Lão Công Bất Chính

Chương 8



Trong phòng họp lúc nàyim lặng như tờ, không khí rất áp bách, Quý Tiệp tức giận nhìn duy nhất mộtngười đang đứng.

Sắc mặt của tổng giám đốcđã cực kỳ khó chịu, người đứng thì cả nuốt nước miếng, hít thở sâu của khôngdám, những người khác không ai dám lên tiếng cả, Ôn Gia Hinh ngồi bên cạnh QuýTiệp cũng toát mồ lạnh vì quản lý Từ. Bởi vì ông làm việc tắc trách, làm chocông ty tổn thất mấy trăm vạn tệ, cũng khó trách tổng giám đốc lại nổi trận lôiđình. Nhưng nguyên nhân làm Quý Tiệp bực tức không hẳn là vì điều này, lần nàyphòng kinh doanh nghĩ ra được kế hoạch mới, nhưng đối thủ cạnh tranh lại tuyênbố trước làm Lôi Dương cũng tốn thất không ít.

Tổn thất không chỉ cótiền bạc mà còn có danh dự nữa, nếu bọn họ lúc đó cũng công bố kế hoạch này,chẳng khác gì sao chép của người khác, ảnh hưởng tới thanh danh của công ty.

Thương trường cũng tànkhốc như chiến trường vậy, đây là đạo lý ngàn năm không thay đổi.

Ầm! Quý Tiệp nghiêm mặtcầm bản báo cáo đập mạnh xuống bàn, trên mặt có chút châm chọc, “Thứ này đốivới công ty đã vô dụng, từ ngày mai ông không cần đi làm nữa.”

“Tổng giám đốc.” Quản lýTừ lo lắng nói, “Tôi thật có lỗi khi làm công ty tổn thất, nhưng tôi thề là donội gian làm, cho nên bản kế hoạch mới bị trộm, tuyệt đối không phải tôi làm.”

Quý Tiệp hoàn toàn khôngđể ông ta có cơ hội giải thích, chỉ đẩy ghế đứng lên, “Tan họp!”

Anh xoay người đi thẳngra cửa, quản lý Từ đi theo phía sau nhìn như sắp khóc đến nơi, “Tổng giám đốc,xin ngài cho tôi một cơ hội.”

“Ôn thư ký, chuẩn bị tàiliệu cho cuộc họp chiều nay đi.” Anh bước nhanh ra cửa, căn bản không để ýngười đang khóc tang đằng sau.

“Quý tổng.” Ôn Gia Hinhnhịn không được gọi anh, “Ngài nên nghe quản lý Từ giải thích đã, có lẽ chuyệnnày còn ẩn tình.”

Nói thật, cô không nênnhúng tay vào chuyện này nhưng cô thấy quản lý Từ nói không sai, nếu công ty cónội gian, vậy thì đuổi việc ông ta thì quá có lợi cho tên nội gian đó, cần phảigiải quyết chuyện này cặn kẽ mới là quan trọng, cô chỉ muốn nhắc nhở Quý Tiệpđừng vì nóng giận nhất thời mà xem nhẹ mọi chuyện.

Thấy anh dừng lại, nhưngkhông quay đầu nhìn cô, cô cố lấy dũng khí nói lại lần nữa, “Quản lý Từ khôngcó lý do gì ngốc đến nỗi tự mình dâng bản kế hoạch cho người khác, nếu đốiphương đưa ra điều kiện rất tốt, thì người bị tình nghi nhiều nhất sẽ là ôngấy, ông ấy cũng sẽ không xuất hiện ở đây để ngài trách mắng, có thế thấy đượcchuyện ông ấy nói có nội gian là thật.”

Một lúc sau, Quý Tiệpquay đầu liếc nhìn cô, giọng nói vẫn lạnh lùng, “Ôn thư ký, hình như cô rấtthích chỉnh đốn quyết định của tôi thì phải?”

