Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân (Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai)

Chương 34



Đóa Đào Héo

Tôi không xinh đẹp, tuyệt đối không phải. Khang Duật đẹp trai, chuyện ấy đã được kiểm định. Điều này luôn làm tôi cảm thấy bức bối.

Gần đây trong công ty vừa tuyển thêm một em gái rất đẹp, mỗi ngày cứ lượn qua lượn lại trước mắt tôi, mà tôi thì thuộc loại hễ mà thấy gái đẹp thì cứ dán mắt vào mãi.

Một hôm nọ, em đẹp gái kia ngồi nói chuyện phiếm cùng tôi, biết chồng tôi là phi công, thấy hình tôi và Khang Duật, chắc là cô nàng thấy tôi và Khang Duật không xứng đôi với nhau hay sao mà quay sang nói – “Có câu, ‘người tình thì kiếm gái xinh, tìm vợ tìm kẻ yên tâm đặt nhà’. Chị có nghĩ liệu chồng chị vì muốn cảm thấy an tâm để chị ở nhà nên mới lấy chị không?”

Miệng tôi co giật không ngừng…

Thật ra về chuyện này, tôi từng có nghĩ tới rồi…

Tự biết bản thân mình không xinh, dáng người không đẹp, không có cái tính cẩn thận cần có, tùy tiện cẩu thả, nói trắng ra là, từ trước tới nay tôi không giống phụ nữ tẹo nào.

Thế thì tại sao, tại sao Khang Duật lại yêu tôi chứ.

Vì sao?

Vì sao chứ?

Có lẽ nào quả thật vì ngực tôi lớn… Hừ, tôi không tin được, phụ nữ ngực lớn nhiều lắm chứ bộ.

Thế là sau đó, vướng mắc trong lòng tôi mọc thành cây xương rồng.

Sầu não cả ngày, tôi lái xe về nhà, tắm rửa xong, khi ngồi trước bàn trang điểm xức kem dưỡng da, nhìn thấy mình trong gương, tuy là so với lúc vừa sinh con đã đỡ hơn nhiều, còn hơi béo, thịt úc núc, đúng là phì lũ (phì lũ là gì đó hả, chính là ăn xong đi ngủ, ngủ dậy lại ăn, sáng sớm tinh mơ bị đồ tể kéo ra ngoài giết thịt đấy), đúng là nhìn ngang nhìn dọc chẳng có chỗ nào thuận mắt. Liếc xéo sang thấy Khang Duật đang nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc báo.

Siêu siêu đẹp trai!

Quay đầu nhìn lại bản thân mình.

Ôi…

Đây là phì lũ kết duyên cùng anh đẹp trai!

Tôi cảm thấy như bị một khối thiên thạch nào đó từ trong vũ trụ bay tới đập vào.

“Duật, em có phải rất xấu không?” – Tôi hờn tủi hỏi. Từ lúc quen anh tới đây đã mười mấy năm trời, đây là lần đầu tiên tôi hỏi anh như thế, trước đây cùng lắm là tôi bảo mình béo thôi.

Khang Duật ngẩng đầu, liếc mắt nhìn rồi trả lời – “Đúng là xấu.”

Ngay sau đó, tôi lập tức bị vạn tiễn xuyên tâm, khó khăn lắm mới có thể gượng dậy, lại hỏi – “Vậy sao anh lại thích em? Không được nói là vì ngực to đấy!”

“Ở trên giường, tắt đèn rồi thì đều như nhau.”

“…” – Câu này so với ngực to thì làm tôi hộc máu hơn.

Tôi run rẩy chỉ ngón trỏ, mặt tái mét tỏ vẻ nghiêm giọng – “Anh không thể nói câu nào dễ nghe để an ủi em sao.”

Khang Duật gấp báo đặt qua một bên, nhìn tôi một vòng từ trên xuống dưới, thở dài một hơi rồi đáp – “Miểu Miểu, nếu anh nói đẹp, thì em cũng chẳng tin đâu, đúng không?”

Quá đáng, quá đáng lắm rồi, tôi bị đả kích đến nằm bẹp xuống đất, sao anh không nói trong mắt anh tôi là đẹp nhất cơ chứ?

Đúng là lòng dạ hẹp hòi.

“Vậy sao anh lại yêu em?”

Tuy chúng tôi đã kết hôn nhiều năm, con cũng đã có, nhưng vẫn tò mò, tại sao hồi đi học anh không chọn ai mà lại chọn đúng tôi cơ chứ.

