Lão Bản

Quyển 2 - Chương 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi chiều hai giờ chúng tôi liền xuất phát, lão bản nói đi giờ này thì có thể tìm được nơi trú trước khi trời tối, đem lều dựng hảo.

Ly khai nhà trước, nhìn lão bản đem bao lớn bao nhỏ gì đó nhét vào rương hành lý, động tác đâu vào đấy. Nơi đó vừa có lều, túi ngủ, đệm hơi, ghế xếp, ô che nắng, võng, còn có đầy đủ mọi thứ quần áo thay đổi, ngay cả thực phẩm nướng buổi tối cũng được gói kỹ phóng trong thùng lạnh dùng để câu cá ở ghế sau, tóm lại, vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu xuất phát thôi.

Tôi hỗ trợ duy nhất chính là cầm di động giúp lão bản, tắt đi nguồn điện, y nói không muốn làm cho David tìm được hai chúng tôi.

Cuối cùng tái kiểm tra một lần, lão bản vừa lòng nói: “Chỉ thiếu quần bơi của Thụy Thụy, không sao, chúng ta đến đó sẽ mua.”

Xe trước hướng đường cao tốc  đi về phía nam, một giờ sau liền nhìn thấy một đoạn đường vùng duyên hải Cao Hùng, một đường đi qua 17 tỉnh như là Lâm Viên, Đông Cảng, Lâm Biên, đến đường cái gần bên mép biển, thẳng đến phong cảng* vòng vo một cái 90 độ loan khom, các thảm thực vật bên lề đường bên phải chắn gió thấp và các rạn san hô hiện ra, làm cho tôi có ảo giác như là đang ở thế giới nhiệt đới.

Phong cảng: phong là phong cảnh, cảng là cảng biển

Lâm Viên là tỉnh thuộc Cao Hùng

Đông Cảng, Lâm Biên thuộc huyện Bình Đông

“Lão bản, anh đối với đường đi rất quen thuộc nha! Xem ra trước khi nhận thức em anh vẫn thường đến…”  Tôi cố tình mập mờ hỏi lão bản.

“Vừa trở về Đài Loan tâm tình có chút không ổn định, thường hay lái xe lên núi ra biển loạn đi dạo ── Khẩn Đinh xem như là địa phương thường lui tới, có khi muốn tìm một không gian im lặng sẽ ngồi trên bãi biển cả ngày, hoặc là hừng đông ngày mới thì đến bờ biển chạy bộ, cảm giác rất tốt.”

“Một người?” Tôi quay đầu đi, dùng dư quang khóe mắt truy vấn.

“Đương nhiên là một người, anh lúc ấy đối ai cũng không quá quan tâm tín nhiệm…” Thấy ánh mắt tôi tràn trề nghi vấn, y khẩn trương nói: “Là thất đấy! Anh lúc đầu vốn nghĩ cả đời cứ như vậy một người qua đi, nào biết Đại Nhất cư nhiên giới thiệu em tới trong tiệm làm việc em xem có chết hay không…”

“Anh hối hận rồi?” Tôi cười hắc hắc, hai hàng lông mày tà chọn, một bộ anh nếu dám thừa nhận liền xem sự lợi hại của em.

“Nào có, phải nói anh quá may mắn, may mắn anh về tới Đài Loan không đem cửa tiệm của a di đóng đi, nhận thức Đại Nhất, mới có thể nhận biết em ───” Y vội vàng giải thích.

Nghe lão bản nghiêm túc nói mấy lời giống như tâm tình, tôi phát giác trong lòng mình đột nhiên nảy lên một loại cảm giác ấm áp chẳng biết tại sao… Có lẽ, đó là một loại cảm động đi!

“May mắn của anh chính là xây dựng ở trên cái bất hạnh của em nha! Nghĩ muốn em tuổi còn trẻ liền mất đi tự do, hơn nữa có thể vĩnh viễn cũng không thay đổi được tâm, nói sao đều cũng chịu thiệt!” Cảm động là cảm động, bực tức vẫn là muốn phát a.

