Lão Gia Có Hỉ

Chương 84: Phiên ngoại: Lần đầu tiên với sư phó



Bảo ta miêu tả tỉ mỉ lần đầu tiên của mình với sư phó thì thật là khó mở miệng, dù sao…aizz, lần đầu tiên mà, không thể yêu cầu quá cao, huống chi cả hai người đều ý loạn tình mê, lực đạo và độ sâu cạn khó tránh khỏi không đúng mực. Ta chỉ có thể nói là rất khó tưởng tượng, vị sư phó trông như một đóa sen trắng này của ta về phương diện kỹ xảo tuy cần phải nâng cao, nhưng về năng lực vẫn là rất mạnh.

Rượu có thể làm tăng thêm can đảm, cho nên lúc ấy có hạ dược hay không ta cũng uống không ít, đại khái là bốn, năm ấm gì đó, tửu lượng của sư phó kém hơn ta, chỉ uống một ấm thôi, nhưng độ ngà ngà say thì không ai kém ai. Thấy hắn uống xong rượu có pha dược, ta nuốt nước miếng mạnh xuống, bắt đầu cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trào dâng, từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân nóng rực, cả người tỏa nhiệt. Gương mặt trắng nõn của sư phó cũng nhuộm hồng, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn ta. Ta ngồi vào lòng hắn, giống như trước giờ vẫn thế, đôi tay vòng lên cổ hắn, chôn mặt xuống trước ngực hắn, thở nhẹ ra, dịu dàng gọi: “Sư phó…”

Thân hình hắn trong nháy mắt căng thẳng lên, bàn tay ôm ngang eo ta siết lại, không biết là muốn ôm ta chặt hơn hay là đẩy ta ra.

Bên nhau mười năm nay, thói quen lớn, thói quen nhỏ gì của hắn ta đều rõ như lòng bàn tay, trong khi hắn vẫn còn mê ly mơ màng, tay ta dán lên lồng ngực của hắn, cách lớp vải mỏng vuốt ve tới lui. Hắn vừa mới chầu triều trở về, trên người vẫn còn mặc quan phục, áo bào màu đen viền kim tuyến mơ hồ ẩn chứa vẻ trang nghiêm cấm dục. Ta cởi áo bào của hắn ra, lộ ra bộ y phục bên trong trắng thuần, từ cổ đến xương quai xanh đều đã nhuộm hồng, ta vừa hôn vừa cắn lên xương quai xanh của hắn, để lại những dấu vết ướt át đỏ rực, hai tay lần mò vào bên trong áo hắn.

Giọng hắn khàn đi, bàn tay ôm eo ta vẫn còn đang phân vân giằng co giữa siết vào và đẩy ra, có lẽ là do dược tính phát tác, dục vọng ngẩng đầu đội lên giữa hai đùi ta, ngón chân ta cuộn tròn lại, quay mặt đi há to mồm hít thở, nhiệt độ cơ thể như sắp ninh chín ta, cả người mềm nhũn không còn sức lực.

Ta kéo cổ hắn xuống khẽ hôn lên khóe môi hắn. Đã rất nhiều lần ta muốn làm như thế khi hắn say ngủ nhưng vẫn không dám ra tay, chỉ có lần này mượn rượu bạo gan. Hai bờ môi làm trơn ướt lẫn nhau, ta dùng đầu lưỡi vẽ theo viền môi hắn, muốn tiến thêm một bước nữa nhưng gặp phải trở ngại. Ta ngừng lại, nhìn đôi mắt nhắm chặt của hắn, mơ hồ có thể nhận thấy nội tâm hắn giãy dụa như thế nào.

Vật nóng như lửa dưới hạ thân đã vô cùng căng cứng, hắn nhịn cũng quá cực đi. Ta hôn lên mí mắt hắn, thấp giọng gọi nhỏ: “Sư phó, sư phó, ôm Ngọc nhi với…”

Hắn nhíu mày lại một chút, mở to mắt nhìn ta, trong đêm tối, đôi mắt sáng như sao của hắn nhìn ta như mất hồn, trong thất thần, bàn tay nơi eo căng thẳng, kéo ta sát lại gần hắn, đỉnh của vật nóng như lửa cách lớp vải mỏng ma sát hạ thân ta, một trận tê dại truyền từ chỗ tiếp xúc lên thẳng sống lưng, ta rên nhỏ một tiếng, há to mồm thở gấp. Bàn tay còn lại của hắn nâng cằm ta, ép ta ngẩng đầu lên, hắn cúi xuống hôn lên môi ta, lần này không ai tránh né ai nữa cả.