“Thấy em rất là thú vị!”

Thú vị?

Thú vị cũng nhiều nghĩa lắm, dễ nghe thì là dễ thương, còn khó nghe chính là ngốc nghếch, ý của anh là cái nào?

“Em là người đầu tiên làm anh thấy phụ nữ thật thú vị, không chỉ thú vị bình thường đâu, mà đặc biệt thú vị!”

“Có ý gì hả?” – Tôi đáng thương nhìn anh.

“Nhớ lại hồi trước, vừa vào tiết địa lí thì em liền ngủ ngay. Em ngủ là thế, chẳng nằm xuống bàn, lại ngồi thẳng người, tay nắm bút, viết sột soạt mà ngủ. Nếu không phải nước miếng rơi tí tách lên trên vở, anh còn nghĩ là em đang học bài nữa chứ. Còn bất ngờ hơn chính là, tan học em tỉnh ngủ rồi, không hề có ý thức rằng trên miệng mình còn dính nước dãi, chả thèm lau chùi gì mà quay xuống anh hỏi ‘cho tôi mượn vở chép bài của cậu một chút’.”

Đổ mồ hôi…

Tôi không có cách nào phản bác, bởi vì đấy là sự thật, giờ học địa lí hôm ấy tôi mệt đến ngủ gục, có điều không phải tôi đang tự tâng bốc mình đâu, nhưng tôi đã tự sáng tạo ra cách ngủ vô cùng độc đáo, chính là vừa ngủ vừa múa bút. Từ sơ trung đến trung học, rồi lên đại học, lần nào cũng vậy, chưa từng bị giáo viên phát hiện.

“Còn có… năm ấy em ở trong lùm cỏ cạnh đường ray đi nhỏ, vừa đúng lúc anh tạt qua. Em nhìn anh, thế mà chẳng có chút thẹn thùng nào, còn tiếp tục đi, lại còn bốc cái loại hơi ấy lên nữa chứ. Đã vậy em còn mời anh cùng đi…” – Nói đến đây, anh cười đến mức cường điệu, còn cố gắng nói thêm – “Em như thế, chưa từng thấy qua cô gái nào như em cả.”

Tôi đổ mồ hôi dữ dội hơn, thì ra anh vẫn còn nhớ rất rõ, tôi còn cho rằng anh đã quên mất rồi.

“Còn nữa, lúc chúng ta xác định yêu đương rồi, vì để lấy lòng em, anh nhờ mẹ làm sủi cảo mang lên trường cho em, muốn chúng ta ăn trưa với nhau, nghe rõ nhé, rõ ràng là chia nhau ăn! Thế mà, rõ ràng dù gì anh cũng là bạn trai em, nhưng em lại ăn hết toàn bộ thịt và nhân trong mười viên sủi sảo, chỉ để lại vỏ bánh cho anh, chỉ để lại đúng vỏ bánh. Vậy mà em còn nói, ‘anh cũng ăn đi!’ anh ăn gìhả, toàn vỏ bánh không thôi.”

Mồ hôi chảy như mưa…

Việc này tôi còn nhớ rõ, đó là chuyện hồi nửa đầu học kì năm ba, anh mời tôi ăn sủi cảo, ai dè sủi cảo mẹ anh làm rất là ngon, nhịn không được nên…

Nhưng mà, vấn đề không phải ở đây, mà anh…

“Duật?”

“Sao?”

“Sao anh càng nói càng kích động thế?”

Anh cười đến đau bụng.

Khang Duật ho khù khụ vài cái, tránh né tầm mắt của tôi, sau đó đứng dậy – “Anh đi xem Cách Cách ngủ chưa đây.”

“…”

Chuyện này tính sao đây, đùa tôi hả?

Có điều một lát sau, Khang Duật về phòng, rất cầm thú mà nói – “Miểu Miểu, ngày mai anh phải bay rồi, Cách Cách ngủ rồi, mau lên, chúng ta phải tranh thủ từng phút giây!”

Anh khoái chí đóng cửa lại, cài cả chốt an toàn, sau đó đẩy ngửa người tôi lên giường.

Ban đầu vốn nghĩ, phải xấp xỉ một tuần nữa mới được gặp nhau, muốn làm anh thấy thật thỏa mãn, nhưng đột nhiên nhớ tới câu ‘tắt đèn rồi thì đều như nhau’ của anh, ngọn lửa từ đáy lòng nhen nhóm, đưa chân đạp tới – “Biến đi!”