“Thụy Thụy, em cũng đừng bắt bẻ, anh trừ bỏ không thể giúp em sinh đứa nhỏ ra, cái gì thỏa mãn không được em? Nói ra anh nghe một chút.” Y tựa như khiêu khích nói.

Tôi ngửa cổ ngẫm lại, cúi đầu niệm niệm, trái lo phải nghĩ nửa ngày: khả năng kiếm tiền của y so với mình cường, việc nhà lại nắm trong lòng bàn tay, nấu ăn giặt quần áo cái gì cũng không làm khó được y, một thân hảo công phu, thuật bắn súng bách phát bách trúng, đủ man lại đủ quan tâm ─── tôi thở dài.

“Lão bản, em cuối cùng phát hiện là chính mình không xứng với anh, để cho anh thích một người ngu ngốc thế này, thật sự là quá cực khổ cho anh rồi.”

Lão bản khẽ bật cười: “Em cũng đừng tự coi nhẹ mình, Thụy Thụy, em chính là người duy nhất khiến anh đau yêu đến tâm khảm, chúng ta hai người đừng ngại đến ngại đi, như vậy mới sống cùng cả đời chứ!”

“Được!” Tôi sảng khoái đáp ứng, cảm thấy được giống như cùng y từ lúc đó đã định ra lời thề vĩnh viễn rồi.

Kỳ thật tôi cũng không quá để tâm đến chuyện hai người trong lúc đó nhất định phải trải qua cái gì hình dạng để xác nhận thuộc về lẫn nhau, tuy rằng mỗi lần lão bản ám chỉ muốn tới nước ngoài đi đăng ký kết hôn tôi liền ba đẩy bốn kéo, thậm chí còn muốn cầu ba tháng thử hôn kỳ, kia đều là nói đùa, tôi căn bản không cần giấy tờ chứng thực trói buộc hoặc nhẫn đến biểu thị tâm ý, chỉ cần một câu nói đơn giản, còn có chung sống sinh hoạt hằng ngày đều chân thật nhất, là có thể đủ làm chứng cho tâm của hai bên rồi.

Suy nghĩ của tôi là như vậy đơn giản, cho nên không cần nhiều lời cái gì, lão bản cũng có thể dễ dàng hiểu được suy nghĩ của tôi! Y tiếp tục lái xe, hai mắt nhìn thẳng phía trước, chính là đột nhiên dùng tay phải bắt giữ tay trái của tôi, kéo đến bên môi y nhẹ trác một chút.

“Thụy thụy, cám ơn em… Đã cho anh nghĩ muốn…”

“… Không khách khí…” Một trận nhiệt huyết dâng lên, hai má đỏ đến lợi hại, tôi lại ngồi thẳng giả vờ bình tĩnh, rút về tay của mình, quay đầu nhìn về phía bên phải bờ biển không ngớt.

Còn chưa đến Miêu mũi, bên phải đã trưng ra bờ biển do đá ngầm và san hô cấu thành; đem tầm mắt kéo xa một chút, ánh tà dương trộn lẫn bởi màu sắc của cây quất và màu đỏ của cam, trôi nổi ở trên mặt phẳng xa xa, so với ánh nến bữa tối còn đẹp hơn lãng mạn hơn…

Trước khi trời tối đã vào đến vịnh Bạch Sa, nơi đó đã có mấy người đang sắp xếp cắm trại trên sân, cách một bụi cây chính là bãi cát hẹp dài sạch sẽ ven bờ biển. Thứ sáu chạng vạng, du khách còn không nhiều, lão bản trước vừa chọn vị trí yên tĩnh vừa là góc cập mé rừng chắn gió, bắt đầu bận rộn mắc lều, tôi ở một bên nóng lòng muốn thử, ầm ĩ đòi phải giúp y.

Lão bản hướng dẫn tôi như thế nào đem giá đỡ xuyên qua phía ngoài  lều, rồi hai người mới cùng nhau khởi động không gian ngủ trong hai ngày này; vì để vững chắc, y còn cầm mấy cái doanh đinh, ôm lấy bốn góc lều, hung hăng mà đính trên mặt đất.