Mấy lời này hoàn toàn làmỉa mai, cô làm sao mà không hiểu chứ.

Không muốn lo chuyệnkhông đâu nữa, cô cũng không nói thêm gì, buồn bực đi theo anh trở lại vănphòng.

Vốn trong người cảm thấykhông khỏe, ngủ lại không đủ giấc, miệng cũng chán ăn, cô định cùng anh chiềunay đến bác sĩ khám xem sao, nhưng vừa nãy lại xảy ra chuyện của quản lý Từ,làm cô không thể nào miệng được, mắc công lại bị nói là công tư không phânminh, đành phải chờ tối nay rồi mới nói chuyện với anh.

Cô càng ngày càng cảmthấy việc hai người sống chung là quá vội vàng, hai người càng lúc càng xacách, vì ngày ngày ở chung với nhau nên ít nhiều cô cũng cảm thấy một chút thayđổi của đối phương, nhưng khi ôm anh, cô lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.

Trước kia nếu cô có gì đóbất thường, anh sẽ nhìn ra ngay, hiện tại sắc mặt cô tái nhợt đến đồng nghiệpcòn phát giác, thế mà anh hoàn toàn không chú ý gì cả.

Chỉ có một điều duy nhấtkhông bao giờ thay đổi….

Điện thoại nội tuyến vanglên, Ôn Gia Hinh liền bắt máy, “Đúng vậy, thật xin lỗi, tôi lập tức vào xử lýngay.”

Chỉ có một điều khôngthay đổi chính là tật soi mói, khó chịu của anh!

Cô vừa đứng lên thì mộttrận choáng váng ập đến, cô vịn lấy cạnh bàn, mắt mờ mờ ảo ảo. Chờ cảm giácchoáng váng qua đi, cô mới trấn định tinh thần, đẩy cửa tiến vào văn phòng, côcòn chưa chào hỏi thì Quý Tiệp đã mở miệng trước.

“Văn kiện này đánh saivài chỗ, em coi lại lần nữa đi.”

“Vâng, Quý tổng, tôi lậptức xử lý ngay, lát nữa sẽ đem vào cho anh.” Ôn Gia Hinh gật đầu, chậm rãi bướcđến trước mặt anh, cầm lấy sấp văn kiện, không ngờ lại bị anh nắm chặt tay.

“Gia Hinh, anh bất đắc dĩmới nói vậy với em, nếu không người ngoài sẽ nói anh thiên vị em, em không giậnanh chứ?” Từ lúc từ phòng họp đi ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Quý Tiệp mềmmỏng nói chuyện.

“Em không có giận anh.”Cho dù cô có đang tức giận thì cũng không phải vì chuyện công việc.

“Không phải em vì chuyệncủa quản lý Từ tức giận mà giờ mới vào đây sao?”

Lời trách móc của anh quảthật làm người ta đau lòng, “Em cảm thấy không khỏe, lúc đứng dậy có chút chóngmặt, cho nên…”

“Có nặng lắm không? Haylà bị thiếu máu? Chiều nay em về sớm nghỉ ngơi đi, có thể là do quá mệt mỏi.”Anh không nghĩ nhiều, sau đó lại vùi đầu xem tài liệu, một câu “Chiều nay anhcùng em đến bệnh viện khám thử xem” liền nuốt vào bụng, anh thản nhiên kêu côvề nhà sớm nghỉ ngơi sao?

Lúc trước khi cô té xỉu,anh còn kêu cô nghỉ làm 3 ngày, tuy rằng hiện tại sắc mặt cô cũng không tốtlắm, nhưng thái độ của anh lại khác so với trước rất nhiều!

Không nghe tiếng bướcchân rời đi, Quý Tiệp lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt trách cứ của cô,anh thở dài, “Chẳng lẽ em muốn cầu xin cho quản lý Từ nữa sao?”

Không phải! Nhưng cô tứcgiận đến không nói nên lời, hoặc nên nói rằng cô đau lòng đến không nói nênlời.