Có những chuyện không cần học, sau khi trúc trắc thử một hồi, bọn ta gắt gao ôm chặt lấy nhau hôn sâu, khí tức của sư phó tràn ngập trong môi trong miệng ta, khiến toàn thân ta nhũn ra, luồng nhiệt bốc lên dưới hạ thân, ta không kềm chế nổi cọ xát qua lớp vải mỏng. Một tiếng thở dài bật ra khỏi cổ họng, sư phó thò tay cởi bỏ áo cho ta, cách chiếc yếm màu trắng bóp lấy ngực ta, chôn vùi mặt vào đôi gò bồng đảo của ta, hai tay di động trên lưng ta.

“Sư phó, nóng quá…” Ta tự lột xuống chiếc yếm của mình, đồng thời lột luôn cả y phục của hắn. Bọn ta là thầy trò, lại làm chuyện như thế này, một mặt cảm thấy trái đạo đức, một mặt lại cảm thấy vô cùng kích thích, dường như mỗi tiếng gọi của ta làm hắn cố cắn răng chịu đựng kềm nén thêm một chút.

Ghế dựa lung lay, hắn đè ta ngã xuống tấm thảm dày trên đất, cởi ra chiếc yếm và tiết khố của ta, toàn bộ thân hình trần trụi của ta phơi bày trước mắt hắn, bỗng nhiên cảm thấy có chút hổ thẹn, giơ tay lên che mắt hắn lại, bịt tai trộm chuông bảo: “Đừng nhìn.”

Hắn giữ lấy mắt cá chân của ta tách ra, nâng lên, liếm từ trên xuống dưới “Ngọc nhi của ta thật đẹp…” Giọng của sư phó trước giờ đều là hoặc ôn nhu hoặc thanh lãnh, chưa hề chứa đựng nhục cảm khiến người ta rùng mình như thế này, hai tay ta chộp hụt vào khoảng không, cặp mắt nửa khép nửa mở nhìn hắn, nức nở lên một tiếng.

Như có một ngọn lửa thiêu đốt dưới bụng, nham thạch cuồn cuộn nóng chảy trào ra.

Ta lần mò tìm được tay sư phó, mười ngón tay đan xen lẫn nhau, ta dẫn tay hắn đến hạ thân, bởi vì sự đụng chạm của hắn mà phát ra tiếng ngâm nga. “Sư phó, ở đây…” Ngực ta nhấp nhô kịch liệt.

Ngón tay hắn vân vê ấn bóp bên ngoài, loại cảm giác tê dại này như khiến ta sắp tắt thở, một ngón tay cẩn thận dè dặt đâm vào, sư phó thấp giọng nói: “Chặt quá…”

Lối vào đã ướt át nhưng vẫn chặt đến khó chịu, ta nhổm người dậy, toàn thân rơi vào trong lòng sư phó, một tay hắn ôm ta, tay còn lại ra vào dưới thân ta. Ta tựa người trước ngực hắn, lè lưỡi liếm liếm hai điểm nho nhỏ trên ngực hắn, đôi tay vuốt ve khắp nơi trên ngực hắn, lang thang thăm dò xuống phía dưới, khẽ run lên một chút rồi nắm lấy dục vọng đang dâng trào của hắn.

Thế là lại phấn chấn run rẩy một hồi.

Sư phó bề ngoài trông có vẻ thanh tú văn nhã, thì ra là thâm tàng bất lộ. Đột nhiên ta đâm ra sợ, không biết chỗ chật hẹp đó có thể chứa nổi nó hay không? Ta vuốt lên vuốt xuống, nghe sư phó rên rỉ một cách thư thái, càng cố gắng ra sức chăm sóc nó. Hèn chi trong sách gọi nó là ngọc hành, quả thật giống như được điêu khắc từ bạch ngọc, chỉ là lúc sung huyết trông có chút nanh ác.

Ta ngây ngô suy nghĩ, đột nhiên thân hình bị đè xuống, hai chân bị tách ra thật rộng, sư phó siết eo ta xông vào.