Tôi từ trên xe ôm về vài cái gói gì đấy được cuốn thành dạng nem rán, lão bản nói: “Đó là đệm hơi, chỉ cần đem cái nắp tháo ra, nó sẽ tự động thu vào đủ khí.”

Oa, thật giỏi, này thật sự là quá thần kỳ! Tôi giống như một lão nhà quê đem mấy cái nhuyễn đệm trải ra ở trong lều, không gian bốn người phủ lên ba cái nhuyễn đệm vừa hảo, tôi ngồi chồm hổm ở bên ngoài cố ý muốn nhìn những cái đệm này từ khô khan dần trở nên nở nang đầy đặn.

“Thụy thụy, đừng nhìn nữa, đợi một thời gian ngắn nữa khí mới có thể đầy đủ, đến lúc đó đem nắp đậy lại là được…”

“Này đệm ngủ khi nằm sẽ có dạng như thế nào?” Tôi cõi lòng tràn đầy mong ngóng hỏi. Dựa vào quy định của đất nước này, khi còn học tại cao trung thì tôi đã phải có đầy đủ kinh nghiệm về hoạt động cắm trại, lều không phải là một nơi tốt để ngủ, số lượng người thì lớn mà lều lại không đủ rộng, khi ngủ trở mình một cái cũng bất tiện, càng miễn bàn là xúc cảm dưới thân mất thăng bằng nhượng sáng sớm thức dậy đều đau xương sống thắt lưng, xem như là một trong những chuyện cũ thống khổ nhất trong đời tôi.

“Cũng tạm được, nhưng không có lý tưởng thoải mái như ở nhà đâu ───” Y dừng lại, bỗng nhiên cũng ngồi chồm hổm ở bên cạnh tôi, nhỏ giọng tà tà nói: “Ít nhất đêm nay sẽ không để cho đầu gối của em đau…”

Lại một cú sốc làm tôi sợ, nhìn xem bốn phía, khá tốt, không ai nghe, chỉ có hai con cua từ một bên thản nhiên đi ngang qua.

“Uy này, nơi này là nơi công cộng, cũng không phải trong nhà, khóa cổng là có thể cho anh làm xằng làm bậy…” Tôi chỉa chỉa cách đó không xa một gia đình nhỏ mới vừa đến đang dựng lều, một đôi vợ chồng cùng với hai đứa con, hoà thuận vui vẻ: “Nếu như làm chuyện xấu làm được một nửa bạn nhỏ tò mò hướng lều chúng ta trộm nhìn, chẳng phải là tàn phá tâm hồn trẻ thơ rường cột quốc gia trong tương lai sao?”

“Anh sẽ đem cửa lều gắt gao kéo chặt, ai cũng nhìn không thấy, chỉ cần em đừng nhịn không được kêu tiếng quá lớn là tốt rồi.” Nghĩ nghĩ, y lại nghiêm chỉnh nói: “Thụy thụy, anh từ trước đã muốn cùng em ở ngoài làm một lần thử xem xem, bất quá, trong lều cũng có một phen phong vị khác, hẳn là cũng không sai…”

Tôi tức giận nói không nên lời, thối lão bản, nói cái gì mang mình ra ngoài thả lỏng tâm tình, trốn David quấy rầy, chỉ sợ đây mới là mục đích thực sự dẫn mình tới cắm trại đi! Hừ, nam nhân quả nhiên là động vật suy nghĩ dựa vào nửa thân dưới mà, cái định lý này đã được nghiệm chứng ở trên người lão bản.

Thiếu chút nữa ngay cả mình cũng mắng ── tôi mặc dù cũng là một nam nhân, nhưng mà bản tính thiện lương thuần khiết, giữ mình trong sach, cũng không muốn cùng lão bản thông đồng làm bậy thêm nữa.