Bà đây giận rồi thì hậu quả rất nghiêm trọng đấy nhé!

***

Những tưởng chỉ có một tuần không gặp thôi, ai dè Khang Duật có nhiệm vụ đến căn cứ đào tạo ở Mỹ để huấn luyện nghiệp vụ, còn do tổng giám đốc của LTU đích thân chỉ định. Cũng có nghĩa là, không thể không đi.

Cái lão ngoại quốc kia, chỉ toàn chia rẽ vợ chồng người ta.

Đã biết thế thì đêm ấy cứ quên đi mà thuận theo anh cho rồi.

Một tháng nghe thì qua rất nhanh, ngay từ đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng mới lạc quan được một tuần, chính xác là đúng sáu ngày, sau đó thì bắt đầu thấy nhớ rồi.

Ban đầu vốn nghĩ internet phát triển như vậy, không phải lo, cho dù trong giờ làm không thể lên MSN hay QQ để nói chuyện nhưng tôi có máy tính ở nhà. Nào ngờ đường dây mạng của nhà tôi, kể cả nhà mẹ tôi nữa, đều bị cắt hết, bảo là muốn tu sửa một thời gian.

Tôi đấm ngực thùm thụp! Đành gọi điện thoại.

Nhưng, Mỹ và Trung Quốc cách nhau đến mười ba múi giờ, lúc chỗ tôi là ban ngày thì nơi Khang Duật đang là đêm, ngược lại cũng thế, quả thật không tiện gọi điện. Tôi lại phải đi làm, thời gian làm việc mà nói chuyện điện thoại cá nhân, chắc chắc sẽ bị ‘xử’ ngay. Về nhà thì phải ưu tiên chăm sóc Cách Cách trước, khó lắm mới có thể tranh thủ được tí thời gian.

Bởi vậy tôi và Khang Duật đã hẹn nhau, khoảng tám, chín giờ tối ở Trung Quốc là bảy, tám giờ ở Mỹ, sẽ gọi điện cho nhau. Có điều Khang Duật phải bắt đầu huấn luyện từ sáng sớm, cho nên cũng không thể ôm điện thoại nói chuyện với tôi suốt, chẳng nói được gì nhiều, chỉ chừng mười phút là cùng.

Trước là đau lòng về phí điện thoại.

Sau, cũng bởi công ty vừa đưa một dòng xe mới ra thị trường, công việc cực kì bận, kết quả là không thể gọi điện được.

Ở công ty, mọi người đều nhìn tôi rồi bảo – “Khuê oán rồi!” Hoặc không thì nói – “Gái thiếu nước!” – Có người nhiều chuyện thì lại hỏi – “Gần đây sinh hoạt vợ chồng không hài hòa hả em?” – còn nhiều nữa. (Khuê oán là một bài thơ của Vương Xương Linh nói về nỗi buồn của người vợ trẻ khi chồng đi tòng quân xa nhà.)

Này cũng có là gì đâu, chồng không có ở nhà, nên tôi vừa không muốn yêu đương, tất nhiên phải khuê oán, thiếu nước cũng là lẽ dĩ nhiên…

Sớm biết thế, đêm đó nghe theo anh cho rồi! Mèo con quẫy đạp trong lòng…

Chịu sao nổi đây, sao nổi đây, sao nổi đây hả?

***

Hạ tuần tháng năm, tôi phải đi Bắc Kinh công tác, tạm thời gác lại chuyện khuê oán, sau đó trở về Thượng Hải xem lịch, chỉ còn mười ngày nữa Khang Duật sẽ về.

Lại không nghĩ tới, tôi bị lãnh đạo tìm tới nói chuyện, muốn đầu tháng sáu tôi đón máy bay đi Nghiễm Châu công tác tiếp cùng mấy người đồng nghiệp.

Ngày xuất phát cũng vừa đúng ngày Khang Duật trở về.

Tôi tám rưỡi lên máy bay, còn Khang Duật tám giờ về đến Thượng Hải. Vì phi công phải ghi chép nhật kí bay, ít nhất cũng muộn một tiếng, còn tôi phải lên máy bay sớm.

Tôi cứ cố gắng nán lại ở trên phòng chờ bay đi Nghiễm Châu tầng hai ở phi trường Hồng Kiều Thượng Hải.