Thấy vẻ mặt bi thương côÔn Gia Hinh, Quý Tiệp đoán rằng thái độ của anh lúc ở trong phòng họp với cô cóhơi quá đáng, anh đứng lên, đi lướt qua bàn làm việc, nhẹ nhàng nắm lấy bả vaicô, “Gia Hinh, anh biết thái độ lúc nãy của anh có hơi quá đáng, anh….”

Cô né tránh anh, “Khônglàm phiền Quý tổng làm việc, tôi ra ngoài trước.”

“Gia Hinh.” Anh đi theosau ôm lấy cô, ôm cô thật chặt vào lòng, “Anh không cố ý nói như vậy,nhưng anh mong em hiểu lập trường của anh, quản lý Từ phạm sai lầm, anh phảitrừng phạt, nếu nhân viên làm sai mà lại không bị phạt, làm sao còn ai phụctổng giám đốc như anh nữa.”

Không thể giãy dụa khỏiQuý Tiệp, cô mặc cho anh ôm, “Tôi biết.” Cô không biết anh thực sự có mắt khôngnữa?

“Anh biết ông ta vô tội.”Quý Tiệp nhỏ giọng nói bên tai cô, “ Đuổi việc quản lý Từ chỉ là ngụytrang, anh sẽ nhân cơ hội này âm thầm điều tra rõ, tên nội gian đó nghĩ cóngười chết thay cho mình, hắn nhất định đang nhởn nhơ vui vẻ, chắc chắn sẽ hànhđộng tiếp, anh không muốn đả thảo kinh xà nên mới cố ý đuổi việc quản lýTừ. ”

“ Anh thật sự rấtthông minh. ” Nhưng nếu sự thông minh đó nhìn ra cô không phải tức giận vìchuyện này thì tốt rồi.

“Đương nhiên, cho nên emkhông cần lo cho quản lý Từ bị mất chức, nhưng giáng chức thì khó tránh khỏi,dù gì bản kế hoạch cũng bị lộ từ tay ông ta. Ông ta…” Giọng nói của anh vẫn rấtdịu dàng, cô gật gật đầu cho qua, không muốn thảo luận vấn đề này nữa.

“Được rồi, đừng vì chuyệncông việc mà ảnh hưởng tình cảm chúng ta.” Anh cười đầy mị hoặc với cô, “Maunghĩ xem trưa nay sẽ đi đâu ăn, đúng rồi, hay là đến nhà hàng lần trước anh nóiđi!”

Trong lòng Ôn Gia Hinhcũng không hề cự cãi, nhưng hoàn toàn không thể tươi cười sáng lạn như anhđược.

Cô rất muốn mở miệng hỏianh, anh thật sự còn yêu cô như trước không?

Quán bar Ám Dạ Hoàng Tộc,vẫn đông khách như ngày nào.

Bởi vì gần đây công việcquá bận rộn nên Quý Tiệp cũng đã lâu không cùng bạn bè uống rượu trò chuyện.

Tuy rằng tối nay Gia Hinhlỡ hẹn làm anh có chút mất hứng, nhưng cũng không sao, dù gì ngày mai anh cũnghứa sẽ dẫn cô bệnh viện.

Anh và Đinh Dục Thần cùngnhau uống rượu, sau đó thì gặp những bạn bè làm ăn của anh, cả đám người cùngtụ họp nói chuyện rất vui vẻ.

Mọi người ai nấy đều nóicười thật vui, sau khi làm việc vất vả ở công ty, bọn họ ai nấy đều chọn nhữnghoạt động giải trí về đêm như thế này để giải tỏa áp lực.

Đinh Dục Thần luôn giữhình tượng một lãng tử nhà giàu, cứ hễ thấy người đẹp nào trong quán bar, anhta liền lần mò đến làm quen với họ, lấy được lòng của họ thì anh ta lại tiếptục tung chiêu kế tiếp.

