫn : “Johann, thế nào, anh còn muốn nếm thử quả đấm của tôi nữa sao?”

Lúc này, xa xa tựa hồ truyền đến tiếng xôn xao, hình như có ai đó đang đến gần. Nhưng lửa giận của tôi gần như bùng nổ, cho nên không kịp chú ý bên kia, chỉ muốn nhanh chóng đuổi đi ba con ruồi rồi trở về tắm rửa.

“Tôi không muốn nếm thử quả đấm gì đó, chỉ muốn nếm thử cô… AAAA!!!!!! “

Johann hét lên rồi ngã gục, ôm cái mũi của mình đau đớn lăn lộn, tôi thu lại nắm tay, không đợi hai tên đàn em chạy trốn, tặng mỗi người một quả đấm, vì thế trên đất lập tức có ba tên đàn ông cao to da đen ôm cái mũi lăn lộn.

Tôi bẻ bẻ đốt ngón tay, xoay người bước đi.

Trong xã hội Nước Mĩ có vài nơi có quy tắc ngầm thật là tốt, đối với mấy kẻ ngứa đòn, quả đấm quả là cách tự vệ tuyệt vời.

Nhưng, tiếng kinh hô tiếng cười tiếng kinh thán phía sau dần dần yên tĩnh, đó không phải phong cách của đám đàn ông lỗ mãng kia.

Tôi thấy có chút kỳ quái, quay đầu nhìn lại.

Ngọn đèn ở bến cảng luôn luôn sáng ngời, nhưng mà người kia lại giống như là trong luồng sáng đi tới. Anh ta một trái một phải ôm lấy eo hai mỹ nữ tóc vàng, xung quanh có vài vệ sĩ to lớn mặc âu phục thay anh ta ngăn cách với mọi người. Trên mặt anh ta mang theo tươi cười bất cần đời của một công tử đào hoa, tóc ngắn màu nâu, trán cao mà đầy đặn, đôi mắt thâm thúy, sống mũi thẳng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, môi cực kỳ mỏng, đây là một gương mặt anh tuấn mê người.

Nhưng đồng dạng, cũng là lạnh bạc. Nụ cười của anh ta chỉ lưu lại ở khóe môi, không hề tới được cặp đôi mắt màu trà nhạt kia, tôi nhìn ra được.

Lão Tom vốn luôn luôn kiêu căng giờ đã sớm bước nhanh nghênh đón, cúi đầu khom lưng tươi cười nói: “Sao ngài lại muốn tới nơi này, ngài Wayne?”

Thì ra là Bruce Wayne, người duy nhất của dòng họ Wayne, công tử đào hoa đại danh đỉnh đỉnh, ăn chơi trác táng.

Tôi nhíu mày nhìn anh ta, vì sao tôi cứ cảm thấy quen tai như vậy? Thậm chí diện mạo của người này cũng quen mặt vậy… Tột cùng thì là tôi đã gặp qua anh ta ở nơi nào?

“Mary và Lisa luôn muốn ngắm cảnh đêm bến cảng của tôi, ” Wayne vuốt nhẹ cằm của mỹ nữ bên phải, vẻ mặt cười đùa, nhưng một chút cũng không có vẻ lỗ mãng, ngược lại, từng cử động đều mang theo tao nhã trí mạng, “Ông quản lý nơi này đặc biệt thật đấy,… James.” Anh ta liếc ba tên còn đang rên rỉ trên mặt đất.

Gương mặt lão Tom đầy sợ hãi, lập tức biện giải: “Không phải vậy đâu thưa ngài, chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ…” Miệng ông ta thì nói như vậy, tay lại ở sau lưng hất liên tục, ý bảo tôi đi mau.

Tôi cảm kích trong lòng, tuy rằng lão Tom có chút kiêu ngạo, nhưng có lẽ là vì Michael nên ông ta hay ưu tiên những chuyện tốt cho tôi, ông ta cũng không vì đại BOSS giá lâm mà đá tôi ra ngoài.

Vì thế tôi tính toán nhanh chóng chạy lấy người.