Nơi Khang Duật đáp xuống lại ở sân bay quốc tế Phổ Đông, Thượng Hải.

Một đông một tây, cách nhau ít nhất 70km.

Nói chung là – không thể gặp được nhau.

Thảm nhất là, máy bay bị trễ giờ, nhưng tôi đã vào cửa đăng kí, không ra được.

Sau khi tôi đi công tác trở về, Khang Duật phải bay đến Italy, thế là lại một tuần không được gặp nhau.

Buồn chết đi được…

Bởi thế lấy điện thoại làm phương tiện, trút hết oán hận.

Khang Duật bảo, anh sẽ tìm cách.

Tôi rất phấn khích, vội vàng quăng hết mọi chuyện, để em gái đồng nghiệp kia đi hóng mát, vội vàng vào một quán café gần cửa đăng kí nhất, mở mạng, khấp khởi đợi Khang Duật.

Đến mười giờ, Khang Duật vẫn còn mặc đồng phục, vừa bụi bặm vừa vất vả đi tới. Không biết vì sao tôi lại khóc, òa ra nức nở, khiến mọi người xung quanh cứ tưởng là gặp quỷ.

Lúc này tôi mặc kệ máy vi tính, lao thẳng về Khang Duật.

Đã thấy voi chạy bao giờ chưa, chính là thế đó.

Khang Duật suýt nữa bị ngộp chết.

Đây chính là ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ điển hình. (Đêm sau những ngày xa cách còn mặn nồng hơn đêm tân hôn.)

Hai chúng tôi ở sân trường, trước mặt bao nhiêu người, hôn nhau đến một trăm, lại một trăm lần, không thể nào tách ra được.

Trên máy bay, tôi vẫn còn đang hát ‘Mật ngọt ngọt’, đến nỗi cô đồng nghiệp chịu không nổi phải chuyển sang ngồi chỗ khác.

Xuống sân bay rồi tôi vẫn còn hát.

Vào khách sạn rồi vẫn hát.

Mãi đến khi ngủ…

Vẫn là câu ấy, nếu biết sớm thì đã nghe anh cho rồi…

***

Chờ đến ngày Khang Duật bay về từ Italy, tôi thật không nhịn được, gửi Cách Cách sang nhà mẹ, dặn bà, trong vòng ba ngày không được tìm tôi và Khang Duật. Mẹ tôi hỏi việc gì thế, tôi không nói gì, vẫy tay bà, vọt đi như đầu xe lửa tới cửa hàng thiện lợi, mua một hộp Durex mười cái, chạy về nhà.

Chờ Khang Duật về rồi, tôi lao thẳng vào anh.

Anh còn kích động hơn cả tôi, gần như là vừa ôm vừa lôi tôi vào phòng.

Chúng tôi hừng hực như lửa trong phòng một hồi lâu.

Hai ngày sau, tôi nhìn trong hộp còn ba cái, nghĩ chỉ còn một ngày nữa sẽ đón Cách Cách về, trong đầu nóng lên, nói với Khang Duật – “Duật, hôm nay mình dùng hết luôn nhé!”

Khang Duật nhìn tôi sửng sốt – “Còn hả?”

Tôi gật, hung hăng gật đầu, tôi muốn anh chết được.

Anh nhìn tôi một chút, rồi quay sang nhìn ba cái còn lại trong hộp kia, hít một hơi khó nhọc, khẳng khái nói – “Cũng được, nhưng mà…” – đột nhiên chuyển giọng rất đáng thương – “Miểu Miểu, mình dùng ba cái một lần được không?”

Tôi không nhịn được thẳng chân đá – “Anh đi chết đi!”

Bổ sung – Phụ nữ ba mươi, như sói tựa hổ.

***

Khang Duật lại bay.

Thứ bảy, mẹ và bố tôi đưa Cách Cách đi chơi công viên, chỉ còn mình tôi buồn chán nằm nhà, đang không biết làm thế nào cho hết ngày thì nhận được điện thoại của Linh Lợi.

Bạn trai hai mươi chín tuổi của ‘gái già’ này cuối cùng cầu hôn với nó. Cô nàng mừng như điên, gọi điện thoại mà ha hả cười suốt, sau đó rủ tôi đến miếu Thành Hoàng sắm đồ cưới. (miếu Thành Hoàng thật chất là một khu mua sắm của Thượng Hải)

Có thể thấy, nó rất sốt ruột lắm rồi.