“Sở khanh.” Người kếnghiệp đời thứ ba của tập đoàn Mỗ thị vừa tao nhã uống ly rượu brandy vừa tứcgiận liếc Đinh Dục Thần.

“Mình chỉ khen dáng ngườicô ta đẹp thôi.” Đinh Dục Thần trở lại chỗ ngồi của mình, cười một cách tự mãn,ánh mắt thoáng nhìn sang Quý Tiệp đang trò chuyện rất vui vẻ. Đinh Dục Thần honhẹ một tiếng, vươn chân dài đá Quý Tiệp một cái, “Mình nhớ rõ hình như cậucùng ai kia bỏ trốn rồi thì phải? Mình coi tạp chí thì mới biết thì ra ngườicùng cậu bỏ trốn lại là người quen của mình nữa chứ.”

Quý Tiệp cười khẽ, nângly rượu lên uống, “Mình và Gia Hinh không có bỏ trốn.”

Chuyện này cũng lùm xùmmột thời gian, anh muốn đăng báo giải thích nhưng Gia Hinh lại nói những chuyệntàm xàm này dần dần mọi người cũng sẽ quên mà thôi.

“Gia Hinh? Thật sự là ÔnGia Hinh sao? Rốt cuộc cậu cũng đeo đuổi được cô gái đó rồi sao?”

Quý Tiệp lộ ra nụ cười tựphụ, cũng vươn bàn tay to ra, “Nhắc mới nhớ, cậu cũng nên lấy 1000 tệ ra đi!”

“Gì? Đừng đùa chứ, chỉ cómột ngàn tệ thôi mà Quý đại thiếu gia đây cũng để tâm sao?”

“Một ngàn tệ chả là gìvới mình cả, nhưng tùy thuộc vào đó là tiền của ai thôi, nói không chừng về nhàmình còn đóng khung lên trên tường nữa.” Một tay Quý Tiệp đặt ở vai đối phương,tươi cười âm hiểm, nửa đùa nửa thật nói, “Thua thì phải chịu thua, đây mới làđàn ông chân chính, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Đinh Dục Thần bực tức lalên, “Chứng cớ đâu? Mình làm sao biết cậu có thật là đeo đuổi được cô tay haykhông chứ? Cô ta là thư ký của cậu, cũng có thể là do suốt ngày ở cạnh cậu nênmọi người mới hiểu lầm đó thôi.” Đinh Dục Thần không cam lòng, anh ta nổi tiếnglà tình thánh vô địch thủ, chỉ cần nhắm trúng người con gái nào, thì không aicó thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta được, chỉ duy nhất Ôn Gia Hinh làngoại lệ.

Nếu Quý Tiệp thật sự đeođuổi được cô ta, thì anh bại trong tay Quý Tiệp cũng không sao, điều kiện củabạn anh cũng rất tốt, nhưng chỉ là anh không phục.

“Dục Thần, chẳng lẽ cậuthua rồi nổi nóng đó chứ? Hình chụp tụi mình hôn môi nhan nhản trên mặt báo,chẳng phải đã quá rõ ràng đó sao.” Quý Tiệp cố tình trêu chọc.

“Lúc trước cậu chínhmiệng nói sẽ có cách khiến cho cô ta yêu cậu, cũng chủ động tỏ tình với cậu,trừ khi cậu chứng minh được điều đó, nếu không mình sẽ không nhận thua.” ĐinhDục Thần cố ý khó dễ Quý Tiệp, mấy chuyện trai gái này, rất khó chứng minh.

Quý Tiệp khẽ lắc đầu, diđộng đúng lúc vang lên, màn hình ngoài hiện lên hình anh và Ôn Gia Hinh ôm nhauthắm thiết, đầu tựa vào nhau.

Mọi người cố ý trêu chọcanh và cô quá tình tứ, mặc cho đám người này tiếp tục ngồi đó cười giỡn, anhtiếp điện thoại, bên kia truyền đến giọng của Ôn Gia Hinh.