Nhưng, hiển nhiên đại BOSS cũng muốn tha cho cho tôi dễ dàng như vậy.

“Vị tiểu thư kia, cũng là… công nhân khuân vác nơi này?” Lúc anh ta nói đến cụm từ “công nhân khuân vác”, hai vị mỹ nữ bên cạnh đều kiều diễm cười rộ lên.

Tôi thở dài, thành thành thật thật xoay người, ánh mắt nhìn xuống gần 45 độ, không nhìn thẳng anh ta, dáng vẻ cung kính: “Đúng vậy, ngài Wayne.”

Khoảng vài giây sau, người đối diện luôn luôn trầm mặc, tôi có chút kỳ quái, vì thế khẽ liếc mắt nhìn, anh ta cũng đang nhìn tôi, cặp mắt màu trà kia giống như hai đầm nước sâu không thấy đáy, do cúi đầu nên bóng tối che đi gần hết khuôn mặt, nhìn không rõ biểu tình.

Khi bạn ngóng nhìn vực sâu, vực sâu cũng đang ngóng nhìn bạn.

Không hiểu sao câu thơ của Nietzsche* lại hiện ra trong đầu.

(* Nietzsche: là một nhà triết học người Phổ, chi tiết về ông ở link đây nhé)

“Ồ, đây…” anh ta nhìn thoáng qua đống container cùng bọn đàn ông xung quanh, khẽ nhấc khóe miệng mỉm cười, “Cũng không phải là một công việc thích hợp cho thục nữ.”

Tôi tiếp tục hạ mắt xuống khoảng 45 độ làm vẻ cung kính: “Tôi không phải là thục nữ, thưa ngài. Tôi chỉ là có chút mạnh, muốn kiếm cơm ăn mà thôi.”

Wayne lại nhìn tôi vài giây… tôi không biết vì sao anh ta lại cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy… vị mỹ nữ bên trái bỗng nhiên ghé vào tai anh ta nói vài câu, sau đó cười đến mức cả người run run.

Wayne cười xấu xa kháp nhẹ vào eo cô ta một cái, bỗng nhiên buông họ ra, đến gần tôi.

Tôi sửng sốt, nhanh chóng lui ra sau hai bước, sờ sờ cái mũi, tuy rằng tôi là một nữ Hán, nhưng cũng không có nghĩa là tôi có thể chịu nổi mùi mồ hôi trên người mình khiến một người đàn ông đẹp trai choáng váng.

Wayne khẽ cười một tiếng, dừng lại ở chỗ cách tôi khoảng hai bước, ngón trỏ thon dài sờ sờ cằm, hơi ngẩng ngẩng đầu lên, động tác này được anh ta làm trông cực kỳ có sức quyến rũ.

“Cũng là một công việc tốn sức, tôi nghĩ có lẽ cô sẽ bằng lòng thay đổi việc làm” anh ta nói, “Đến làm vệ sĩ của tôi, được chứ?”

Tác giả có chuyện muốn nói: Ở nước Mĩ bắt buộc trả tiền dùng cho giấy chứng nhận, còn có tiền lương gì gì đó đều là tác giả chém gió, mời không cần miệt mài theo đuổi, cám ơn.

Spoil chương sau:

Vừa khéo là đèn đỏ, Bruce ngừng xe, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt ngưng trọng mà nóng rực, mang theo sự thâm tình và bi thương: “Em… không nhớ gì sao, Vera?”

“…” Tôi mở to hai mắt nhìn anh ta. Anh ta đang nói gì? Cái gì mà có nhớ hay không?

Khoan đã, nói như vậy… ngay từ đầu tôi đã cảm thấy dòng họ “Wayne” này quen tai, như thế có nghĩa là sao? Xem tướng mạo của anh ta cũng rất quen thuộc, không có khả năng là trùng hợp, chẳng lẽ tôi thật sự bị mất trí nhớ? Hay là chủ nhân của thân thể này… cùng vị đại gia này có… từng có một đoạn tình cảm?