Đương nhiên là tôi bằng lòng, hẹn nó gặp nhau tại cửa tiệm Lão Miếu Hoàng Kim. (Tên một tiệm chuyên bán đồ trang sức)

Ngày cuối tuần nên miếu Thành Hoàng rất đông, có rất nhiều người đến Thượng Hải du lịch, bây giờ đang trong kì Hội Chợ quốc tế, càng lắm du khách nước ngoài. Nhìn qua nhìn lại, thấy dân ngoại quốc còn nhiều hơn người Trung Quốc, nếu không phải miếu Thành Hoàng đa số là các đình đài đặc trưng của Trung Quốc, không khéo tôi còn nghĩ mình đang ở nước ngoài.

Vừa thấy Linh Lợi, tôi liền chạy tới ôm nó một cái thật chặt – “Chúc mừng mày!”

Cô nàng vui đến bật khóc trả lời – “Ừ, ừ, cuối cùng tao cũng đợi được đến ngày này! Chờ Vương Gia trở về, mày phải thay tao cám ơn anh ấy, tiền thưởng cho ông mai nhất định cũng sẽ không thiếu, muốn bao nhiêu tao đưa bấy nhiêu!”

Tôi đổ mồ hôi, biết là mày có nhiều tiền nhưng đâu phải không cần dùng.

Anh chồng tương lai của Linh Lợi là đồng nghiệp của Khang Duật, có điều không phải phi công mà là nhân viên làm việc ở bộ phận điều khiển dưới mặt đất. Khang Duật quả giữ lời, tìm cho cô nàng một anh chàng người Thiên Tân, rất hiền lành, lại chăm chỉ làm việc.

“Linh Lợi, anh về đi làm trước đây, tối nay có muốn anh đến đón em không?”

Linh Lợi khoát tay – “Không cần đâu, anh mau về đi, tan việc rồi thì nhớ về nhà nghỉ ngơi cho tốt, từ mai bắt đầu bận lắm đấy.”

“Ừ, vậy anh đi nhé!” – Nói xong, anh ta gật đầu chào tôi.

Tôi cũng gật gật đầu, đợi anh ta đi rồi, đẩy đẩy vai Linh Lợi, nháy mắt nói – “Rốt cuộc cũng đợi được tới ngày này, vui quá nhỉ!”

Nó đỏ mặt, không chịu thừa nhận – “Thì cũng nên tới phiên tao rồi còn gì!”

“Đúng, đúng. Người đẹp cuối cùng của chúng tao sắp phải đi gả cho nhà người ta rồi, mày có biết trong lòng chị đây chua xót biết là bao không!”

Nó trợn mắt liếc tôi – “Chua xót? Mày mà chua xót cho tao sao? Mỗi ngày đi làm cùng mày, tao chua đến bốc mùi luôn đây!” (* ngoài đau lòng, chua xót ở đây còn có ý ghen tị)

Tôi cười – “Vâng, vâng, em rất xin lỗi chị, hôm nay sẽ nghe lời, tùy ý chị sai khiến ạ.”

“Thế thì còn được!” – Nó khoác tay tôi – “Đầu tiên đi xem nhẫn kết hôn với tao đi, vòng tay nữa!”

“Dạ vâng, tiểu nhân lĩnh mệnh!” – Tôi đáp rồi chắp tay làm lễ.

Tôi và Linh Lợi đi khắp các tiệm trang sức trang sức trong miếu Thành Hoàng nhưng không tìm ra món nào phù hợp cho người sắp kết hôn, đi suốt ba tiếng đồng hồ mà không mệt tí nào, ngược lại càng lúc càng phấn khích, chả thèm uống ngụm nước nào.

Khi tôi mệt đến không chịu nổi, giục nó vào nhà hàng nổi tiếng nhất khu miếu, Lục Ba Lang.

Nó cũng chiều ý tôi, đi theo.

Gọi một mâm bánh xếp, ba phần sủi cảo nhân cua, tôi ăn ngấu nghiến.

Trưa không ăn cơm, tôi đói chết đi được.

Nhưng Linh Lợi thì đang vui đến mức không cần ăn mà vẫn sống, còn hỏi đi hỏi lại ý kiến tôi về cái nhẫn ban nãy, nào là có đẹp không, có thời trang không, có hợp với nó không.