“Nói cái gì có một phen phong vị khác, dã hợp chính là dã hợp thôi! Em tuyệt không đáp ứng!” Hôm nay tôi nhất định phải giữ vững lập trường, không cho y khi cần là cứ lấy một cách tùy tiện nữa.

Y cũng không nói cái gì, chỉ là kéo tôi đứng dậy, miệng có lệ nói: “Hảo, hảo, rồi nói sau! Thụy thụy, qua tới giúp anh mắc cái võng…”

Lân cận lều chúng tôi có hai cây dừa vững chắc, bề ngang cách nhau vừa vặn dùng để cố định hảo cái võng, tôi nhất thời hưng phấn liền đã quên đối lão bản tiếp tục sinh khí, cười hì hì theo y một bên cột chắc cái võng.

Trời tối rồi, đèn quanh khu cắm trại cũng đều được bật, thuận tiện cho các đoàn thể nấu cơm dã ngoại hoặc tham gia những hoạt động khác. Chúng tôi cũng đem xe trên đó đưa tới, hảo bố trí sơ qua, lão bản thì chạy đi nộp lệ phí sân bãi, bởi vì dùng chính là lều của mình, chỉ nộp phí đầu người, phí vệ sinh sân bãi, hai người cả đêm ba trăm nguyên, so với ngụ ở khách sạn muốn tiện nghi nhiều lắm.

“Đêm nay ăn thịt nướng sao?” Thấy lão bản đem thịt từ trong thùng đá ra, còn thuần thục đưa lên đống lửa, tôi hỏi.

“Ân, bãi biển này mặc dù có tiếng, nhưng địa điểm hẻo lánh, mua đồ bất tiện, cho nên tốt nhất là chính mình mang theo đồ ăn tới… Thụy thụy, chưa ăn qua BBQ của anh đi! Đêm nay ăn nhiều một chút!”

“Hảo, em muốn hỗ trợ!” Tôi cũng học y lấy một cái cặp, đem than củi gẩy đến gẩy đi.

Chính là đang đến đùa bất diệc nhạc hồ, lão bản bỗng nhiên cứng ngắc thân mình, quay đầu hướng bãi đỗ xe bên cạnh nơi cắm trại.

“… Đúng là quỷ âm hồn bất tán…” Lão bản biểu tình có hơi giận, cũng có không kiên nhẫn, nhìn vẻ mặt y thần sắc như muốn đánh người, tôi lòng hiếu kỳ khởi động, cũng lập tức hướng bãi đỗ xe tìm kiếm.

Ô tô nhập khẩu màu ngân bạch chậm rãi đi vào, cố ý dừng ở bên cạnh xe lão bản: một vị mỹ thanh niên kính mắt viền vàng mặc trang phục cao cấp hưu nhàn vô cùng tiêu sái xuống xe, kia thần thái tao nhã nhàn thích, phảng phất như chỗ hắn đặt chân không phải là nơi sơn thôn hoang dã ngẫu nhiên có vài tiếng chó sủa, mà là cổng lớn được trải thảm đỏ của khách sạn năm sao.

hưu nhàn: đồ thể thao hoặc đồ mặc tại nhà.

nhàn thích: thích hợp với nhàn nhã.

“David!” Tôi kinh hô ra tiếng, hắn làm sao tìm tới nơi này vậy? Lão bản hạ bình luận quả nhiên đúng trọng tâm, đích thật là một con quỷ âm hồn bất tán.

Chuyện càng làm người giật mình hơn còn ở phía sau. Ghế trước của xe cũng tiếp theo xuống tới một người, nhất kiện áo T-shirt màu trắng in hình vẽ phim hoạt hình giá rẻ tại chợ đêm, phối với quần bò có mấy cái động trên đầu gối thịnh hành nhất hiện nay, người cao lớn, vẻ mặt không tình nguyện nhìn tôi cùng lão bản đúng là ─── Đại Nhất!

_______________________________________________

Miêu mũi:là một mũi đất phía tây nam bán đảo Hằng Xuân, có hình dạng giống con mèo ngồi xổm.

chapter content