“Sao anh chưa về? Nãy giờem ở nhà chờ anh.”

“Anh và bạn bè đi uốngchút rượu thôi, anh sẽ về hơi trễ, em cứ ngủ trước đi, không cần chờ anh.”

Lúc này, một trong đámngười đó liếc mắt ra ám hiệu, Đinh Dục Thần liền cố ý nói thật to, “Chúng tađoán thử đi, Quý đại thiếu gia đây có một bà quản gia rất nghiêm khắc, thế nàolát nữa cũng về trước cho xem.”

Cả đám cùng cười thật to,Quý Tiệp tức giận trừng mắt nhìn bọn họ. Anh thực nghi ngờ Đinh Dục Thần cóphải cốt đàn bà hay không, sao lại nhiều chuyện quá vậy?

“Bạn hả? Bạn nào vậy? Emcó quen không?” Ôn Gia Hinh nghe tiếng ồn bên chỗ Quý Tiệp, còn có tiếng nhạc,tiếng con gái nữa, lòng cô nhất thời thắt lại.

“Chỉ là bạn làm ăn thôi,em cũng không quen biết họ đâu, được rồi, không phải em nói mệt sao? Vậy đi ngủsớm đi, đừng lo lắng.” Không muốn cô nghe được mấy lời châm chọc của đám ngườinày nữa, anh tự động cúp điện thoại trước.

Không ngờ vài giây sauđiện thoại của Quý Tiệp lại vang lên nữa, đám người này càng lớn tiếng trêuchọc hơn, “Bà quản gia của cậu nghiêm khắc quá đấy, xem ra những ngày sau nàycậu khó sống rồi.

Quý Tiệp trừng mắt liếcđám bạn của anh, “Gia Hinh, chuyện gì vậy?”

Cô do dự một chút, sau đómới nói, “Hôm nay em đi bệnh viện.”

“Lúc nãy đi cùng Gia Nhusao? Bác sĩ nói thế nào? Không phải nói ngày mai anh và em cùng đi sao?”

“Không có gì, bác sĩnói…..”

“Đã lâu không gặp Quý đạithiếu gia nha, lâu lắm rồi em mới thấy anh đến quán bar uống rượu đó.” Một côgái đi đến, õng ẽo ngã vào lòng Quý Tiệp.

“Đừng ồn ào.” Quý Tiệpbực bội đẩy cô gái đó ra, “Gia Hinh, nãy em nói gì?”

Cô im lặng một lúc, nhẹthở dài một hơi, chỉ là bên chỗ Quý Tiệp đang rất ồn, anh không thể nghe cô nóigì.

“Gia Hinh?”

“Không, không có gì, đừnguống nhiều quá, nhớ về sớm.”

“Được rồi, không có gìnữa thì anh cúp đây, bên đây ồn quá, anh về rồi mình nói chuyện sau.” Anh lạicúp điện thoại.

Đinh Dục Thần thừa dịpQuý Tiệp sơ hở, giật lấy điện thoại của anh, tiếp tục chọc anh, “Xem đi xem đi,hình nền cũng tình tứ tới như vậy, không biết trong tin nhắn có mấy thứ buồnnôn gì không nữa.”

“Này, đừng có lấy điệnthoại của người khác.”

Quý Tiệp muốn lấy lạiđiện thoại nhưng đối phương nhất quyết không trả, còn kêu những người khác giữQuý Tiệp lại, tiếp tục lục lọi điện thoại anh, chỉ trong chốc lát, trong diđộng phát ra mấy lời nói Ôn Gia Hinh nói khi đang say.

Đám cười há hốc mồm trângtrâng nhìn nhau, thấy thế Quý Tiệp liền giựt lại điện thoại, nhưng mọi ngườilàm sao để anh làm thế, tiếp tục nghe đoạn ghi âm Ôn Gia Hinh vừa khóc vừa nói,cuối cùng tỏ tình với Quý Tiệp.

