Lão Bản

Quyển 2 - Chương 11



Cuộc sống ngay tại lúc bình thản cùng hạnh phúc đan xen nhau mà trôi qua, tháng mười hai, thời tiết miền nam đã đến mức không thể không mặc áo khoác mà xuất môn, buổi sáng đặc biệt lạnh, rời giường đã muốn trở thành một trong những hoạt động khó khăn gian khổ mà ngày qua ngày tôi nhất định phải làm.

May mà lão bản mỗi ngày luôn không ngại phiền trong lúc ý thức tôi còn mông lung đã giúp tôi thay đổi y phục, sớm mở nước nóng trong nhà tắm, nhìn tôi đánh răng rửa mặt, đợi tinh thần tốt một chút, lại bức tôi ăn bữa sáng ấm dạ dày.

Chỗ ở cách trường học rất gần, đi bộ bất quá chỉ khoảng 10 phút, nhưng y vẫn kiên trì mỗi ngày lái xe đưa đón tôi đi học, tôi cảm thấy mình càng lúc càng giống như cậu ấm sống an nhàn sung sướng rồi.

“Thực ra em có thể tự mình đi bộ đến trường, lão bản, anh cưng chìu em như vậy, chỉ sợ sau này em ngay cả đường cũng sẽ không đi.” Ngồi trên xe, cài dây an toàn, tôi nói.

“Đây là thành phố ven biển, buổi sáng ẩm ướt rét lạnh, hơn nữa lại là mùa đông, ngồi trong xe sẽ không bị cảm…”

Y nói như thế cũng đúng, ngẫm lại, từ khi cùng y cùng một chỗ, tôi liền được cẩn thận chiếu cố, đã lâu lắm rồi cũng chưa sinh bệnh, ngay cả một tiếng ho khan cũng nghe không được.

Thật không dám tưởng tượng, khi đã quá quen thuộc với những che chở cưng chiều trong cuộc sống, nếu như có một ngày nào đó tôi phải trở lại cuộc sống một mình khi xưa, tôi sẽ sống ra sao? Như lời thoại trong một bộ phim ── lão thiên gia tại sao muốn cho tôi ăn nhiều thức ăn ngon gì đó? Tôi sợ tôi sau này không ăn được nữa thì tôi làm sao mà lo liệu đây?

“… Lão bản, em thay đổi chủ ý rồi, vẫn là trước cùng anh đến nước ngoài kết hôn đi thôi!”

Lão bản bị lời của tôi thoáng cái làm cho chấn động rồi, cẩn thận, còn đang lái xe a!

“Thụy… Thụy thụy, sao đột nhiên nói như vậy?” Y đưa tay sờ sờ cái trán tôi: “Không lên cơn sốt a…”

Tôi vô cùng nghiêm túc mà ngồi ở trên xe, nói: “Lão bản, anh rất hiền tuệ*, trên trời dưới đất cũng tìm không được một lão bà nào giỏi giống như anh, em phải trước đem anh đính lại bên người, miễn cho sau này có người đem anh cướp đi.”

hiền: có tài có đức

tuệ: trí tuệ, thông minh

“…Ba tháng thử hôn kỳ thì sao?” Y giả bộ do dự, lo lắng hết lần này đến lần khác. Hừ, còn giả bộ? Rõ ràng đuôi lông mày đều cũng cao hứng mà giương lên cao cao.

“Không thử nữa không thử nữa, đêm nay liền mang anh đi mua nhẫn, chúng ta lấy trời đất làm chứng, uống chung rượu giao bôi, đến cùng nhau đính ước cả đời.” Tôi lôi kéo nói.

Lão bản bị tôi đùa hết sức vui mừng: “… Hảo, em nếu đã không chê, động phòng hoa chúc đêm nay anh nhất định cho em suốt đời khó quên…”

Giống như một thùng nước đá tưới xuống, tôi ngẩn ngơ, nói: “…Không cần…Thực ra…Tâm ý là quan trọng nhất…”

Y cao hứng cười ha hả.