“A ──” ta đau đến co rút cả người, theo bản năng muốn giãy dụa đứng lên, nhưng lúc này có lẽ là sư phó không nghe được gì nữa, gương mặt thanh nhã nhuộm đầy dục sắc, đỉnh dục vọng cọ xát vài cái ngoài cửa động rồi hung hăng ấn vào.

Đau… đau… đau…

Ta đau đến mức nói không ra lời, chỉ có thể ngửa cổ hít vào từng ngụm từng ngụm không khí, lệ ứa ra nơi khóe mắt, dường như sư phó cũng bị ta kẹp đến mức khó chịu, ngừng một lát, khẽ vuốt nhẹ đùi ta, rồi lại bắt đầu chậm rãi rút ra cắm vào, từng chút từng chút một, thúc vào đến chỗ sâu nhất!

Hạ thể đau rát, nội bích nuốt hắn không nhả, lúc va chạm bị căng gây đau đớn. Ta hết sức lực thở gấp, nửa người trên nằm sóng xoài ra đất, nửa người dưới rơi vào tay sư phó, một trước một sau.

“Sư, sư phó…” Ta cảm thấy mình sắp chết, thanh âm mang theo tiếng nức nở. Sư phó ôm ta vào lòng, hai chân ta đu trên eo hắn, kiểu như Quan Âm ngồi tòa sen trong bức họa, lần này càng sâu hơn, ta rên lên một tiếng, hung hăng kẹp chặt lấy hắn, rồi sau đó bị hắn phản kích lại mãnh liệt hơn.

Ta khó nhịn cắn chặt đầu vai hắn, hai tay cào lên tấm lưng trắng nõn của hắn, nước mắt rơi xuống vết cào rướm máu.

Ta yêu hắn chết mất, thôi kệ, chết thì chết, dù sao Lý Oánh Ngọc ta sống hay chết gì cũng đều là người của Thẩm Đông Ly!

Đau rát dần dần biến mất, khoái cảm tăng lên, không biết là đau rát nhiều hơn hay là khoái cảm nhiều hơn, ta mơ mơ màng màng đón nhận dục vọng của sư phó. Bụng co rút lên từng trận, hắn tăng tốc rút ra cắm vào, cuối cùng hung hăng húc một cái tại hoa tâm, một dòng nhiệt lưu nóng bỏng rót vào trong cơ thể ta.

Ta cuộn lấy dục vọng của hắn không buông, liên tục gọi : “Sư phó, sư phó, sư phó, Đông Ly…”

Đêm đó hắn muốn ta ba lần, từ dưới đất lên đến trên giường. Dục vọng của hắn vừa mới bình ổn lại vì một tiếng gọi trầm thấp “Đông Ly” của ta mà ngẩng đầu tiếp.

Sư phó nhìn ta đăm đăm, chợt sâu chợt cạn hôn lên đôi môi đã sưng đỏ lên của ta, thầm thì: “Ngọc nhi, Ngọc nhi, Ngọc nhi của ta…”

Ta là Ngọc nhi của Đông Ly. “Ta thuộc về chàng, Đông Ly.” Ta hôn trả lại hắn.

Một tay hắn vân vê vỗ về đầu nhũ của ta, cúi người xuống ngậm chặt lấy bên còn lại, cắn nhẹ một cái lên đầu nhũ, kích thích ta kêu lên sợ hãi, sau đó hắn lại mút vào.

Nghĩ đến hắn là sư phó ta vừa tôn sùng yêu quý vừa say đắm thắm thiết, nhìn hắn cúi người hôn hít lấy ngực ta, cơ thể ta lại bắt đầu nóng lên, nhẹ giọng hừ hừ, nhắm hai mắt lại, bắt đầu thả người vào cơn tình triều kế tiếp.

Có lẽ là vì lần đầu tiên quá kịch liệt, nhịn nhiều năm rồi, nay lại nhờ tửu lực và dược lực thúc đẩy, kết quả là hoàn toàn không thể kềm chế, hoan ái hết lần này đến lần khác, tính tình sư phó vẫn luôn là người làm chuyện gì cũng có trước có sau, làm đến mức ta lầy lội tan tác, cuối cùng cắn răng nhào lên người hắn dùng kiểu cưỡi ngựa mới xong.