Đinh Dục Thần cuối cùngcũng chịu thua, “So về tài tán gái, Quý đại thiếu gia quả thật cao hơn mình mộtbậc rồi.” Đinh Dục Thần từ trong bóp da lấy xấp tiền ra, “Bổn thiếu gia tìnhnguyện chịu thua!”

Quý Tiệp tức giận lấy lạiđiện thoại, thuận tay lấy luôn 1000 tệ trên tay của Đinh Dục Thần đưa cho nhânviên trong quán bar, “Đây là tiền boa của anh.”

Nhân viên quán bar gậtđầu cảm ơn, “Cảm ơn Quý thiếu gia.”

“Thật sự là làm tổnthương tự tôn của người khác nha, một ngàn tệ đó tượng trưng cho tình cảm chânthành tha thiết đó nha.” Đinh Dục Thần tiếp tục chọc ghẹo Quý Tiệp.

“Im đi.” Quý Tiệp lạnhmặt nói, nhìn anh có chút tức giận, “Một ngàn tệ này không thể nào so sánh vớitình cảm của mình và Gia Hinh được, mình thật sự yêu cô ấy, lấy một ngàn tệ củacậu chính là không muốn cậu ăn nói lung tung nữa.”

Ánh mắt tràn đầy sự uyhiếp, còn nói, “Cậu tốt nhất là im miệng lại đi, đừng có để Gia Hinh biếtchuyện này, nếu không mình nhất định sẽ giết chết cậu.”

“Mình rất sợ nha!” Đốiphương giả bộ sợ hãi.

“Cậu muốn bị đánh phảikhông?”

“Mình muốn uống rượunhiều hơn.” Đinh Dục Thần tươi cười nói, “Giỡn với cậu tí thôi, mình có bao giờnói tình cảm chân thành tha thiết đó là cậu và Gia Hinh đâu nào? Cậu có tậtgiật mình thì đúng hơn, cậu lấy một ngàn tệ của mình cho người khác, chính cậulàm tổn thương đến tình cảm chân thành tha thiết của mình đó.”

Quý Tiệp đang cau có mặtmày tự nhiên lại cười rất gian xảo, “Được rồi, thương cho cậu hôm nay bị thấttình, đêm nay không say không về, qua khỏi hôm nay cậu sẽ không còn tơ tưởng gìđến mình nữa.”

“Quý Tiệp!”

“Sao hả? Cậu không cầnphải lo, chúng ta tuy rằng không thể thành tình nhân nhưng vẫn có thể làm bạnbè, nhớ lúc mình đám cưới cậu đi tiền nhiều nhiều là được rồi.”

“……” Suốt cả buổi tối,Đinh Dục Thần không nói được lời nào.

Quý Tiệp trở về nhà mìnhđầy mùi rượu, phòng khách không mở đèn, nhưng TV phòng khách lại đang mở, trênTV đang chiếu phim hài, Ôn Gia Hinh ngồi bất động trên sofa, hai mắt vô thầnnhìn chằm chằm TV, cũng không chào hỏi gì anh.

Chờ anh đi đến trước mặtmình, cô mới quay đầu đờ đẫn nhìn anh, sắc mặt của cô không được tốt, anh cứtưởng có thể do bóng đèn bàn hắt vào mặt cô nên mới thế.

Anh ngồi xuống cạnh ÔnGia Hinh, bàn tay to nhẹ nhàng ôm lấy eo cô. Anh hôn đôi môi tái nhợt của cô,“Đã trễ thế này sao em còn không ngủ đi? Không phải anh đã nói là đừng chờ anhsao.”

Cô lấy tay anh ra khỏingười mình, hai tay cô nắm chặt vào nhau, “Giờ này anh mới về, ngày mai sẽkhông thức nổi.”