Tới cửa trường học rồi, tôi đang muốn xoay người vào trường, lão bản quay cửa kính xe xuống, gọi tôi: “…Thụy thụy…”

“Chuyện gì?” Tôi trở lại kinh ngạc hỏi, phát hiện y muốn nói cái gì, rồi lại dừng lại.

“…Lời em nói vừa rồi… Có thật không?” Mắt y phát ra quang mang, rồi lại lo lắng hỏi thêm một câu: “Em thật sự không phát sốt?”

Dò xét trán của mình, nhiệt độ cơ thể bình thường, tôi kề sát vào xe, đầu nhập vào bên trong cửa kính xe, nói: “Lão bản, em là thật tâm hướng về phía anh cầu hôn, đừng hoài nghi, có phải hay không anh muốn xem em quỳ xuống mới bằng lòng đáp ứng?”

Y rũ mắt, ngây người vài giây đồng hồ, nói: “Anh đêm nay kêu David cùng Đại Nhất qua đây…”

“Gọi bọn họ tới? Tại sao?” Một hồi tôi mới bừng tỉnh đại ngộ: “Anh hảo gian trá, cư nhiên còn an bài nhân chứng…”

“Anh sợ em huỷ hôn thôi!” Nam nhân lại biến thành đứa trẻ lớn xác.

Tiếng chuông vang lên, nếu không vào lớp là không kịp nữa, tôi nhẹ giọng cùng y nói tạm biệt, nhìn y bộ dáng lưu luyến không rời tôi cảm thấy rất buồn cười, đồ ngốc này, giữa trưa không phải lại gặp mặt rồi sao?

Học hết khóa thứ nhất, có một niên đệ năm nhất đến phòng học, nói trưởng ban giáo vụ tìm tôi.

“Chỗ giáo vụ tìm tôi làm cái gì?” Chính mình cũng không có biết chuyện gì, liền quay đầu hỏi niên đệ.

“Tổ giáo vụ nói Thạch Thụy học trưởng điểm số có vấn đề, sợ là năm nay không tốt nghiệp được, muốn học trưởng tự mình đi đến phòng giáo vụ xem một chút ghi chép trong khóa.”

Tôi vừa suy nghĩ vừa nhanh chóng di chuyển, muốn giam lại không cho mình tốt nghiệp tính ra cũng phải cẩn thận kiểm tra lại điểm số của mình, để tránh những sai lầm, bốn năm học tôi đều chọn những môn cam đoan không bị rớt lại, có lẽ tư liệu phòng giáo vụ xảy ra vấn đề… Không quan hệ, mình liền đi qua đem sự tình giải quyết là xong.

Nhanh chóng nhằm phía văn phòng đi đến, đó là một tòa kiến trúc một tầng, cùng tòa cao ốc dạy học cách nhau một vườn hoa nhỏ cây cối rậm rạp u lạnh, muốn đi vào văn phòng, băng qua vườn hoa là đường nhanh nhất, tại đây, tôi lại bị Đại Nhất đột nhiên kéo lại về phía sau.

“Thạch thụy, tôi cùng cậu đi.” Hắn hiển nhiên nghe được niên đệ cùng tôi nói chuyện, đặc biệt đuổi theo tôi ra ngoài.

“A, Đại Nhất, không cần đâu, chỉ là đi một chuyến đến phòng giáo vụ thôi, chuyện nhỏ.”

“… Thạch thụy, cậu gặp qua niên đệ kia chưa? Tôi cuối cùng cảm thấy mặt của hắn thực lạ.” Đại Nhất nghi ngờ nói.

“Cậu sao lại lây cái cá tính cẩn thận dè dặt của lão bản rồi?” Tôi giễu cợt: “Được rồi, cậu theo giúp tôi đi thôi!”

“Lão bản nhờ tôi ở trường học phải chú ý tình hình không bình thường  bên cạnh cậu huống hồ…” Đại Nhất lo lắng nhìn tôi: “Thạch thụy nha, thành thật mà nói, mấy người rốt cuộc là gặp phải cái phiền toái gì? Tôi tổng cảm thấy được lão bản luôn sợ cậu bị người bắt cóc…”

Nguyên lai tình nhân vẫn là không yên lòng tôi một người ở trường học, vụng trộm sau lưng tôi nhờ Đại Nhất chiếu cố giùm… Trong lòng ngọt ngào, nhưng cũng hiểu được y không khỏi quá cẩn thận đi?

“Muốn biết rõ tình hình cậu đi hỏi David đi, hắn là một cái nam nhân lắm mồm, chỉ cần cậu mở miệng, cam đoan hắn tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*!”

*: Biết thì nói mà đã nói thì nói cho hết

“Hắn? Hắn càng keo kiệt hơn, rõ ràng tuổi tác một bó to, lại giống như tiểu nữ sinh suốt ngày giữ bí mật, nếu hắn không phải nói câu “Cậu đoán xem ──” thì cũng là câu “Này liên lụy tới chuyện cá nhân, tôi không thể nói” …” Đại Nhất học theo bộ dáng ôn nhu nho nhã của David, dùng giọng điệu tựa như không hề cấp bách không vội vàng nói.

Thật đúng là học được có hình có dạng a, tôi ôm bụng nở nụ cười, cùng Đại Nhất băng qua đường mòn dày đặc bóng cây, văn phòng ngay tại trước mắt rồi.

“Thạch thụy, cậu ở trường học xem ra rất vui vẻ ──” Một cái thanh âm quen thuộc nào đó đột nhiên vang lên, tôi nghe qua thanh âm này…

“Ngươi…” Một thân ảnh căn bản không nên xuất hiện ở chỗ này! Tôi nhìn về phía hắc y nhân đang đứng dưới một gốc cây cổ thụ, bật thốt lên: “Hắc Ưng!”

“Cậu còn nhớ rõ tôi? Thật cao hứng!” Lưỡi dao sắc bén lướt qua trên khuôn mặt tràn đầy thần sắc ngoan lệ, nhưng ở trong ánh mắt khôn khéo lại hiện lên quang mang sắc dục mãnh liệt: “…Mấy ngày nay tôi cũng luôn nghĩ tới cậu…”

Dạ dày nhịn không được đảo lộn cả lên, tôi bị kích thích đến muốn phát nôn rồi.

“Tại sao ngươi xuất hiện ở chỗ này? Là bởi vì phong cảnh vườn trường thật đẹp sao?” Giọng nói của tôi có chút run rẩy. Hắc Ưng, nói đi! Nói ngươi chính là vô sự tới nơi này ngao du.

Hắc Ưng nghiền ngẫm nhìn tôi, nét mặt đầy dục vọng dâm ô trắng trợn theo từ ánh mắt gã lan truyền đến, cho dù tôi có ngu ngốc, cũng đọc được gã đối với mình có ý tưởng gì; lão bản nói không sai, này Hắc Ưng ── đối tôi có vọng tưởng không an phận.

“Vườn trường có đẹp đến mấy tôi cũng không có hứng thú…” Phát hiện sắc mặt tôi tái nhợt, gã càng thấy thú vị hơn: “Đừng sợ, Thạch Thụy, tôi sẽ không thương tổn cậu.”

Tôi không tin gã, theo bản năng nắm chặt cánh tay Đại Nhất bên cạnh.

Bên miệng xẹt qua một mạt bất thường, Hắc Ưng chẳng biết tại sao sắc mặt thay đổi, giơ tay lên, ba bốn người trẻ tuổi ăn mặc như học sinh nhưng khí chất thô bỉ vây quanh chúng tôi, niên đệ vừa rồi tìm tôi nói chuyện cũng ở trong đó.

“Nơi này chính là trường học, các ngươi muốn làm cái gì?” Đại Nhất nhịn không được mở miệng.

“Cậu hình như cho tới bây giờ cũng không thiếu hộ hoa sứ giả nha! Thạch Thụy, thật hy vọng tôi cũng có thể có vinh hạnh này…” Gã không để ý tới Đại Nhất, chỉ là hung ác mà nói với tôi, ngữ khí kia khiến người ta lạnh từ đầu đến chân.

“…Đủ rồi, ngươi nên thử vào dịp khác đi!” Tôi nhẫn nại đến răng nanh cũng phát run, cố tình thoải mái mà nói: “Hiện tại có thể cho chúng ta đi chưa? Bị trễ giờ giáo sư sẽ khấu trừ điểm.”

“Tôi phải cự tuyệt thỉnh cầu của cậu rồi, có người muốn gặp cậu.”

“Muốn gặp ta? Ai?” Tôi nhíu mày, không xong, cái thói quen này là bị tình nhân truyền nhiễm a.

“Vài vị lão nhân gia tại Mĩ Quốc…” Gã hời hợt nói, còn tôi thì lại kinh hãi ngây ngốc đứng tại chỗ.

Lão nhân gia tại Mĩ Quốc? Gã nói không phải là các trưởng lão ở Long Dực hội sao? Gặp mình làm cái gì? Có phải hay không trách mình dụ dỗ sát thủ của bọn họ?

Lúc này Đại Nhất bước lên trước một bước, chắn ở trước mặt tôi, nói: “Nơi này là địa phương có pháp luật, mặc kệ các ngươi là ai, các ngươi cũng không thể hại người, nếu không đi, cẩn thận ta gọi cảnh sát tới bắt các ngươi!”

Tôi sùng bái nhìn về phía Đại Nhất. Nhận thức hắn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu ta phát hiện hắn cũng có thời điểm có khí khái nam tử như thế ── đương nhiên, vẫn là kém lão bản một chút rồi!

Hắc Ưng lại không chút hoang mang mà đưa tay vào ngực lấy ra súng, chậm rãi nói: “… Đây chính là luật của Thành Đức hội chúng ta…”

Cây súng này làm cho thân mình Đại Nhất cứng đờ, cũng bất thình lình nhắc nhở tôi rằng bản chất thật của Hắc Ưng là Thái tử hắc đạo.

Tôi thở dài một hơi: “Hắc Ưng, đừng thương tổn bạn ta, được không? Ta sẽ ngoan ngoãn đi theo ngươi.”

Hắc Ưng nở nụ cười: “Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, tôi sẽ không đối hắn làm ra cái dạng gì, nhiều lắm khống chế tự do của hắn đến giữa trưa khi Ngân Lang đến mà thôi…”

Trong lòng tôi rùng mình, này Hắc Ưng đã sớm đem khuôn mẫu cuộc sống của chúng tôi nhìn thấu rồi.

“Tin tưởng tôi, tôi chỉ không hy vọng người này cấp tin tức cho Ngân Lang sớm vậy, giữa trưa sẽ thả hắn.” Hắc Ưng hướng về phía tôi cam đoan, xác nhận lần nữa: “── lông tóc vô thương ──”

“… Không sợ y tìm ngươi trả thù sao?” Tôi cúi đầu nhẹ giọng hỏi.

“Tôi chỉ là thay Long Dực hội chạy chân, Ngân Lang rất thông minh, biết rõ nên tìm người nào chịu trách nhiệm.” Gã ôm vai tôi: “Đi thôi, Thạch Thụy, phải thừa dịp Ngân Lang chưa phát hiện ra chuyện bất thường mà đem cậu đưa lên phi cơ ni!”

Tôi không chống cự, trong tiềm thức cảm thấy được gã đích thực không dám đối mình xằng bậy, chí ít, chỉ cần lão bản sống, chỉ cần Long Dực hội vẫn còn mong muốn lão bản trở về đội ngũ cũ, Hắc Ưng này liền tuyệt đối không dám lỗ mãng.

“Đại Nhất, đừng lo lắng, tôi không có việc gì.” Tôi quay đầu hướng Đại Nhất nói: “Nói cho lão bản, tôi chờ y tới đón…”

Đại Nhất bị vài người lấy súng ngăn chặn, không thể động đậy, tôi đối hắn báo đáp ung dung cười, theo Hắc Ưng dẫn đường, ly khai trường học.