Tôi bị nó hỏi đến nghẹn cơm, biết thế không tới.

Sau khi xem nhẫn và vài món trang sức khác xong, đột nhiên nó nói – “Tụi mình vào Parkson trên đường Hoàng Hải xem xe đẩy trẻ em đi!”

Tôi giật mình – “Mày chưa cưới, đi xem xe đẩy trẻ em làm gì, chẳng lẽ là…” – Tôi nhìn xuống bụng của nó, không phải đã ‘có gì’ rồi đấy chứ.

“Chết đi!” – nó đá vào chân tôi – “Người ta vẫn còn là gái chưa chồng, không như mày, kết hôn xong, còn tuần trăng mật nữa chứ bộ.”

Má ơi, con không dám coi thường má, nhưng mà con thấy… Thôi được rồi, cứ coi như nó bị tôi bức điên vậy.

“Được rồi, tùy mày!” – Bây giờ tôi có thể nói gì được nữa.

Cũng may nó vẫn là người, vẫn còn ba cái gấp, đang đi dạo trong khu miếu, không nhịn được, vội vàng đi tìm toilet.

Bây giờ đang đông người, trước cửa vệ sinh người ta xếp một dãy dài, phải chờ đến hơn mưới phút, nó cũng không còn cách nào.

Tôi nhìn quanh, vội một tiệm đồ cổ gần đấy chờ nó.

Trong miếu Thành Hoàng có rất nhiều tiệm đồ cổ, chuyên bán nào là tranh chữ, bình hoa, quần áo, hoặc là hộp đựng trang sức, đồ trang điểm của phụ nữ thời xưa, nhưng tất cả đều là hàng giả, chủ yếu dùng để gạt du khách nước ngoài.

Tôi ngồi chờ Linh Lợi, ngồi mãi cũng chán nên đứng lên, tiện tay cầm lấy một cái hộp trang điểm. Lại nói thời còn đi học, không biết có phải hay xem phim cổ trang không mà tôi đặc biệt rất thích mấy cái hộp trang điểm kiểu này. Có điều thời ấy rất ít nơi bán, bây giờ ngược lại chẳng còn hứng thú gì nữa, có điều trông nó quả thật rất đẹp, càng khiến tôi muốn rút ví.

Ngó qua bảng giá – 998 tệ (≈3tr5 VNĐ). Khỉ gió, ăn cướp à.

Tôi đang nghĩ trả giá thế nào với chủ quán đây thì nghe ông ta đang giới thiệu tranh Trung Quốc với một vị khách nước ngoài, nói hươu nói vượn. Tôi xoay người nhìn thoáng qua, không phải là tranh ‘Mẫu đơn khoe sắc’ hay sao, nói gì nào là quý như quốc bảo nữa chứ? Vừa nhìn đã biết loại được sản xuất hàng loạt.

Người du khách đang xoay lưng về phía tôi hình như rất hứng thú, tuy tiếng Trung không lưu loát, nghe rất kì quái, nhưng cũng có thể hiểu được.

Ông chủ hét giá, đưa tay, duỗi thẳng năm ngón – “500 dollars!”

Tôi bị sặc chết mất, cái bức tranh rẻ tiền mà cũng nói thách cao đến thế. Còn tưởng như ngày trước sao, bây giờ người nước ngoài họ cũng khôn lắm, đâu dễ bị ông hét giá như thế.

“OK!”

Tôi suýt chút nữa là tuột tay đánh rơi hộp trang điểm này xuống đất. Đây không phải là kẻ ngốc chứ hả, lại còn OK nữa chứ, rõ ràng là muốn KO (knock out) cả nhà anh thì có, thật tò mò không biết kẻ ngốc trong truyền thuyết này trông thế nào.

Nhìn bóng lưng, anh ta trông rất cao, xấp xỉ Khang Duật, ít nhất cũng tới 1m85, rất tráng kiện, mặc cái áo cá sấu màu hồng, quần đùi trắng, vừa nhìn là đoán ngay là vận động viên thể thao. Tôi liếc trộm cánh tay anh ta, cơ bắp căng cứng, lông tay rậm rạp, hẳn là một người trẻ tuổi.

Hèn chi chưa trải mùi đời đến thế?

Tôi không nhịn được bước gần thêm vài bước, đang định nhìn mặt thì thấy anh ta bất ngờ quay đầu, thấy tôi.

Đột nhiên hai mắt tôi sáng rỡ, đẹp trai! Rất giống Tom Cruise.

Anh ta quay qua, phản ứng xem chừng còn kích động hơn cả tôi nữa, nhìn chằm chằm – “Hi, long time no see!”

Tôi ngây người ra một hồi lâu, tôi và anh ta đã từng gặp nhau lần nào rồi sao?

Có vẻ nhận ra là tôi không biết mình, anh ta khoa tay múa chân chỉ vào mình mà nói – “I am Leo! Duke is my friend!”

Duke? Không phải đó là tên tiếng Anh của Khang Duật sao? Bạn Khang Duật à? Leo? Tên này nghe rất quen.

Thấy tôi vẫn chưa nhớ ra, anh ta càng thêm sốt ruột, cũng do gấp gáp quá, nửa chữ tiếng Trung cũng không tìm ra, đột nhiên nghĩ ra gì đó, nói với tôi – “Nice body!”

Tôi giật mình, cuối cùng cũng nhớ ra.

Đây là đồng nghiệp của Khang Duật, chính là gã ngoại quốc trở về Đức cùng anh tám năm trước, tên đầy đủ là gì ấy nhỉ, à đúng rồi! Tôi gọi lớn – “Leo Carter!”

Con sói ngoại quốc!

“Yes! Yes!” – Anh ta cao hứng bước tới, nắm tay lôi bắt lấy bắt để – “I am Leo Carter!”

Khỉ gió, sao anh ta không về Đức đi, Khang Duật bảo anh ta không ở được mấy tuần đã trở về rồi, sao bây giờ lại tới Thượng Hải. Tôi nghĩ ngợi một chút, tám phần mười có lẽ là tới xem Hội Chợ Quốc Tế rồi đây.

Có điều đã hơn tám năm rồi, sao anh ta còn nhớ tôi nhỉ.

Nhớ đến cái câu ‘nice body’ của anh ta hồi trước, bỗng dưng đổ mồ hôi, tự nhìn ngực mình, không phải là vì từng để anh thấy cái rãnh Mariana này một lần mà nhớ đến bây giờ đấy chứ.

Anh ta vẫn còn rất phấn khích, bô bô nói lung tung với tôi đủ thứ, nào là rất tiếc vì không thể dự lễ kết hôn của tôi và Khang Duật, có điều vẫn luôn email liên lạc với Khang Duật thường xuyên, rất thích Thượng Hải, lần này tới đây là tham quan Hội chợ quốc tế.

Vân vân và vũ vũ.

Ông chủ thấy tôi và anh ta quen biết nhau, lại trò chuyện với nhau cả buổi trời, sợ là nước sôi ếch nhảy, vội vàng hỏi anh ta có muốn mua nữa không.

Đây là một con sói, lại còn là một con sói ngu ngốc, không ngờ thật sự móc ví ra.

“Chờ chút!” – Tôi ngăn anh ta lấy tiền.

Ông chủ nổi giận – “Cô à, cô đừng có cản trở việc buôn bác của tôi chứ!”

Tôi giận quá chừng, cứ xem như thể tôi không tồn tại vậy – “Ông chủ, ông cũng vừa vừa phai phải thôi, bức tranh này cùng lắm là 100 tệ, ông lại hét giá đến thế, có thấy quá đáng không hả!”

Chủ tiệm tái mét – “Cô thì biết cái gì? Đây là tác phẩm nghệ thuật!”

“Nghệ thuật con khỉ mốc, ông nghĩ tôi đang mơ ngủ hả, tôi nói cho ông biết…” – Nhìn qua con sói nước ngoài kia, anh ta đang ngạc nhiên nhìn tôi, tôi chợt chột dạ, sao lại làm mất mặt người Trung Quốc như vậy được. Tôi lôi chủ quán chui vào trong một góc, nói nhỏ – “Ông nhìn anh ta đi, người ta cao lớn như thế, nhỡ sau này biết là bị ông lừa, cẩn thận sẽ quay lại đây tính toán với ông đấy. Anh ta đấm một cú thôi, ốm yếu như ông chắc chắn không chịu được đâu!”

Gã chủ quán này còn gầy hơn cả tôi, cẳng tay gầy như cái bánh quẩy, đừng nói là chịu cú đấm của con sói ngoại quốc này, xem chừng chỉ thổi một cái là ông ta bay biến.

Lão thấy tiền là sáng mắt, chuyện làm ăn đã tới tay, nói gì cũng không thể vụt mất được, căn bản là hoàn toàn không chịu nghe lời tôi, đã thế còn mắng tôi bằng những lời rất thô tục, mắng tôi xong, còn đụng tới mẹ tôi nữa.

Tôi tức thì nổi giận, cũng ân cần hỏi thăm sức khỏe mẹ lão một tiếng.

Sau đó, hai chúng tôi chửi nhau tối tăm mặt mày.

Con sói nước ngoài kia không hiểu chuyện, hỏi tôi, tôi bực mình quát – “Anh đúng là đồ ngốc, lão ta lừa anh đó, có biết không hả!”

Mấy câu này anh ta hiểu, tức giận nhìn lão chủ quán.

Lão ta rụt cổ, thấy tình hình có vẻ không làm ăn được nữa, lập tức xua chúng tôi đi.

Tôi đang giận lắm, còn mắng cả mẹ lão nữa. Lão thẹn quá hóa giận, muốn đánh cả tôi. Tên sói ngoại quốc kia thấy thế, muốn giúp, nhưng tôi cần gì anh ta chứ, từ sau khi trở về từ Ai Cập, tôi đã đi học mấy ngón nghề đối phó với đám sói này rồi đấy.

Chọt hai tay vào mắt lão, đá vào giữa hai chân, động tác rất nhanh khiến lão la hét lên như bị chọc tiết, sau đó tôi vội vàng kéo tên sói ngoại quốc kia chạy biến.

Đến khi không thấy ai đuổi theo tôi mới dừng lại, ho sù sụ – “Nè, cô không sao chứ?”

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn anh ta, chả hụt hơi tẹo nào, nhìn chằm chằm vào tôi mãi.

Tôi nhíu mày, không phải người nước ngoài lịch sự lắm sao, đâu ra con sói vô duyên thế này nhỉ.

Anh ta làm tư thế múa võ – “Kungfu?”

Dân ngoại quốc ai cũng thế, thấy người trong nước đánh võ là cứ toàn cho đó là Kungfu, do hai đồng chí Thành Long và Lí Liên Kiệt truyền lại.

Tôi lười chả thèm giải thích, gật đầu thờ ơ – “Kungfu, kungfu đó!”

Mắt anh ta sáng rực lên, nhìn tôi trầm trồ, cuối cùng dán ngay ngực.

Tôi cúi đầu nhìn xuống. Má ơi, nút áo đầu tiên của tôi bị bung ra mất tiêu. Hồi nãy không sao, bị bứt nút thế này, lộ ra một mảng ngực lớn, mà so với tám năm trước thì ngực tôi đã lớn hơn không ít, ‘dữ dằn’ hơn hẳn.

Tôi vừa định kéo lại áo, tên sói ngoại quốc kia liền nắm chặt tay tôi, ra vẻ rất xúc động – “You are lover in my dream!”

Tôi giật mình đến độ tái xám mặt mày.

Anh ta nói tôi là tình nhân trong mộng của mình cơ đấy.

Chọc tôi chửi cả tổ tông nhà anh!

“I love you!” – Anh ta hét lớn.

Lại còn ‘tôi yêu em’ nữa kìa.

Tôi vội vàng hất tay anh ta, gào to – “Bỏ ra! Buông ra ngay!”

Anh ta nắm thật chặt, nhất quyết không buông, tôi vùng vẫy mãi không được, nếu như là ở nước ngoài, dám chắc là bị hù đến phát hoảng nhưng đang ở trong nước mình, tôi tỏ ra hung dữ hơn.

Bấy giờ Linh Lợi đột ngột xuất hiện, không biết tìm được tôi bằng cách nào, có lẽ là thấy màn cầu xin tình yêu của anh ta, liền gào lên như thể tôi là thủ phạm sát hại cả nhà nó vậy – “Âu Dương Miểu Miểu, mày quá đáng lắm. Kết hôn rồi mà vẫn có người nước ngoài để ý tới! Lại còn là một anh chàng đẹp trai hết sức nữa chứ, cái số đào hoa gì thế hả?”

Đào hoa?

Tôi đá thẳng vào tên sói ngoại quốc kia một cú, mặc kệ có chết hay không, liền kéo Linh Lợi bỏ chạy.

Đào với chả hoa, chẳng qua là một đóa hoa héo thôi.