“Sao vậy? Hôm nay em đãđi bệnh viên với Gia Nhu rồi, còn sợ ngày mai anh không đi với em sao? À, đúngrồi, lúc nãy em gọi điện thoại cho anh mà chưa nói rõ, bác sĩ nói thế nào?”

“Bác sĩ nói… không cầntái khám nữa.” Giọng nói của cô khàn khàn.

Quý Tiệp nở nụ cười, xoaxoa mặt cô, “Nếu đã không việc gì thì ngủ sớm đi, đừng lo lắng quá!”

“Ừ… không việc gì.”

Anh không lắng nghe lờicô nói, nhìn đồng hồ treo tường đã gần hai giờ sáng, nói, “Em không phải nóirất ghét thức khuya sao, sao giờ này còn ngồi đây?” Anh cởi áo sơmi, miệng đầymùi rượu kề sát tai cô, “Nếu không ngủ giúp anh pha nước nóng để tắm đi, chúngta cùng tắm uyên ương?”

Anh cười gian tà, bởi vìmen rượu nên vẻ mặt càng nhìn xấu xa hơn.

Ôn Gia Hinh hơi hơi luira sau, muốn tránh mùi rượu trên người anh. Trên người anh lúc này còn thoangthoảng mùi nước hoa, cô không muốn ngửi, cũng không muốn nghĩ đến những điềutối nay anh đã làm.

Cô xoay người đi vàophòng tắm, lẳng lặng giúp anh pha nước nóng.

Quý Tiệp say chuếnhchoáng , cũng không phát hiện sự khác thường trên mặt cô, chậm rãi cởi áo sơmivà quần tây, lúc anh bước vào phòng tắm thì nước đã pha đầy bồn.

Anh tiến đến ôm cô, hônlấy hôn để chiếc miệng nhỏ nhắn kia, “Em yêu, cả đêm nay anh rất nhớ em…” nóixong, tay anh đang muốn cởi quần áo của cô thì lại bị Ôn Gia Hinh ngăn lại.

“Nước pha xong rồi, anhtắm đi, em rất mệt, muốn đi ngủ.”

Dục hỏa đang dâng tràođột nhiên bị mất hứng, sắc mặt Quý Tiệp trầm xuống, anh kéo lấy tay Ôn Gia Hinh,khó hiểu nhìn cô, “Em đang giận sao?”

Cô nhẹ nhàng kéo tay anhra, “Không có.”

“Là vì anh về trễ? Hay làvì tối nay anh không dẫn em đi bác sĩ ? ”

“ Anh suy nghĩ nhiềurồi. ” Cô không muốn tranh cãi với anh, xoay người đi vào phòng ngủ, côleo liền giường đắp mền, thuận tay tắt đèn ngủ ở đầu giường, bên trong phònggiờ tối thui, chỉ còn ánh đèn loe loét từ phòng tắm hắt ra mà thôi.

Quý Tiệp trầm mặc trongchốc lát, xoay người đi đến đầu giường, mở đèn trong phòng lên, đột nhiên ánhsáng hắt vào mặt, cô theo bản năng kéo mền lên.

“ Em mệt lắm, muốnngủ. ” Phía trong mền truyền ra giọng cô rầu rĩ.

“ Anh chỉ là cùngbạn bè đi uống vài ly mà thôi. ” Anh cúi đầu nhìn người cô nằm gọn trongmền, khổ sở nói, “ Anh quả thật không có làm gì có lỗi với em, em khôngcần phải mặt mày oán giận anh. ”

“ Anh nghĩ nhiềurồi. ” Lần này lời cô nói có chút nghẹn ngào.

“ Gia Hinh, em khôngmuốn nói chuyện với anh sao? Anh nghĩ chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện vớinhau. ”

Im lặng một lúc, Ôn GiaHinh nói, “Anh muốn nói gì với em ? Lúc em cần anh nhất, anh lạikhông hề ở cạnh em, hiện tại em không có gì nói với anh cả. ”

Lời nói của cô quá lãnhđạm, Quý Tiệp có chút tức giận, “Chẳng lẽ hai người yêu nhau lại không thể nàocó không gian riêng của mình sao ? ”

Lời nói của anh càng làmcô tổn thương hơn, lời này của anh có phải ám chỉ rằng sự tồn tại của cô ảnhhưởng đến cuộc sống của anh, cô dư thừa sao ?

Hít một hơi thật sâu, côchậm rãi nói, “ Em không can thiệp vào không gian riêng gì đó của anh, anhmuốn gì thì đều làm được cả, nhưng anh có từng nghĩ đến những gì em muốnkhông ? ”

“Anh quản em là vì muốntốt cho em thôi. ”

“Nếu thật sự là tốt choem thì nên quan tâm em, hôm nay….. ”

Cô chưa nói dứt lời thìanh đã xen ngang, “ Lại là hôm nay ? Chỉ vì ngày hôm nay anh không đibệnh viện với em nên em mới như vậy sao? Em bị bệnh gì? Em muốn lấy ngày hômnay phủ nhận tình yêu của anh dành cho em sao? ”

Những câu hỏi của QuýTiệp đều không được đáp lại, bên trong mền vẫn lặng im, chỉ có tiếng nước chảylỏn tỏn trong phòng tắm, tiếng đồng hồ treo tường tí tách kêu.

“ Đúng, lại là hômnay, em vĩnh viễn sẽ không quên được hôm nay em mất đi cái gì, anh không đibệnh viện với em điều đó không quan trọng. Bởi vì em không có bệnh, em chỉ làrớt trong lòng một miếng thịt, miệng vết thương đến bây giờ vẫn còn đau, emkhông phủ nhận tình yêu của anh đối với em. Nhưng em nghi ngờ bản thân em cónên tiếp tục yêu anh không…. ”

Tiếng trong mền nhỏgiọng, giọng người ở ngoài cũng không rõ ràng lắm, “ Gia Hinh….. ”

“ Xin lỗi. Nóichuyện với nhau rồi em đã hiểu ý anh, tâm trạng của em hôm nay không được tốtlắm, anh đừng giận, anh đi tắm đi, em thật sự muốn ngủ, ngủ ngon. ” Nghequa thì như không có việc gì, nhưng anh cảm thấy lời cô có gì đó rất tuyệtvọng, như là cô mất đi cái gì đó, mà anh cũng như cô, mất đi một thứ gì….

Trong mền không còn âmthanh gì, trong phòng một mảnh tĩnh lặng.

Có lẽ hai người đều cầnthời gian suy nghĩ, anh quay người đi về phía phòng tắm. Ngâm mình trong bồnnước nóng làm anh tỉnh táo hơn, thấy cô như vậy, lòng anh cũng rất buồn.

Đôi khi anh mong muốn côgiống như những người con gái khác, không thích hay không muốn gì thì cứ thẳngthắn nói với anh, nhưng cô lúc nào cũng trầm tính, giữ mọi chuyện trong lòngmình.

Cô càng làm như vậy thìcàng chôn chặt nỗi niềm riêng vào lòng mình, có lẽ đây là do lỗi của anh.

Quý Tiệp trằn trọc cả đêmkhông ngủ, đến gần 5h sáng anh mới ngủ được, lúc anh thức dậy thì đã không thấyGia Hinh đâu rồi.

Căn phòng im lặng đếnđáng sợ, anh lập tức tỉnh táo. Gia Hinh đi đâurồi?

Nhìn đồng hồ thì đã gầngiữa trưa, có lẽ cô không đánh thức anh, một mình đi làm trước rồi.

Anh xoa xoa thái dương,sau đó đi rửa mặt thay đồ, lê lết tấm thân mệt mỏi vào công ty. Nhưng khi đếncông ty thì vẫn không hề thấy cô ở đó.

: